Hàm Quang

Chương 21:




Editor: Hạ Vy Lam
Beta: Mạc Y Phi
Đến trưa Hà Điền Điền vẫn ở suối nước nóng, chạng vạng tối mới trở về khách sạn thay đồ áo giữ ấm cơ thể.
Buổi tiệc tối bên đống lửa là hoạt động được mong đợi nhất.
Hà Điền Điền rất ít khi nhìn thấy lửa. Khi cô còn bé, trong nhà nấu cơm vẫn dùng khí thiên nhiên nhưng bây giờ cách làm nóng cũ này đã nhanh chóng biến mất. Trong trí nhớ của mình, cô tiếp xúc với lửa gần đây nhất lúc năm tuổi, nhặt được một chiếc bật lửa rồi cùng anh họ đốt lá cây trong tiểu khu. Ngọn lửa nhỏ nhẹ nhàng lan ra trong gió, giống như yêu tinh nhảy múa.
Sau đó bị mẹ phát hiện, còn phạt đứng một tiếng. Cô vừa đói bụng lại vừa đau chân, chiếc bật lửa còn bị anh họ mang đi mất, lúc đó cảm xúc rất tuyệt vọng, ký ức vẫn còn mới mẻ như vừa hôm qua.
Nhân viên của công ty đa số là người trẻ tuổi, ai cũng tò mò và mong chờ giống như Hà Điền Điền.
Sau đó cô nghe nói bởi vì lần du lịch này tỉ lệ nam nữ không cân đối nên ông chủ mời một dàn mỹ nữ đến khiêu vũ chung vui.
Hà Điền Điền cùng chị Anh Đào đứng một chỗ xem nhân viên khách sạn dựng đống lửa, vô tình nhìn thấy ông chủ Phương Thành Tứ của bọn họ.
Phương Thành Tứ nhàn hạ ngồi ở ban công tầng hai của khách sạn, phóng ánh mắt nhìn xuống. Đối diện còn một người nữa, ở góc độ của Hà Điền Điền thì chỉ có thể thấy bóng lưng của anh ta.
Người kia có bờ vai rộng, lúc này đang thả lỏng dựa vào thành ghế, vì bưng chén trà nên cánh tay gấp vào trong, khuỷu tay nhẹ nhàng đặt lên tay ghế lành lạnh của chiếc ghế.
Hạ Điền Điền hỏi chị Anh Đào: “Người ngồi cùng với ông chủ ở kia là Tạ Trúc Tâm sao chị?”
Chị Anh Đào lắc đầu: “Tạ Trúc Tâm sẽ không mặc áo sơ mi màu tím đâu.”
Nghe chị ấy nói như vậy, Hạ Điền Điền cũng khó có thể tưởng tượng dáng vẻ Tạ Trúc Tâm mặc áo màu tím sẽ như thế nào… Hơn nữa, người kia nhìn cũng cường tráng hơn Tạ Trúc Tâm một chút.
Cô thật sự rất tò mò, nhìn bóng lưng màu tím kia, lúc anh ta nghiêng đầu để lộ ra một góc khuôn mặt… Có một loại cảm giác quen thuộc đến kì lạ. Dường như người kia nhận ra ánh mắt của cô, anh ta đột nhiên nhìn xuống dưới.
Lúc này hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh sáng mặt trời dày đặc chiếu vào mặt anh ta, làm toàn bộ đường cong trên gương mặt anh ta được khắc họa rõ ràng.
Hà Điền Điền vội vàng cúi đầu xuống.
Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng cô đã thấy rõ mặt anh ta, cô cúi đầu lục lọi trí nhớ một lúc lâu, cuối cùng nhớ ra...
“Hình như người kia là phú nhị đại hồi trước bị bắt, tên là… Phương Hướng Bắc phải không nhỉ?”
