Hận Yêu

Chương 38: Chương cuối




Ngày đó, khi đám cưới với Đan Tiên xong, anh gấp rút quay trở về và quyết định phát triển và định cư tại quê nhà. Anh tìm đến Thần Nghiêm , sau đó xây dựng và điều chỉnh mọi thứ, mất vài tháng để lần mò ra tung tích của cô, cuối cùng cũng tìm được. còn cô biết anh trở về đã đem thằng nhỏ đi giấu vì sợ anh phất hiện sẽ mang nó đi mất.
Anh yêu cô, yêu đến điên loạn mà hận cũng điên theo . Anh tìm cách để hại Lệ Hân và chuỗi nhà hàng mà cô chị họ của cô đang nắm giữ để bắt cô phải lộ diện gặp anh. Cuồi cùng khi đã đạt được ý muốn. dù là cô chỉ dành cho anh những lời đớn đau như là “Đã bỏ con anh” hay “chỉ muốn thoát khỏi anh” hoặc “Tai nạn của mẹ anh đều là lỗi do cô” nhưng anh vẫn yêu cô đến cùng cực. Hận ư? Đúng yêu nhiều thì hận bấy nhiêu những vết thương lòng làm sao có thể đánh đổi lại.
Anh yêu cô, yêu đến mức không thể nào rời xa được. Còn cô, cô thì lại dễ dàng buông bỏ trái tim anh. Anh hận cô là vì như vậy. Nhưng anh đâu biết cô có nỗi khổ riêng không thể nói.
Với cô lúc đó, anh là anh trai, làm sao có thể?. Với cô lúc đó là sự dày vò giằng xé quằn quại trong đau khổ vì những lỗi lầm dù sơ ý hay cố tình cũng đã oán nghiệt mà xảy ra.
Hai người đã tưởng chừng là hiểu nhau nhất nhưng bấy giờ, thời gian chuyển xoay , trở thành hai con người với những ý nghĩ khác biệt, duy chỉ có thứ duy nhất vẫn đồng đều cùng chung một nhịp đó chính là trái tim.
Cô nói, hai người là anh em. Anh cho rằng cô kiếm cơ và lôi cô đi xét nghiệm. Cuối cùng lại chẳng phải. cô biết mình bị hại nhưng người hại cô là vợ anh, người đã từng là bạn thân của cô . Thì làm sao cô dám mở miệng. Hơn nữa cô đã cướp anh khỏi tay cô ta từ rất lâu rồi. Thứ cô ta đáng được nhận đều bị cô lấy hết. Còn cả sự việc xảy ra với mẹ anh. Làm sao cô có thể tha thứ cho bản thân.
Và cuối cùng, cô chấp nhận sự dày vò của anh như một hậu quả. Cô nghĩ khi anh đã chán ghét cô rồi thì sẽ rời xa cô.
Nhưng không, vài năm trôi qua nhanh chóng. Anh bắt cô từ một nhân công trong công ty của anh, sau đó dốc sức lên chức thư ký riêng của anh. Cô đều làm tốt cả. Mọi thứ anh giao , cô đều làm rất tốt. chỉ có đều là khi ân ái cô không hề hé răng.
Cầu xin cũng đã có nhưng cuối cùng để làm gì. Chỉ chờ đợi khi anh đã không còn hứng thú với cô nữa anh sẽ rời xa cô. Cho cô một cuộc sống bình yên.
Mọi chuyện đâu có đơn giản như cô nghĩ, cô đã nghĩ sai lệch vê anh ngay từ lúc cô phát hiện ra anh lừa dối cô. Vì mọi thứ không phải anh đang tâm muốn thế.
Ngày cô tốt nghiệp anh mua nhẫn tặng cô và hại chết cha anh. Thì cô buông lời chia tay. Ngày anh đăng ký cô và anh trở tthành vợ chồng thì cô hại chết mẹ anh , phá hủy con anh. Sau đó đi biệt tăm tích. Ai không giận cô cho được. Ai không hận cô chứ?.
