Phong Thần Minh trợn mắt nói dối mà không biết ngượng miệng. Anh ta bắt đầu bật chế độ diễn xuất đỉnh cao của mình, vừa nói vừa bày ra vẻ mặt thương tiếc mà lắc đầu.
- Hai bác Triệu, cháu nhìn đến tình cảm sâu đậm của bọn họ mà không thể kìm lòng nổi. Lúc bọn cháu biết tin cũng vừa hay đi tới, nghe Tư Hàn nói cô ấy còn viết một lá thư tuyệt mệnh cho hai bác.
Ông bà Triệu nghe những lời này càng thêm thương xót cho con gái quý giá của bọn họ. Ông Triệu nghiêm mặt hỏi:
- Thư tuyệt mệnh?
Phong Thần Minh lại tiếp tục luyên thuyên bịa chuyện mà không hay biết những hành vi này của anh đều bị vị hôn thê Cố Nguyệt đứng bên cạnh đang không nhịn được mà luôn trừng mắt nhìn anh.
- Đúng vậy. Lá thư đó khi cháu đọc còn cảm thấy chua xót. Trong thư cô ấy nói, ba mẹ..con rất yêu Tư Hàn, đời này con chỉ lấy duy nhất anh ấy, ngoài anh ấy ra con sẽ không yêu ai khác, nếu ba mẹ đã không chấp thuận vậy..con chỉ đành lấy tính mạng ra để chứng minh mà thôi...
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Phong Thần Minh như rơi vào trạng thái say sưa mà bịa đặt lời của Tuyết Kì, khiến cho Cố Nguyệt đứng bên cạnh nổi hết cả da gà.
Sao giờ cô mới biết tên này còn sến súa như vậy cơ chứ!
Nghe đến đây mà bà Triệu đã không thể kìm lòng được mà khóc nức lên. Trời ơi! Bà đã làm gì thế này. Con gái bảo bối của bà lại vì bà mà làm đến mức đường này. Bà cảm thấy vô cùng thẹn lòng. Nếu ngay từ đầu bà chịu chấp nhận mối quan hệ của đám trẻ đó thì đâu đến nỗi!
Thế là trong suy nghĩ của bà Triệu, mọi trách nhiệm đều thuộc về bà.
- Tất cả là tại tôi, là tại tôi nên nó mới làm đến mức đó...Đứa con gái ngốc nghếch này...!
Bao nhiêu nghẹn ngào, phẫn uất bà Triệu đều dồn nén hết ra. Bây giờ bà vô cùng hối hận, bà thực sự không còn mặt mũi nào để nhìn mặt Tuyết Kì và Tư Hàn nữa. Giờ phút này bà mới hiểu ra, tình cảm thật sự không thể nào có thể chia rẽ được, cho dù bà có dùng cách nào đi chăng nữa. Chính bà lại là mối cản trở chia rẽ đôi uyên ương. Sao bà lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Lúc này bà Triệu trong lòng giằng xé, có bao nhiêu là tự trách bản thân.
Phong Thần Minh nhìn đến biểu hiện dữ dội của ông bà Triệu liền cảm thấy bản thân hình như nói hơi lố rồi. Nhất thời anh ta không dám lên tiếng nói gì thêm. Chỉ sợ nói ra câu nữa là mọi chuyện lộ tẩy hết.
Cố Nguyệt thấy bà Triệu đau lòng như vậy không thể nhịn thêm mà đi đến định nói ra sự thật.
- Bác Triệu, thật ra...
Nhưng Phong Thần Minh nào đành để yên cho cô nói hết, anh bịt miệng cô lại kéo cô đi ra xa.
- Xin lỗi hai bác, cháu có chuyện muốn nói với cô ấy.
Cố Nguyệt cứ thế mà bị lôi đến một góc. Cô tỏ thái độ bực mình hất tay Phong Thần Minh ra. Vẻ mặt bừng bừng khí thế.
- Nè! Phong Thần Minh, anh cũng thật là biết bịa chuyện đó, nhìn hai bác ấy đau lòng như thế nào mà anh còn...
Phong Thần Minh thấy cô nói lớn tiếng như vậy thì che miệng cô lại bày ra động tác " suỵt " rồi đợi lúc Cố Nguyệt yên lặng anh mới nói khẽ:
- Nguyệt Nguyệt, anh biết là lần này anh nói như vậy là không đúng, nhưng mà em xem..nếu anh nói ra sự thật thì liệu Tư Hàn và Tuyết Kì bọn họ có được ở bên nhau nữa không? Chỉ e là ông bà Triệu có chết cũng sẽ không đồng ý cho bọn họ.
