Thân thể Diệp Nhất vốn đã không tốt, lúc này vết thương của súng lấy đi một nửa sức khỏe của nàng.
Ngải Dĩ Tình đối với việc Diệp Nhất tùy tiện hành động rất đau đầu, nhưng nàng hiểu được tâm tư của con gái mình. Nàng và Diệp Nhất bề ngoài không có nói ra việc này, chính là trong lòng của Ngải Dĩ Tình có thể nhận ra rằng Diệp Nhất cảm giác được nàng không còn nhiều thời gian, tất cả những việc con gái làm đều hi vọng là nàng có thể an tâm ra đi. Lần này nhiệm vụ ám sát ông chủ tập đoàn Diệp Nhất hoàn toàn không cần thiết phải tự mình xuất thân làm, nhưng nàng cuối cùng vẫn làm được. Cho dù bị thương nặng nhưng cũng đã hoàn thành xong.
Ngải Dĩ Tình ở bệnh viện thấy nữ nhân của mình tiều tụy không ít, không thể nói được một lời, chỉ là yên lặng ngắm nhìn Diệp Nhất. Diệp Nhất đang trong giai đoạn hồi phục, nói chuyện còn khó khăn, lại bị Ngải Dĩ Tình nhìn chăm chú, hai mẹ con nhìn lẫn nhau không nói được lời nào, lại yên lặng rơi lệ.
Diệp Nhị không có nói cho Diệp Nhất biết là nàng thấy vòng cổ sao Hải Vương, trong lòng cũng có một loại xấu hổ không nói ra được. Thực chất cho dù lúc đó Diệp Nhất hôn mê Diệp Nhị cũng hiểu được trong lòng Diệp Nhất hiểu rõ, nhưng lại không nói.
Diệp Nhất cái gì cũng có thể biết được, đáng giận là nàng không bao giờ chịu nói ra. Không nói không nói không nói, có thể mang toàn bộ thế giới của mọi người mà nghẹn chết.
Diệp Nhị cố gắng lục lọi trong trí nhớ một chút gì đó có thể chứng minh Diệp Nhất không phải là người có lòng dạ thâm hiểm lãnh huyết như nàng để lộ ra bên ngoài, chính xác trước khi đi Mĩ quốc, nàng vẫn là Diệp Nhất ôn nhu lại chói mắt, mới đúng là tỷ tỷ được sùng bái đúng nghĩa, người trò chuyện cùng với ta từ hoàng hôn cho tới bình minh, người nói với ta cả đời sẽ ở cùng một chỗ không chia lìa đúng là Diệp Nhất xinh đẹp đó sao? Ba năm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho ngươi thay đổi đến như vậy?
Lúc Diệp Nhất xuất viện là Diệp Nhị đi đón nàng, thấy Diệp Nhất quấn một cái chăn thật to ngồi ở trên xe lăn, bàn tay vốn đã không lớn nay lại gầy thêm một ít, hốc mắt Diệp Nhị lần nữa lại cay cay.
Khuôn mặt Diệp Nhất, nụ cười quen thuộc kia, mỗi lần như vậy đều có thể kích thích được tuyến lệ của Diệp Nhị.
“Nhị”. Diệp Nhất khẽ gọi Diệp Nhị, mặt mày dễ chịu giãn ra, mỉm cười với nàng.
Vì cái gì lại cười, nụ cười của ngươi cuối cùng là vì vui vẻ hay là vì không vui đây?
Diệp Nhị không nói lời nào, giúp Diệp Nhất đẩy xe lăn.
Buổi chiều ngày đó rất nắng, ánh nắng dừng ở trên người Diệp Nhất đem mái tóc xoăn màu đen của nàng nhuộm thành màu vàng. Bên cạnh họ là bảo tiêu của Bách Mộc Bang, đông nghìn nghịt vây quanh hai nàng thành một đoàn, giống như đem các nàng ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Thật ấm áp”. Diệp Nhất nghiêng đầu mắt khép hờ, bộ dáng lười biếng giống như là buồn ngủ, “Thời tiết như vậy thật tốt a…. Còn sống còn có thể cảm nhận được sự ấm áp của hạnh phúc là việc cực kì tốt đẹp nha…..”
