Giấc Mộng Đế Vương

Chương 72:




Niếp Thanh Lân gặp Thiệu Dương công chúa, sau đó hóng gió nói chuyện phiếm với tỷ tỷ ở dưới giàn hoa trong hoa viên. Mới vừa rồi tuy chỉ thoáng liếc mắt một cái, nhưng cũng mơ hồ thấy được khối gỗ trong tay Hưu Đồ Hoành chính là một món đồ chơi cho con nít. Vì vậy trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn cho tương lai của tỷ tỷ mình.
Ít ra trong lúc tỷ tỷ có bầu, không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn.
Trong khi đang nói chuyện phiếm, Niếp Thanh Lân nhớ tới thân mình ở trần mạnh mẽ rắn rỏi của Hưu Đồ Hoành, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhẹ nhàng hỏi: “Nghe nói người Hung Nô rất thích uống rượu. không biết rượu phẩm (tính nết uống rượu) của Hưu Đồ vương gia thế nào?”
Với thân hình như vậy, nếu uống rượu vào rồi lại điên lên, vậy tỷ tỷ mảnh mai yếu đuối làm sao chịu nổi? Thiệu Dương bị hỏi thì sửng sốt: “Hình như chưa từng thấy hắn uống rượu.”
Lần này ngược lại Niếp Thanh Lân kinh ngạc trừng mắt nhìn: Sao có thể như vậy? Lúc nãy tuy nàng vào hoa viên, nhưng ba bình rượu ngon mà Thái phó mang theo kia cũng không phải chỉ để ngắm. Nghe nói Hưu Đồ Hoành cực kỳ mê rượu, nên Thái phó mới mang theo rượu ngon Tinh nhưỡng mười năm đến để thắt chặt giao tình với Vương gia.
không lẽ tình báo của Thái phó bị sai sót?
“Thật ra cũng có thấy hắn uống một lần. Nhưng do mùi rượu quá nồng, mà từ nhỏ bản cung đã không thể ở gần rượu, chỉ cần bị lây dính một chút là sẽ bị nổi mẩn. Lần đó ở gần quá... nên... nổi mẩn. Từ đó về sau không thấy Vương gia mang theo mùi rượu tới gặp nữa.”
Thật ra trong lời nói này có sai sót. Uống rượu là Vương gia, vì sao công chúa không uống rượu lại nổi mẩn? Đoán chừng là do miệng lưỡi cũng đã chạm qua rượu rồi. Nhưng lần này Niếp Thanh Lân thật thức thời, không có giống như lúc ở trong xe ngựa kia, đào bới đến tận gốc rễ. Nhưng mà cũng đã có thể nhìn ra được, Hưu Đồ Hoành kia cũng không phải là một tên thô kệch không biết thương hoa tiếc ngọc.
Sau đó nàng cũng không hỏi lại nữa. Tỷ muội sắp phải từ biệt nhau, đều không muốn nói ra cái từ “ly” kia, đều lo lắng cho tương lai của nhau, đều cùng mang lên một khuôn mặt tươi cười an ủi đối phương.
Cuối cùng rốt cuộc là Thiệu Dương mở miệng nói: “Mấy ngày nữa, tỷ tỷ phải về phương bắc. Lần này thật sự là không còn tâm tư trốn về đây nữa. Nếu như có điều gì không yên lòng thì chính là về muội muội. Vệ hầu kia bạo ngược như vậy, tính tình nhất định không dễ sống chung. Muội muội phải cẩn thận một chút, nhất định không được có tâm tư bốc đồng đùa giỡn của tiểu nhi nữ mà rước lấy tai vạ...”
Niếp Thanh Lân cười nhìn tỷ tỷ của mình. Thiệu Dương công chúa nhìn thì nhát gan, nhưng thật ra lại là một người rất hiểu lòng người, rõ ràng thấu đáo mọi việc. Những kẻ nịnh nọt muốn đưa nữ nhi của mình vào phủ Thái phó, thật sự không nhìn nhận sự tình rõ ràng bằng những nữ nhân nơi thâm cung như các nàng.
