Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 435: Phiên Ngoại:Thế Giới Kia (xong)




Edt: Mítt
~~~~~~~~~đề cập đến một người dùngđề cập đến một người dùng
Nhà hàng Tây cạnh bên Thánh Minh, nơi này là nơi mà các cặp đôi trường học thích tới nhất.
Tô Vãn và Hình Dật cũng là khách quen nơi này, chờ Tô Vãn tới chỗ cũ, Hình Dật đã ngồi đợi ở chỗ kia được một lúc.
Hình Dật thích vị trí dựa vào cửa sổ, vị trí này được hắn bao hết, hoàng hôn xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào sườn mặt anh tuấn của hắn, Tô Vãn ngưng mắt nhìn Hình Dật vài lần.
Lại nói tiếp, Hình Dật cũng coi như là soái ca khó gặp, nhưng so sánh với Tô Duệ, hình như vẫn kém hơn rất nhiều, không chỉ là dung mạo, còn có khí thế.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, Hình Dật và Tô Duệ là hai loại người hoàn toàn bất đồng.
“Tới rồi.”
Cảm giác được Tô Vãn nhìn mình chăm chú, Hình Dật lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Ngồi đi, tôi giúp cô gọi món.”
“Không cần.”
Tô Vãn ngồi xuống đối diện Hình Dật.
“Tôi có hẹn người khác ăn cơm, hôm nay tới tìm anh chính là đem mọi chuyện nói rõ ràng, chúng ta…… Hủy bỏ hôn ước đi!”
Điều này vốn là chuyện mà Hình Dật vẫn luôn rối rắm, hiện giờ lại từ trong miệng Tô Vãn nói ra.
Nghe Tô Vãn nói, Hình Dật ngẩn ra một chút.
Thật ra sau khi phát hiện mình nhận sai người, Hình Dật vẫn luôn muốn hủy bỏ hôn ước với Tô Vãn, nhưng dù sao cũng là tình cảm hai năm, hắn cũng có chút hiểu biết tình cảnh Tô Vãn ở Tô gia, thứ nhất là có chút không đành lòng, thứ hai, bởi vì Tô Du có thân phận là con riêng, Hình Dật sợ mình tùy tiện hủy bỏ hôn ước, Tô Vãn và những người khác sẽ đem tất cả tội trạng đẩy người Tô Du.
Có lẽ, đây mới là nguyên nhân chân chính Hình Dật vẫn luôn không nhắc tới chuyện từ hôn với Tô Vãn.
Tất cả hắn đều nghĩ thay Tô Du, lại không có thay Tô Vãn suy xét qua một phân một hào nào.
Đây là khác nhau giữa yêu và không yêu.
“Tiểu Vãn, cô…… Nói thật?”
Có lẽ là hạnh phúc tới quá đột ngột, Hình Dật ngẩn người, sau đó phục hồi tinh thần lại có chút không xác định nhìn Tô Vãn, hắn không biết lời nói của cô rốt cuộc là xuất phát từ chân tâm hay là thử lòng.
“Tôi nói thật, anh cảm thấy tôi giống như đang nói giỡn?”
Tô Vãn kiêu ngạo nhướng mày: “Hình Dật, tôi đã từng cho rằng không có anh tôi sẽ sống không nổi, nhưng hiện tại tôi phát hiện ngay từ lúc bắt đầu mình đã sai quá sai, thứ tôi nắm chặt là ôn nhu và bao dung mà anh cho tôi, anh thật tình che chở tôi, nhưng mà tới hiện tại, anh đã bắt đầu cảm thấy tôi phiền chán, thậm chí chán ghét tôi, anh đã thật lâu không quan tâm tới tôi, cũng không còn thật tình nở nụ cười với tôi, quan hệ như vậy, tôi còn gắt gao nắm chặt trong tay, thì còn có ý nghĩa gì?”
Từ trước Tô Vãn đã không hiểu, cô cảm thấy mình trả giá thứ gì thì nhất định phải được hồi báo như vậy, nhưng mà hiện tại, Tô Vãn nghĩ thông suốt rồi.
Tình yêu, so với mình tưởng tượng phức tạp hơn nhiều, cũng phong phú hơn nhiều.
Yêu, là không thể so sánh ít nhiều.
Yêu là yêu, chẳng sợ trả giá tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười của người mình yêu, cũng là đáng giá.
“Tiểu Vãn.”
Nghe Tô Vãn nói, đáy mắt Hình Dật lộ ra một tia áy náy.
Hắn lại nghĩ tới tình cảnh hai năm trước lần đầu tiên mình vươn tay với Tô Vãn, khi đó cô mở to con ngươi, ánh mắt thanh triệt rồi lại kinh ngạc nhìn mình.