“Diệp Nhất”. Diệp Nhị mở miệng, thanh âm trầm thấp.
“Ân?” Diệp Nhất lên tiếng trả lời, nhưng không quay đầu lại cũng không nói tiếp, giống như đã hiểu được Diệp Nhị muốn nói cái gì đó, chẳng qua là chờ đợi.
“Tuy rằng bộ dáng của ngươi như có thể đem cả thế giới hiểu hết được, ta đây liền nói cho ngươi biết, đừng tự cho là đúng!” Khẩu khí của Diệp Nhị thật hung hãn, phát tiết sự bất mãn của mình.
“Ai nha, ta biết ngươi chán ghét ta, phải về nhà ầm ĩ cho bọn muội muội……..”
“Diệp Nhất, ngươi hãy nghe cho kỹ!” Diệp Nhị xoay người, sát lại phía sau cổ của Diệp Nhất, để chỉ hai người các nàng mới có thể nghe được lời nói phát ra: “Mặc kệ như thế nào, ta tin tưởng tỷ tỷ của ta vẫn là tỷ tỷ của ta, nàng không có chết ở Mĩ quốc”.
Xe của Bách Mộc Bang một mạch an toàn đưa các nàng về đến nhà, Diệp Nhất vừa về đến nhà là bọn tiểu tử kia liền bổ nhào tới, Diệp Nhất bị đám nhóc sủng hạnh xong, thời điểm nàng hoàn hồn đã không còn thấy Diệp Nhị đâu.
Diệp Nhất vuốt ve dây chuyền sao Hải Băng trước cổ, nhiệt độ cơ thể đã làm cho dây kim loại lạnh băng kia nóng lên.
Không ai có thể nhìn thấu thế giới này, trong thế giới này người có thể làm tổn thương ngươi sâu nhất thường chính là người thân cận mà ngươi thương yêu nhất. Cho nên, Nhị, ngươi phải kiên cường, cho dù hiện tại ngươi cảm thấy ta lãnh khốc, cảm thấy trong lòng rốt cuộc thật sự có thể chán ghét ta đi chăng nữa, đối với ngươi mà nói đều là chuyện tốt, chờ ngươi lớn lên sau này nếu có nhận ra, thì lòng của ngươi đã chai sạn. Như vậy, không có người nào có thể làm ngươi bị thương tổn.
Đây là việc tỷ tỷ phải làm, phải dạy cho muội muội một bài học, ta không muốn ngươi theo vết xe đổ của ta, bước vào lối mòn.
Chính là, cảm ơn ngươi, Nhị. Một tiếng xưng hô tỷ tỷ này, thật sự rất là ngọt ngào…..
Diệp Nhất nắm chặt lấy sao Hải Vương – xin ngươi hãy gọi ta như vậy nhiều hơn.
Diệp Nhất có thể dự đoán được thời gian của mụ mụ không còn nhiều, chính nàng không ngờ tới lại mau như vậy, hơn nữa càng không thể ngờ được ngày giỗ của mẹ chính là ngày sinh nhật của Diệp Nhị.
Ngày đó bởi vì Diệp Nhị cùng bạn học ở trong trường xảy ra tranh chấp, lão sư yêu cầu mời cha mẹ của nàng đến. Loại sự tình này đối với việc ứng xử với bên ngoài luôn nhã nhặn của Diệp Gia mà nói thì thật sự nghiêm trọng, Diệp Nhị không dám đi tìm ba mẹ, nghĩ tới nghĩ lui đành phải đi tìm Diệp Nhất, để cho nàng thay ba mẹ gặp lão sư đàm phán.
“Ngươi muốn bắt ta thay ngươi chịu tội?” Không nghĩ tới phản ứng của Diệp Nhất so với trí tưởng tượng của Diệp Nhị còn kịch liệt hơn rất nhiều, Diệp Nhị nghĩ Diệp Nhất lại sẽ cười giống như một tên ngốc, sau đó giúp nàng giải quyết một chút việc nhỏ ấy, nhưng mà Diệp Nhất lại xách áo của nàng, ép nàng vào tường.