Sở dĩ nghĩ lâu như vậy mới nhớ ra bởi vì hai năm trước so với bây giờ khí chất của Phương Hướng Bắc có sự khác biệt rất lớn. Trên TV, Phương Hướng Bắc đối diện với ống kính nói những từ ngữ hung ác khiến cô có ấn tượng rất sâu sắc, và Phương Hướng Bắc ung dung bình tĩnh ngày hôm nay dường như là hai người khác nhau.
Cẩn thận nghĩ lại, Hà Điền Điền sáng tỏ: Cho dù ai bị bắt cũng sẽ không vui mừng nổi, huống hồ gì lúc đó nghiên cứu của anh ta gây ra án mạng. Đương nhiên là anh ta bị công kích nặng nề, chỉ hận không thể bắt ai đó đánh cho một trận.
“À, đúng là anh ta, có thể nhìn thấy người thật rồi.” Chị Anh Đào gật đầu, kéo kéo cánh tay Hà Điền Điền: “Điền Điền, anh ta nhìn em kìa.”
Hà Điền Điền rất khó chịu, cô di chuyển người sáng chỗ khác, đưa lưng về phía anh ta. Cô thấy hơi nhàm chán liền xoay người giúp nhân viên khách sạn ôm củi. Củi khô được cưa ngay ngắn, ôm vào trong người rất nặng, trên chóp mũi của cô lởn vởn mùi hương tươi mát đặc trưng của gỗ.
“Điền Điền, có phải anh ta để ý đến em rồi không?”
“Chị Anh Đào, em xin chị đừng nói nữa…”

Phương Hướng Bắc thu hồi ánh mắt, để chén trà xuống, hỏi Phương Thành Tứ: “Người kia của công ty anh à?”
“Người nào?”
“Thằng nhóc kia kìa, xem ra còn đẹp trai hơn tôi.” Phương Hướng Bắc nói xong lại liếc mắt nhìn bóng người đứng bên cạnh đống lửa.
Phương Thành Tứ nhìn theo ánh mắt của anh ta, trong giây lát, kí ức không mấy tốt đẹp trong đầu bị lôi lên. Sự việc sau đó anh ta không truy cứu nữa nhưng đối với việc đó đã ghim trong lòng: đó là sự sỉ nhục của toàn bộ công ty.
Phương Thành Tứ liếc xuống dưới, vẻ mặt khá lạnh nhạt: “Đó là người máy.”
“Đệt, thật sao?!” Phương Hướng Bắc quay đầu lại xem, vừa nhìn vừa không ngừng tán thưởng: “Nhìn giống như thật vậy! Đúng là sau này tôi không nên chê cười anh nữa, mặc dù người máy các anh sản xuất đều là loại kém nhưng có thể đạt đến trình độ cả tôi cũng bị lừa đã là không dễ rồi. Thật kinh ngạc!” Nói xong lại bưng chén trà lên, muốn chạm chén với anh ta.
Phương Thành Tứ ngồi không nhúc nhích, khẽ nói: “Đó là của công ty chúng tôi sản xuất, trước mắt là người máy tân tiến nhất.”
“Đúng đúng đúng, anh nói đúng, các anh trâu bò nhất.”
Phương Thành Tứ nhìn anh ta, không phản bác, trong ánh mắt xuất hiện chút bất ngờ.
Phương Hướng Bắc nhìn người máy như thật kia: “Người máy này do ai làm ra, nhà thiết kế của các anh sao?”
“Không phải.”
“Tôi đã nói sao các anh lại có người tài giỏi như vậy chứ. Vậy là ai?”
Phương Thành Tứ không trả lời. Anh ta đổi tư thế ngồi, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, nhìn Phương Hướng Bắc với ánh mắt thăm dò: “Hướng Bắc, phòng thí nghiệm kia của cậu còn hoạt động không?”
“Không phải không hoạt động mà là không có.” Phương Hướng Bắc trả lời, không quay đầu lại, vẫn tìm tòi trong đám người phía dưới: “Có phải cô gái đang nhặt gỗ kia không? Tôi thấy người máy kia luôn đi theo cô ta.”
Phương Thành Tứ: “Cuối cùng thì cậu đang tìm hiểu cái gì?”
