Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 66: Cái gì gọi là Vĩnh Sinh?




Edit: Nguyetvansuong
Ngọc Tiểu Tiểu ngồi ở trước bàn ăn, Cố Tinh Lãng phụ trách vì nàng gỡ xương cá, bóc vỏ tôm, múc canh, lau miệng, tóm lại công chúa điện hạ ăn bề bộn nhiều việc, Cố tướng quân phục vụ tiểu tức phụ phục vụ bề bộn nhiều việc.
Tả Hựu ngồi ở một bên, ăn cái gì đó, sẽ bị công chúa điện hạ sử dụng ánh mắt công kích, nghĩ cũng động thủ phục vụ công chúa điện hạ gì đó, sẽ bị Cố tướng quân sử dụng ánh mắt đâm giết, tóm lại Tả đại nguyên soái vào lúc này trong tay ôm ly trà hoa lài, nhìn hai người đối diện mình, cảm thấy rất ưu thương.
Tiểu Trang và Tiểu Vệ vào lúc này không được phiền, cùng một dạng với Ngọc Tiểu Tiểu vùi đầu khổ ăn, công chúa nhà mình nói rất đúng, không cần tiền đồ, không ăn cũng uổng.
Ba tùy tùng của Tả Hựu nhìn hai kẻ ngồi cùng bàn này, tướng ăn tựa như quỷ chết đói đầu thai này, ba bọn hắn nhìn thấy một chút khẩu vị cũng không có.
Tả Hựu cùng Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Công chúa, thức ăn này ngon như vậy?"
Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu, nhét vào trong miệng một miệng tôm, không có cách nào nói chuyện.
Tả Hựu nói: "Người ăn như vậy, có thể khẩu vị có chút quá lớn hay không?"
Ngọc Tiểu Tiểu nuốt tôm trong miệng xuống bụng, hỏi: "Ngươi không phải muốn mời khách?"
"Xin, " Tả Hựu nói: "Ta trả tiền."
Ngọc Tiểu Tiểu vùi đầu tiếp tục ăn, nguyện ý trả tiền là được a, đường đường một Nguyên soái, hẳn sẽ không tới lúc tính tiền đi trốn chứ?
Tả Hựu nói: "Công chúa, ngươi liền tuyệt không sợ Vĩnh Sinh tự?"
Chiếc đũ của Ngọc Tiểu Tiểu dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tả Hựu nói: "Lúc ăn cơm, đừng bảo là ngán lời nói."
Oh my God, Tả Hựu cảm thấy công chúa Linh Lung quá là một nhân vật rồi, Vĩnh Sinh tự ngán lời như vậy, vị này cũng dám nói."Công chúa, nếu là Cảnh Mạch tìm ngươi phiền toái, ngươi tìm đến ta, ta giúp ngươi đối phó tiểu tử Cảnh Mạch kia," Tả Hựu chủ động cùng Ngọc Tiểu Tiểu nói lên muốn giúp đỡ.
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Thôi đi, ngay cả Vĩnh Sinh tự ngươi còn sợ, ngươi còn giúp ta đối phó Cảnh Mạch?"
"Không phải, " Tả Hựu vừa nghe lời này của Ngọc Tiểu Tiểu liền gấp, Vĩnh Sinh tự cùng nước Tru Nhật đó là một việc sao?
"Cảnh Mạch không phải người xấu, " Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Hắn sẽ giảng đạo lý."
Cảnh Mạch không phải người xấu? Tả Hựu cảm thấy thế giới thật huyền ảo.
Tốc độ ăn cơm của Ngọc Tiểu Tiểu rất nhanh, mấy câu nói công phu, trên bàn trong tô cũng chỉ còn lại có món kho rồi.
"No rồi?" Nhìn không còn gì có thể ăn được rồi, Ngọc Tiểu Tiểu hỏi Cố Tinh Lãng.
Cố Tinh Lãng gật đầu, chỉ nhìn Ngọc Tiểu Tiểu ăn không thôi, Cố Tam Thiếu cũng đã cảm giác mình no rồi.
