*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ cười lạnh lẽo như xát vào tim anh đau đớn. Cô mang đến niềm vui cho anh nhưng điều đó khiến anh đau khổ vạn lần khi những kí ức giằng xé lấy anh.
Anh không dám đối mặt? Tại sao vậy? Hay anh sợ trái tim anh rỉ máu, sợ tiếng gió lạnh rì rào xâu xé tâm hồn anh?
Phải nghĩ gì khi nhắc đến tên cô? Đợi nắng ban mai rợp kín hàng mi, mặt trời đỏ rực trên đỉnh đầu và rồi chạm lên món kỉ vật ấy trái tim rạn vỡ đến đớn đau.
- Em đã đi quá xa rồi...
Quân Tường nói giọng vừa đủ nghe, anh mệt đến nỗi không muốn thiết tha lao vào trò chơi tình ái nữa. Tất cả nên chấm dứt ngay bây giờ!
- Anh nghĩ chúng ta nên kết thúc sao đây?
Giọng nói êm ấm ngày nào giờ chỉ còn vẻ nhàn nhạt, khô khốc. Anh ước ao mọi thứ như giấc mơ nhưng sự hiện diện của cô ấy là lưỡi dao đâm vào trái tim anh.
Thượng Đế trêu đùa anh. Tại sao cơn ác mộng biến giấc mơ thành sự thật thế này? Là em muốn anh chết hay chỉ giày vò kẻ si tình?
- Quá đủ rồi. Em đừng diễn kịch nữa! - Quân Tường lắc đầu chua chát.
- Anh quên tình yêu chúng mình rồi sao?
Cô lại gần anh, tay nâng nhẹ cằm anh lên. Người mà bấy lâu nay khao khát tình yêu cháy bỏng, cay đắng khi phải thốt nên câu nói không thuộc về mình.
- Đây là cách em trả thù phải không? Chính em dàn dựng tất cả?
Anh mong đợi câu trả lời thật sự, bản thân anh hiểu rõ kết cục mình sẽ đón nhận nhưng sâu thẳm đáy lòng sắp chịu đựng nỗi đau tưởng chừng không thể.
- Rốt cuộc anh vẫn sống bình yên đấy thôi. Còn người đó...
Cô chỉ tay về phía con gấu bông anh đang cầm, đôi mắt dấy lên nỗi căm phẫn vô ngần.
- Lữ Vân Nghi!
Quân Tường chau mày, anh nắm chặt cổ tay cô. Vết thương từ trái tim nhen nhóm, bùng phát dữ dội. Nó khiến đầu óc anh quay cuồng, bấn loạn.
- Phải! Cũng không quá muộn để nhận ra...
- Rốt cuộc em muốn gì?
Anh đang tức giận, cô biết và cô biến nó thành phần thưởng cho riêng mình.
- Chẳng phải anh biết tất cả rồi sao? Cái cảm giác tận mắt nhìn người mình yêu rơi vào vòng tay kẻ khác, anh nếm trải thế nào?
Cô lạnh lùng đáp, anh đấm mạnh xuống đất. Cơn đau tan nát cõi lòng, tại sao định mệnh đùa giỡn anh như vậy? Trời ơi!
- Em quá đáng sợ! Em định giết tất cả mọi người mới chịu dừng tay sao?
Quân Tường nhìn xoáy vào con ngươi sâu thẳm của cô. Nụ cười nhạt, vừa dửng dưng lại xót xa.
- Ngốc à, sao phải sợ em? Cho dù em giết tất cả mọi người trên thế giới này, em cũng sẽ không giết anh đâu.
- Đủ rồi!!! - Anh gào lên, cơn đau tê dại từ vết thương khiến anh xuống sức trầm trọng. Cô mặc nhiên lấy chiếc hộp nhỏ trong tay anh, một sợi dây chuyền đẫm máu.
- Tại sao cùng một gương mặt, cùng một tính cách nhưng...anh vẫn chỉ yêu một mình chị ấy? Ngô Quân Tường, trong lòng anh ngoài Lữ Vân Hy ra chẳng còn ai khác sao?
Quân Tường nhắm mắt lại, anh cố bình tâm với sự thật trái ngang. Đúng là gương mặt ấy nhưng thật sự không phải Vân Hy.
Em gái song sinh!
Thật điên rồ! Bao lần ôm ấp trong vòng tay, lời yêu thương trao gởi. Tại sao anh cứ dấn thân vào nỗi hoài nghi mộng tưởng kia chứ?
- Em đã sắp xếp mọi kế hoạch sau hôn lễ đúng chứ?
- Anh thấy thế nào? - Cô khoanh tay trước ngực - Mười năm trước, cha anh cùng ông chủ Lưu cũng đã làm vậy với gia đình tôi. Công ty phá sản, bố mẹ tôi qua đời bởi tai nạn. Không ngờ chị tôi lại yêu anh. Thật nực cười, Ngô Quân Hạo vì che giấu tội lỗi năm xưa mà ngăn cản chị tôi đến với anh. Ông ta diễn một màn kịch hay cho anh xem. Tiếc thay, chị ấy không thể tận mắt nhìn bộ dạng Ngô Quân Hạo thảm bại thế nào!
