Edit: cầm thú
"Vương gia, ngài dậy rồi sao?"
Lăng Hiểu chớp chớp mắt, trái tim căng thẳng nhìn Dạ Cảnh Niên.
Hơn nửa năm không gặp, Dạ Cảnh Niên đã cao lên rất nhiều, tất nhiên, cũng gầy đi một chút, khẳng định do mất trí nhớ nên không ăn được nhiều cơm.
Ai, thật đáng thương.
Dạ Cảnh Niên:...
"Ngươi... ngươi là ai? Đây là đâu?"
Dạ Cảnh Niên quay đầu nhìn Lăng Hiểu bên cạnh giường, có chút đề phòng dịch ra xa xa một chút rồi hỏi.
Ánh mắt Lăng Hiểu hơi do dự.
Trước kia hay nghe nói mất trí nhớ, xem phim thần tượng cũng thấy trò này quá giả tạo, nhưng chung quy là kịch bản thường có.
Đến khi chuyện này thật sự xảy ra với người bên cạnh, mới cảm thấy có một loại cảm giác kì quái.
Đã từng chơi thân từ nhỏ đến lớn, hiện giờ lại trở thành người xa lạ.
Trong khoảng thời gian ngắn...
Trong lòng xuất hiện muôn loại cảm xúc, cực kì bối rối.
"Đây là Cẩn vương phủ, là chỗ ở của vương gia ngài, còn ta là... quản sự hậu viện trong vương phủ, Lăng Hiểu."
Lăng Hiểu hít sâu một hơi, cuối cùng mỉm cười giới thiệu một phen.
"Lăng Hiểu?"
Dạ Cảnh Niên liếc mắt nhìn Lăng Hiểu một cái: "Diệp Minh Nguyệt và Ngô Trần đâu?"
Sau khi mất trí nhớ nửa năm nay Dạ Cảnh Niên đều ở cùng Ngô Trần, còn có Diệp Minh Nguyệt, rõ ràng, trong đầu của hắn, hai người kia mới là người thân thiết nhất, đáng tin cậy nhất.
"Cha nuôi hắn đi ra ngoài rồi, còn Diệp cô nương tối qua chữa bệnh cho vương gia, mãi khuya mới đi ngủ. Bây giờ nàng ấy vẫn chưa tỉnh, vương gia, hay là người đi dùng cơm trước?"
Ăn cơm?
Dạ Cảnh Niên ánh mắt sáng lên, hắn nhìn Lăng Hiểu, sau đó gật đầu.
Lăng Hiểu mỉm cười: "Ta sẽ đi chuẩn bị!"
Nói xong Lăng Hiểu mạnh mẽ đứng dậy, có thể do ngồi bên giường cả đêm, thân thể có phần cứng ngắc, động tác đứng dậy quá mạnh, cho nên cơ thể Lăng Hiểu lập tức mất cân bằng, cả người hướng về một bên.
"Thịch!"
Dạ Cảnh Niên trên giường vội vàng giơ tay, không hề do dự kéo Lăng Hiểu lại.
Sau đó....
Hai người liền ngây ngẩn cả người.
Lăng Hiểu nhìn Dạ Cảnh Niên.
Dạ Cảnh Niên nhìn Lăng Hiểu, lúc này muốn buông tay, nhưng cảm thấy có chút xấu hổ.
Hơn nữa....
Cảm giác cũng tốt lắm.
Lăng Hiểu:...
"Mất trí nhớ hả?"
Lăng Hiểu híp mắt, hỏi một câu.
"Ừ."
Dạ Cảnh Niên vô tội gật đầu, "Ta mất trí nhớ rồi."
Lăng Hiểu:...
Mất trí nhớ cái đầu ngươi á!
Dạ Cảnh Niên: bộ mất trí nhớ, mới hơn một giây đã bị người ta phát hiện phải làm sao bây giờ? Cầu online, ét ô ét!#
"Vương gia, thỉnh buông tay trước đã."
Lăng Hiểu nhìn thẳng vào mắt Dạ Cảnh Niên, mở miệng lần nữa, phá tan không khí xấu hổ.
"A..."
Dạ Cảnh Niên lưu luyến không muốn buông tay.
"Này."
Lăng Hiểu không chút sốt ruột, bình tĩnh nhìn Dạ Cảnh Niên: "Vương gia đang diễn tuồng gì thế?"
"Ách."
Dạ Cảnh Niên ngồi ngay ngắn lại trên giường, trợn mắt nhìn về phía Lăng Hiểu: "Lăng Hiểu, sao ngươi phát hiện ra thế? Ta cảm thấy bản thân không chút sơ hở nào nha!"
Dạ Cảnh Niên cảm thấy diễn xuất của bản thân vô tình hoàn mỹ!
Ít nhất mấy ngày nay, Ngô Trần đều bị hắn lừa gạt, vì sao vừa đến chỗ Lăng Hiểu liền bị lật tẩy rồi!
"Cái này người còn phải hỏi sao? Đối với người mất trí nhớ, ta chỉ là một người không quen biết, vừa nãy khi sắp ngã xuống đất, ngươi liền không chút do dự giơ tay kéo ta lại, cái này cực kì đáng ngờ, hơn nữa hồi nãy ngươi hỏi Ngô Trần đi đâu, ta bảo cha nuôi ta ra ngoài, ngươi lại không chút nghi ngờ, chứng tỏ ngươi biết cha nuôi của ta là Ngô Trần, chuyện này.... Chắc không phải là sau khi ngươi mất trí nhớ, Ngô Trần tiện miệng nói với ngươi chứ?