Ngoài hành lang Toilet, Lương Nhược Vi cùng Từ Trì bốn mắt nhìn nhau, một người xinh đẹp động lòng người, một người cao quý thanh lãnh, đứng chung một chỗ, giống như một đôi bích nhân.
Lại lần nữa Lương Nhược Vi thấy Từ Trì gần gũi như vậy, chỉ cảm thấy phảng phất giống như cách một thế hệ. .
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Hắn trước sau như một tuấn tú rực rỡ như mặt trăng, thoạt nhìn trong trẻo mà lạnh lùng không hợp đạo lý, là một người cực kỳ lãnh khốc tuyệt tình, nhưng cô ta biết, nội tâm Từ Trì như vậy là ấm áp nhất, hắn trọng tình trọng nghĩa, đối với chuyện tình cảm cũng là một lòng trung thành, là một người đàn ông có thể giao phó cả đời.
Đời trước, sau khi Từ Trì giúp nhà cô ta vượt qua cửa ải khó khăn, cô ta liền hối hận, không, là sau khi thấy những gương mặt đối xử với cô tranh còn không kịp kia, cô ta liền hối hận. Cô ta đi tìm Từ Trì, lại lần nữa để lộ ra ý tưởng muốn hòa hảo với hắn, nhưng Từ Trì không dao động không nói, thậm chí từ đó về sau cô ta lại tìm hắn, hắn vậy mà tránh không gặp.
Đối với việc này Lương Nhược Vi rất là tức giận, trong lòng mơ hồ có chút mất mát cùng không cam lòng, trong mắt cô ta, Từ Trì vĩnh viễn cũng không có khả năng yêu người phụ nữ bên ngoài khác trừ cô ta, người phụ nữ tên Diệp Vi kia chẳng qua chỉ là thế thân của cô ta mà thôi, dựa vào cái gì cô có thể được Từ Trì yêu?
Cô ta còn đi tìm Diệp Vi, cô ta hy vọng Diệp Vi có thể thấy rõ ràng thân phận của chính mình, cô ta hy vọng Diệp Vi có thể hiểu rõ, Từ Trì chưa từng có yêu cô! Cuối cùng Diệp Vi như cô ta mong muốn, nghe nói ầm ĩ một trận lớn với Từ Trì, còn tức giận đến thiếu chút nữa sinh non......
Nhưng cuối cùng ý tưởng của cô ta không có thành công, bởi vì Từ Trì tức giận, thậm chí hắn tự mình nói cô ta cút, muốn cô ta vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt hắn linh tinh, nhẫn tâm tuyệt tình, bởi vì cô ta tổn thương bà xã cùng đứa nhỏ chưa ra đời của hắn, bởi vì cô ta muốn phá hủy gia đình mà hắn muốn nhất.
Một phút kia, rốt cuộc cô ta hiểu rõ, cô ta kiêu căng cùng ngạo mạn, khiến cô ta hoàn toàn mất đi Từ Trì.
Nhưng cô ta không cảm thấy Từ Trì sẽ yêu Diệp Vi, Từ Trì chỉ là quá muốn có một gia đình, mà Diệp Vi vừa vặn cho hắn một gia đình tốt, chính cô ta vẫn là người Từ Trì yêu nhất như cũ.
Mà hiện tại khác biệt, cô ta trọng sinh trở về liền lựa chọn về nước trước tiên, lúc này Từ Trì còn chưa thích Diệp Vi, cô ta liền có cơ hội đem Từ Trì đoạt lấy!
"Người con gái kia chính là bạn gái của anh?"
Lương Nhược Vi nhìn Từ Trì, cô ta thất vọng cười một chút: "A Trì, anh thật sự thích người khác sao sao?"
Mặt Từ Trì không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Việc này không có liên quan gì đến cô đi?"
Lương Nhược Vi nói: "Vì sao không có liên quan?"
Từ Trì liếc mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt dừng ở vòng cổ nằm trên xương quai xanh của đối phương, vòng cổ này hắn quen thuộc nhất, bởi vì là hắn tự mình thiết kế, là lễ vật thổ lộ mà hắn dùng ở trong ngày sinh nhật của cô ta, sau khi bọn họ ở bên nhau, vòng cổ này liền vẫn luôn ở trên cổ Lương Nhược Vi.
Sau này bọn họ ồn ào đến chia tay, Lương Nhược Vi tức giận đến mức lấy vòng cổ từ trên cổ xuống, hắn cho rằng cô ta đã ném đi.