“À.” Phương Hướng Bắc cười hì hì nhìn anh ta, hỏi lại: “Không phải anh nói tôi làm việc không đàng hoàng sao, bây giờ hỏi câu này để làm gì?”
“Tò mò.”
“Vậy anh tiếp tục tò mò đi, tôi không thể trả lời.”
“Ừ.” Phương Thành Tứ gật đầu nhẹ: “Xuân Phong có phải do người máy giết không?”
Phương Hướng Bắc vốn đang cười, nghe nói như thế, trong giây lát sắc mặt trở nên u ám: “Phương Thành Tứ.”
“Được rồi, tôi biết rồi. Thật sự xin lỗi, sau này tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”

Cuối cùng đống lửa cũng cháy lên, bắt đầu chỉ là một ngọn lửa nhỏ rồi nhanh chóng lan ra khá mạnh, vang lên âm thanh tanh tách, khiến mọi người đều thấp giọng tán thưởng, một nhóm các cô gái đều vỗ tay ầm ĩ. Vì phối hợp với bầu không khí của bữa tiệc buổi tối nên ánh đèn xung quanh đều bị tắt đi.
Nước hồ lăn tăn phản chiếu ánh đèn và các vì sao giống như gấm khảm đầy bảo thạch. Gió khẽ thổi qua, đưa hơi ấm tới bên hồ, mát lạnh ướt át, lại nhẹ nhàng.
Hà Điền Điền nhàn nhã ngồi bên đống lửa, trong tay cầm một ly rượu cocktail uống từng ngụm nhỏ. Cách đó không xa có người đang chơi trò chơi nhưng cô lại lười tham gia náo nhiệt.
Hôm nay Biện Vũ Bạch nói những lời kia, Hà Điền Điền vẫn để trong lòng. Bây giờ không biết có bao nhiêu người cảm thấy cô là kẻ lừa đảo nên cô không muốn tham gia cùng đám người kia, để khỏi khiến người khác xấu hổ.
Cô hơi buồn phiền.
Haizzz.
Ngồi ngây ngốc một lát, Hà Điền Điền có cảm giác có điểm gì là lạ, lạ ở chỗ nào nhỉ?
Cô nhìn bốn phía, thấy người ngồi bên cạnh cô là Hàm Quang đang ngẩn người, cô lập tức hiểu ra, mang theo tâm trạng khó hiểu dùng ngón tay chọc chọc Hàm Quang: “Sao tự nhiên anh lại yên tĩnh vậy?”
Yên lặng không phải là sở trường của Hàm Quang, cô không quen cho lắm. =.=
Lúc ánh lửa bùng lên phản chiếu gương mặt sáng tối rõ ràng của Hàm Quang, khuôn mặt đẹp đẽ nay lại thêm mấy phần anh tuấn. Ánh mắt của anh di chuyển, nhìn về phía Hà Điền Điền, con ngươi đen nhánh lại dịu dàng.
Anh nhỏ giọng, dùng giọng điệu dịu dàng ngoan ngoãn nói: “Hà Điền Điền, chúng ta về đi.”
“Về chỗ nào?”
“Về nhà.”
“Vì sao?”
“Tôi không thích nơi này.”
Hà Điền Điền cảm thấy anh không hiểu chuyện. Cô đang muốn nói chuyện đột nhiên nghe tiếng âm nhạc vang lên, từ xa tới gần đều trở nên ầm ĩ. Hà Điền Điền khá tò mò, cô rướn cổ lên nhìn thì thấy một nhóm mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp đến khiêu vũ... quả nhiên ông chủ không nuốt lời.
Người đẹp đến làm bầu không khí được đẩy lên đỉnh điểm, rất nhiều người cùng tham gia vào nhóm khiêu vũ. Hà Điền Điền còn nhìn thấy Phương Hướng Bắc, vị phú nhị đại này cùng người đẹp nóng bỏng đang kề sát nhau nhảy múa, nhìn bộ dạng rất tập trung.
Phương Hướng Bắc đang khiêu vũ thì phát hiện ra ánh mắt của Hà Điền Điền đang nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn lại cô.