Hai nggười cứ vậy mà ôm trái tim như bị khuyết mà dày vò nhau. Mỗi khi ở bên nhau, anh thường vội vã ra đi không một lời. Cô thì gánh nặng tội lỗi đề nén lên vai. Muốn yêu ânh trọn vẹn , muốn ôm chặt lấy anh để anh chỉ nhất nhất là của riêng cô. Nhưng không thể. Cô luôn nghĩ người đàn ông này đã khác trước rất nhiều rồi. còn anh, anh muốn cô níu chân anh ở lại , dù chỉ một llần thôi. Cô cũng không làm. Nếu cô níu chân anh. Anh sẽ ở bên cô . Tha thiết ôm xiết lấy cô. Cho dù người cô giết hại có là anh đi chăng nữa, thì chỉ cần một lần bàn tay nhỏ xinh kìa níu anh ở lại. anh sẽ bỏ tất cả mà ở lại bên cô không hối tiếc.
Nhưng không, cô cuối cùng vẫn là không cho anh cơ hội để chui vào những vết thương lòng của cô. Đối với anh, cô đã phân định khoảng cách không bao giờ có thể ngắn lại. Ừ, nếu vậy thì dày vò cô đến chết cũng được. nhưng người đàn bà này , dù sống hay chết , cuối cùng cũng chỉ là thuộc về riêng anh mà thôi.
Rồi một ngày, bên Mỹ điện thông tin vụ tai nạn trở về, nói rằng người tài xế khi bất tỉnh máng máng thấy điều bất thường ở hiện trường.
Cuối cùng khi anh ta chính thức công nhận rằng người phụ nữ đi cùng người đàn bà là bị lôi đi chứ không phải cố tình bỏ trốn.
Anh và chị anh mới bắt đầu cho điều tra lại.
Vừa vặn anh cố tình để Đan Tiên và hai người đáng nghi là Lệ Hường và Hoàng Khải về nước mà đều tra lại chúng từ cô. Cuối cùng là một sự tthật không thể chối cãi là con anh vẫn còn sống.
Bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến anh đau đớn khi phát hiện rằng chính anh là kẻ ngốc nghếch đã đẩy người anh yêu phải chịu dày vò, chịu đau khổ . Cuối cùng anh quyết định sẽ hàn gắn lại mọi thứ và đem hết hạnh phúc của cả đời anh dâng tặng cho cô. Nào ngờ lại có kẻ hãm hại. không kịp trở tay.
Vài ngày sau đó, anh muốn để cô tĩnh dưỡng nên tách biệt cô với đám truyền thông bên ngoài. Thực ra là vì sợ cô bị kinh hãi với những lời đồn của báo giới.
Trong khi anh cố gắng để cô ở nhà an dưỡng thì bên ngoài anh lại xử lý rất nhiều mớ lộn xộn.
Hôm nay anh mở họp báo, cuối cùng là muốn để công bố mọi sự thật.
“Anh Hạ Thiên , mấy ngày hôm nay, có phải anh đang công khai bảo vệ vợ bé của anh?” – Cuộc họp báo diễn ra, một phóng viên hỏi.
“Cô ấy là vợ của tôi” – Anh trả lời nghiêm nghị.
“Vậy, đám cưới mà anh tổ chức với Đan Tiên là gì? Tại sao hai người lại cố tình dối gạt truyền thông bao năm qua?”
“Đó chỉ giống như một cách để quảng bá thương hiệu”
“Có phải vợ của anh, cô Hàn Lệ Băng vì ghen nên đã cố ý đẩy cô Lâm Đan Tiên xảy thai?”
“Anh vẫn bảo vệ cô ta dù cô ta đã hại chết con của anh , anh không nghĩ rằng mình đã làm Fan của cô Đan Tiên và truyền thông nổi giận, anh không lo cho sự nghiệp sau này của bản thân sao?”
“Cái thai đó không phải là của tôi!!” – Anh dứt khoát. “Tôi và Đan Tiên chỉ là quan hệ hình thức, và sự nghiệp của tôi” – Anh mỉm cười “Không phải tôi đã rút lui khỏi thương trường rồi sao?”
