Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi

Chương 126: Phiên ngoại 2. [H] Cuộc sống của sinh viên




Warning: Nửa đầu chương có nội dung hong dành cho trẻ em, các bé dưới 16 cân nhắc khi đọc nhe.
Vuốt ve sườn mặt Diêu Vận Lạc, Thẩm Tư Duệ hôn lên đôi môi. Cô nhóc học theo giảng viên của mình, nhẹ nhàng đưa lưỡi vào, lùng sục mọi ngóc ngách. Diêu Vận Lạc ngựa quen đường cũ đảo khách thành chủ. Đè cô nhóc hôn được một lúc mới nhớ tới lời em ấy nói.
À ừ quên mất. Để bé con dẫn dắt.
Cô ấy ôm người Thẩm Tư Duệ, từ vị trí bên trên lật qua, uyển chuyển đảo xuống dưới, thả lỏng cơ thể, ánh mắt quyến rũ chớp chớp nhìn cô nhóc.
Nụ hôn ban nãy khiến Thẩm Tư Duệ điên đảo thần hồn. Quên béng đi câu nói của mình. Đợi đến lúc giảng viên Lạc dịu dàng đổi vị trí, cô mới ngờ ngợ nhớ ra.
Đây không phải lần đầu cô lật. Xin khẳng định lại, đây không phải lần đầu.
Thế nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc hồi hộp. Quả tim đập mạnh, âm thanh vang rõ bên tai, gương mặt cô nhóc đã sớm đỏ chót. Thẩm Tư Duệ giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, Diêu Vận Lạc hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô nhóc, bật cười khúc khích quyết định dẫn trước một đoạn.
Cô ấy rướn người hôn lên cổ Thẩm Tư Duệ, le lưỡi liếm lên đến tận vành tai, khẽ mút, thổi khí, rồi thì thầm: "Baby, I can't wait."
Lỗ tai như bị thiêu đốt, lòng trở nên nhộn nhạo xốn xang, Thẩm Tư Duệ run rẩy, hít một hơi rồi dùng hai tay đè vai giảng viên Lạc xuống.
Cô nhóc không cởi áo, mà xóc chân đầm lên, chui tọt vào trong. Diêu Vận Lạc trợn mắt, cô ấy đã chuẩn bị tâm lý sẽ được em ấy chăm nom từ trên xuống, nào có ngờ bé con mạnh bạo vậy đâu?
Thẩm Tư Duệ liếm láp vùng rốn Diêu Vận Lạc, cả người cô ấy run lên, khẽ mím môi chịu đựng. Bé con dùng răng cắn quần lót kéo xuống. Diêu Vận Lạc càng thêm hoảng hồn.
Khung cảnh bên dưới hoàn toàn bị chiếc đầm che, sự kín đáo lúc này đối lập với cảm giác trống trải bên trong kích thích giác quan Diêu Vận Lạc. Cô ấy không biết bé con sẽ đến khi nào, càng không biết em ấy định làm gì. Nhưng cô ấy cảm giác rõ ràng ánh mắt của Thẩm Tư Duệ đang nhìn chằm chằm địa phương ấy. Vành tai bỗng chốc ửng hồng, đôi má đỏ như máu.
Thẩm Tư Duệ hồi tưởng lại động tác khiêu khích ban nãy của giảng viên Lạc. Liếm, mút, thổi khí, cái nào cũng tràn đầy kích thích. Cô cúi đầu, ngay lập tức thực hành lên đoá hoa ướt đẫm kia.
Diêu Vận Lạc bấu vào mép giường, miệng khẽ thở nhẹ một hơi, sau đó ngay lập tức mím lại. Bé con còn chưa đi vào, cô ấy không thể dễ dàng kêu ra tiếng như thế.
Hai tay cô nhóc như hai con rắn, trượt vào trong áo đi lên trên, áp lấy hai khoả mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn. Diêu Vận Lạc bị tập kích bất ngờ, nhịn không nổi nữa "ưm" một tiếng.
