Edit: Ư Ư
Thẩm Ngư nói, "Tôi cảm thấy nó muốn bố trí trường học thành một cái tế đàn, tôi từng đọc trong một quyển sách, nhốt linh hồn của hai nam sinh và ba nữ sinh trong một khu vực, lấy máu cực âm để dẫn là có thể tế ra thích tâm quỷ."
"Tôi nhìn bản đồ trên tường, trường học này rất lớn, nơi năm người này mất đi linh hồn đều ở năm góc trong trường. con quỷ này chắc chắn sẽ chờ đến ngày nguyệt thực."
Mạc Bạch hốt hoảng nhìn điện thoại, "Hôm nay chính là nguyệt thực."
Thẩm Ngư vẫn bình tĩnh, "Không sai, con ác quỷ này muốn tế ra thích tâm quỷ."
【 Độ nguy hiểm của thích tâm quỷ là năm sao, ký chủ lần này cần cẩn thận. 】
Dư Trần nhíu mày lên tiếng: "Có người tới."
Thẩm Ngư cẩn thận nghe, tiếng bước chân truyền đến không chỉ của một người mà là của rất nhiều người, ít nhất cũng là gần mười người.
Mạc Bạch cũng căng thẳng nhìn xung quanh rồi chỉ vào một chỗ nói: "Qua phòng thay đồ bên kia."
Thẩm Ngư tìm một phòng đi vào, cô vừa định đóng cửa lại thì bị một bàn tay ngăn lại, người kia ép cô vào bên trong rồi đóng cửa lại.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô, cơ thể cao lớn dán sát lại, Thẩm Ngư không thoải mái giãy giụa, cô lườm hắn: "Có nhiều phòng thay đồ lắm cơ mà, anh sang phòng khác đi."
Ánh mắt Dư Trần tối lại, đáy mắt sâu thẳm như biển, ngón tay nắm chặt cằm cô hung hăng hôn xuống, gặm cắn, liếm mút.
Cả người Thẩm Ngư run lên, đau đớn mang theo tê dại lướt qua cơ thể, hai tay dùng sức đẩy đẩy lại bị người kia kéo lên trên đỉnh đầu, môi bị người nọ gặm cắn, trong miệng chỉ có hơi thở mát lạnh và mùi rỉ sét.
Cửa phòng bị người đẩy ra, bước chân dần dần tới gần.
Thẩm Ngư đang bị người nọ hôn lập tức không giãy giụa nữa mà khẩn trương nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Mà người kia bắt đầu càng thêm quá đáng, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi muốn đi vào bên trong.
Thẩm Ngư vừa thẹn thùng vừa bực mình, cô mở to mắt lườm hắn nhưng đôi mắt ngập nước làm cô càng thêm mềm mại quyến rũ.
Dư Trần thấy người trong phòng đều rời đi mới thả cô ra, đôi môi để sát bên tai cô chậm rãi nói, "Hôm nay cô còn chưa cho bổn tọa uống máu."
Thẩm Ngư tức giận làm khuôn mặt đỏ bừng, cô che miệng lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Thế thì anh không thể cắn ở chỗ khác à? Sao cứ phải cắn vào miệng?" Làm cô cảm thấy giống như đang hôn môi vậy.
Dư Trần liếm liếm môi mỏng, gợi cảm muốn mạng, đôi mắt đen càng thêm âm trầm đến đáng sợ, "Ta muốn cắn."
"???"Thẩm Ngư không rõ ý của hắn.
"Không có gì."
Mạc Bạch lên tiếng: "Bọn họ đã đi hết rồi, chúng ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi."
Thẩm Ngư che môi lại đẩy hắn sang một bên rồi đi ra ngoài, cô nói: "Đi thôi."
Mạc Bạch thấy sắc mặt cô hơi kỳ lạ nhưng lại không nghĩ tới chuyện đó mà chỉ cho rằng trong tủ quần áo quá bức bối, cậu đưa bản đồ cho cô xem rồi hỏi, "Lâm Ngư Ngư, muốn đi đâu?"
Thẩm Ngư nhìn bản đồ một lúc rồi chỉ vào vườn hoa hỏi: "Phải ngăn cản nó trước khi nguyệt thực tới, từ đây tới đó mất bao lâu?"
Mạc Bạch: "Tầm hai mươi phút."