Tất cả phóng viên đều im lặng không phản ảnh thêm đều gì nữa.
Một hồi , có người khẽ lên tiếng “ Vậy anh có thể cho biết đứa con mà cô Lâm Đan Tiên mang là của ai không?”
“Đó là chuyện riêng của cô ấy! Tôi không tiện xen vào” – Anh trả lời, “Tôi cũng mong sau này, các người để tôi và vợ tôi được yên ổn sống những ngày bình dị” – Sau câu nói đó , anh khẽ đứng dậy bước đi.
Anh trở về, nhìn thấy cảnh cô chơi với cậu con trai khiến lòng anh hạnh phúc khôn nguôi. Giờ cô có nhớ lại hay không cũng có còn quan trọng?. Anh đang rất hạnh phúc. Và thậm chí anh không cần biết đến chuyện ttrước đây nữa. Nói đúng hơn nếu điều đó làm cô đau đớn , anh sẽ không động chạm đến.
Một tháng trôi qua, mọi chuyện đã đâu vào đấy, anh quyết định chính thức cầu hôn cô, và tổ chức một đám cưới để minh chứng cho hạnh phúc này.
Cô xinh đẹp bước vào lễ đường, đôi mắt long lanh ánh lệ nhìn xung quanh hai phía, Những người thương yêu cô đều tụ họp đông đủ nơi đây, những nụ cười và nước mắt trước kia đều quên đi hết trong niềm hạnh phúc ngày hôm nay.
Nhìn anh trong bộ âu phục đẹp đẽ , anh vẫn vậy, vẫn giống như hoàng tử diễm lệ không kém uy nghiêm. Cậu con trai cầm hoa, hớn hở nói “Mẹ, mẹ đẹp quá!” - Ừ, ngày hôm nay cô đẹp, đẹp cả trong lẫn ngoài. Nụ cười rực sáng như ánh ban mai.
Anh đưa bàn tay ra đón cô.
“Lệ Băng, em chỉ cần hứa với anh một chuyện . Sẽ mãi mãi, không được rời xa anh?”. Đám cưới này trước mặt quan khách quá là hình thức rồi đó chú rể ạ .
“Em hứa ! Em sẽ luôn tin tưởng và ở bên anh” – Lệ Băng mỉm cười, trong đôi mắt ngấn lệ hạnh phúc.
“Anh cũng vậy!” – Anh hét lớn như cả bầu trời đều nghe thấy, anh ôm cô vào lòng nâng cô lên trong sự vỗ tay reo mừng của mọi người.
Đám cưới cũng có mặt của Đan Tiên, tuy họ không thể thân thiết với nhau nhưng cũng không còn oán hận nhau. Co biết mọi việc cô ta làm đều một phần do lỗi của anh và cô. Nếu cô ta đã hối cải và biết trân trọng hạnh phúc thì cuối cùng cũng vẫn là sự thứ tha.
Hạnh Phúc Là Trọn Vẹn
Hai năm sau,
Mọi chuyện đều ổn hết, tất cả người thân bạn bè đều có mối lo cho riêng mình.
Cô sinh được 2 đứa nhỏ sinh đôi, một trai một gái. Trai tên là Đình Phúc, Gái Tên là Lệ Đình.
Sau khi hai cô cậu nhỏ được 3 tuổi, một buổi như thường ngày, hai vợ chồng ôm ra đứa nhỏ ra sân vườn ngồi chơi , thấy anh cứ nhàn hạ quanh quẩn ở nhà cô ôm Đình Đình khẽ thở dài.
“Cha Đình Đình, bác Thu năm lần bảy lượt gọi anh về công ty anh không về? Muốn anh bám để mẹ con em chết đói ư?”
“Giờ anh bận rất nhiều việc. không có thời gian để làm việc. Nhưng em yên tâm nếu có chết đói thì chúng ta sẽ bán ngôi nhà này và vác ba đứa nhỏ lên rừng ” – Anh xoa má Phúc Phúc đang chơi xếp hình nói.