Bọn họ chỉ muốn được dựa vào cây đại thụ Thái phó này, nhưng lại không biết đại thụ này không phải là một bóng râm tốt để mà núp. Lòng dạ tâm tư của Vệ Thái phó đâu thể để choai muốn đoán thì đoán. Ngoại trừ việc uổng công dâng nữ nhi trong sạch lên, thì chẳng thu được ích lợi gì khác. Thượng Ngưng Hiên đại nhân kia chính là vết xe đổ. Mà phụ thân của ngũ phu nhân kia - Đổng đại nhân bên Hộ bộ, đường làm quan cũng đâu được thuận lợi. Do ăn bớt ăn xén kho lương mà bị Thái phó tức giận đày cả nhà ra biên cương trồng lương thực. Nhưng mà ghê nhất chính là phụ vương của nàng, tuy không chủ động dâng nữ nhi lên, nhưng cũng vẫn mất mạng dưới đao của Vệ hầu. Theo như nàng thấy, Thái phó đại nhân chính là người mang bát tự khắc cha vợ – “nhạc phụ sầu”!
Vậy mà nhóm đại nhân này vẫn ‘người trước hi sinh người sau tiếp bước’! Trước đó vài ngày khi cử hành cung yến, chính tai nàng nghe được có vài quan viên chưa từ bỏ ý định, mượn cơ hội mời rượu Thái phó mà tích cực chào hàng nữ nhi của mình đấy!
Nhưng mà vì muốn tỷ tỷ an tâm, nàng cũng chỉ trấn an nói: “Thái phó đối xử với muội muội không tồi, tỷ tỷ cứ yên tâm đi... Chỉ là, nghe nói Tam vương gia cũng đã có thiếp thất, không biết tỷ tỷ có sống chung được với họ hay không?”
Thiệu Dương công chúa nghe vậy, cau nhẹ lông mày: “Cũng mục nát như hậu cung của phụ vương thôi...”
Niếp Thanh Lân chỉ nghe thấy một câu này là trong lòng đã rõ ràng về tình hình bên kia của tỷ tỷ. Nếu thật sự sống chung hòa bình, thì tỳ tỳ nhát gan này làm sao có thể chỉ bởi vì không que với ẩm thực ở đó mà đánh bạo tự tiện trốn về đây?
Hậu cung của phụ vương không khác gì một quyển gi chép về những ân oán giang hồ máu me nhất. Những nữ nhân nhìn tưởng mảnh mai thật ra đều giấu châm độc trong lòng, là cao thủ lấy được cả mạng của người ở cách trăm dặm. Tỷ tỷ lại không có một thị nữ thiếp thân nào, nếu Vương gia không ở trong phủ, chẳng phải sẽ bị mọi người bắt nạt hay sao? Cũng khó trách Thiệu Dương tỷ tỷ lại liều mạng quay về.
Chỉ hy vọng lần này sau khi Vương gia đón tỷ tỷ trở về rồi, có thể quý trọng hơn một chút, che chở cho tỷ tỷ. Hơn nữa tỷ tỷ có con nối dòng rồi, xem như cũng có thể sống yên ổn qua ngày trong vương phủ.
Sau khi Thiệu Dương công chúa nói xong, thấy vẻ mặt lo lắng của muội muội, vội vàng bổ sung: “Tính tình Vương gia rất tốt, chưa từng khó xử tỷ tỷ, muội muội không cần lo lắng...”
Tiếng khen Vương gia còn chưa kịp rơi xuống đất, phòng khách cách hoa viên không xa đã truyền đến tiếng đập bàn đập chén cãi nhau...
Tỷ muội hai người hơi xấu hổ, không hẹn mà cùng lờ đi xem như không hề nghe thấy, đặc biệt nhiệt tình cùng nhau ngắm nghía mấy bộ quần áo và giày nhỏ mà Niếp Thanh Lân mang đến.