“Diệp Nhất, có cần phải……..” Diệp Nhị thấy trong mắt Diệp Nhất tràn đầy tức giận, cái loại phẫn nộ mang theo sát khí khó diễn tả bằng lời này gây sức ép lên trái tim của nàng, gần như không thể mở miệng nói chuyện.
“Diệp Nhất? Ngươi còn chưa học được sao? Ai là Diệp Nhất? Là tỷ tỷ của ngươi!”
“Tỷ tỷ….” Diệp Nhị toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, nàng không rõ vì cái gì mà Diệp Nhất lại phẫn nộ như vậy, đây cũng là lần đầu tiên thật sự vì nữ nhân này mà cảm thấy sợ hãi, một khắc kia Diệp Nhị thậm chí còn có cảm giác Diệp Nhất thật sự sẽ…. Giết chết nàng.
Sau khi gặp lão sư, hai tỷ muội Diệp Nhất cùng Diệp Nhị cũng không có về nhà, ngồi trên một bờ kè thật dài.
Sinh nhật Diệp Nhị vào cuối tháng Tư, lúc này ở hai bên bờ kè của bờ sông có rất nhiều loại hoa rực rỡ, đúng là quang cảnh đẹp nhất vào giữa năm.
“Nhị, vào ngày mà ngươi sinh ra năm đó, thời tiết cũng tốt giống như hôm nay”. Diệp Nhất nằm trên nền cỏ mềm mại, nhìn xa xa, biểu tình không có giống như lời nói của nàng tràn ngập sức sống, “Thời điểm Diệp Gia chào đón ngươi, thân thể mụ mụ cũng không có yếu ớt giống như bây giờ. Mụ mụ nói, tháng tư xinh đẹp là thuộc về con gái thứ hai của ta, ta hi vọng nàng cũng giống như ngày vào tháng tư vậy, sức sống khỏe mạnh như ánh mặt trời”.
Diệp Nhị nghe Diệp Nhất nói những lời này càng nghe càng thấy mơ hồ: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Diệp Nhất ngừng lại thật lâu, cuối cùng quay đầu lại nhìn mặt Diệp Nhị, thản nhiên nói: “Nhị, mụ mụ có thể sắp rời bỏ chúng ta mà đi”.
Trong nháy mắt không khí như nặng đến ngàn cân, hung hăng đè lên trên đỉnh đầu của Diệp Nhị, làm cho nàng nửa ngày cũng không thể nhúc nhích: “………Cái, cái gì…….” Toàn bộ cơ thể dường như không còn chút sức lực mà run rẩy.
Diệp Nhất không nói lời nào.
“Diệp……… Tỷ tỷ, lời của ngươi nói là có ý tứ gì?”
Diệp Nhất nói: “Chính là điều mà ngươi đã hiểu được”.
“Mụ mụ……. Mụ mụ nàng………..”
Rốt cuộc không nói được nữa.
Hai người không biết ngồi ở nơi đó được bao lâu, cho đến khi màn đêm buông xuống, vừa rồi mặt sông còn một mảng sáng lạng bây giờ trở nên thâm trầm như địa ngục, lúc đó Diệp Nhất mới lại mở miệng: “Nhị, đối với ngươi mà nói, mụ mụ có ý nghĩa như thế nào?”
“Với ta mà nói…….. Với ta mà nói…………” Diệp Nhị mười lăm tuổi rốt cuộc không thể nào có thể khống chế được tình cảm của chính mình, nước mắt lã chã rơi xuống, “Với ta mà nói, mụ mụ là tất cả”.
Diệp Nhất đem muội muội ôm vào lòng, vuốt ve đầu của nàng, dùng thanh âm ôn nhu nhất của cả đời nói: “Về sau, tỷ tỷ sẽ là tất cả của ngươi đi”.
Cuối cùng sinh nhật của Diệp Nhị không có ai nhắc tới. Vào ngày sinh nhật của nàng, Bách Mộc Bang Diệp Gia xếp đầy vòng hoa, ngôi nhà ngày nào sức sống còn bừng bừng bây giờ tràn ngập một mảng màu đen cùng với màu trắng thâm trầm che phủ.
