Bùi Ngọc Thư đối diện Lưu Tuần bắt đầu tháo dây áo trên người, cởi ra bào phục ướt đẫm.
Chung quy vẫn cảm thấy lúc khoan y giải đái sau lưng luôn có hai tầm mắt nóng rực nhìn chăm chú y, Bùi Ngọc Thư bỗng dưng ngừng động tác, mặt mang chần chờ xoay người liếc nhìn.
Hỏng bét! Không cẩn thận lộ ra ý đồ của mình.
Trấn định! Trấn định! Vẫn còn chưa lừa được ái khanh lên giường, sao có thể để y sinh tâm nghi ngờ?
“Làm sao vậy?”
Lưu Tuần thu liễm lại biểu tình thèm nhỏ dãi, ra vẻ trấn định, thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn vang lên, đôi con ngươi như vì sao trên bầu trời đêm giờ đây ẩn sau một tầng hơi nước, ẩn ẩn lóe lên dục vọng thâm trầm.
Mau cởi a! Trẫm mau chờ không kịp nữa rồi!
“Cái này...... Cũng phải cởi?” Chỉ vào trung y trên người, Bùi Ngọc Thư bỗng nhiên cảm thấy da đầu run lên, đáy lòng có một dị cảm không thể nói rõ.
“Đương nhiên, nó cũng ướt mà.” Mắc một cơn mưa to, làm gì có chuyện chỉ có bào phục bị ướt, mà trung y lại khô?
Hắn cũng đang xích thân lỏa thể, trên người chỉ trùm một cái chăn.
Hơn nữa, còn chờ ai kia ‘lên giường sưởi ấm’ a!
Ảo tưởng khi có thể đối Ngọc Thư”Như vậy” lại”Như vậy”, hắn không khỏi hưng phấn đến sắp chảy máu mũi.
Lúc này, trong chăn là một thân thể nam tính vì *** mà nóng ấm, dục vọng dâng trào không ngừng kêu gào muốn giải phóng.
Nhưng hắn phải trang cảnh thái bình giả tạo, ít nhất, trước khi lừa được Ngọc Thư lên giường tuyệt đối không thể để y phát hiện.
“Mau thoát đi! Nếu chậm trễ, không sợ trẫm bệnh nặng hơn?”
Sao y lại đột nhiện do dự? Thật không giống cá tính quyết đoán của y.
Lưu Tuần cố ý tăng thêm ngữ khí thúc giục, như thể chỉ cần Bùi Ngọc Thư không cùng hắn trên giường sưởi ấm, bệnh hắn sẽ đột nhiên trở nên phi thường nghiêm trọng.
Không, phải nói, là bị dục vọng tăng nhanh đầu bị nhiệt độ nướng nóng đến mức thần trí mơ hồ!
Bỏ qua cảm giác quái dị trong lòng, Bùi Ngọc Thư nhanh chóng trút đi y phục trên người, lấy tốc độ cực nhanh tiến vào trong chăn, y đưa lưng về phía Hoàng Thượng, toàn thân cứng còng nằm xuống.
Hai má y có chút nóng, đã bị cảm nhiễm phong hàn rồi sao? Hay là......
Nói thật, hai nam tử lỏa lồ đối nhau thật cũng không có gì quá ghê gớm, y trước đây vẫn cùng Hoàng Thượng tắm cùng nơi, ngủ cùng giường đấy thôi. Lúc đóng giữ ở biên cương, khi dẫn quân tác chiến cũng thường cùng các tướng sĩ thủ hạ lưng trần ngực phẳng, thao luyện diễn tập, thậm chí cùng tắm bên bờ sông.
Nhưng, y đột nhiên nhớ dến bản thân từng vì đồng ý một điều kiện khuất nhục mà bị Hoàng Thượng...... Ách, lâm, lâm hạnh.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt y không khống chế được mà nóng lên, thậm chí cảm thấy toàn thân khô nóng như than hồng.