Sau đó Thái phó và Vương gia đến đây, hai người đều uống qua rượu. xem ra cuộc tranh cãi trên bàn rượu đã chấm dứt, thấy hai người cười cười nói nói khá vui vẻ. Niếp Thanh Lân lén lút quan sát, quả nhiên thấy Vương gia chỉ đứng bên cạnh xa xa tỷ tỷ chứ không tới gần, sợ tỳ tỳ ngửi thấy mùi rượu trên người mình.
trên đường trở về, Thái phó ấy lý do uống hơi nhiều rượu mà vừa vào xe ngựa là tự cho phép mình gối lên đầu gối nàng. Hương thơm mỹ nhân quanh quẩn bay lượn trước mũi, Thái phó chỉ nằm một lúc đã không thành thật, tay dần dần mò vào trong vạt áo Niếp Thanh Lân. Niếp Thanh Lân hơi đỏ mặt nói: “Thái phó uống rượu, sau đó lại muốn nháo loạn, sao lại không có rượu phẩm như vậy?”
Thái phó hơi hơi giương mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Long Châu Tử. Hôm qua thương tiếc nàng lâu chưa hầu hạ, nên không hành hạ nàng nhiều, chỉ giống như uống nước chút nước cam lộ giải khát thôi. Chỉ trách bé con này quá yếu ớt, tuy hắn đã nương tay nhưng sáng sớm nàng vẫn không dậy nổi, nói là cả người đều đau đớn.
Thật đúng là, mấy ngày vắng vẻ khiến nàng lại sinh ra vài tật xấu. Sau đó hắn đè lại cái cổ nhỏ nhắn của nàng, để nàng cúi đầu xuống, rồi hận hận cắn một ngụm lên đôi môi đỏ thẫm kia.
Chỉ hôn một cái rồi lại không thành thật. Xoay người đặt tiểu Long Châu ở dưới thân, nói bên tai nàng: “Thần hơi say rượu, xin công chúa thương xót, ban cho một ít cam lộ để vi thần giải rượu, được không?”
Niếp Thanh Lân đang muốn bắt chước tỷ tỷ, nói mình không chịu nổi mùi rượu, mong Thái phó đại nhân buông tha. Nhưng đúng lúc đó thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Thái phó cau mày ngẩng đầu lên, hỏi: “Vì sao dừng xe?”
Bên ngoài thị vệ nói: “Bẩm đại nhân, phía trước là xe của tam phu nhân, không hiểu sao bị người ngăn lại, xảy ra tranh chấp.”
Bình thường ở trước mặt Long Châu Tử, Thái phó chưa từng nhắc tới mấy vị phu nhân và thiếp thất của hắn, không ngờ lại trùng hợp gặp ở đây.
hắn vỗ nhẹ nhẹ Long Châu Tử bên dưới, “Nàng chờ trên xe đi”, sau đó đứng dậy xuống xe. Hai mươi mấy bước ở phía trước đúng là xe của phủ nhà mình, xe ngựa bị đụng rớt một bánh xe. Tam phu nhân đang đỡ cái trán bị thương đứng ở ngoài xe, thấy Thái phó bước xống từ xe ngựa kia thì hoảng sợ quay mặt đi. Còn Khất Kha công chúa thì đứng phía trước xe. Hóa ra mới vừa rồi ngựa của Khất Kha công chúa bị kinh hách, trên đường đụng vào xe tam phu nhân hôm nay đi dâng hương.
Nô bộc cùng xuất môn với tam phu nhân, vì tên tuổi của Thái phó lừng lẫy mà đâu thể nào chịu nhịn cơn tức này? Vì thế lôi kéo tranh chấp với nữ nhân dị tộc này ngay trên đường.
Tam phu nhân Vinh Thị Nguyên vốn là thị nữ bên người mẫu thân Thái phó, làm người nhu thuận có khả năng, rất được lão phu nhân ưa thích. Thấy con mình không chịu kế thừa gia nghiệp, mà lại cố tình dấn thân vào triều đình, lão phu nhân lo lắng cho con, liền để lại thị nữ của mình cho con.
