Phải chăng sự tình cờ Nam gặp người bán tàu hũ là một cơ duyên. Giờ thì câu nói của cô luôn văng vẳng trong đầu Nam “Bùa phá, bùa ghét, bùa phá, bùa ghét…”. Buổi chiều thấy Nam mở cửa sổ, Thanh cầm trái xoài qua phòng đưa cho Nam:
- Nam, xoài ngọt lắm, ăn đi!
- Chị cầm về đi, em không ăn.
- Sao vậy em?
- Không sao!
- Ơ, ơ… Em sao vậy? Bữa nay sao vậy?
Nam dựng lên một tình huống nhằm khai thác sự thật mà anh đang nghi ngờ:
- Em không sao, chỉ là em mới đi coi thầy ở gần miếu ông Cù về, thầy nói là em và bạn em đang bị một người phụ nữ phá.
Thanh bối rối:
- Chắc là người bên phía bạn em phá!
- Thầy nói là người ở gần em phá!
- Bên em có ai mà phá? Chỉ có người bên thằng Khánh phá, cũng có thể là vợ thằng Khánh thì sao?
Giọng Nam gắt lên:
- Chị biết gì về gia đình bạn em mà chị nói? Thôi chị về phòng chị đi! Em mệt lắm rồi.
Người ta thường nói, kẻ có tật thì hay giật mình. Thanh tái mặt khi bước ra khỏi cửa: “Có thể nó đã phát hiện ra, nhưng tao sẽ không bao giờ gỡ cho chúng mày…”.
Bùa ngải luôn có những mặt nghịch lý nên Thanh đã không thể làm cho Nam quan tâm mình mà càng làm cho Nam thương Khánh nhiều hơn, nhưng Khánh lại bị chìm đắm trong sự khống chế nặng nề. Giờ thì Nam đã hiểu căn nguyên gây ra mọi chuyện qua những phản ứng của Thanh và linh cảm từ bản thân mách bảo.
Ngày hôm sau, Nam trở lại công ty làm việc, và Khánh đã bỏ việc ngang từ hai hôm trước, Nam bối rối cầm điện thoại gọi mấy cuộc cho Khánh nhưng Khánh không nghe máy. Gần hết giờ làm Khánh nhắn tin gửi lại:
- Nam đừng gọi điện cho mình nữa, mình sẽ chặn số điện thoại, chỉ có cách đó mới quên được nhau.
Nam ấm ức:
- Khánh ơi, Nam muốn gặp Khánh, một lần thôi, một lần này thôi.
- Không được, mình cảm thấy rất bực bội khi gặp Nam, gặp nhau chỉ làm khổ nhau mà thôi.
- Khánh ơi, Nam có lỗi với Khánh, Nam chỉ muốn nói với Khánh một việc quan trọng.
- Nam nói đi!
Khánh ơi! Nam đã biết tại sao mà chúng ta trở nên rối reng như vậy.
- Tại Khánh phải không? Vậy thì xin lỗi Nam. Mình chia tay rồi, hy vọng Nam sớm có một người, họ sẽ tốt hơn Khánh.
- Không, không phải tại Khánh mà là suốt thời gian hơn 3 tháng qua, hai đứa mình bị người ta bỏ bùa ghét, giờ chúng ta cần phải tìm cách tháo gỡ!
Nghe tiếng hai từ “bùa ghét” Khánh lập tức gọi điện trực tiếp cho Nam:
- Nam, không có bùa ngải nào hết, lỗi là tại Khánh đã để cho Nam dành quá nhiều tình cảm cho Khánh, chúng ta hết duyên rồi thì phải chấp nhận sự thật. Giờ vợ Khánh có bầu rồi nên Khánh phải lo nhiều việc trong gia đình. Chúc Nam mọi điều tốt đẹp.
Nói xong Khánh tắt nguồn điện thoại, Nam vô vọng vì mọi thứ đã sụp đổ không thể cứu vãn được nữa.