Sách! Sao lúc này lại nhớ lại chứ?
“Ngọc Thư, ngươi cách trẫm xa như vậy làm sao sưởi ấm được? Lại gần một chút.”
Lưu Tuần đưa tay kéo y tựa vào mình, tuy mắc mưa, nhưng nếu vì thế mà đổi lấy việc công chẩm với ái khanh, thế cũng đáng.
Huống chi...... Hắc hắc!
Lưu Tuần không nén nổi sức tưởng tượng bắt đầu rong ruổi khắp thiên nam địa bắc, dục vọng nóng rực hiên ngang càng phải cố gắng chịu đựng.
“A! Hoàng Thượng, người, người! Không cần!” Vật thể cứng rắn lại nóng rực đặt bên hông y, Bùi Ngọc Thư sợ tới mức hoang mang thất sắc.
“Trẫm đối với ngươi là nhất vãng tình thâm (tình sâu thâm thẳm, thắm thiết … blab tùy mọi người hiểu..), xem này! Thân thể ngươi thành thật hơn nhiều.” Thanh âm trầm thấp khêu gợi vang lên, hơi thở ấm áp phả vào tai Bùi Ngọc Thư, khiến thân thể y không tự giác được mà run lên.
“Nếu Hoàng Thượng thật sự muốn như vậy, có thể đi tìm hậu cung tần phi......” làm ơn đi, ngàn vạn lần đừng tới tìm ta! Bùi Ngọc Thư trong lòng ra sức cầu nguyện.
Chính là, bình thường không thắp hương, đến lúc nước tới chân mới nhảy thì cũng chả ích gì, ông trời hôm nay đặc biệt không chiếu cố y.
Không chỉ để y nhớ lại chuyện bị bắt thực hiện lời hứa, thậm chí ngay cả dục vọng trắng trợn của Hoàng Thượng đều để rõ ràng y cảm nhận, bảo y làm sao mà không đỏ mặt được.
“Ngươi thật mau quên, điều kiện của chúng ta là ngươi phải trở thành phi tử của trẫm, cho nên, ngươi coi như là tần phi.” Lưu Tuần cố y dùng thứ đang dâng trào nóng rực của của mình ma xát bên hông Bùi Ngọc Thư.
“A! Không, không cần!”
Bùi Ngọc Thư kinh hách bất chấp tôn nghiêm nam tính cao giọng hét to, y dùng sức đẩy ra hay bàn tay đang chế trụ thắt lưng y, nhưng mà, lực đạo đang siết chặt đó lại hoàn toàn không có ý thả lỏng.
“Hoàng, Hoàng Thượng cũng có thể đi tìm nam sủng......”
Y thiếu chút nữa đã quên Hoàng Thượng hảo nam sắc, cho nên, y cố gắng suy nghĩ, dùng sức suy nghĩ, hy vọng có thể từ trong đầu bài trừ ra một phương pháp hữu dụng để thoát thân.
“Ngươi lại quên? Trẫm đã đồng ý ngươi triệt hồi Lan Xạ viện, vậy trẫm phải đi đâu tìm nam sủng đây?” Lưu Tuần triển khai một mạt mỉm cười đủ để khuynh thành, nhưng đáng tiếc thây nụ cười tà khí kia lại làm da đầu Bùi Ngọc Thư run lên.
Chết tiệt! Thật đáng giận! Đều tại mấy lão đại thần trong triều nói cái gì Hoàng Thượng trầm mê yên vui, hại y trong lúc lo lắng lập tức từ biên cương hồi kinh khuyên gián, kết quả......
Y có một cảm giác bị mắc mưu, hơn nữa còn bị người bán.
Đáng giận! Lúc trước an phận ở biên cương phòng thủ, tránh xa Hoàng Thượng thì tốt rồi, đang êm đẹp đi lo cái gì hồn thủy (nước đục) chứ!
