Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 278: Anh gì ơi, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen này (19)




Edit: Ư Ư
Thẩm Ngư thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía con quỷ kia, cô khó hiểu nhíu nhíu mày, con quỷ này mặc quần áo cổ đại thì thôi đi, lại còn đẹp trai như vậy, bình thường thì đây là khuôn mặt của nam phụ hoặc nam chính mà nhỉ.
Người ngồi dưới đất ngẩng đầu lên vui sướng nhìn về phía Bạch Lạc.
Bạch Lạc nhìn đôi mắt thanh nhuận như nước suối ôn nhu kia, cậu không hiểu cảm xúc trong ánh mắt đó, lại cảm thấy con quỷ này cũng phải con quỷ xấu xa.
Ánh mắt cậu dừng lại ở mu bàn tay trong suốt của anh, không biết vì sao trong đầu lại hiện lên một cảnh tượng.
-
Dưới cây hoa đào, cánh hoa hồng nhạt bay bay trên không trung, từng mảnh từng mảnh rơi xuống trên người một nam tử đang nằm dưới gốc cây, mái tóc xanh xõa dài, đang vươn tay với cậu.
-
Chợt lóe rồi biến mất, Bạch Lạc ôm đầu dùng sức lắc lắc, choáng váng suýt chút nữa thì ngã xuống đất..
Thẩm Ngư muốn đỡ lấy cậu nhưng lại bị người khác giành trước một bước.
Người nọ ôm Bạch Lạc ôm vào trong lòng, sương đen trong phòng càng thêm dày đặc.
Thẩm Ngư vội vàng móc ra mấy lá bùa rồi nói với con quỷ kia: "Tôi không biết anh là loại quỷ gì, nhưng anh đã chết, cứ quấn lấy cậu ấy sẽ chỉ hút hết tuổi thọ của cậu ấy mà thôi."
"Không bằng đầu thai chuyển thế từ sớm!"
Con quỷ kia ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô, từng đợt sương đen vội bay về phía cô.
Thẩm Ngư kêu một tiếng rồi ném một lá bùa ra, niệm phù chú, lá bùa bắt đầu phát sáng rồi bay về phía con quỷ kia.
Ngay lúc lá bùa sắp chạm vào người nó thì đột nhiên Bạch Lạc nhảy ra chặn lại.
"Chị Ngư!"
Thẩm Ngư đau lòng nhìn lá bùa rơi xuống mặt đất rồi hóa thành tro tàn.
Bạch Lạc có chút không đành lòng nói: "Chị Ngư, em cảm thấy đây là một con quỷ tốt, hay là đừng diệt trừ nó nữa, hãy thả nó đi đi."
Dù gì con quỷ này cũng đã từng cứu cậu.
Thẩm Ngư chỉ chỉ đằng sau cậu.
Bạch Lạc nhìn về phía sau, khi phát hiện mình đang được con quỷ kia ôm vào trong lòng thì sợ tới mức nhảy ra, chạy tới bên cạnh cô. Hãy‎ tìm‎ đọc‎ trang‎ chính‎ ở‎ +‎ 𝘛rUm𝘛ru‎ yện.𝑽n‎ +
Cậu không nhìn thấy sự ảm đạm và bi thương trong mắt con quỷ kia, nhưng Thẩm Ngư lại nhìn thấy, cô càng khó hiểu, hình như con quỷ này biết Bạch Lạc là ai.
Biết? Nếu biết thì tất cả mọi chuyện đã có lý do, vì sao nó lại cứu Bạch Lạc, vì sao không làm cậu bị thương.
Thẩm Ngư còn chưa nói gì thì cậu đã nhỏ giọng nói: "Nếu không thì thả nó đi đi, em thấy nó rất đáng thương."
Thẩm Ngư đen mặt: "Cậu cứ đồng tình với bản thân mình trước khi đồng tình với một con quỷ đi."
Bạch Lạc khó hiểu: "Sao vậy ạ?"
Thẩm Ngư chỉ vào con quỷ kia, "Nó biết cậu, có vẻ còn rất quen thuốc đấy."
"Sao lại như vậy được ạ??" Bạch Lạc cố nén sợ hãi nhìn con quỷ kia một cái rồi lắc lắc đầu, "Em không quen."
Mắc quần áo cổ đại thì chắc chắn là quỷ thời xưa, sao cậu lại quen được.
Con quỷ kia bỗng nhiên mở miệng, ôn nhu nói: "Lạc Nhi......"
Bạch Lạc nghe vậy nhìn qua, đối diện với anh mắt lưu luyến của nó, cậu nổi da gà trốn sau lưng Thẩm Ngư, "Anh...... Anh biết tôi là ai thật à!?"
Con quỷ kia muốn đứng lên nhưng ánh nắng mặt trời quá chói mắt làm thân thể hắn càng ngày càng trong suốt, hắn nhíu mày lại, ngồi vào một góc mà ánh nắng không thể chiếu tới.