Hiện giờ lại còn mang ở trên cổ, muốn chứng minh cái gì?
Hắn thu hồi ánh mắt xoay người nói: "Không có việc khác tôi liền đi trước."
"Từ từ." Lương Nhược Vi lấy đồ từ túi xách trong tay ra, "Lần này về nước, em cũng mang theo chút quà tặng cho anh. Là em tự mình thiết kế, không phải anh thích nhất cổ tay áo sao, anh nhìn xem có thích hay không?"
Cô ta đưa cho Từ Trì, Từ Trì không tiếp, lễ phép lại xa cách nói: "Cảm ơn, không cần."
Hắn nhấc chân liền rời đi, lưu lại Lương Nhược Vi cứng lại tại chỗ, cô ta cười khổ một chút, nhưng trong lòng càng nhiều nhất vẫn là nhất định phải có được.
Phản ứng hiện giờ của Từ Trì, không phải chứng minh hắn còn chưa có quên cô ta, trong lòng vẫn đang để ý cô ta sao? Nếu hắn không để bụng cô ta, làm sao lại sẽ biểu hiện bài xích với cô ta như vậy?
Cô ta lớn lên từ nhỏ với Từ Trì, cô ta quá hiểu rõ Từ Trì, lấy tính cách của hắn, đối với người không để bụng, càng sẵn lòng biểu hiện đến mức giống như một người xa lạ.
Từ Trì chỉ có thể là của cô ta, bất kỳ kẻ nào cũng không thể cướp đi.
......
"Cô chính là Diệp Vi đi, bạn gái của A Trì?" Lương Nhược Vi trở lại trong bữa tiệc, cô ta không nhìn thấy Từ Trì ở bên cạnh Diệp Vi, cô ta nghĩ nghĩ, chủ động đi qua chào hỏi Diệp Vi, một bên không dấu vết đánh giá cô, càng nhìn, trong lòng cô ta liền càng vui vẻ, bởi vì Diệp Vi thật sự quá giống với cô ta, ngay cả trên lỗ tai mang khuyên tai hình giọt nước mắt, cũng là kiểu dáng cô ta đã từng thích nhất.
Diệp Vi chớp đôi mắt nói: "Cô nghe nói qua tôi a? Tôi cũng nghe nói qua cô, nghe nói cô với Tào Hằng A Trì bọn họ là bạn tốt cùng nhau lớn lên, tình cảm của các người cũng thật tốt. Tôi đây về sau cũng có thể gọi cô là chị Nhược Vi chứ?"
Lương Nhược Vi không đáp, nói: "Hoa tai của cô thật là đẹp mắt."
Diệp Vi sờ sờ lỗ tai: "Cảm ơn, đây là A Trì tặng cho tôi."
Lương Nhược Vi cười: "Phải không, tôi cũng rất thích đồ vật có hình giọt nước mắt."
Diệp Vi cười đến vẻ mặt đơn thuần: "Thật vậy chăng, quả nhiên là cùng nhau lớn lên mà, ngay cả yêu thích cũng giống như nhau. A Trì, A Trì anh đã trở lại a, anh biết không, chị Nhược Vi nói chị ấy cũng thích đồ vật có hình giọt nước mắt, hai người không hổ là chị em lớn lên cùng nhau, yêu thích cũng giống như nhau."
Lương Nhược Vi: "......"
Từ Trì mới vừa hút điếu thuốc trở về: "......"
Hắn nhìn về phía Lương Nhược Vi, Lương Nhược Vi cười cười, vẻ mặt vô tội, dường như còn có chút đắc ý.
Từ Trì kéo Diệp Vi đứng dậy, "Đi thôi, chúng ta trở về."
Diệp Vi ngoan ngoãn đi theo Từ Trì rời đi, quay đầu lại còn phất phất tay với Lương Nhược Vi: "Chúng tôi về nhà trước, hôm nào mời chị tới nhà chúng tôi làm khách, nhà tôi còn có rất nhiều hoa tai hình giọt nước mắt, đến lúc đó cho chị xem nha."
Lương Nhược Vi lại cười, nhìn sắc mắt có chút ngoài ý muốn của Từ Trì càng thêm đắc ý, nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ chuẩn bị làm một party, đến lúc đó cô cũng tới chơi nhé."