“Đúng rồi! Tiểu quan...... Nhất định có thể hầu hạ cho Hoàng Thượng......” Suy nghĩ trong đầu thiên hồi bách chuyển, bỗng nhiên nhãn tình sang lên, Bùi Ngọc Thư dùng hết tâm tư du thuyết (từ xưa dung để chỉ chính khách đi xứ thuyết khách) Hoàng Thượng buông tha cho y.
“Ái khanh, tần phi, nam sủng hay là tiểu quan gì đó đều kém ngươi, trẫm chỉ cần ngươi, đừng suy nghĩ tìm cách thuyết phục trẫm nữa.” Thanh âm gợi cảm nồng đậm của Lưu Tuần dán vào tai Bùi Ngọc Thư mà tỉ tê, trực tiếp ngta81 đi những lời y chưa kịp nói.
Bùi Ngọc Thư trợn to đôi mắt như hắc diệu thạch liếc nhìn Hoàng Thượng đang cười vô cùng tuấn mĩ, lúc này mới sâu sắc cảm nhận được câu: bạn quân như bạn”Lang”, hơn nữa còn là một cơn đại, sắc, lang đáng ghét.
Y thập phần hối hận, vì sao y thân là võ tướng nơi nơi đều có thể trang bị sự nhanh nhẹn cùng lợi hại, nhưng khi đối diện với Hoàng Thượng, thì một chút cũng không thể thi triển được?
Y cư nhiên ngốc đến mức mắc mưu của hắn, cởi hết bào phục trên người một thân xích lỏa lên giừơng giúp hắn ‘sưởi ấm’, đây có khác gì là cá nằm trên thớt mặc người xâm lược a?
Thật ngốc! Phi thường ngốc! Siêu cấp ngốc! Ngốc đến mức không còn thuốc chữa! Y từ đáy lòng hối hận mắng.
Đáng tiếc có hối hận cũng đã muộn!
Lưu Tuần xoay người một cái dễ dàng đặt Bùi Ngọc Thư dưới thân, đôi tay thon dài ý vị nhẹ nhàng dao động trước ngực y, nhanh chóng chiếm lấy nụ hoa nhỏ đang đợi khai hoa trước ngực.
“Không...... Buông...... A!”
Động tác niết nhẹ xoa nắn làm thân thể Bùi Ngọc Thư hơi run lên, bàn tay đang vỗ về chơi đùa nụ hoa bỗng nhiên khép chặt lại, làm y không khỏi ngâm nga.
“Ngô...... Ân......”
Cánh môi Lưu Tuần áp lên đôi môi dày mỏng của Bùi Ngọc Thư, khiến những lời y muốn thốt ra tan biến trong những nụ hôn cháy bỏng.
Đầu lưỡi linh hoạt phác họa đường môi tuyệt đẹp, cảm giác tê dại ngứa ngáy trỗi dậy lệnh người dưới thân hắn xôn xao khô nóng không thôi.
Đầu lưởi giảo hoạt mờ ra hàm răng đang đóng chặt, thâm nhập vào bên trong, cuốn lấy lưỡi y cùng nhau giao triền, cơ khát cướp lấy mật tân trong miệng y.
“Ngô...... Ngô......” Nụ hôn kịch liệt làm Bùi Ngọc Thư thiếu chút hết hơi, y vươn tay đẩy ra thân thể Lưu Tuần đồng dạng xích lỏa như y, nhưng do chiều cao, thể lực Lưu Tuần hơn hẳn y, nên căn bản y không thể làm gì được hắn.
Mãi đến khi thỏa mãn, Lưu Tuần mới rời đi cánh môi mềm mại của Bùi Ngọc Thư, lần môi lại trướt xuống hầu kết của y, hôn lên nơi hầu kết nhô cao, chậm rãi trượt đến xương quai xanh, mút lấy hõm xương mẩn cảm, sau khi bị đôi môi ướt át tứ ngược trên da thịt màu trà che kín hồng ấn.