Thật ra một khắc kia, hắn động tâm.
Mình rốt cuộc là vì báo đáp ân cứu mạng, hay chỉ là đau lòng cho thiếu nữ đơn thuần cẩn thận kia, đến bây giờ Hình Dật cũng không rõ.
Có lẽ, đây là khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ.
Tình yêu của đàn ông tới nhanh, mà đi cũng nhanh.
Ở trước mặt niềm vui mới và tình cũ, bọn họ lại dễ dàng lắc lư, luôn nghĩ rằng mình không muốn làm tổn thương bất kì ai, mà cuối cùng, người làm người khác tổn thương nhất lại là đàn ông bọn họ.
Còn phụ nữ, một khi yêu, luôn muốn dùng hết toàn lực mà yêu, chẳng sợ cuối cùng mình đầy thương tích.
“Hình Dật, cứ như vậy đi, chia tay đối với hai chúng ta đều là giải thoát.”
Tô Vãn hướng về phía Hình Dật gật gật đầu, sau đó không chút lưu luyến đứng dậy xoay người rời đi ——
Cáo biệt đoạn tình yêu không hạnh phúc này, cô phải đi vừa tiêu sái vừa ưu nhã.
Hình Dật, hẹn gặp lại.
Tô Vãn đẩy cửa nhà hàng Tây, đón ánh nắng chiều đầy trời, còn có hoàng hôn màu đỏ, cô không tự chủ được mỉm cười một chút.
Không cáo biệt quá khứ, nơi nào có tương lai?
Nhìn chăm chú vào khóe môi Tô Vãn mỉm cười, Từ Sách cách đó không xa yên lặng xoay người rời đi.
“Thiếu chủ.”
Một khuôn mặt thiếu nữ tinh xảo nhanh chân đuổi theo hắn.
“Thiếu chủ, người vì sao lại từ bỏ? Lần này người rõ ràng có cơ hội……”
“Thời.”
Từ Sách đánh gãy lời nói Hiên Viên Thời: “Tôi không từ bỏ, thật sự, tôi chỉ là học được cái gọi là tình yêu.”
Có một loại tình yêu chỉ cần yên lặng đứng ở nơi xa quan sát là hạnh phúc rồi.
Hắn có thể tranh với Tô Duệ, nói cho cùng thì ở thế giới này, hắn có được quá nhiều ưu thế mà Tô Duệ không có.
Nhưng hắn không tranh.
Thật ra ngày đó sau khi lần đầu tiên gặp mặt Tô Vãn, Từ Sách đã buông xuống quyết tâm.
Hắn không thể lại làm chuyện như vậy, cho dù là ở một hồi hư ảo.
Hắn có thể sắm vai tình nhân hoàn mỹ không tì vết, vương tử ôn nhuận như ngọc, nhưng những điều đó đều không phải chính hắn, không phải hắn chân chính.
Hắn chẳng lẽ còn phải dùng sự giả dối lại một lần nữa lừa gạt Tô Vãn sao?
Hắn không thể.
Tiếc nuối lớn nhất của hắn chính là hắn đã từng vô tình như vậy lừa gạt một người mà hắn không nên lừa gạt nhất.
Mà hiện tại, hắn không có tiếc nuối, thật sự.
Tuy rằng nơi này chỉ là thế giới giả thuyết, nhưng nhìn Tô Vãn ở thế giới này đi lên con đường nhân sinh hoàn toàn khác, Từ Sách cảm thấy thực vui mừng.
Tô Vãn.
Tình yêu quả thật là một thứ vô cùng kì diệu.
Em và Tô Duệ phải thật hạnh phúc, tôi chúc phúc hai người.
Tôi nghĩ, trong tương lai một ngày nào đó tôi cũng sẽ giống hai người, sẽ hạnh phúc.
Tôi không muốn tham gia vào tình cảm của người khác, không muốn phá hư hạnh phúc mà người khác không dễ có được.
Tôi trước sau tin tưởng vững chắc, mỗi người đều có hạnh phúc thuộc về chính mình, mỗi người chỉ cần dụng tâm chờ đợi, người kia, một khắc kia, cuối cùng sẽ đến.
…………
Chờ đến lúc Tô Vãn đi đến tiệm cơm ngày hôm qua, Tô Duệ còn ngồi ở phòng bao kia, trên bàn để hai cái laptop.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tô Vãn, Tô Duệ nhún vai cười: “Người ở giới này đều thật thiện lương, không nhặt của rơi.”
Tô Vãn:……
Laptop mắc tiền vậy nếu lấy thì sẽ bị phạt, anh cho rằng ai cũng dám phạm pháp sao?
