10.
Sau đó, Hàn Thủy dường như có chút muốn trốn tránh ta.
Ta cũng không nhất thiết phải tỏ ra đạo mạo như một vị tiểu thư khuê các, huống hồ hắn cũng là nam sủng trên danh nghĩa của ta, việc phải cùng ta diễn kịch trước mặt người ngoài là điều khó tránh khỏi. Những chuyện như đàn hát mua vui thế này, đương nhiên là không thể tránh khỏi rồi.
Đã muốn lấy nam sủng để che giấu bản thân, thì phải làm cho tất cả mọi người đều tin tưởng mới được.
Ta quyết tâm phải để cho người trong triều đều thấy được sự hoang daam vô độ của ta, vì vậy vào ngày vào phủ công chúa mở cửa nghênh khách yến tiệc tám phương.
Nhiếp chính vương và Đại tướng quân tự nhiên nằm trong danh sách yến tiệc.
“Hàn Thủy, buổi tối trong yến hội ngươi phải phối hợp với ta.”
Hàn Thủy đang cầm vải bông lau d.a.o găm, nghe vậy động tác trên tay dừng lại: “Ta muốn cải trang.”
Ta đi theo tiền bối, vừa học được bản lĩnh dùng độc của bà ấy, cũng nhân tiện nghiên cứu thuật dịch dung. Hàn Thủy muốn cải trang cũng không sao, dù sao chỉ là để cho người ngoài biết ta có một nam sủng vô cùng sủng ái, dung mạo ra sao là chuyện phụ. Hơn nữa phần lớn thời gian hắn vẫn là ám vệ của ta, để người ta nhận ra hắn cũng không tốt.
Nhưng mà đã muốn ta hỗ trợ, ta phải đòi thêm chút lợi ích.
“Được thôi, ta giúp ngươi.” Ta nằm úp sấp trên ghê quý phi nhìn Hàn Thủy, cười hì hì nói, “Nhưng mà ta muốn ngươi làm son đỏ cho ta để đổi.”
Nói xong ta đưa tay về phía hắn.
Hắn nhìn ta bất động.
“Ngẩn ra làm gì? Dìu ta dậy đi.” Ta nhăn mũi, “Nằm lâu tê chân rồi.”
Hàn Thủy đành phải đến đỡ ta, hắn coi ta như hồng thủy mãnh thú, hận không thể tiện tay cầm một cành cây nâng ta lên, lòng bàn tay chỉ vừa chạm vào áo khoác ngoài của ta liền đỡ ta dậy, sau đó nhanh chóng buông ra.
Ta mượn lực của hắn đứng dậy, lại cố ý không đứng vững ngã vào lòng hắn, sau đó ngẩng đầu dựa vào vai hắn thổi một hơi, dịu dàng nói: “Ta dạy ngươi.”
Hàn Thủy: “…… Ngươi nói chuyện cho đàng hoàng.”
Ta sai người lấy ngọc chùy và nghiên bát tới, ấn Hàn Thủy ngồi trên ghế đá dưới gốc cây hoa đào: “Ngươi xem, trước tiên nhặt cánh hoa bỏ rồi cẩn thận nghiền nát chúng, sau đó đổ nước hoa vào dầu hoa, thêm bột ngọc trai……”
Ta từ phía sau ôm lấy hắn, đặt cằm lên vai hắn, cầm tay hắn dạy hắn giã cánh hoa, lúc đầu toàn thân hắn đều cứng đờ ra dần dần lại trở nên rất nghiêm túc, tổng cộng chỉ mất thời gian một nén nhang để hoàn thành.
Hắn từ nhỏ đã như vậy, một khi quyết định làm việc gì, đều sẽ dốc hết sức lực làm cho tốt. Ta thích nhất bộ dáng hắn nghiêm túc, luôn cảm thấy hắn làm gì cũng giống như đang dùng kiếm, từng chiêu từng thức đều mang theo sự sắc bén.
Ta thích nam nhân sắc bén.
Đương nhiên tính cách này cũng có chỗ xấu, quá cố chấp. Ví dụ như đến bây giờ hắn vẫn không chịu đồng ý làm một số chuyện mà ta muốn làm nhưng hắn không muốn làm.
Ta buông tay Hàn Thủy ra, ngồi bên cạnh chống cằm nhìn hắn, dùng ánh mắt phác họa đường nét của hắn. Ta nhìn trúng hắn lại không thỏa hiệp thì sao, ta cũng là loại người như vậy, xem ai có thể cứng đầu hơn ai!
Ta nằm úp sấp trên bàn ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại trên mặt trên đầu đều rơi đầy cánh hoa, trên người là áo khoác ngoài của Hàn Thủy.
Xoa xoa mắt thích ứng với ánh sáng, ta nhìn rõ Hàn Thủy đang đưa mắt nhìn màu sắc của hoa dính trên ngọc chùy dưới ánh nắng, bên cạnh tay hắn có một cái bát nhỏ, bên trong đựng một nửa son đỏ.
Ta cầm bát nhỏ lên, ngửi ngửi: “Thơm quá.”
“Còn chưa làm xong.” Hàn Thủy vẫn nheo mắt quan sát ngọc chùy, còn ánh mắt ta từ mắt hắn chuyển dời xuống yết hầu khẽ chuyển động của hắn, đột nhiên cảm thấy có chút khát nước.
“Đừng nhìn hoa nữa, nhìn ta.” Ta đưa tay kéo mặt Hàn Thủy qua đối diện với mình, ghé sát mặt vào trước mặt hắn, “Muốn biết màu sắc như thế nào, đương nhiên phải thoa lên môi mới biết rõ.”
Hàn Thủy cau mày, cúi đầu nói: “Ngươi thử là được rồi.”
Ta không tiếp lời hắn: “Tay ta không rảnh.”
Hàn Thủy im lặng giơ ngọc chùy trong tay lên, chắn giữa ta và hắn, mặt không cảm xúc muốn chọc vào mặt ta, ta vội vàng tránh né, nắm tay hắn chạm vào son đỏ trong bát nhỏ: “Ta muốn ngươi thoa cho ta.”
“…” Ngón tay Hàn Thủy đỏ đỏ một điểm, lơ lửng giữa không trung thu vào cũng không được, đưa ra cũng không xong, dùng ánh mắt rất không tán thành nhìn ta.
Ta thấy hắn bộ dáng thí tử như quy*, trong lòng dâng lên uất ức, liền dùng ngữ khí nửa thật nửa giả khóc lóc gào lên với hắn: “Ngươi, nếu người không muốn thì đi, lúc nào cũng làm như ta đang khinh bạc ngươi vậy, ta cũng mệt lắm rồi!”
*Thí tử như quy" (似死如归) miêu tả trạng thái sợ hãi, run rẩy, mặt mày tái mét như sắp c.h.ế.t đến nơi.
Hàn Thủy nghe lời ta nói xong, nhìn chằm chằm ta một lúc, thở dài nói: “Ngươi biết ta không phải có ý này.”
Vậy ý ngươi là gì? Câu này ta không hỏi, hắn bằng lòng nhượng bộ là tốt rồi, ta không cưỡng cầu gì hơn.
Ta nghiêng người về phía trước, hơi ngẩng đầu, Hàn Thủy đỡ cằm ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi ta, mát lạnh, như gió thổi qua, lại khiến tâm ta rung động.
Ta quỷ thần xui khiến l.i.ế.m ngón tay hắn một cái, hoa hồng, ngọt ngào.