Cánh môi lại chậm rãi đến lòng ngực rắn chắc bằng phẳng của Bùi Ngọc Thư, hai nụ hoa mềm mại như đang cầu xin người ta chạm vào, Lưu Tuần hàm lấy một hoa lôi, nhẹ nhàng mút liếm, rất nhanh, nụ hoa như Hoa nhi nở rộ đỏ tươi.
“Ân...... A......” Dòng điện như bị sấm đánh chạy khắp toàn thân, một tiếng rên rỉ bật ra từ miệng y.
“Ô...... Ân......” Dục vọng bị khơi mào dần mài đi lý tính của y, Bùi Ngọc Thư khó chịu rên rỉ ngân nga.
Ân, thân thể ái khanh ấm áp co dãn, quả thật có thể phát huy công hiệu của ấm lô (lò sưởi).
Bất quá, y là ấm lô chuyên chúc của hắn, người khác tuyệt không được chạm vào.
“Bên ngoài trời rất lạnh, chúng ta ‘ sưởi ấm ’ thôi.”
Ánh mắt tà tứ của Lưu Tuần cùng ngữ khí trêu tức lệnh Bùi Ngọc Thư có cảm giác da đầu run lên, hắn dùng gần như toàn lực chống cự vẫn không thể động hắn một chút.
“Không, không cần...... A!”
◇ ◇ ◇
“Mau! Mau đi tìm Hoàng Thượng!” Dương Quảng Lăng chỉ huy hoàng cung thị vệ tuần tra chung quanh cánh rừng của liệp trường tìm tung tích Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng không phải nói muốn cùng Bùi tướng quân ôn chuyện sao? Nhưng trời đã tối rồi, hai người vẫn chưa hồi cung, bên ngoài trời đang đổ mưa to a!
Mà không biết Hoàng Thượng rốt cuộc có tìm được Bùi tướng quân hay không nữa? Nếu là có chuyện gì vạn nhất, bọn thị vệ như họ sẽ gánh tội danh hộ giá bất lực a. Sớm biết Hoàng Thượng sẽ tìm cơ hội chuần đi, thì lúc nãy cho dù làm long nhan tức giận hắn cũng sẽ liều chết đi theo, dù sao hiện tại để mọi người lo lắng suông vẫn tốt hơn.
Nội thị cũng chia nhau đi tìm Hoàng Thượng, mọi người trong lòng đều cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng để Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì, nếu không đầu bọn họ sẽ khó giữ được.
“Nơi đó có gian nhà, đến xem đi!” Phùng Đường Võ chỉ vào gian nhà nhỏ để đi săn.
Thế nhưng khi đoàn người đến trước gian nhà, bên trong lại truyền ra tiếng rên rỉ đứt quãng cùng thở gấp.
” Tọa kỵ của Hoàng Thượng cùng Bùi tướng quân ở đây, hẳn là là không có chuyện gì. Ta xem, chúng ta vẫn là nên đợi ở bên ngoài thôi, giờ mưa cũng ngừng rồi.”
Đương lúc Dương Quảng Lăng do dự có nên vào hay không, thì Trương Thông lên tiếng cắt đứt ý đồ của mọi người.
Nhưng nội thị Tứ Hỉ đang tuổi huyết khí phương cương lại cội vàng nói: ” Bên trong truyền ra quái thanh, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Cậu thật sự rất lo lắng, lo lắng cho cái đầu trên cổ mình không giữa được, bỏ qua lời khuyên của Trương Thông mà phá cửa vào.
“Hoàng Thượng! Nô tài đến đây! Ngài có chuyện gì......” Từ ‘ không ’ còn chưa ra khỏi cửa miệng, cậu đã thấy được một hình ảnh hương diễm kích dục.
Hoàng Thượng đang cùng Bùi tướng quân làm chuyện ái ân.
Bùi tướng quân quỳ trên giường, vùi đầu vào ổ chăn, Hoàng Thượng đang tùy ý rong ruổi trên người y.