"Tiểu Trang, Tiểu Vệ?" Ngọc Tiểu Tiểu lại hỏi hai huynh đệ ám vệ.
Tiểu Vệ lập tức liền đáp lời nói: "No rồi."
Ngọc Tiểu Tiểu nhìn trên bàn bên Tiểu Trang Tiểu Vệ này còn có không ít đồ ăn thừa, đã nói: "Còn dư lại chúng ta gói mang đi."
Gì? Trong phòng các hán tử cũng kinh ngạc, ăn không hết món ăn còn phải mang đi? Công chúa điện hạ thật sự là lớn lên ở Đế Cung sao?
Tiểu Trang xem chừng Tinh lãng, thật muốn đem đồ ăn thừa mang về?
Cố Tinh Lãng nói: "Đi tìm tiểu nhị đến đây đi."
"Người lãng phí lương thực, cuối cùng nhất định là chết đói, " Ngọc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm Tiểu Trang nói một câu.
Tiểu Trang đứng dậy vừa chạy ra ngoài, trong tim nhỏ máu, vì vài hớp đồ ăn thừa, có cần phải nguyền rủa hắn như vậy không à? !
"Thật sẽ đói chết, " Ngọc Tiểu Tiểu quay đầu lại cùng Tả Hựu nói.
Tả Hựu vội chỉ lắc đầu, nói: "Ta không lãng phí lương thực, chưa từng lãng phí qua."
Ba tùy tùng cúi đầu không lên tiếng, không có gì có thể nói, phủ quốc cữu ngày ngày hàng giỏ đồ ăn thừa cơm thừa đổ ra ngoài đâu rồi, có một vài chân tướng vĩnh viễn không thể nhìn thẳng a.
"Rất tốt, " Ngọc Tiểu Tiểu rất nghiêm túc khen Tả Hựu một câu, người này mặc dù đối với Cố Tinh Lãng ôm lấy phi phân chi tưởng, nhưng trên người vẫn có điểm sáng nhỏ .
Tả Hựu lập tức liền vui mừng nói: "Công chúa, ngày mai ta lại mời ngươi ăn cơm?"
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Ngày mai? Chuyện ngày mai đợi ngày mai rồi hãy nói."
Tả Hựu có chút bị đả kích, nhưng nghĩ lại, ngày mai rồi nói, công chúa Linh Lung cũng không tính là cự tuyệt hắn a, liền lại vui vẻ nói: "Tốt, ngày mai ta cấp công chúa hạ thiệp mời."
Lão bản cùng hai tiểu nhị, lúc này đi theo Tiểu Trang đi vào, mới vừa rồi bọn họ cũng chính mắt thấy công chúa điện hạ uy vũ, vào lúc này cặp chân còn đánh chiến đấy.
"Đều gói lại, " Ngọc Tiểu Tiểu cùng lão bản nói: "Món kho ta cũng muốn." Này trong đồ kho tất cả đều là dầu, ném rất đáng tiếc?
Trong lòng Tả Hựu yên lặng quyết định, lần ngày nạp cống, hắn bớt cùng Phụng Thiên yếu điểm đi, đoán chừng công chúa Linh Lung khi hắn mời khách trước, còn chưa có ăn rồi một bữa cơm no đấy.
Lão bản không dám cùng Ngọc Tiểu Tiểu nói không, mang theo hai người làm của mình, đàng hoàng đem bàn cơm thừa đồ ăn thừa, bao gồm món kho cùng nhau gói lại. Về phần tại sao bàn chủ nhân ăn còn sạch sẽ hơn bàn tùy tùng, lão bản chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng, không dám mở miệng hỏi.
"Gặp lại, " Ngọc Tiểu Tiểu cùng Tả Hựu cáo biệt, mang theo Cố Tinh Lãng là được rồi.
Tả Hựu vẫn đưa Ngọc Tiểu Tiểu đến lầu dưới, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu cùng Cố Tinh Lãng ngồi xe ngựa đi xa, nặng nề thở dài, nói: "Cô nướng tốt biết bao a."