Diệp Vi gật đầu nói tốt.
Sắc mặt Từ Trì liền không tốt, hắn kéo Diệp Vi liền đi.
Diệp Vi: Màn đánh giúp này của cô không tồi đi?
Muốn nói tổ sắm vai nữ phụ ác độc này của cô vì sao lại ít người như vậy, còn không phải là bởi vì có thể duy trì lý trí giống như cô sao, người làm nhiệm vụ cao nhất không nhiều lắm, đương nhiên, tiền thưởng phong phú so với những tổ khác là thứ trấn an nội tâm muốn phản loạn lớn như đại dương của các cô, nếu là đổi cái tổ ngược tra tới đây, có thể đem da của Lương Nhược Vi cũng có thể nhổ xuống.
Cô sẽ không rút, rốt cuộc cô yêu tiền lại lười còn muốn một trăm điểm, không nghĩ cách cũng không kịp được, còn phải bị sung quân trở về học tập một lần nữa.
......
Cả một đêm tâm trạng của Từ Trì đều có chút hoảng hốt, khiến dạ dày còn ẩn ẩn đau, thẳng đến khi về tới nhà, Diệp Vi nấu cho hắn chút canh gừng, ngoài ra còn nấu một nồi cháo, hắn uống một ít, lại nằm một lát, cuối cùng tốt hơn rất nhiều.
Hắn nhìn Diệp Vi ngoan ngoãn trước mắt, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, nói: "Đừng lo lắng, anh không có việc gì."
Diệp Vi nhíu mi lại nói: "Nơi nào không có việc gì? Khẳng định khó chịu đi, lần sau nói cái gì cũng không thể lại để anh uống rượu."
Không biết vì sao, trong lòng Từ Trì đột nhiên đau xót, hắn kéo Diệp Vi ôm vào trong lồng ngực, hắn gắt gao ôm cô, nói: "Thật xin lỗi."
Diệp Vi cười vỗ vỗ bả vai hắn, vẻ mặt hạnh phúc nói: "Thật xin lỗi cái gì nha, nếu anh không muốn em lo lắng cho anh, liền uống ít chút rượu đi, bác sĩ cũng nói dạ dày của anh không tốt, phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được, nhưng anh vẫn không vâng lời, khuyên cũng khuyên không được......"
Âm thanh rầu rĩ của Từ Trì truyền đến: "Đã biết......"
Diệp Vi nói: "Anh biết thì phải làm được, không cần chỉ biết nói đã biết đã biết, lần sau lại không ngừng uống rượu, uống rượu thì thôi, lại còn hút thuốc, anh là muốn đau chết có phải hay không? Anh còn như vậy em cũng mặc kệ anh."
Từ Trì a một tiếng: "Thật sự đã biết."
Diệp Vi bất đắc dĩ thở dài.
Từ Trì cười cười, ánh mắt sâu kín, không biết lại nghĩ đến chỗ nào nữa.
Hắn có bệnh dạ dày, không phải bởi vì ăn uống không quy luật mà tạo thành, mà là vì năm ấy Lương Nhược Vi ra nước ngoài hắn uống nhiều rượu rồi tạo thành.
Từ nhỏ hắn liền cùng Lương Nhược Vi ở bên nhau, dường như là hắn theo đuôi cô ta, cô ta ở đâu hắn liền theo tới chỗ đó, từ nhỏ đến lớn tất cả tình cảm của hắn đều cho cô ta, cô ta vừa đi, thế giới của hắn cũng không còn gì, hắn không tiếp thu được chênh lệch như vậy, liền có thói quen dùng cồn gây tê chính mình.
Sau này bị ông nội của hắn phát hiện, ông nội hắn tức giận đến mức giận dữ, mệnh lệnh rõ ràng cấm hắn uống rượu, hắn không muốn khiến ông nội lo lắng, liền dần dần sửa lại cái thói quen này, chính là bệnh dạ dày lại rơi xuống, một chút không cẩn thận liền sẽ dạ dày đau.
Sau khi Diệp Vi đến bên cạnh hắn, bởi vì lo lắng dạ dày của hắn, luôn là sẽ biến đổi biện pháp nấu cho hắn đủ loại canh, còn mỗi ngày giám sát hắn nhất định phải ăn cơm sáng, cô ôn nhu đến như là gió xuân, khiến hắn cảm thấy thật thoải mái, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy cô, lại luôn sẽ nhớ tới Lương Nhược Vi.