Cố Nguyệt nghe anh nói vậy liền cảm thấy những lời này của Phong Thần Minh lại rất có lí. Cô chớp chớp mắt lại nghĩ đến trong lời nói vừa rồi của Phong Thần Minh có gì đó không đúng. Cô liền bối rối mà quay sang nói:
- Thần Minh, vừa rồi..vừa rồi anh gọi em là gì cơ?
- Nguyệt Nguyệt.
Cố Nguyệt thời khắc này vô cùng mãn nguyện, hài lòng. Cô kích động đến đỏ cả mặt mày. Còn bày ra bộ dáng thục nữ mà thẹn thùng quay mặt sang một bên nhỏ giọng
- Thần Minh, đây là lần đầu tiên anh gọi em như vậy...
Phong Thần Minh thấy cô tỏ ra e thẹn với mình thì chau mày khó hiểu.
- Nếu như em thích thì từ giờ anh sẽ luôn gọi em như vậy.
- Có thật không?
- Ừm.
Hai người tình chàng bể thiếp, nói chuyện yêu đương mà quên béng đi mục đích chính mà hai người ra đây nói chuyện.
Mãi cho đến khi hai người quay trở lại chỗ phòng bệnh, Phong Thần Minh cùng Cố Nguyệt hai người liền thống nhất là sẽ giữ bí mật chuyện Tuyết Kì bị bắn. Mà thay vào đó sẽ để mọi người lầm tưởng Tuyết Kì là vì đấu tranh cho tình yêu của bản thân nên mới chọn cách làm hại bản thân. Nói chung là chỉ còn cách nói dối này thì thân phận của Tư Hàn mới không bị bại lộ, chuyện tình yêu của Tuyết Kì Tư Hàn cũng sẽ không bị cấm đoán. Đây người ta gọi là một công đôi việc.
Còn về phía Tư Hàn, khi anh xông vào phòng cấp cứu nhìn thấy cô đã bình an nằm yên vị trên giường bệnh thì mới thở phào nhẹ nhõm. Anh yên tâm mà ngắm nhìn cô đang ngủ ngon.
Cho đến khi vị nữ bác sĩ tới nói phải chuyển cô về phòng bệnh nghỉ ngơi, anh mới đứng dậy mà yên lặng đi theo bọn họ.
Ra đến bên ngoài cửa, Tư Hàn có chút hơi kinh ngạc khi có thêm sự xuất hiện của ông bà Triệu. Anh cứ ngỡ là sau khi ông bà Triệu biết chuyện sẽ đến đây trách móc anh, anh sẽ triệt để không còn cơ hội được ở bên cô nữa. Trái tim anh lúc này đập loạn lên vì lo sợ.
Khi ông bà Triệu đến gần, Tư Hàn mặt mày nghiêm túc mà thấp giọng lên tiếng.
- Con xin lỗi, là con đã để cô ấy gặp chuyện, là con không bảo vệ tốt cho cô ấy.
Bà Triệu thấy anh như vậy thì càng thấy hổ thẹn hơn. Bà ngượng ngạo mà thấp giọng với anh.
- Là...là do mẹ. Không phải là lỗi của con. Tư Hàn, mẹ sai rồi, đáng lí ra mẹ không nên ngăn cản bọn con yêu đương...mẹ...
- Mẹ!
Tư Hàn cũng không thể ngờ được bà Triệu sẽ có thái độ như vậy. Hẳn là đã có ai đó nói cái gì mới khiến cho bà không những không trách móc anh mà còn cảm thấy có lỗi với anh.
Nghĩ vậy anh thoáng chốc đưa ánh mắt liếc sang chỗ Phong Thần Minh, thấy anh ta khẽ nhún vai cười anh mới càng chắc chắn chuyện này hẳn là do Phong Thần Minh làm đi.
Cả đám người cùng đi đến phòng bệnh của Tuyết Kì. Cô được nằm ở phòng bệnh vip nhất trong bệnh viện. Dù gì cô cũng là thiên kim nhà họ Triệu. Mà dù cho cô không có thân phận đó đi nữa thì cái bệnh viện này cũng phải kiêng sợ cái đám người trông giống giang hồ vệ sĩ ở ngoài kia mà cho cô vào đây thôi.
Bà Triệu cùng ông Triệu thấy con gái mình vẫn chưa tỉnh lại thì đau lòng mà tiến lại chỗ cô đang nằm bất tỉnh trên giường.
- Tuyết Kì, con mau tỉnh lại đi, mọi người đang rất lo cho con.
Tư Hàn cũng không tính làm phiền bọn họ. Anh cùng Phong Thần Minh và Cố Nguyệt đi ra khỏi phòng. Lúc này anh mới mở miệng hỏi cho rõ.
- Anh đã nói gì với bọn họ?
- À thì...
