Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 10:




Lời nói của Cố Tinh Lãng để cho Cố Tinh Nặc một người làm ca ca, không khỏi quay mặt ra chỗ khác.
Cố Tinh Ngôn thì hung hăng giơ tay áo lên chùi mắt, cũng không biết Cố Nhị thiếu gia có phải đang khóc hay không.
Mấy người Anh Đại học sĩ cùng Cố Thần ngồi trong viện, sau khi bọn họ hai mặt nhìn nhau, thì Anh Đại học sĩ mở miệng nói trước: "Bất kể như thế nào, Tinh Lãng cháu không thể cô phụ một phen tình ý của Công chúa Điện hạ."
Hai chân Cố Tinh Lãng đã tàn, công danh lợi lộc của Cố gia hoàn toàn biến mất, mấy vị đại nhân ngồi ở đây coi như là trưởng bối nhìn vị Cố Tam thiếu gia này lớn lên, cũng không có biện pháp đem Cố Tinh Lãng làm nhân tuyển cho vị trí con rể tốt. Trưởng công chúa Linh Lung lần này chẳng những được gả đi, mà còn là một mối hôn sự sai lầm.
"Thánh thượng lại bằng lòng." Cố Tinh Lãng nhanh mồm nhanh miệng ngẩng đầu nhìn Anh Đại học sĩ, nói: "Đấy chính là con gái ruột của ông ta đó."
Đối với Đương kim Thánh thượng, chư vị đại nhân đã không còn lời nào để nói, mắng Hoàng đế là tội chém đầu, người nào có thể chơi với tội danh phạm thượng này chứ?
"Cố huynh à, cái cọc hôn sự này đã để cho cả nhà huynh tránh khỏi họa lao tù, bây giờ đám người Triệu Thu Minh còn chưa có hành động gì, ta sợ bọn họ sẽ có tính toán khác." Ngự sử Khâu Tranh nhỏ giọng nói: "Chúng ta không thể không phòng."
"Thánh thượng sẽ trơ mắt nhìn Triệu phi hại Trưởng Công chúa điện hạ sao?" Chân mày Cố Thần khóa chặt.
Mấy ông bạn già ngồi ở trong viện khổ não suy nghĩ nửa ngày, cũng không thể nghĩ ra được kế sách vẹn toàn, cuối cùng, Anh Niên Duẫn nói: "Mọi việc chúng ta phải thật cẩn thận, ta đã viết thư gửi đến Khương gia Ngô Châu, tin rằng Khương gia rất nhanh sẽ có người vào kinh."
Cố Thần gật đầu một cái, nhìn tiểu tôn nhi cúi đầu trầm mặt không nói gì, không nhịn được nặng nề thở dài.
Anh Niên Duẫn nhìn về phía Cố Tinh Lãng, cá tính của vị Cố Tam thiếu gia này chính là lạnh lùng ít nói, nhưng trên người lại không thiếu được tinh thần phấn đấu của một thiếu niên, hôm nay trở thành một người nằm trên ghế, chân trần, trên mắt cá chân quấn một tấm lụa trắng thật dày, toàn thân đầy tử khí, đâu còn là một Cố Tinh Lãng thiếu niên hăng hái, thành danh sa trường?
Đang lúc Anh Niên Duẫn còn đang suy nghĩ nên an ủi Cố Tinh Lãng như thế nào, lúc nhìn hắn một dạng sắp chết, thì Khâu Tranh mở miệng: "Tướng mạo Công chúa Điện hạ rất giống với Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu không có quyến rũ như Triệu phi, những năm này mỹ mạo của người bị Triệu phi áp trên đầu, nhưng người lại thắng ở chỗ đoan trang dịu dàng. Khâu đại nhân cũng không có nói rõ, nhưng cũng đã ngầm nói cho Cố Tinh Lãng biết, Công chúa Linh Lung là một mỹ nhân.
"Nghe nói tính tình Công chúa Điện hạ rất tốt." Một vị đại nhân khác cũng chen vào: "Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bản chất hiền thục, cuộc sống sau này của hai người sẽ tốt thôi."