Hà Điền Điền: =.=
Lúc này Tạ Trúc Tâm ngồi bên cạnh cô. Ánh mắt của anh ta tùy ý nhìn sang, lướt qua mặt Hàm Quang, cuối cùng rơi trên người Hà Điền Điền. Cô đang cúi đầu nhìn mình qua ly cocktail, không nói một lời.
Tạ Trúc Tâm nghiêng đầu đầy hứng thú nhìn cô, hỏi: “Tại sao không đi khiêu vũ?”
“Không muốn.” Hà Điền Điền ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy Biện Vũ Bạch nhìn về hướng này thì sắc mặt không mấy vui vẻ, Hà Điền Điền khá hả hê.
Tạ Trúc Tâm phát hiện tâm tình của Hà Điền Điền hơi mâu thuẫn, anh ta hỏi: “Cô làm sao vậy?”
“Tổng thanh tra Tạ.”
“Hả?”
“Anh cũng cảm thấy tôi là kẻ lừa đảo, đúng không?”
“Hà Điền Điền…”
“Thật ra anh rất ghét tôi, anh bằng lòng nói chuyện với tôi là vì tìm chứng cứ nói dối của tôi, đúng không?”
Tạ Trúc Tâm há hốc miệng, anh ta không ngờ Hà Điền Điền cũng nghĩ anh ta như vậy. Anh ta lắc đầu bật cười, trả lời: “Tôi không ghét cô.”
Hà Điền Điền quay đầu nhìn anh ta. Ánh mắt của anh ta luôn dịu dàng khoan dung, giống dòng sông yên tĩnh.
“Tôi nói chuyện với cô cũng không phải vì tìm chứng cứ nói dối của cô.” Anh ta nói.
“Vậy thì vì cái gì?”
Anh ta lại không trả lời, cúi đầu nở nụ cười, hỏi lại: “Vậy cô nói chuyện với tôi là vì cái gì?”
Hà Điền Điền nghĩ đến động cơ không tốt của mình liền đỏ mặt.
Tiếng nhạc truyền đến xua tan không khí xấu hổ lạ thường ở đây.
Một lát sau, Hà Điền Điền vẫn không yên lòng, cô hỏi: “Vậy đến bây giờ anh có cảm thấy tôi là kẻ lừa đảo không?”
Tạ Trúc Tâm đẩy kính mắt, nghiêm túc nhìn cô, khẽ trả lời: “Tôi tin vào chứng cứ.”
“Tôi...”
“Nhưng…” Anh ta ngắt lời cô: “Tôi không kết luận cô, hoặc nói là, tôi càng muốn tin rằng cô có nỗi khổ tâm riêng.”
Vành mắt Hà Điền Điền đỏ lên. Cô thật sự có nỗi khổ tâm riêng! Thật sự khổ tâm!
Đột nhiên cô rất muốn nói tất cả mọi chuyện ra, mặc kệ anh ta tin hay không. Cô lấy dũng khí, vừa muốn nói đột nhiên phát hiện Hàm Quang đang theo dõi cô.
Anh nghiêng đầu, bởi vì bị màn đêm che lấp nên đáy mắt anh hơi nặng nề, trên mặt dường như không có biểu cảm gì nhưng Hà Điền Điền cảm thấy anh đang cảnh cáo cô.
Trong lòng cô không đành lòng, hơi dừng lại cuối cùng cắn răng quyết tâm. Cô dặn dò anh: “Hàm Quang, anh đi chỗ khác chơi trước đi.”
“Được.”
Hàm Quang chậm rãi đứng lên, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dừng trên gương mặt cô.
Cô cực kỳ chột dạ, giống như bị tia sáng nóng rực hun nóng, cô cụp mắt lại không dám nhìn anh.
Cuối cùng anh đã đi xa.
Tạ Trúc Tâm thấy Hà Điền Điền cúi đầu như học sinh tiểu học phạm lỗi, anh ta hơi buồn cười hỏi: “Có phải cô có gì muốn nói với tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.