Thái phó đối với chuyện này thì sao cũng được. không muốn mẫu thân lo lắng, cũng là vì thể diện của mẫu thân mà thu nạp, trở thành thiếp thất tam phòng. Tam phu nhân ôn nhu săn sóc, cũng không ngỗ nghịch Thái phó, cũng không đi tranh giành tình nhân. Trước khi Thái phó gặp được Long Châu Tử thì rất vừa lòng với tam phu nhân luôn cẩn thận hầu hạ, trong một tháng thì hầu hết là ngủ lại ở trong phòng của nàng.
Trước đây Khất Kha công chúa gặp phải thất bại ở Nam Cương, nên đến kinh thành. Thứ nhất là nhờ Thái phó hỗ trợ, thứ hai là cũng muốn thừa cơ hội nắm bắt tâm của Thái phó. Nhưng mấy ngày này cũng không nhìn thấy Thái phó, cảm thấy phiền muộn nên mang theo vài người giục ngựa ra khỏi phủ giải sầu. Lại không biết vì sao ngựa của mình đột nhiên lồng lên rồi chạy thẳng ra ngoài, đúng lúc đụng phải xe của tam phu nhân, làm hoảng sợ ngựa kéo xe của tam phu nhân.
Bởi vì Thái phó quản lý nghiêm ngặt, nên gia nhân trong phủ cũng không dám hống hách ở bên ngoài. Nhưng khiến tam phu nhân bị kinh hãi, mà phía bên mình lại là người có lý, cho nên muốn nhận được lời xin lỗi từ Khất Kha. Nhưng bên kia lại không chịu thuận theo, vung roi đánh người. Về phía Khất Kha, vốn dĩ nàng không để ở trong lòng. Đợi đến khi nghe thấy là tam phu nhân của phủ Thái phó, nhớ tới mình chủ động nhưng lại bị Thái phó cự tuyệt, nên muốn biết mặt một chút nữ nhân mà Thái phó thu nạp trông thế nào, thành ra lòng tranh cường háo thắng nổi lên, cố ý tranh chấp,
Tam phu nhân cũng chỉ vừa xuống xe, chưa kịp nói gì, liền trông thấy đội ngũ xe ngựa của Vĩnh An công chúa ở phía xa xa. Từ sau khi Vĩnh An công chúa xuất hiện, Thái phó liền hoàn toàn vắng vẻ mấy thiếp thất torng phủ. Tuy tam phu nhân không nói ra miệng, nhưng trong lòng cũng là vô cùng bàng hoàng mất mát.
Thời khắc này gặp được xe ngựa và đoàn xe của Vĩnh An công chúa, so sánh với chiếc xe nhỏ bé mộc mạc cùng vài người nô bộc đi theo mình, chua xót trong lòng lập tức trào dâng. Thái phó trầm mắt đi qua. Tam phu nhân và Khất Kha công chúa đều thấy được xe ngựa của công chúa, lại thấy Thái phó trong xe, hai người liền dừng tranh chấp. Khất Kha công chúa nhìn Thái phó, bày ra vẻ mặt tươi cười đi lên tiếp đón: “Thái phó, Khất Kha đến kinh thành đã nhiều ngày, vậy mà muốn gặp mặt Thái phó một lần cũng thật khó?” Thấy sắc mặt Thái phó không tốt, lập tức sửa lời, “Lần này đều là lỗi của tiểu nữ tử. Hôm nay dắt ngựa đi dạo, lại không biết tại sao con ngựa này lại nổi khùng lên, làm quấy nhiễu tam phu nhân. Ta đang định nhận lỗi với tam phu nhân thì Thái phó đi ra.” nói xong, xoay người về phía tam phu nhân, khom người, mắt rưng rưng: “Do bản công chúa không đúng, mong tam phu nhân thứ lỗi.” Thái phó nhìn thấy trên cái trán trơn bóng của tam phu nhân có một vết đỏ hồng, nghĩ chắc là do vừa mới đụng vào thành xe.