Mấy vị đại nhân ngươi một lời, ta một câu cùng nhau khuyên nhủ Cố Tinh Lãng, bây giờ vì Cố gia mà lật lại bản án, cũng không thấy có hy vọng gì nhiều, nói tìm danh y chữa lành hai chân cho Cố Tinh Lãng, cũng không có nhiều mong đợi cho lắm, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể khen Công chúa Linh Lung, có một thê tử xinh đẹp lại hiền lành, đối với Tam tiểu tử Cố gia mà nói, ngày sau có thể trông cậy vào.
Mấy vị trưởng bối khuyên bảo thật tốt, nhưng Cố Tinh Lãng lại không thể để vào lòng, đối với vị Trưởng công chúa Linh Lung này, hắn cũng không có mong đợi gì, chẳng qua cảm thấy một tên tàn phế như mình lập gia thất, bất kể là cưới cô nương nhà nào, cũng đều là hại người ta.
"Lão Đại." Cố Thần nhìn mấy vị lão ca khổ tâm khuyên nhủ nửa ngày, mà Cố Tinh Lãng không có chút phản ứng nào, biết đứa nhỏ này khuyên cái gì đều không nghe lọt, chỉ đành gọi Cố Tinh Nặc: "Đưa lão Tam về phòng nghỉ ngơi đi."
Cố Tinh Nặc đáp lời Tổ phụ một tiếng, rồi ôm ngang Cố Tinh Lãng đã sớm gầy đi, bước nhanh về phòng ba huynh đệ bọn họ tạm ở.
Cố lão Nguyên soái thấy Cố Tinh Ngôn còn ngồi chồm hổm bên bồn hoa mà không động, lại nói với Cố Nhị thiếu gia: "Cháu đi xem thuốc lão Tam nấu xong chưa, nếu xong rồi thì bưng lên cho hắn uống."
Lúc này Cố Tinh Ngôn mới đứng dậy bước đi.
"Hôn lễ không thể xảy ra vấn đề gì." Sau khi đám tiểu bối đã đi hết, Anh Niên Duẫn nói: "Chuyện liên quan đến Hoàng gia, khó đảm bảo đám người Triệu Thu Minh sẽ không hất tội danh đại bất kính lên người Cố gia huynh."
"Đại bất kính." Cố Thần cười lạnh: "Lại là một tội chết a."
"Chỉ cần còn sống, mới có hy vọng lật lại bản án." Anh Niên Duẫn nhỏ giọng nói: "Lúc này cha con Triệu thị nhất định là muốn trảm thảo trừ căn, Cố huynh, huynh nhất định không thể để cho hai cha con này như ý."
Cố Thần gật đầu, chống lại hai cha con Triệu thị tiểu nhân đầy âm hiểm này, trong lòng lão Nguyên soái không có bao nhiêu phấn khích cả, nhưng chuyện đã tới trước mắt, không muốn đối mặt cũng phải đối mặt.
"Tinh Lãng là một đứa bé ngoan." Anh Niên Duẫn nói: "Trưởng Công chúa Điện hạ cũng là một đứa nhỏ ngoan, duyên phận này cũng không kém đâu."
Sau khi mọi người nghe Anh Đại học sĩ nói xong, một trận thổn thức, cô gái nhỏ này không biết tình là gì, gả cho thiếu niên hai chân tàn phế, nhân duyên này là xấu hay tốt, cũng chỉ có trời mới biết.
Sau khi Cố Tinh Nặc ôm Cố Tinh Lãng vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường gỗ, lúc ngẩng đầu nhìn tiểu đệ đệ, thì ngạc nhiên phát hiện khóe miệng Cố Tinh Lãng có vết máu, Cố Tinh Lãng vội vàng cả kinh nói: "Tinh Lãng, đệ làm sao vậy?"
Cố Tinh Lãng đầu tiên thì mờ mịt, nhìn thấy ngón tay dính chút máu khi Cố Tinh Nặc chạm vào khóe miệng mình, mới hậu tri hậu giác cảm giác được, trong miệng mình đầy mùi máu tươi, há mồm muốn nói chuyện, lại trực tiếp phun ra một búng máu vào lòng bàn tay Cố Tinh Nặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.