Thẩm Ngư biết quỷ không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, vì nếu làm vậy thì linh hồn sẽ bị tổn thương, thậm chí sẽ hồn bay phách tán......
【 Ký chủ, hoàn thành tâm nguyện của Uyên Thư Mặc, đạt được mười điểm giá trị thiện ý. 】
Âm thanh của hệ thống đúng lúc vang lên, Thẩm Ngư sáng mắt lên, kéo Bạch Lạc ra rồi hỏi Uyên Thư Mặc đang ngồi trên mặt đất, "Vì sao lại quấn lấy cậu ấy?"
Uyên Thư Mặc vấn nhìn Bạch Lạc chăm chú, sương đen bao phủ lấy thân thể hắn, hắn đứng lên nói: "Ta không biết."
Rõ ràng Thẩm Ngư nhìn thấy oán khí dày đặc trên cơ thể hắn, nhưng hắn lại bình tĩnh trả lời làm cô cảm thấy ngoài ý muốn, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Vậy anh biết anh là ai không? Hoặc là anh biết anh có tấm nguyện gì chưa hoàn thành không?"
Uyên Thư Mặc lắc lắc đầu, "Ta không có ký ức, ta chỉ biết ta đã ngủ rất lâu rồi."
"Ta muốn tìm được người ta yêu."
Ngữ khí nhu tình làm người rung động, Thẩm Ngư khẳng định người hắn yêu chính là tâm nguyện của hắn.
Tìm được điểm mấu chốt đã không tồi rồi, Thẩm Ngư chỉ vào Bạch Lạc, "Anh cứu cậu ấy, còn biết tên của cậu ấy, lại quấn lấy cậu ấy, chỉ sợ cậu ấy là người mà anh yêu."
Uyên Thư Mặc chưa nói gì mà Bạch Lạc xù lông nhảy ra phía sau, lớn tiếng lắc đầu: "Không thể nào! Em và anh ta không phải người cùng thế kỷ, em cũng chưa gặp anh ta bao giờ thì sao có thể là người mà anh ta yêu được."
Nói rồi cậu đỏ mặt, "Điều quan trọng nhất là..., anh ta làm nam nên người anh ta yêu phải là nữ chứ, em là nam thì sao có thể......"
Thẩm Ngư lỗi thời xen mồm, "Cổ đại cũng rất lưu hành đoạn tụ, có thể cậu là người anh ta yêu kiếp trước."
Bạch Lạc nghe thấy cô nói mà cứng đờ cả người, thế giới quan điên đảo.
Uyên Thư Mặc muốn tới gần Bạch Lạc nhưng lại dừng bước lại, hắn nói: "Ta không biết...... Ta nhìn thấy ngươi, trong lòng rất vui mừng, muốn đến gần ngươi."
"Hai chữ Lạc Nhi này vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí ta, nhìn thấy ngươi ta lại muốn gọi ngươi như vậy."
Thẩm Ngư cảm thấy tám chín phần mười, nhưng có một chuyện quan trọng nhất, "Bây giờ anh là quỷ còn cậu ấy là người, hai người không thể ở bên nhau, anh đầu thai chuyển thế đi thôi."
Sương đen quanh thân Uyên Thư Mặc càng ngày càng dày đặc, căn phòng càng ngày càng lạnh, hắn đi đến bên cạnh Bạch Lạc, "Lạc Nhi."
Bạch Lạc hoàn hồn, thấy thể hoảng sợ lùi về phía sau, xua tay nói: "Tôi không phải người mà anh yêu, đừng quấn lấy tôi."
Rèm cửa và đồ vật trong phòng bị gió làm cho hỗn loạn, sương đen bao phủ khắp căn phòng, Thẩm Ngư né một cái đồng hồ đang bay tới, rút bùa ra nhưng lại không tới gần hắn được, cô hét to: "Bạch Lạc, cậu đừng chọc giận anh ta nữa!"
Bạch Lạc nhìn hắn càng ngày càng gần, bị dọa sợ sắp khóc, "Nhất định là anh đã nhận nhầm người rồi...... Tôi thật sự không biết anh là ai........."
Cơ thể dán lên bức tường lạnh lẽo, Bạch Lạc nhìn hắn càng ngày càng gần, cậu duỗi tay cầm lá bùa ra run rẩy nói: "Nếu anh tới đây, tôi sẽ dán lá bùa này vào người anh...... Thật đó..."
Uyên Thư Mặc dừng lại trước mặt cậu, nhẹ giọng gọi, "Lạc Nhi."
Bạch Lạc hoảng sợ lắc đầu, "Tôi không phải Lạc Nhi, tên của tôi không phải Lạc Nhi, tôi là Bạch Lạc."
"Chị Ngư cứu em với!! Chị Ngư!!!"
Thẩm Ngư cũng muốn đi cứu cậu nhưng đồ vật trong phòng đều đang bay về phía cô, né còn chưa kịp thì lấy đâu ra thời gian đi cứu cậu, dù gì con quỷ kia cũng sẽ không làm gì cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.