Phong Thần Minh còn đang ấp úng không biết giải thích làm sao thì Cố Nguyệt đã vội chen ngang vào mà vô tư nói:
- Tóm lại là chúng tôi đã giải quyết một vấn đề lớn cho anh. Tôi nghĩ là từ giờ ông bà Triệu sẽ không còn ý định ngăn cản hai người nữa đâu. Anh chỉ cần nhớ là Tuyết Kì bị thương không phải là do súng mà là do dao đâm vào.
- Dao?
Tư Hàn nghe xong thì cũng hiểu kha khá. Đại khái là hai con người này nhân lúc anh không có ở đây đã cùng ông bà Triệu nói một bản tình thoại đầy kịch tính. Nói chung thì anh cũng không có ý định vạch trần bọn họ. Dù gì thì như vậy cũng tốt. Sau khi cô tỉnh lại hai người cũng sẽ không bị cấm cản nữa.
Mà khi này Trần Hạo vừa rồi bỏ đi đâu mất tăm thì giờ đột nhiên xuất hiện mà lên tiếng.
- Lão đại, em có chuyện muốn nói với anh.
Sau đó, Tư Hàn liền giao Tuyết Kì lại cho Cố Nguyệt chăm sóc. Bản thân anh còn có chuyện khác cần phải làm ngay bây giờ.
Khi cả đám đàn em nhìn thấy Tư Hàn cùng Trần Hạo trở về, ai nấy đều mặt mày rầu rĩ. Bọn họ đã nghe tin chị dâu của bọn họ bị thương, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện.
Sở dĩ Trần Hạo gọi Tư Hàn trở về là muốn xử lý một người.
- Lôi hắn lên đây.
Tư Hàn lạnh giọng ra lệnh.
Trần Hạo liền khua tay ra hiệu cho một đám đàn em ở phía dưới.
Lại nhìn thấy Thiệu Tần- người mà lần trước khi Tuyết Kì xuất hiện luôn mở miệng hỏi không ngừng. Cậu ta tay lôi cổ một người đàn ông dáng người thấp bé mà đi tới.
Thiệu Tần hất tên đàn ông kia xuống đất mà bức xúc nói với Tư Hàn:
- Lão đại, chính là tên này, chính hắn là người đã bắn anh bị thương.
Tư Hàn bình tĩnh đi đến chỗ Thiệu Tần, lại nhìn xuống tên đàn ông đang quỳ dưới đất mà buông ra lời lạnh tanh.
- Là mày?
Chỉ thấy tên đó không nói gì, trừng trừng mắt mà nhìn Tư Hàn.
Thiệu Tần thấy vậy thì đánh vào đầu hắn một cái rồi tiếp lời.
- Lão đại. Lúc đó em đã nhìn rõ, trong lúc hai bên giao chiến chính tên này có ý định bắn chị dâu, chỉ là hắn không ngờ anh lại ra đỡ cho chị dâu mà thôi.
Tư Hàn càng nghe khuôn mặt càng trở nên đầy sát khí. Anh túm lấy cổ áo tên đàn em đã phản bội này mà cao giọng.
- Tại sao mày lại làm vậy?
Tên này trong mắt như chứa đầy căm thù mà nhìn anh. Tư Hàn có thể nhìn ra điều này.
- Hừ, chính mày đã giết chết cả nhà tao...thì người mày yêu cũng phải chết...mày cũng phải chết.
Tư Hàn cau mày nhìn hắn.
Thiệu Tần không nhịn được mà đạp cho tên này một phát vào lưng.
- Thằng khốn, mày dám hại chị dâu bọn tao, tao phải giết mày...
Trần Hạo thấy Thiệu Tần kích động đến phát điên thì ra ôm lấy hắn ngăn cản. E là anh ta mà còn không ra ngăn thì tên khốn kia đã bị tên Thiệu Tần này mắng chết rồi.
Tư Hàn vẻ mặt thâm trầm đầy nguy hiểm, tà khí của anh lúc này dâng lên. Anh quay người đi rồi lại quay lại nhanh chóng đạp một cú thật đau vào bụng tên phản bội khiến cho hắn đau đớn mà rên rỉ ôm bụng.
Tư Hàn cúi xuống tùy tiện cầm lấy một khẩu súng của đàn em bên cạnh mà chĩa vào trán hắn.
- Nói! Là ai sai khiến mày, bảo mày làm nội gián trong Hắc Long bang.
Cả lũ nghe thấy Tư Hàn nói tên khốn đó là nội gián thì vẻ mặt ai nấy đều từ ngơ ngác biến thành căm phẫn.
Bọn họ ghét nhất chính là loại người phản bội lại băng của mình.
Tên khốn kia thấy súng chĩa vào đầu mình thì có chút run sợ nhưng hắn ta vẫn không biết hối cải mà cười lớn:
- Haha...mày sẽ không bao giờ biết được đâu, người đó sẽ đến và giết chết mày, giết chết cả người mày yêu, haha...!