Thảm! Cậu lầm! Một cỗ ác hàn từ lòng bàn chân luồn lên đỉnh đầu, Tứ Hỉ có một dự cảm không tốt rằng cậu đang đến gần cái chết.
Cảm giác thân thể dưới thân từ cứng ngắc đến thạch hóa, sau đó oanh một tiếng từ đột ngột màu hồng lan từ đỉnh đầu xuống tận bàn chân.
“Trẫm lâm hạnh Bùi tướng quân, nhìn cái gì, còn không mau đi ra ngoài!” Lưu Tuần khiển trách một tiếng, đuổi Tứ Hỉ đã nhìn thấy thứ không nên thấy ra ngoài, tên cẩu nô tài này! Dám quấy rầy chuyện tốt của hắn!
Tứ Hỉ nhanh chóng đóng cửa lại, vọt ra ngoài, cậu nhớ lại biểu tình tức giận của Hoàng Thượng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi miệng, cậu sao lại cảm thấy mình sẽ không sống quá tối nay.
Bị người nhìn thấy chuyện mất mặt thế này! Bùi Ngọc Thư thấy y rất muốn ngất đi.
“Không cần! Buông!” Bùi Ngọc Thư vặn vẹo thân hình ra sức kháng cự.
“Ngọc Thư, bình tỉnh một chút, ngươi còn lộn xộn, không chịu nổi sẽ thành thật đó.” Lưu Tuần ấn thắt lưng Bùi Ngọc Thư không cho y lộn xộn, thanh âm trầm thấp khàn khàn ẩn hàm dục vọng thâm trầm.
“Dừng, dừng tay! Buông ra!” Bùi Ngọc Thư dù đồng dạng bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt khó chịu nhưng cũng không nguyện khuất phục dưới sự chi phối của ***, thanh âm ám ách tê rống.
“Trẫm không thể dừng lại, ngoan, cùng trẫm đến cực lạc.” Lưu Tuần dụ hống, bàn tay to lớn lần thứ hai phủ lấy thứ nóng ấm đang ngang nhiên đứng thẳng của Bùi Ngọc Thư, tăng tốc độ vỗ về chơi đùa cùng tốc độ tiến vào cơ thế y.
“A...... A......”
Rất nhanh, hai người đã đạt đến đỉnh ***, phóng ra dục vọng.
“Ngươi...... Cáp...... Cáp......” Bùi Ngọc Thư nằm sấp trên giường thở hỗn hễn, y tức giận nhìn chằm chằm Lưu Tuần vừa phóng thích trong cơ thể mình.
Trước đó y đã đạt đến không biết mấy lần cao trào, thế nhưng thể lực của người kia lại kinh người đến thế, mỗi lần đều khiến y mệt mỏi tê liệt mà vẫn không chịu buông tha.
“Đáng tiếc, chúng ta không thể tiếp tục nghỉ ngơi rồi.”
Lưu Tuần quay mặt Bùi Ngọc Thư lại nhẹ nhàng hôn lên, rời đi thân thể y, xuống giường mặc vào xiêm y đã được hong khô, cũng mang một bộ bào phục đến giúp y mặc vào.
“Ta, ta tự mình có thể mặc, không cần phiền Hoàng Thượng.” Bùi Ngọc Thư vươn tay muốn đoạt lấy xiêm y trong tay hắn, nhưng y toàn thân vô lực ngay cả giơ tay lên còn khó.
“Ngọc Thư, ngươi mệt mỏi, vẫn là trẫm giúp ngươi tốt hơn.” Lưu Tuần không để ý sự phản đối của y, giúp y mặc xong y phục, ngồi xuống ôm y lên.
“Không cần! Như vậy rất mất mặt, buông! Ta có thể tự đi!” Bùi Ngọc Thư gượng dậy *** thần, liều chết cũng không cho hắn ôm, nằm trong lòng hắn ra sức giãy dụa.
“Nói vậy ngươi muốn đi về sao? Đừng cậy mạnh.”
