Edit: cầm thú
"Lăng Hiểu, ngươi có muốn rời khỏi tạp dịch viện không?"
Nhìn thấy Lăng Hiểu một bên nhanh chóng ăn sạch quả táo, Thái Anh mỉm cười nhìn chằm chằm nàng, thấp giọng nói: "Từ nhỏ tới giờ, ngươi chưa từng rời khỏi tạp dịch viện đúng không?"
"A..."
Lăng Hiểu đếm số lẻ: "Cha nuôi nói trong hoàng thành này muôn vàn nguy hiểm, chỉ có tạp dịch viện là an toàn nhất."
Ai bảo một mẫu ba phân đất này là do Ngô Trần quản chứ?
"Ngô công công vẫn luôn cẩn thận như vậy."
Thái Anh ánh mắt chớp động, không biết nghĩ tới cái gì, tiếp tục nhẹ nhàng bảo: "Mặc dù bên ngoài quả thật rất nguy hiểm, nhưng bên trong hoàng thành cũng rất nhiều kỳ ngộ, chỉ cần ngươi có đủ bản lĩnh, phú quý, danh lợi, tất cả đều dễ như trở bàn tay. Hơn nữa..."
Thái Anh hướng về phía Lăng Hiểu: "Ngự hoa viên hoàng cung vô cùng đẹp, đồ ăn của ngự thiện phòng cũng rất ngon đó."
Ngự thiện phòng?
Ánh mắt Lăng Hiểu lập tức sáng lên.
Nàng đã sớm nhắm tới ngự thiện phòng.
Trước mắt phải nhìn sắc mặt Ngô Trần, hơn nữa, với tuổi tác bây giờ của nàng, cũng không dám đi trộm đồ.
Trong hoàng cung này không biết ẩn núp bao nhiêu cao thủ đại nội, Lăng Hiểu còn chưa tự tin đến mức có thể gánh vác mọi trách nhiệm đâu.
......
Màn đêm buông xuống, đến khuya Ngô Trần mới trở về phòng.
Mấy năm nay Lăng Hiểu vẫn luôn ở chung với hắn, tất nhiên, phòng Ngô Trần lớn, trong nội thất còn có một gian thiên thất, nơi đó có một chiếc giường nhỏ đủ một người nằm.
Ngày thường Ngô Trần ngủ ở chỗ này, để dành giường lớn cho Lăng Hiểu.
"Cha nuôi, ngươi về rồi?"
Nghe thấy tiếng bước chân, Lăng Hiểu đang buồn ngủ lập tức bật dậy, mơ mơ màng màng hỏi một câu.
"Ừm."
Ngô Trần gật đầu, hắn không có thắp đèn, trong phòng có chút tối, nhưng giờ phút này ánh trăng ngoài cửa cũng rất sáng.
Lăng Hiểu xốc một góc màn giường lên, ánh mắt nàng lập tức thay đổi.
Ngô Trần không mặc quan phục của nội thị, mà là mặc một bộ đồ đen.
Đây là...
Y phục dạ hành?
Mẹ kiếp.
Kích thích như vậy sao?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lăng Hiểu, Ngô Trần thản nhiên nhìn nàng một cái: "Khuya rồi, còn không mau đi ngủ đi."
Cho dù là thời điểm tức giận, giọng nói của Ngô Trần vẫn luôn êm tai.
"A..."
Lăng Hiểu gật đầu, đang muốn nằm xuống, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nói với Ngô Trần một câu: "Cha nuôi, trưa nay, Thái Anh tỷ tỷ cho ta mấy quả táo, ăn rất ngon."
Ăn ăn ăn.
Nha đầu tham ăn này.
Khóe môi Ngô Trần hơi nhếch lên, sau đó lại nghe thấy giọng nói non nớt của Lăng Hiểu từ trên giường truyền ra: "Thái Anh tỷ tỷ còn hỏi ta, có muốn rời khỏi tạp dịch viện hay không? Thật là kì lạ, bản thân nàng còn bị đày tới đây, sao lại hỏi người khác có muốn ra ngoài hay không không, cha nuôi ngươi nói đúng hay không?"
Thái Anh...
Ngô Trần híp mắt lại.
Trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Ta vốn cầu trường thọ, không hiểu vì sao luôn bị người phá rối!
"Được rồi, hài tử thì đừng có lo nghĩ nhiều như vậy, mau đi ngủ đi!"
Giọng nói Ngô Trần chậm rãi truyền đến.
Lăng Hiểu không trả lời, nhưng động tác lưu loát chui về ổ của mình.
Đây là nàng cố ý muốn nhắc nhở Ngô Trần, Thái Anh kia bắt đầu muốn gây chuyện rồi.
Nhưng mà, xem ra trong lòng Ngô Trần đã sớm có lo liệu.
Ngô Trần.
Một cái quản sự tạp dịch viện (*)bất hiển sơn bất lộ thủy.
(*)những người che giấu tài năng.
Một kẻ không tới 30, đã trở thành nội thị lục phẩm khiêm tốn hiền hòa.
Sau lưng hắn...
Rốt cuộc có bí mật gì?
Lăng Hiểu cảm thấy Ngô Trần không đơn giản, ít nhất...
Chắc chắn có người ở trên.
Một người không có căn cơ trong hoàng thành này, sẽ không thể trở thành lục phẩm khi còn trẻ như vậy.
Ngô Trần: Tại sao lại nói có người ở trên ta? Khiến người ta hiểu lầm!
Lăng Hiểu:...
Ngươi nói cái gì? Ta là một đứa trẻ thuần khiết, không hiểu gì hết.