Khất Kha công chúa này thích nhất là dây dưa không rõ, mà trên xe ở phía sau còn có Long Châu tử, Thái phó không muốn nói chuyện nhiều, lạnh nhạt nói với Khất Kha: “Chỉ là vô ý mà thôi, cũng không sao. Về sau mong công chúa cẩn thận, chớ để va chạm đến dân chúng.” Lại xoay sang nói với tam phu nhân: “Nếu không có gì trở ngại thì nàng về phủ đi.” nói xong xoay người trở về xe ngựa. Tam phu nhân thấy ngay cả một câu quan tâm mà Thái phó cũng không nói, trong lòng khổ sở, bụm mặt ngồi trở lại trong xe.
Niếp Thanh Lân ở trong xe ngựa cách đó không xa thấy rõ ràng. Dáng vẻ của tam phu nhân thật sự là khiến người khác phải yêu mến, không giống dáng vẻ kiêu căng quý nữ của tứ phu nhân, ngũ phu nhân. Cái trán hơi ửng hồng, nhưng cũng không thể khiến Thái phó đại nhân dừng lại nửa bước... Trong lòng nàng nhất thời nổi lên chút hàn ý. Nếu ngày nào đó mình mất ân sủng, e là ngay cả tình cảnh lúc này của tam phu nhân mình cũng khôngbằng… Nghĩ đến đó trong lòng bất chợt cảm thấy bi ai.
Thái phó lên xe ngựa, liếc mắt nhìn Niếp Thanh Lân một cái thật sâu. Hắn không muốn nhắc tới thiếp thất trong phủ, tiếc rằng lại gặp nhau ngay trênđường này. Để tránh cho người trên xe nghi ngờ nghĩ nhiều, hắn hỏi một câu: “Tôi tớ trong phủ la hét ầm ĩ, không có quấy nhiễu công chúa chứ?”
Niếp Thanh Lân giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cười khẽ: “không sao!”
Thái phó chau mày, hung hăng trừng mắt vị công chúa tức chết người không đền mạng này, sau đó kéo mạnh vào lòng, lại chặt chẽ tỉ mỉ hôn lên...
Ba ngày trước khi Hưu Đồ Hoành và Thiệu Dương công chúa về Bắc Cương, Ngụy triều cử hành giá lễ long trọng cho Thiệu Dương công chúa. Giá lễ lần này cũng không phải chỉ là hình thức đại khái như lúc Thiệu Dương công chúa lần đầu tiên xuất giá.
Do Thái phó dặn dò mà Lễ bộ phá lệ dụng tâm. Từ nghi thức xe trượng cho đến thị nữ hồi môn, từ phục sức đưa thân đến lộ tuyến đi đường… đều trù tính vô cùng cẩn thận. Đến ngày đưa thân, đại thần quản lý trị an ở kinh thành nhận được nghiêm lệnh, mấy kẻ bình thường chơi bời lêu lổng khôngđược phép ra khỏi cửa, ngẫu nhiên có ai làm ra chuyện gì xấu là trực tiếp bắt vào trong lao. Nha môn trong kinh thành phái người đi chạy vòng khắp toàn thành, đưa cho mấy người lang thang, kẻ ăn xin mấy bộ đồ mới, thức ăn nước uống, tránh cho bọn họ mặc mấy bộ đồ cũ rách nát bẩn thỉu làm hỏng cả mỹ quan kinh thành.
Ngày cử hành giá lễ, toàn thành oanh động, hầu như là toàn bộ người trong kinh thành đổ xô đến xem một buổi thịnh lễ này. Hưu Đồ Hoành ngồi trênxe ngựa khảm vạc bạc đá quý. Xe ngựa kéo bởi 8 con ngựa trắng và 8 con ngựa đen, tổng cộng là 16 con, toàn bộ được trang bị trọn bộ dụng cụ bằng vàng do phương Tây tiến cống, chậm rãi tiến về phía trước. Hưu Đồ Hoành cao cao ngồi ở phía trên, nhìn xuống biển người Đại Ngụy đông đúc đang ngẩng đầu nhìn lên, thầm nghĩ người Trung Nguyên quả nhiên là biết cách hưởng thụ. Xe trượng kiểu này đừng nói là chưa từng gặp qua, mà thậm chí còn chưa từng nghĩ tới. Thê tử của mình được nuôi lớn trong một hoàn cảnh phồn thịnh như vậy, chẳng trách nàng có chút không thể chịu được cuộc sống nghèo khổ ở phương bắc. Lần này trở về không thể không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh như lúc trước nữa. Nhưng thật ra mà nói, đường đường một Vương gia như hắn mà chẳng lẽ còn không nuôi nổi một công chúa Đại Ngụy hay sao?