Diệp Thiên ngã bệnh, một lần bệnh không gượng dậy nổi, cũng không có tâm tư đến chủ trì lễ truy điệu, Diệp Nhất mười chín tuổi chống đỡ tất cả.
Diệp Nhị lo chăm sóc cho bọn đệ đệ muội muội khóc như phế nhân còn không có thời gian để đau buồn, Diệp Nhất búi tóc chuẩn mực tiếp đón bằng hữu đến phúng điếu. Có khi ánh mắt hai nàng đối diện lẫn nhau, không nói một lời nào, nhưng còn hơn thiên ngôn vạn ngữ. Một khắc đó, Diệp Nhị cảm thấy chính mình cùng Diệp Nhất giống như là trụ cột của Diệp Gia, sẽ chống cho cả nhà không bị sụp đổ.
“Không được khóc, họ Diệp không được phép khóc!” Diệp Nhị nói với bọn đệ đệ muội muội, “Các ngươi khóc như vậy, mụ mụ sẽ không yên lòng mà ra đi”.
Diệp Nhị nói xong lời này, ngay cả đứa nhỏ nhất là Tiểu Bát Tiểu Cửu cũng cắn môi, trong đầu ý niệm cố nén khóc, trở nên quật cường mà ngừng rơi lệ.
Lễ truy điệu rõ ràng còn có một bang phái khiêu khích. Đi đầu là một nam nhân nghênh ngang bước vào linh đường, theo phía sau là một đám tiểu đệ. Nam nhân kia thoáng nhìn qua di ảnh của mẹ Diệp Nhất, nhìn một đám trẻ con còn chưa dứt sữa đứng ở một bên, cười ha hả.
“Bách Mộc Bang vận số đã hết a!”
Trong nháy mắt, nam nhân kia lập tức cảm thấy ngay yết hầu nghẹn cứng lại, kịch liệt đau đớn làm cho hắn phải ho khan, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, ngay đỉnh huyệt Thái Dương bị một vật lạnh như băng đặt lên đó. Nam nhân kia có ngốc cũng hiểu ra được, đó chính là súng.
Diệp Nhất mặt không đổi sắc đem súng chỉ vào huyệt Thái Dương của nam nhân kia, chậm rãi nói: “Đây là linh đường của mẫu thân ta, thỉnh chớ lớn tiếng ồn ào”. Ở phía sau nàng một đám người của Bách Mộc Bang vây tới, biểu tình của mỗi người đều tràn ngập sát khí, tựa hồ như nếu Diệp Nhất chỉ cần động một chút biểu cảm, bọn họ đều có thể coi người đó như là tâm bắn.
Nam nhân một thân đổ mồ hôi lạnh, run rẩy gật đầu, Diệp Nhất lúc này mới thu khẩu súng trở lại.
Nam nhân kia mang theo đám tiểu đệ đi rồi, Diệp Nhị nghe thấy mấy tiểu đệ đó nói: “Lão Đại, tại sao ngươi lại sợ cô bé kia a, nàng làm gì dám thật sự nổ súng chứ?”
Sắc mặt nam nhân đó vẫn còn xanh mét, phát sợ run rẩy nói: “Vớ vẩn! Ta cảm thấy được nàng thật sự sẽ nổ súng!”
Diệp Nhị nhìn thấy bóng dáng Diệp Nhất gầy yếu như vậy, rồi lại thật cao lớn, đủ để cho người khác dựa vào.
Nàng nói, ta đảm đương tất cả của ngươi.
Nàng là người mà người khác có thể phó thác tất cả. Năng lượng của nàng là cái mà không biết có bao nhiêu.
Con cái Diệp Gia tựa hồ như trưởng thành chỉ trong một đêm.