Đúng! Cha anh đang trả giá tội lỗi trước đây. Quân Tường cay đắng nhìn Lữ Vân Nghi.
- Quả bom giả đó đủ khiến ông ta kinh sợ. Anh nghĩ tiếp theo Ngô Quân Hạo nên chịu hình phạt nào đây? - Vân Nghi cười chế giễu, Quân Tường căn bản không muốn chấp nhận sự thật đau lòng.
- Em đã tráo đổi thân phận với Vân Hy. Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu? Em nói đi!
Quân Tường ghì chặt đôi vai cô, mắt anh lộ lên những mạch máu đỏ. Anh sắp mất dần kiên nhẫn.
- Anh quên từng tin nhắn mình nhận được sao? Có thật sự anh muốn đến bên chị ấy không?
Câu nói thốt ra từ cửa miệng nghe như ám chỉ nỗi bất hạnh tột cùng. Anh cảm giác sợ hãi, anh sợ linh cảm của mình là đúng.
- Chị ấy luôn kể mọi thứ cho tôi nghe. Bất kể hai người yêu nhau thế nào, tôi đều biết hết.
Vân Nghi vén lọn tóc ra sau tai, Quân Tường sửng sốt nhìn bóng đứa trẻ đang lấp ló sau lan can sân thượng.
- Và em xem tôi như trò đùa phải không?
Anh nhoài người dậy nhưng Vân Nghi kề khẩu súng sát cổ anh. Cô ấy cố tình ngăn ý định mà anh đang suy nghĩ trong đầu.
- Em điên rồi!
Anh trừng mắt lên, đứa trẻ đang khám phá phía ngoài lan can. Sự nguy hiểm chẳng thể tưởng tượng.
- Nó không phải con anh. Anh lo lắng gì chứ!
- Lữ Vân Nghi!
Quân Tường chau mày, anh đứng dậy. Cô ấy bình thản và sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào. Anh vẫn tiến về phía trước, Vân Nghi thoáng bối rối. Cô ta hơi ái ngại dáng vẻ này.
- Anh không sợ chết à?
Quân Tường nắm cổ tay cô, một ánh mắt đầy bi thương, cay đắng. Đứa trẻ dần chồm người về trước, nụ cười hồn nhiên như ánh nắng mùa xuân. Nó mất thăng bằng và...
- Em điên rồi!!!
Anh đẩy cô ngã sang bên, vội vã lao tới ôm bé gái lại. Phút giây kinh hoàng, anh giữ được cánh tay bé nhỏ. Đứa trẻ khóc to lên vì đau.
Từng giọt máu trên vai anh chảy xuống, rơi trên gương mặt ngây thơ đó. Vân Nghi chầm chậm đến gần họ, cô ta lướt khẩu súng lạnh lẽo sau cổ anh. Quân Tường cắn răng chịu đựng, anh cố lôi con bé lên bằng mọi giá.
Giọng Vân Nghi thỏ thẻ bên tai, cô ta như kẻ không có trái tim, lạnh lùng và tàn nhẫn. Có nằm mơ anh cũng không nghĩ cô ấy trở nên như vậy.
- Đứa bé cần mẹ, anh để nó theo chị ấy được không?
Vân Nghi ấn khẩu súng lên vai anh, nơi vết thương đau đớn vô cùng. Người anh run rẩy nhưng anh cố cứu đứa nhỏ.
- Bốp!
Cú đánh mạnh bằng khẩu súng ngay hai bàn tay khổ sở nắm chặt nhau. Anh kinh hoàng nhìn đứa trẻ từ từ rơi xuống...
- Bốp!
Lại một cú dạt sang đầu, anh tối sầm mặt. Cô ta đẩy anh nằm ngửa ra, toàn thân anh chỉ màu máu đỏ.
Vân Hy! Vân Hy!
Tiếng gọi vô vọng não nề, ai oán. Gió bên chân đồi lồng lộng thổi khôn nguôi. Tình yêu bi thảm của số phận là đây sao?
Vân Nghi chạm lên gương mặt anh, một nụ hôn nhẹ lướt qua trán. Âm thanh vi vu của gió làm lòng người đớn đau tột độ.
- Chị ấy yêu anh, em cũng vậy. Chúng ta hãy mãi mãi bên nhau có được không...
Vân Nghi chỉ khẩu súng vào anh, Quân Tường ngồi dậy. Trái tim anh đã chết theo đứa trẻ rồi. Nỗi lòng ai hiểu thấu...
- Sẽ không đau đâu, anh đi trước nhé. Em lại theo sau. Bốn người chúng ta chẳng xa nhau nữa!
Bàn tay ấy chuẩn bị bóp cò, Quân Tường không màng nữa. Từng bước chân dồn dập dưới cầu thang...
- Đoàng!!!
Khói súng lan tỏa xung quanh, viên đạn bay thẳng lên trời. Quân Tường trông mặt người đó mà không thiết tha thêm, anh lịm dần trong ánh hoàng hôn lụi tắt.
...