Cửa gian nhà mở ra, Lưu Tuần ôm Bùi Ngọc Thư xuất hiện ở cửa, tất cả mọi người mở to mắt nhìn một màn này.
Bùi Ngọc Thư mặt đỏ bừng, chôn mặt vào cổ Hoàng Thượng.
Thật mất mặt! Y quả thật không còn mặt mũi gặp người a!
Khi Bùi Ngọc Thư nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đồng bào trong quân đội, các huynh đệ cùng y trên chiến trường đồng sinh cộng tử, Dương Quảng Lăng, Phùng Đường Võ, Lục Trung Phu …, y thầm nghĩ muốn đập đầu vào ngực Hoàng Thượng, xem có thể khiến mình ngất đi hay không, dù sao thế cũng dễ dàng nhắm mắt làm ngơ hơn.
Lưu Tuần ôm Bùi Ngọc Thư đặt xuống nhuyễn *** trong ngữ liễn, chân hắn vừa bước vào ngự liễn, đột nhiên nhớ đến cái gì đó quay đầu phân phó tả hữu, “Đừng quên ngựa của trẫm cùng Bùi tướng quân. Còn nữa, không cần chạy đi, tận lực chọn đường bằng phẳng, đừng quấy nhiễu ái khanh của trẫm.”
“Tuân lệnh!” Xa phu lĩnh mệnh chậm rãi cầm lấy mã tiên, vững vàng lái xe chạy về trước.
” Sao vậy? Mất hứng?” Lưu Tuần ôm Bùi Ngọc Thư ngồi trên đùi hắn, trêu ghẹo hỏi han.
Đâu chỉ mất hứng, là phi thường mất hứng! Bùi Ngọc Thư chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng, y ngay lập tức biểu hiện ra sự bất mãn của mình.
Chẳng những bị người khác biết chuyện y bị hắn lâm hạnh vô cùng mất mặt này, giờ lại còn vì toàn thân mềm nhũn vô lực mà bị ép ngồi trên người hắn cũng không thể phản kháng. Thế gian này còn vương pháp không a? Nghĩ lại y đường đường một tướng quân cuối cùng lại bị người khác đối đãi như nữ tữ...... Bùi Ngọc Thư nghĩ đến đây liền ấm ức đến mức muốn bị nội thương.
“Bị Tứ Hỉ nhìn nên mất hứng? Hồi cung rồi chém nó không phải được rồi sao?” Lưu Tuần ôn tồn an ủi y.
“Ngươi đừng động bất động đã đòi chém người được không? Ta có nói cậu ta gì đâu!” Bùi Ngọc Thư cố sức trừng mắt kẻ đang cười lấy lòng y kia, tất cả lỗi còn không phải do ngươi tạo thành sao.
“Chém ngươi mất hứng, không chém ngươi cũng không cao hưng, vậy ngươi muốn trẫm làm thế nào mới cao hứng đây?” Lưu Tuần siết chặt lực đạo bên hông y.
“Thả cậu ta, chỉ sợ giờ cậu ta cũng lo lắng ngươi sẽ làm vậy đó chứ.” Bùi Ngọc Thư hất mặt qua, căn bản không muốn để ý tới hắn.
“Hảo, hảo, trẫm hết thảy đều nghe ngươi, vậy được chưa?” Lưu Tuần nhẹ hôn lên mặt y, vui vẻ nở nụ cười.
Ngữ khí sủng nịch lệnh Bùi Ngọc Thư thấy toàn thân da gà tức thì đứng thẳng dậy.
Người này! Cười đến ghê tởm như vậy nhất định trong lòng đang lo lắng chuyện gì bất hảo đây.
“A! Tới tướng quân phủ rồi, ta phải xuống xe.” Bùi Ngọc Thư tùy tay vén màn trúc trên ngự liễn lên, y thấy phủ đệ của mình, cao giọng muốn xuống xe.