Cách một lớp vải, Thẩm Tư Duệ nghe được âm thanh ấy, cổ họng trở nên khô nóng. Cô nhóc ngậm nhụy hoa, day day rồi liếm. Hương thơm đặc hữu của cô ấy khiến Thẩm Tư Duệ si mê.
Hai người đắm chìm trong hoan lạc. Vờn nhau gần một đêm, đến lúc mệt mỏi mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, hai cô nhìn nhau cười hì hì, cất lời chào, cùng ăn sáng rồi hàn huyên đủ thứ chuyện. Lúc thì châm chọc Thẩm Tư Duệ chuyện tối qua, bảo làm chủ mà cuối cùng mềm nhũn để mặc cô ấy chi phối. Cũng may Diêu Vận Lạc vẫn còn chút lí trí, nhớ tới mong muốn của bé con. Khi thì hỏi thăm về gia đình đối phương. Định bụng vào thời gian nghỉ sẽ đưa bạn gái ra mắt người nhà.
Cuộc sống bình đạm ban ngày đi làm, đi học, buổi tối tỉ tê tâm tình cứ thế trôi qua. Bởi vì ba Diêu không ngăn cấm nữa, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Thế nhưng công việc đâu phải lúc nào cũng bình ổn nhỉ? Chỉ là bây giờ đối với Diêu Vận Lạc, dù có sóng to gió lớn cỡ nào, cũng chẳng bằng một góc đoạn thời gian bị chèn ép.
Còn cuộc sống sinh viên của Thẩm Tư Duệ thì thoải mái hơn nhiều. Việc học đã sớm chẳng còn tí khó khăn nào với cô. Tuy không đến mức cực kỳ giỏi, nhưng luôn là một trong những sinh viên được người ta biết đến, nhớ đến. Bởi không chỉ học giỏi, mà cô còn xinh xắn đáng yêu. Và đặc biệt hơn cả, là thường xuyên xuất hiện bên cạnh nữ giáo viên tâm lý, đầy khí chất - Diêu Vận Lạc.
Đám học sinh không rõ quan hệ của hai người, thường xuyên bàn tán sau lưng. Nhưng hầu hết đều là những lời khen đại loại như: bọn họ thật xứng đôi vừa lứa! Thậm chí còn có fanpage riêng của hai người, thường xuyên chia sẻ những miếng cơm chó khiến người ta quắn quéo.
Lúc Diêu Vận Lạc và Thẩm Tư Duệ biết điều này, gương mặt hai người đều hiện rõ vẻ bất đắc dĩ. Có điều cũng không vì vậy mà kiêng kỵ điều gì, thậm chí còn ân ái nhiều hơn trước.
Hiệu trưởng gọi Diêu Vận Lạc để nói về vấn đề này, bảo sẽ để lại nhiều lời không hay, rồi lôi cả trăm ví dụ ra nói. Nhưng cả buổi chỉ nhận được nụ cười thương hiệu của cô ấy. Cứ thế vài ba lần mà chẳng thể lay động được, ông đổi mục tiêu sang Thẩm Tư Duệ. Thầm nghĩ sinh viên sẽ dễ đối phó hơn. Nào có ngờ cô nhóc cũng cười tươi tắn đợi ông thuyết giảng xong rồi phủi mông đi về. Hoàn toàn không bị ảnh hưởng tí ti nào!!!
Hiệu trưởng có hơi nản chí. Bởi vì ông không thể đuổi việc hay đuổi học hai cô. Dù sao thì một người là giảng viên xuất sắc, một người là sinh viên xuất sắc. Ngẫm lại quả thật xứng đôi vừa lứa. Hơn nữa trong môi trường học đường, hai người bọn họ cũng chỉ ôm hôn, xoa đầu thôi. Còn không bằng một góc mấy đứa sinh viên đè nhau ở khu nhà vệ sinh. Hơn hết... đằng sau bọn họ còn có lão già Diêu Đình Quan chống lưng!
Hiệu trưởng thở dài, quyết định làm thinh.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tết nhất tới nơi rồi. Chúc các bạn độc giả và gia đình thêm nhiều sức khoẻ, năm mới trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình ❤️
Ngoài ra cũng chúc cho các bạn sớm tìm được mảnh ghép của đời mình nha, ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.