“Tôi đã chia tay với Hình Dật.”
Tô Vãn ngồi xuống trước mặt Tô Duệ, nghiêm túc nhìn hắn: “Tô Duệ, anh vượt qua thời không mà đến, có phải để làm cho tôi và Hình Dật chia tay?”
Tô Duệ: “Ách, khụ khụ, vợ, em thông minh như vậy thật không tốt, thật ra anh chính là muốn nhìn một chút, quá khứ của em.”
“Vậy hiện tại anh đã thấy được, anh cũng thật sự giúp được tôi, Tô Duệ, anh có phải…… Phải đi rồi hay không?”
Tô Vãn có một loại cảm giác, Tô Duệ sẽ rời đi, trở về tương lai.
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ sắc mặt khẽ biến, ngữ khí cũng trở nên có chút trầm thấp: “Vợ, anh sẽ không rời bỏ em, vĩnh viễn sẽ không, ở tương lai xa xôi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
“Phải không? Tôi đây liền an tâm rồi.”
Tô Vãn thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với Tô Duệ.
“Như vậy, người đàn ông của em, anh có thể giúp em làm một chuyện hay không?”
“Cái gì?” Tô Duệ theo bản năng hỏi một câu.
“Giúp em đánh Hình Dật một trận.”
Tô Vãn nghiêng đầu, mỉm cười với Tô Duệ.
Tuy đã chia tay, nhưng mà Hình Dật à, Tô Vãn tôi chính là con gái thương nhân, làm sao có thể làm ăn lỗ vốn chứ?
Thiếu tôi, mời anh trả lại tất cả cho tôi!
Đêm đen.
Được vợ mình mở lời vàng lời ngọc, Tô tướng quân tự nhiên không nói hai lời bắt Hình Dật đến nơi hoang sơn dã lĩnh, dựa theo Tô Vãn sai sử đánh hắn một trận nhừ tử.
Nhìn thấy Hình Dật cuộn tròn người, cả người là máu, Tô Vãn rốt cuộc vừa lòng đi lên phía trước.
Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, nhìn hình bóng quen thuộc trước mắt, đáy mắt Hình Dật hiện lên một tia không thể tin tưởng.
“Tiểu Vãn, vì sao……”
“A.”
Nghe Hình Dật nói, Tô Vãn mỉm cười ngồi xổm xuống: “Ba năm trước, tôi thật không nên cứu anh, hiện tại tôi chỉ là làm cho tất cả trở lại lúc ban đầu thôi!”
Nói xong, Tô Vãn giơ tay chọc chọc miệng vết thương của Hình Dật.
“Miệng vết thương này giống với năm đó, đương nhiên, lần này tôi sẽ cho Tô Du gọi điện thoại, kêu cô ta tới cứu anh, như vậy cô ta lại trở thành ân nhân cứu mạng của anh rồi. Các người cũng có thể hữu tình nhân chung thành quyến chúc, thật đáng mừng.”
Khi nói chuyện Tô Vãn thản nhiên tự đắc đứng dậy: “Tô Duệ, chúng ta đi thôi, em mệt mỏi quá, anh cõng em về nhà.”
“Ừ.”
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ lập tức động tác thuần thục khom lưng, để Tô Vãn nhảy lên lưng mình.
Lúc này đây Tô Vãn không có do dự mà là gắt gao ôm lấy cổ Tô Duệ……
Nhìn thân ảnh hai người đi xa, tầm mắt Hình Dật bắt đầu mơ hồ, mà ký ức của hắn lại đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng ——
“Tiểu Vãn! Nơi này có xác chết! Bổn cung sợ quá, chúng ta mau báo cảnh sát đi!”
“Đừng sợ, hắn còn sống, để mình đi xem.”
……
“Hắn đã không sao rồi, mình đã gọi cấp cứu, cứu hộ cảnh khu lập tức đến ngay, Tiết Huệ chúng ta đi thôi!”
“Tiểu Vãn, người cậu đều là máu, cậu không đợi hắn tỉnh? Tốt xấu gì cũng để hắn nói với cậu câu cảm ơn chứ!”
“Mình không cần.”……
Kiêu ngạo như cô, không cần người khác cảm tạ, không cần người khác lý giải, cũng không cần người khác đánh đồng.
Đó, chính là Tô Vãn.
Tầm mắt Hình Dật dần dần biến thành đỏ như máu, trước khi hắn hôn mê nhìn thấy Tô Du sắc mặt tái nhợt hoảng loạn đi tới trước mặt mình.
“A! Hình Dật, là anh sao! Anh làm sao vậy?”
Tô Du hoang mang lo sợ, hoảng loạn muốn di chuyển thân thể Hình Dật, lại làm hắn ăn đau nhíu mày ——
Thì ra, lần đầu tiên hắn cũng không nhận sai người.