“Uy! Dừng xe, dừng xe a!” Nhìn tướng quân phủ càng lúc càng xa, Bùi Ngọc Thư đề cao âm lượng hô.
“Ngươi sao không bảo bọn họ dừng xe a?” Bùi Ngọc Thư nhìn chằm chằm Lưu Tuần nén giận nói.
“Ngọc Thư, ngươi không thể đi đường, chỉ có thể để trẫm ôm ngươi đi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn xuống xe với cái bộ dáng này? Ân?” Lưu Tuần khẽ vân vê bờ mông y, điều chỉnh tư thế ngồi, đem dục vọng dâng trào của mình húc y.
“Ngươi, ngươi cái tên vạn năm động dục này, buông!” Bùi Ngọc Thư chịu không nổi gào lên, hôm nay đã bị hắn giày vò cả một buổi chiều, hắn hiện tại thế nhưng còn...... Người này nhất định không phải người!. Truyện Huyền Huyễn
“Hồi cung với trẫm thôi.” Lưu Tuần gối đầu lên hõm vai Bùi Ngọc Thư, từ chấn động toàn thân, có thể cảm giác cho ra đối phương đang cười vô cùng đáng ghét.
Hừ! Bùi Ngọc Thư trong lòng hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng hắn, sâu sắc bi ai cho bản thân mình từ nhỏ đã bị hắn trị gắt gao.
◇ ◇ ◇
“Tứ Hỉ, ngươi làm kinh hách ái khanh của trẫm, phải bị tội gì?”
Lưu Tuần ngồi trong ngự thư phòng, nghiêng người liếc Tứ Hỉ đang quỳ trên đất, chỉ thấy Tứ Hỉ toàn thân gục xuống đất thi đại lễ ngũ thể đầu địa (đầu rạp xuống đất)với hắn, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên.
“Nô tài biết tội! Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng!” Tứ Hỉ sợ tới mức nằm trên đất, nghĩ thầm nó thật sự không thể trốn quá tối nay.
Lưu Tuần nhìn Tứ Hỉ sợ tới mức hồn phi phách tán, nội tâm không khỏi cười thầm.
Tên tiểu tử này! Nhiệt tình lúc chiều đã bay đi đâu rồi?
“Về sau còn dám quấy rầy trẫm cùng Bùi tướng quân không?” Thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, mang theo một cỗ uy nghiêm không thể phản kháng.
“Nô tài không dám! Nô tài không dám!” Tứ Hỉ dập đầu như giả tỏi, chỉ cầu Hoàng Thượng có thể tha cậu lần này, cho cậu một con đường sống.
“Trương Thông, dẫn Tứ Hỉ xuống, hảo hảo dạy nó, về sau làm việc đừng lỗ mãng như vậy nữa.” Lưu Tuần ngồi tựa vào sau ghế, biếng nhắc bảo Trương Thông đang đứng một bên dẫn hắn đi hảo hảo dạy dỗ.
Mà hắn thì sao, đương nhiên là đến tẩm điện cùng ái khanh nghỉ ngơi.
“Tạ ơn Hoàng Thượng không giết! Tạ ơn Hoàng Thượng không giết!” Tứ Hỉ dùng sức dập đầu tạ ơn Hoàng thượng, cậu xoa mồ hôi lạnh trên trán. Hô, mạng nhỏ được bảo vệ “Vâng! Nô tài tuân mệnh!” Vừa nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng Thượng, Trương Thông tức khắc mang Tứ Hỉ đi ra.
“Ngươi tên tiểu tử này, làm việc lung tung làm việc không thèm nhìn trước nhìn sau, nếu không phải có Bùi tướng quân bên cạnh hoàng thượng, ngươi có hơn một mạng cũng không đủ chém.” Trương Thông không khỏi trách cứ Tứ Hỉ làm việc lỗ mãng.
“Nô tài về sau không dám!” Làm ơn đi! Cậu cũng không phải ăn no không có việc gì làm, sao còn dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.