“Việc gì vậy?” – Cô nhăn mặt.
“Em không thấy sáng anh tập thể thao, chiều anh chơi cùng các con. Tối đến vất vả hâu hạ bà chủ em làm sao anh rảnh nổi?”
“Thì anh gác lại chút xíu công việc đó, đến công ty chị Thu giúp sức cho chị ấy“ – Cô cong môi.
“Chuyện công ty đã có vợ chồng Thần Nghiêm, Trang Linh lo, em lo cái gì? Ngược lại em xem, em thì càng ngày càng thành hot moma . còn anh buổi sáng không giữ dáng sao đến tối hầu hạ em? Anh dù sao cũng thành ông lão trước em mà” – Anh mỉm cười nhìn cô.
Cô đỏ mặt liếc anh một cái “Con nhỏ đang ở đây đó!”
“Chúng vẫn còn nhỏ nào có biết cái gì?”
“Cha mẹ !” – Đằng xa có tiếng gọi.
“Ừ , Thiên Bảo mới đi học về lại đây con !”
“Dạ!” - Cậu bé hớn hở chạy lại.
“Với lại anh cũng phải săn sóc các con giúp em để sau này còn có thêm tình cảm cha con. Vun đắp được giờ phút nào , hay giờ phút ấy, đúng không con?” – Anh nói với cô., sau đó quay ngoắt sang nhìn Thiên Bảo “Chúng ta chơi bóng rổ?”
“Dạ!”
“Mới về nhà chưa thay quần áo, nghỉ ngơi. anh đã lôi nó đi chơi?”
“Chăm tập thể thao mới có sức đề kháng tốt. Phải không con ?”
“Ba nói phải ạ”
Cô mở to đôi mắt nhìn hai cha con anh thân thiết. Lời anh nói quả nhhiên lợi hại nha. Đúng là vun đắp ngày nào, thành quả ngày đó. Đáng nể , đáng nể.
“Phúc Phúc lại chơi cùng ba và anh con nào”
Phúc Phúc theo lời anh cũng chập chững đi theo. Cô bế Đình Đình vào sân bóng của gia đình.
“Mà em yên tâm, anh còn vốn bí mật. Còn lâu mới hết hạn” – Anh thì thầm
Khiến cô ngạc nhiên anh lại mỉm cười nỏi “Chủ Tịch mà vợ chồng Hoàng Khải , Lệ Hường đang làm , em nghĩ là ai?”
“Ba Đình Đình , anh ! Có thật ?“
Cô kinh ngạc, anh bật cười.
“Ngày đó, Hoàng Khải ra tay cướp em đi , chơi anh một đòn đau. Em nghĩ anh dễ dàng bỏ qua” – Anh lại ghé sát tai cô. “Chuyện nàyy chỉ là bí mật của riêng vợ chồng ta thôi nhé” anh nháy mắt.
Quả thật, kể cả khi anh trắng tay cô vẫn luôn tin rằng anh là chỗ dựa vững trãi nhất. Nhưng giờ anh quả thật quá đáng nể. Cô biết anh có tính thù dai không ngờ lại dã man như vậy. Sau này phải cảnh báo trước là không ai nên đắc tội với anh. Thật ra điều này mọi người cũng đã sớm biiết.
Thấy cha con anh vui đùa thoải thích , mà cô thầm ước hạnh phúc sẽ mãi như vậy. Nhưng dù không như vậy thì mãi mãi , đời đời kiếp kiếp, cô sẽ không bao giờ rời bỏ anh nữa. Hậu quả đáng sợ quá mà. Đùa thôi, chứ hạnh phúc của cô là đây. Dù thế nào cũng phải trân trọng nắm giữ.
……………………………………………………….
Lời Kết
Hạnh Phúc Sẽ Đến Với Bất Kỳ Ai Luôn Trân Trọng .
Biết Yêu Thương và Luôn Biết Nắm Giữ Điều Đó
Ở Sâu Tận Trong Trái Tim.
The End !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.