Thay vì bận rộn ở trường học như trước đây thì Diệp Nhất đem toàn bộ sự tập trung chú ý vào quản lý công việc của gia tộc, sắp tốt nghiệp nàng cũng không điền đơn nguyện vọng của chính mình vào học trường đại học, mà chỉ cần đưa tiền là có thể tiến vào bất kì trường học quý tộc nào. Ở trong thời kỳ trưởng thành sôi nổi Diệp Nhị thu liễm rất nhiều, không hề gây chuyện thị phi ở ngoài, bắt đầu đi theo Diệp Nhất để ý học tập một ít kiến thức liên quan đến việc quản trị của gia tộc. Diệp Tam Diệp Tứ hai thiếu gia thích đánh nhau, thích phô bày sự giàu sang cũng không ở bên ngoài kiêu ngạo nữa, có khi về đến nhà thấy các tỷ tỷ mệt mỏi liền có thể tự mình đi hầm chén canh. Diệp Ngũ bất quá mới mười ba tuổi lại nhận nhiệm vụ chăm sóc bọn muội muội, nàng cùng quản gia thay phiên nhau giám sát cuộc sống học tập và nghỉ ngơi của Tiểu Bát Tiểu Cửu, trông coi cho các nàng lớn lên khỏe mạnh. Diệp Lục không còn tiêu tiền như nước vào máy tính, hắn trở nên trầm mặc, đôi khi cùng Diệp Nhất đến võ quán khoa chân múa tay, giảm bớt sự nặng nề trong lòng. Còn chưa hiểu biết nhiều nhưng Tiểu Bát Tiểu Cửu cũng cảm giác được không khí trong nhà trở nên khác thường, sẽ không vì một viên kẹo mà lại mặt đỏ tai hồng – thời điểm này tiểu hài tử trở nên an phận, chính là nhờ sự khoan dung của người lớn nhất.
“Chuyện của Diệp Gia không cần ngươi để ý”. Quan hệ kì lạ của Diệp Nhất và Diệp Nhị giảm bớt rất nhiều, Diệp Nhị không hề đối chọi gay gắt với Diệp Nhất, hai người lúc đó cũng toát lên một kiểu phụ thuộc tinh tế, “Tháng sau ngươi cũng Tiểu Ngũ đi du học ở Mĩ quốc đi. Mụ mụ trước khi đã dặn dò huynh đệ muội chúng ta phải đoàn kết với nhau ở ngoài, cho các ngươi đi du học cũng là ý tứ của nàng”.
“Không, ta không đi”. Diệp Nhị cự tuyệt.
Diệp Nhất thở dài: “Ta cũng biết ngươi sẽ nói như vậy, nhưng muội muội, ngươi không xuất ngoại đi nhiều nơi thì vĩnh viễn sẽ không biết thế giới này lớn bao nhiêu. Không chỉ là Mĩ quốc, ta muốn cho ngươi đi khắp thế giới, học thập thật nhiều kiến thức sau đó trở lại bên cạnh ta. Diệp Gia cần chính là thành viên như vậy………”
Diệp Nhị lại nở nụ cười: “Để cho Tiểu Ngũ đi thôi, nàng vẫn luôn yêu thích học tập, loại chuyện này thích hợp với nàng. Còn ta, vẫn ở lại chỗ này……”
“Nhị”.
“Ta đã quyết định như vậy rồi”. Diệp Nhị dừng bên cạnh Diệp Nhất nói, “Ta muốn cùng với ngươi xây dựng Diệp Gia thật tốt. Về việc đi khắp thế giới…….. Về sau hẵng nói”. Kỳ thật ngày đó Diệp Nhị nuốt lại nửa câu chưa nói ra, bởi vì nàng hiểu Diệp Nhất biết được sự bướng bỉnh của nàng, nếu đã hạ quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Còn nửa câu chưa nói ra kia, thật sự có một chút mập mờ, không thích hợp………. Với quan hệ tỷ muội như vậy.
Cái nàng muốn nói chính là – về phần đi khắp thế giới, ta muốn cùng tỷ tỷ ngươi đi.
Ai biết, nàng có phải có một chút có tật giật mình hay không?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nhìn đến một cái đạo văn trang web, bên trong có hạng nhất về hắc đạo nghịch tập thích nhất nhân vật đích đầu phiếu.
Thứ nhất danh diệp nhất đệ nhị danh diệp nhị đệ tam danh cung mặc đệ tứ danh tiểu thất......