Bình minh rực rỡ khắp trang trại ngựa, nắng sớm mùa thu tuy lạnh nhưng ấm áp tình người. Quân Tường đứng cạnh hàng rào, anh nhìn đồng cỏ xanh bất tận bên chân đồi. Gió lồng lộng thổi, màu giông tố thay đổi sau đêm kinh hoàng. Có lẽ thứ tình yêu thuần khiết đã cứu sống anh thoát khỏi cạm bẫy tử thần. Anh thở dài trông người quản gia nô đùa cùng đứa trẻ.
- Đến rồi à!
Quân Tường nói khi Tuấn Kiệt chậm rãi đến gần. Hắn vẫn gương mặt cau có, khó gần khi tiếp cận anh. Điểm khác lạ là giọng nói không còn lời giễu cợt như xưa.
Anh chưa từng nghĩ giờ phút định mệnh đó, Tuấn Kiệt lại xuất hiện. Hai kẻ tình si phải ôm nỗi muộn phiền vì một người con gái.
Ba năm trước, sau đêm dạ tiệc. Vân Hy bị cha anh đe dọa, vì bảo vệ mầm sống trong bụng, cô ấy lặng lẽ ra đi không lời từ biệt. Khi sinh đứa nhỏ, cô ấy kiệt sức mà mãi mãi ra đi...
Quân Tường nghẹn lòng, giọt nước mắt như chảy ngược vào tim. Làm sao anh chấp nhận nổi sự thật rằng người con gái anh yêu không còn nữa.
- Cô ấy ổn chứ?
Quân Tường khẽ khàng, Tuấn Kiệt thở dài lấy một điếu thuốc ra hút. Hắn vừa trải qua trò đùa tình cảm rất lớn.
- Rối loạn nhân cách. Quên hết tất cả rồi! Như vậy cũng tốt!
Anh thoáng nhìn vẻ ưu tư hiếm thấy từ Tuấn Kiệt. Tình yêu hắn giành lấy bao nhiêu năm giờ tan vào cõi hư vô. Có lẽ Thượng Đế muốn giải thoát cho chuyện tình này.
- Cảm ơn anh vì tất cả.
Quân Tường chạm lên vai Tuấn Kiệt. Hắn nhướng mày nhả làn khói trắng mờ ảo như chính tâm hồn mình.
- Lữ Vân Nghi yêu cậu. Đó là lý do cậu vẫn bình yên đứng đây.
Hắn nhớ lại giây phút Vân Nghi nói, hãy cứu lấy Quân Tường ngay khi có thể. Thật nực cười, lúc cô ta còn tỉnh trí, cô yêu cầu hắn một việc không tưởng! Lợi dụng tình cảm hắn dành cho chị mình, Vân Nghi đã đưa Tuấn Kiệt vào kế hoạch trả thù mê muội. Khi sống trong thân xác người chị, cô ấy biến giả thành thật.
Gã lưu manh đó thở dài, hắn liếc sang đứa trẻ chạy nhảy tung tăng khắp cánh đồng.
Chia tay với cô ấy, tôi không muốn. Chỉ tiếc là tôi đã không làm điều đó sớm hơn mà thôi. Thậm chí trong khi biết Vân Nghi không yêu tôi, tôi vẫn cố bám víu vào cô ấy, đó mới là điều tôi hối tiếc. Cứ níu kéo khi tình cảm không tồn tại, thì không phải là tình yêu mà là nỗi ám ảnh!
Quân Tường vẫn ôm cuốn nhật kí trong tay, anh đã hiểu bao đau khổ cô ấy gánh chịu vì yêu anh. Cho đến lúc đem bí mật về thiên thần nhỏ nói cho anh biết, đêm dạ tiệc...tất cả trôi theo nỗi buồn bất tận.
- Bảo trọng! Tôi sẽ không từ bỏ ý định mua trang trại đâu!
Tuấn Kiệt ngán ngẩm, hắn vẫy tay chào đứa trẻ. Quân Tường nở nụ cười rất nhẹ, dù thế hắn vẫn cảm nhận được.
- Cảm ơn anh đã cứu con gái tôi...
Chiếc ô tô trắng lăn bánh, cơn gió thu thổi bay đám lá khô dưới chân đồi. Đứa trẻ khóc đòi mẹ, anh chạy đến bế nó và dỗ dành. Ánh nắng sưởi ấm tâm hồn cô đơn, lạc lõng. Hình ảnh Vân Hy mờ nhạt bên áng mây xa thẳm phía chân trời.
Có một khoảnh khắc anh muốn dừng lại mãi mãi. Đó là khoảnh khắc chứng kiến người yêu mình phải chết. Anh không muốn thấy, anh không muốn tin, nhưng sự thật em đã không còn bên anh nữa.
Vân Hy...
Cuốn nhật kí rơi xuống đất, anh ôm đứa trẻ vào lòng. Chân đồi gió thổi lành lạnh, bản Sonate Ánh trăng đâu đó vang lên. Trái tim anh chợt xao xuyến, đứa trẻ dụi đầu nhìn anh ngây ngô nói.
- Cha...
The End.