Lần thứ hai, mới là chân chính nhận sai người……
Lúc này, trong lòng Hình Dật có thể nói là ngũ vị trần tạp, mà những điều này đều không phải là điều Tô Vãn quan tâm, cô lúc này gắt gao đem mặt dán ở trên lưng Tô Duệ, chậm rãi nhắm hai mắt lại ——
Tô Duệ, gặp được anh, thật tốt.
…………
“Đây là người gặp người thích Lăng Ái Tô, rời giường! Rời giường! Lại không dậy, giường sẽ phải rỉ sắt!”
Bên tai vang lên chính là tiếng đồng hồ báo thức trí năng thu tiếng nói của Lăng Ái Tô.
Tô Duệ từ trong mơ tỉnh lại, hắn theo thói quen duỗi tay ôm Tô Vãn bên cạnh.
“Vợ, anh yêu em.”
Rất yêu rất yêu.
“Sáng sớm tinh mơ đã buồn nôn như vậy.”
Lăng Ái Tô không biết từ khi nào trà trộn vào phòng ngủ, nháy con ngươi trong suốt vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tô Duệ trên giường.
Đờ mờ!
Tô Duệ bị âm thanh của tiểu loli làm nhảy dựng, giây tiếp theo, hắn đã đen mặt kêu to lên: “Lăng Lệ! Đem hùng hài tử nhà cậu đi chỗ khác! Có phải cậu không muốn sống nữa hay không!”
“Ô ô.”
Nghe âm thanh Tô Duệ, Lăng Ái Tô lập tức bẹp miệng, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Duệ: “Ba ba đã dẫn theo mẹ đi chơi! Đến ông ngoại bà ngoại cũng không cần Ái Tô sao? Con sắp biến thành cô nhi không ai cần rồi! Con biết làm ấm giường, con còn rất đáng yêu, ai tới bao nuôi con không? Bảo bảo rất ngoan!”
Tô Duệ:……
Cho nên nói Lăng Lệ cậu là nam chính có chỉ số thông minh cao, cậu rốt cuộc là làm sao bồi dưỡng khuê nữ của mình vậy!
“Được rồi, đừng giả đáng thương nữa, chiêu này sớm đã bị mẹ của con dùng rồi.”
Lúc này, động tĩnh trong phòng rốt cuộc đã đánh thức Tô Vãn còn ngủ say, cô xoa xoa đôi mắt muốn ngồi dậy.
“Vợ, em chậm một chút, thân thể em quan trọng.”
Tô Duệ một bên lập tức vẻ mặt khẩn trương đỡ Tô Vãn, cô thân thể nhỏ xinh hiện tại lại còn đang mang thai.
Đây là đứa bé thật sự thuộc về Tô Duệ và Tô Vãn, cũng là thành viên tương lai trong đại gia đình họ.
“Ngô ngô, bảo bảo không phải cố ý.”
Thấy Tô Vãn cũng dậy rồi, Lăng Ái Tô lập tức lặng lẽ bò lên trên giường, vươn tay nhỏ mum múp thịt, nhẹ nhàng đụng vào bụng Tô Vãn.
“Cậu nhỏ chào cậu, con là Ái Tô đáng yêu, con lại tới thăm cậu, moah moah.”
“Cậu nhỏ cậu mau ra đây, chờ con trưởng thành con sẽ dạy dỗ cậu!”
Tô Duệ / Tô Vãn:……
Đứa nhỏ này quả nhiên giống với Tô Tiểu Tô khi còn nhỏ, luôn mộng tưởng làm đại tỷ……
Thật vất vả đuổi đi tiểu loli dính người, Tô Duệ lúc này mới đứng dậy đỡ Tô Vãn đi phòng tắm.
“Em còn chưa biến thành tàn phế mà?”
Nhìn dáng vẻ Tô Duệ khẩn trương, Tô Vãn nhịn không được cười nói.
“Anh thích hầu hạ em, được chưa?” Tô Duệ ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Vãn.
Từ cảnh trong mơ ra tới, Tô Duệ cảm thấy mình đối với Tô Vãn còn chưa đủ tốt, hắn nói với chính mình rằng hắn phải đối với cô càng tốt, gấp mười lần gấp trăm lần.
“Có người hầu hạ không còn gì tốt hơn.”
Cảm ứng được ánh mắt tình nùng ý mật của Tô Duệ, Tô Vãn rũ mắt cười cười ——
Tối hôm qua, cô mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy quá khứ, cũng mơ thấy Tô Duệ.
Thật sự, thân ái, có anh thật tốt.
【 phiên ngoại xong 】
~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.