Thái phó thật ra đã giúp đỡ Tam vương gia. đi sau chiếc xe ngựa nạm vàng kia chính là đồ cưới mà Vệ Thái phó đưa tặng, liếc mắt một cái nhìn khôngthấy điểm cuối. Trong đó khiến người chú ý nhất chính là 4 bánh xe ngựa được đặc chế từ 200 lượng của Vận hầu. Vận hầu chính là cự phú của tiền triều. Hắn giống như Thạch Sùng kia, thích nhất là so độ giàu có với người khác, mà lần nào đấu là lại thắng lần đó. Nổi danh nhất là mỗi lần nhả đờm đếu nhất định phải nhả vào trong cổ họng của mỹ nữ. Vận hầu vừa có tiền, lại thích so giàu, chọc giận Tể tướng cũng là người giàu có tiếng khi đó. Sau vài lần tỷ thí thất bại, Tể tướng giận dữ, phái người đuổi bắt Vận hầu. Hầu gia không chịu khoanh tay chịu chết, khởi binh tạo phản, ba năm sau mới bị dẹp yên.
Tổ tiên Ngụy triều chính là nhân cơ hội đại loạn này mà vùng dậy, cuối cùng thành lập đế nghiệp. Còn nhà cửa cùng với chau báo của người giàu nhất này thì hoặc bị hủy hoặc bị cướp trong chiến loạn, đã không còn tìm lại được nữa. Chỉ có một căn nhà ở Giang Nam, bởi vì là chỗ hẻo lánh, không bị lửa chiến tranh lan đến mà còn có thể bảo tồn. Sau khi Ngụy triều thành lập, ngôi nhà này bởi vì xa hoa thoải mái mà trở thành hành cung mỗi lần Ngụy đế đi đến phía nam. Lần này Vệ Lãnh Hầu sai người tháo dỡ mấy gian sân viện của hành cung này. Mỗi viên gạch mỗi viên ngói, mỗi cành cây mỗi cọng cỏ đều được bảo quản thích đáng, đưa đến Bắc Cương để một lần nữa xây lại, trở thành tẩm cung của Hưu Đồ Hoành và Thiệu Dương công chúa. Đây dứt khoát sẽ trở thành một tác phẩm nổi tiếng.
Thậm chí ngay vả quần thần Ngụy triều tự xưng là kiến thức rộng rãi nghe xong cũng đều trợn mắt há hốc mồm, im lặng không nói gì.
Niếp Thanh Lân không có nhìn tận mắt, nhưng nhìn danh mục quà tặng thật dài kia thì có chút hết hồn. Tâm tư của Thái phó thâm trầm, hào sảng như vậy một phần cũng là do Hưu Đồ Hoành. Hậu đãi mà hắn nhận được lần này, nếu như bị Thiền Vu kia thấy được thì sẽ nghĩ gì? Còn Tam vương gia kia vốn không phài hạng người tham tài, nhưng một câu nói ‘Thiệu Dương công chúa sẽ thích’ của Vệ hầu khiến hắn ngoan ngoãn tiếp nhận hậu lễ kia.
Thủ đoạn ly gián quân thần ngầm như vậy chính là chỗ cao minh của Vệ Thái phó. Nữ nhi hoàng gia thật bi ai, cho dù gả cho phu quân vẫn có vài phần chân tình, nhưng cũng luôn bị ngăn bởi hai chữ “quyền mưu”.
Chỉ mong trong lúc lục đục đấu đá với nhau, Vương gia vẫn có thể phù hộ tỷ tỷ cả đời bình an giống như khi hắn chiến đấu dũng mãnh ở trên chiến trường...