Các tùy tùng nhếch miệng cũng than thở, mặt đất trước mặt đã bị người Phụng Thiên đào lên mấy cái lỗ rồi, suy nghĩ một chút mấy người Tru Nhật, người đàn bà đanh đá như vậy, nếu thật vào phủ quốc cữu, nên mỗi ngày bọn họ đều sẽ xảy ra chuyện sống ở bên bờ sống chết đi? Thật muốn cùng chủ tử nói, cầu xin bỏ qua cho a.
Ngọc Tiểu Tiểu ngồi ở trong xe ngựa, lần này không có nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, mà là cùng Cố Tinh Lãng nói: "Ngươi theo ta nói một chút, Vĩnh Sinh tự này là tình huống nào?"
Cố Tinh Lãng nói: "Công chúa, người thật không biết Vĩnh Sinh tự?"
"Không biết, " Ngọc Tiểu Tiểu lắc đầu.
Hoàng hậu nương nương hàng năm đều muốn từ tư khố của mình, đưa tiền nhan đèn cho Vĩnh Sinh tự, hướng các đại sư Vĩnh Sinh tự hỏi một cát hung, người thành kính như vậy nuôi ra nữ nhi, không biết Vĩnh Sinh tự? Cố Tinh Lãng cảm thấy chuyện này không đúng.
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Ta không tin cái này, cho nên không quan tâm."
"Hư, " Cố Tinh Lãng vội xông Ngọc Tiểu Tiểu thở dài một tiếng, nói: "Chuyện này không thể nói ra."
Ngọc Tiểu Tiểu bĩu môi nói: "Vậy còn ngươi?"
Cố Tinh Lãng nói: "Ta cũng không tin."
Ừ, Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu, như vậy mới có thể cùng nhau đùa giỡn chứ sao.
Cố Tinh Lãng nói: "Mẹ ta cũng tin Vĩnh Sinh, thời điểm cha ta xuất chinh, bà thường thường sẽ ngụ ở Vĩnh Sinh tự, mỗi ngày quỳ lạy trước Phật, nhưng cha ta còn là chết trận sa trường."
Ngọc Tiểu Tiểu nhíu mày, nói: "Trước Phật? Phật nói luân hồi, Phật nói Vĩnh Sinh cái gì?" Không cần khi dễ nàng ít đọc sách, binh đoàn trong thỉnh thoảng sẽ có tông giáo giới nhân sĩ để làm trong lòng thầy dạy kèm , Lục Đạo Luân Hồi vật này, ngọc huấn luyện viên thật nghe qua.
"Đúng vậy a, " Cố Tinh Lãng nói: "Trừ Vĩnh Sinh tự, khác Tự Miếu cũng cầu không được Vĩnh Sinh."
"Rõ ràng chính là tên lường gạt a, " Ngọc Tiểu Tiểu không hiểu nói: "Cũng chưa có quần chúng bị lừa gạt đi đập phá quán?"
"Không cách nào Vĩnh Sinh, là bởi vì ngươi tu hành không đủ, Thiện Quả không đủ, " Cố Tinh Lãng nói: "Mẹ ta là nói như vậy với ta."
Lời nói khi dễ phụ nữ và trẻ con ngu ngốc như vậy, cũng có người tin? Ngọc Tiểu Tiểu xì một tiếng khinh miệt, nói: "Cái chùa này lợi hại như vậy, ngay cả hoàng đế đều phải sợ nó?"
"Lục quốc cũng tôn Vĩnh Sinh tự, " Cố Tinh Lãng rất bất đắc dĩ mà nói: "Thánh thượng đối với Vĩnh Sinh tự luôn luôn lễ nhượng."
"Trong tay Vĩnh Sinh tự có quân binh?" Ngọc Tiểu Tiểu còn chưa hiểu, trong tay Vĩnh Sinh tự có vô số binh tướng, cho nên lục quốc đều sợ nó? Một chùa hòa thượng ai, có thể là nhân vật nghịch thiên như vậy sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.