Lương Nhược Vi là người có tính tình đại tiểu thư, cô ta sấm rền gió cuốn, tự phụ, tùy hứng, kiêu ngạo, cả người giống như hoa hồng lóa mắt, chỉ cần là cô ta muốn làm, không có bất kỳ kẻ nào, bất kỳ việc gì có thể thay đổi, ví dụ như nói cô ta kiên trì muốn xuất ngoại.
Hắn không muốn cô ta đi, Lương Nhược Vi lại nhất định phải đi, còn có ý đồ thuyết phục hắn bồi cô ta cùng nhau đi, chỉ là mấy năm mà thôi, rất nhanh liền trở về.
"Ông nội của anh thì sao?"
"Làm ơn, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, anh nhớ ông nội, trở về nhìn ông ấy không phải tốt sao? Ông nội nhớ anh, cũng có thể tới xem anh a. Lại không phải không thấy được mặt."
"Không được, ông nội tuổi lớn, chịu không nổi đường dài bôn ba, hơn nữa bên cạnh ông nội chỉ có mình anh là người thân, anh không thể bỏ ông ấy lại, càng không chịu nổi một tháng chỉ về nhà nhìn ông ấy một hai lần."
"A Trì, anh trưởng thành, anh phải học trở thành một người độc lập, thân thể của ông nội Từ rất tốt, bên cạnh lại có người chuyên môn chăm sóc, sẽ không có việc gì, cho dù ông nội Từ có việc gì cũng sẽ được trị liệu tốt nhất, vì sao anh lại không thể nếm thử cuộc sống của chính mình một chút......" Lương Nhược Vi cảm thấy Từ Trì cố chấp đến đáng sợ, chỉ là ra nước ngoài mà thôi, lại không phải sinh ly tử biệt, nếu là thật sự yêu cô ta như vậy, vì sao lại không thể bồi cô ta cùng đi chứ?
Từ Trì nói: "Anh sẽ không đi, hoặc là em ở lại, bằng không, chúng ta chia tay đi."
Đó là lần đầu tiên hắn nói lời nặng nề với Lương Nhược Vi như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn nhắc đến việc chia tay với cô ta.
Vẻ mặt hắn không chút thay đổi, thoạt nhìn hết sức lãnh khốc.
Lương Nhược Vi ngẩn người, sau đó cô ta cũng tức giận, cô ta cảm thấy Từ Trì vẫn là một đứa trẻ không thể rời khỏi người lớn, mà cô ta muốn có cuộc đời của chính mình, cô ta không có khả năng vì một người đàn ông mà từ bỏ cuộc đời bản thân mong muốn, ở lại, kết hôn với Từ Trì, sau đó giúp chồng dạy con, cả đời đều bị mai táng ở trong hôn nhân.
Không, đây không phải sinh hoạt cô ta mong muốn.
"Được, chúng ta chia tay."
Lương Nhược Vi đem vòng cổ trên cổ lấy xuống, đưa cho Từ Trì, Từ Trì rũ mắt nhìn hồi lâu, không tiếp: "Ném đi."
Hắn ném xuống những lời này liền rời đi.
Lương Nhược Vi có chút ủy khuất còn có chút khổ sở, cô ta nắm vòng cổ, rốt cuộc không bỏ được mà ném xuống như vậy, ngày hôm sau liền kiên quyết xuất ngoại.
Ngày xuất ngoại đó, cô ta cho rằng khẳng định Từ Trì sẽ luyến tiếc cô ta, sẽ đến giữ cô ta lại, đến lúc đó cô ta sẽ tự nhiên nói tạm biệt với hắn, chính là hắn không có tới.
Thẳng đến khi cô ta lên máy bay, Từ Trì cũng không có xuất hiện.
......
Bữa tiệc Lương Nhược Vi mời khác rất nhanh liền đến, Diệp Vi chuẩn bị cho Lương Nhược Vi một bộ trang sức có hình giọt nước mắt, bảo đảm cô ta sẽ thích, ngoài ra còn viết ở trên tấm card: Chúc mừng chị Nhược Vi về nước, em trai, em dâu kính tặng.
Một chiêu này gọi là kích thích lòng ghen ghét của nữ chủ, kích thích tình cảm của cô ta với nam chủ, tranh thủ khiến cho bọn họ sớm ngày ở bên nhau!
Cô cũng thật cừ nha.