Cùng đi theo đoàn xe về phương bắc còn có vài nữ nhân hoàng tộc họ Niếp. Dù sao Hung Nô Thiền Vu đã mở miệng cầu thân, cũng không thể khôngchừa lại thể diện cho Hung Nô Thiền Vu. Lần này Vệ hầu đã chôn xuống một hạt giống nghi kỵ trong lòng quân thần Hung Nô, tạm thời giải được mồi lo về Bắc Cương. Kể từ đó có thể yên tâm đối phó với lão hổ mạnh mẽ ở Nam Cương kia.
Ngụy triều không ngừng có chuyện vui, Nam Cương vương cũng không cam lòng yếu thế, gần đây mới nạp thêm một ái thiếp. Tuy diện mạo cũng chỉ thanh tú vừa mắt, nhưng lại mang vẻ mị khí toát ra từ trong xương, trên giường mềm dẻo như một con cá sống, có thể thỏa mãn các loại dục niệm khó tả của nam nhân.
“Cát đại nhân, ngươi dâng cho bổn vương một giai nhân hiếm có như thế, bổn vương phải cảm ơn ngươi như thế nào đây?” Nam Cương vương ôm ái thiếp đang mặt mũi đỏ ửng đi ra khỏi một trại lâu, vô cùng mỹ mãn nói với Cát Thanh Viễn.
Một bên mặt mang theo một vết sẹo dài, Cát Thanh Viễn nghe vậy thì cúi đầu thi lễ nói: “Cát mỗ bị Vệ tặc bức bách, lưu lạc Nam Cương, may mắn được Nam Cương vương thu lưu, cảm động đến rơi nước mắt, đương nhiên phải phò trợ đại vương chiếm lấy bá nghiệp thiên thu, tận hưởng mọi thú vui của một thiên tử.”
Lời nói này khiến trong lòng Nam Cương vương vui như nở hoa, bắt đầu miên man tưởng tượng cảnh bản thân mình chinh phạt toàn bộ vương triều Đại Ngụy, cực kỳ đắc ý.
Cát Thanh Viễn giấu diếm dấu vết lặng lẽ trao một ánh mắt cho muội muội Cát Vân Nhi đang nằm trong lòng Nam Cương vương sau buổi giao hoan, thi lễ rồi lập tức cáo lui.
Hắn quen biết Nam Cương vương từ khi hắn ta vẫn còn là vương tử, lợi dụng hắn ta đã tâm có thừa thông minh không đủ mà làm được không ít chuyện. Nhớ ngày đó, hành động ám sát hoàng đế ở quan đạo Yến Tử Hồ chính là kết quả của việc hai người nội ứng ngoại hợp liên thủ.
Nhưng may mà hành động lần đó thất bại... Nhớ tới dáng vẻ tươi đẹp diễm lệ của Niếp Thanh Lân, khuôn mặt anh tuấn của Cát Thanh Viễn bởi vì vết sẹo kia mà bỗng nhiên phát ra tà khí.
Lúc này chắc là nàng đang e ấp thẹn thùng hầu hạ trong lòng tên Vệ Lãnh Hầu kia đi? Quay về trại lâu, Cát Thanh Viễn nhìn về phương hướng của đế đô Đại Ngụy, bất giác chậm rãi nắm chặt tay lại thành quyền.
Sắp thành lại bại! Tuy rằng thiết kế chu đáo cẩn thận, lại vẫn sơ suất khiến Vệ tặc đào thoát, làm hại hắn chẳng những phải chắp tay giao ra vạn dặm núi sông, ái thê của mình còn bị bức bách lưu lạc đến trong tay tặc tử kia!
Nhưng mà không có vấn đề gì, đau thương lần này đã giáo huấn hắn, khiến hắn phải nhớ kỹ. Lần sau mạng của Vệ Lãnh Hầu sẽ không còn được tốt như vậy! Cát Thanh Viễn hắn hoàn toàn có đủ kiên nhẫn, hắn sẽ giống như một con độc xà lúc nào cũng quanh quẩn trong lòng Vệ Lãnh Hầu kia...
Vĩnh An công chúa, một ngày nào đó trong tương lai, nàng sẽ ngã vào trong lòng của ta lần nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.