Edit: cầm thú
Ở thế giới linh khí hồi phục, Lăng Hiểu sống tới 135 tuổi.
Trong thế giới bình thường mà nói, đây xem như đã sống rất thọ rồi.
Nhưng ở thế giới này, sinh mạng của cô so với võ giả, cực kì ngắn ngủi.
Hơn một trăm năm nay, thương hải tang điền, toàn bộ thế giới cũng có thay đổi lớn.
Yêu thú và loài người chiến tranh nhiều năm, cuối cùng Lăng Xuyên thành công đánh bại tứ đại yêu vương, hơn nữa còn bắt bọn chúng thối lui mười vạn dặm đến khu vực hoang mạc.
Yêu thú là bất tận bất diệt, nhưng loài người vẫn dành được thời gian hòa bình ngắn ngủi, mọi người cũng không bị yêu thú làm phiền hay sống trong lo sợ.
Lăng Hiểu nằm trên giường bệnh, bên giường là Lăng Vệ Chu và Lăng Xuyên.
Hai người bọn họ đều là võ giả, hiện giờ Lăng Vệ Chu đã là đại tông sư, bộ dạng chỉ chừng năm sáu chục tuổi, mà Lăng Xuyên, gần như không có gì thay đổi, vẫn là thiếu niên đẹp trai xuất sắc hơn người.
"Em thật sự quyết định như vậy hả?"
Lúc này, vẻ mặt Lăng Xuyên không nỡ nhìn Lăng Hiểu trên giường bệnh.
Mấy chục năm nay, hắn có rất nhiều cơ hội giúp Lăng Hiểu trở thành võ giả, kéo dài tuổi thọ cho cô.
Nhưng mà...
Lăng Hiểu từ chối.
Cô chỉ muốn làm người bình thường.
"Thật ra, còn có cơ hội cuối cùng."
Lăng Xuyên có thể cảm giác được sinh mệnh Lăng Hiểu sắp hết, hắn thoáng nhìn qua cục lông xù xì nằm bên gối của Lăng Hiểu.
Chỉ cần có máu của Bạch Trăn, chỉ cần đủ máu, có thể kéo dài sinh mạng của Lăng Hiểu.
Bạch Trăn nằm đó bỗng nhiên rùng mình một cái, theo bản năng nhích lại gần bên gối.
Nam chủ đại nhân hắn... lại muốn lấy máu của nó sao?
Trong lòng Bạch Trăn lạnh giá.
Nam chủ đại nhân, ngài buông tha cho ta đi!
Lăng Hiểu một lòng muốn chết, ngài nên để nàng chết sớm một chút mới đúng, đây chính là sự giúp đỡ lớn nhất với nàng ta!
"Anh."
Lăng Hiểu giọng nói yếu ớt khàn khàn: "Em đã quyết định rồi, anh đừng khuyên em nữa. Em... đời này, có một nhóm học sinh, coi như đã hài lòng rồi, em thấy như vậy đủ rồi."
Công việc của Lăng Hiểu ở thế giới này đã sớm hoàn thành.
Thật ra mấy chục năm trước, cô đã có ý định chết.
Đáng tiếc, do rèn luyện luyện thể thuật cho nên cơ thể quá tốt, rắn chắc mạnh khỏe, không chỉ không chết được, còn bách bệnh bất xâm!. Truyện Việt Nam
Việc thành ra thế này Lăng Hiểu cũng không biết phải làm sao.
Nếu chết cũng không xong, cô chỉ có thể tiếp tục sống, tiếp tục dạy học.
Mãi đến ngày nay.
Rốt cuộc cô cũng có thể chết già.
Lăng Hiểu: Rốt cuộc có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về báo cáo công việc, nghĩ tới thật kích động!
Bạch Trăn:...
Ta biết mà.
So với sống ngươi thấy chết vui hơn.
"Hiểu nhi..."
Lăng Vệ Chu ở một bên run rẩy nắm lấy tay Lăng Hiểu, nhiều năm qua đi, ông vẫn nhớ nguyện vọng của vợ, ông cũng không lấy vợ khác, ngoại trừ gửi gắm tình cảm ở công việc, tất cả tâm tư đều đặt trên hai đứa con.
Đến giờ khắc này, Lăng Vệ Chu không biết phải nói gì.
Nếu chính mình không cố ý không cho Lăng Hiểu trở thành võ giả, có lẽ... sẽ không có sinh ly tử biệt hôm nay.
"Ba, người đừng buồn, con có thể cùng hai người sống hơn trăm năm đã hài lòng lắm rồi, duyên phận cha con đời này của chúng ta đã viên mãn rồi."
Lăng Hiểu quay đầu nhìn Lăng Vệ Chu: "Anh con trời sinh là kẻ cô độc cũng tìm được bạn gái, ba không cần độc thân nữa, đi tìm một người cho mình đi."
Không sai, hơn một trăm năm nay, chuyện lớn nhất xảy ra ở Lăng gia chính là Lăng Xuyên cuối cùng cũng có bạn gái.
Đối phương là một võ giả, thời điểm đi học thầm mến Lăng Xuyên, tình cảm này kéo dài hơn trăm năm!
Lăng Hiểu cảm thấy cô gái kia không dễ dàng chút nào.
May mà... cuối cùng vẫn có kết quả tốt.
Lăng Xuyên rốt cuộc cũng gả được rồi, à... không, là có thể lấy vợ được rồi!
Như vậy... Lăng Hiểu yên tâm nhắm mắt.