Giả Trai

Chương 88: Dao dao hôn




Tài khoản ảo của Lý Minh Châu rất chuyên nghiệp.
Không có ảnh đại diện, không có chữ ký, tên cũng là một chuỗi ký tự tiếng Anh, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là mã hiệu.
Dùng tên này vào phòng phát sóng trực tiếp không khiến bất cứ ai chú ý.
Vì mỗi phút có quá nhiều fan gia nhập phòng phát sóng trực tiếp.
Lúc Lục Dao ăn cơm không nói câu nào, dù fan kêu gào cỡ nào cậu cũng không mở miệng.
Cậu ăn hai miếng lại ngẩng đầu gắp đồ ăn cho Lý Minh Châu. Số lần nhiều khiến fan liền lấy làm lạ: Tay Lục Dao sao cứ hướng về phía đối diện suốt thế.
Một hai lần không nói, nhưng nhiều lần như vậy thì… Lúc đầu fan cứ tưởng cậu đang gắp đồ ăn, nhưng khi Lục Dao rút đũa về thì trên đũa không có gì cả.
Chẳng lẽ cậu thấy chán nên mới khua đũa một vòng rồi rút về??
Lục Dao hiển nhiên không phải người như thế.
Chi tiết nhỏ này nhanh chóng bị fan phát hiện, mấy fan như bị Holmes nhập, có vài người phân tích rất chuyên nghiệp hành động của Lục Dao có ý gì.
Fan nữ của cậu trước giờ có tiếng trâu bò, hôm trước Lục Dao đứng trước cửa câu lạc bộ uống nước mà chỉ cần để lộ chiếc vòng tay thì ngày mai họ đã đào ra cái vòng kia kia có phải đồ thủ công hay không, mua ở tiệm nào, mua bao nhiêu tiền.
Vậy nên mấy cặp hỏa nhãn kim tinh của đám fan không phải để trưng chơi, hơn nữa sau khi phát hiện còn lập tức viết bình luận hỏi cậu:
[Dao Dao anh đang làm gì đó? Sao cứ khua đũa hoài vậy?]
[Cảm thấy anh ăn cơm ngoan ghê, cứ như một bé sóc trắng ấy, quai hàm bạnh hết ra]
[Dao Dao anh kén ăn quá, em thấy anh không chịu đụng tới ớt xanh và cà rốt trên bàn.]
Năm đó nết ăn của Lục Dao rất xấu, cậu vung đũa cứ như thể phán quan vung bút đoạt mệnh người ta. Giờ đây thói quen ăn uống của cậu đã thay đổi, hoàn toàn là do khi ở bên Lý Minh Châu bị cô chỉnh lại.
Cậu ngậm miệng nhai đồ ăn, khi ăn rất từ tốn cắn từng miếng nhỏ, chỉ dùng một bên hàm để cắn, dễ thương tới mức khiến đám fan xem phát sóng trực tiếp gào rú, khen cậu quá đáng yêu.
Đương nhiên, chuyện này cũng có thể do phần lớn fan nhìn thần tượng của mình qua lăng kính màu hồng, nói không chừng Lục Dao có ăn cơm theo kiểu hồi xưa thì fan cũng vẫn khen đáng yêu.
Hơn một trăm nghìn người trong phòng phát sóng trực tiếp đều gào rú.
Gào được một chốc thì bọn họ quên luôn chuyện chính muốn hỏi Lục Dao, cuối cùng đám người này chỉ lo ngắm cậu ăn cơm.
Thời điểm câu hỏi này được lặp lại là khi cơm nước xong xuôi.
Khóe miệng Lục Dao bị dính bơ mà không biết, trắng trắng trông rất cưng.
Lục Dao kêu phục vụ tính tiền, dường nhiên không nhận ra khóe miệng mình dính bơ.
Lý Minh Châu nhìn thấy khóe miệng cậu như vậy thì hết nói nổi.
Cô biết cái tính sĩ diện thối tha của Lục Dao có lẽ cả đời cũng không sửa được.
Bây giờ lại không giống trước kia, nói gì thì nói cậu cũng là một đại thần trong giới Esport, theo Lý Minh Châu biết, cậu còn là một đại thần lạnh lùng.
Cậu được rất nhiều người chú ý, đặc biệt là hiện giờ còn đang phát sóng trực tiếp, người theo dõi cậu càng nhiều hơn.
Bởi vậy, cô khẽ nhíu mày, cứ thế lấy tay lau miệng cho cậu.
Động tác này, dưới cái nhìn của Lý Minh Châu, là quá đỗi bình thường.
Chuyện thân mật cỡ nào cô và Lục Dao đều đã làm, lau chút khóe miệng với cô mà nói rõ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Giờ khắc này mọi người đều thấy…. Màn hình đột nhiên xuất hiện một bàn tay rõ khớp xương, đầu ngón tay mượt mà như ngọc, chạm qua khóe miệng Lục Dao, bình luận nháy mắt đóng băng.
Bàn tay này chỉ xuất hiện chưa tới năm giây nhưng lại biến thành điều bí ẩn xếp hạng ba trong danh sách Mười bí ẩn chưa có lời giải về Lục Dao.
Fan kinh hãi như vậy nguyên nhân chủ yếu là do anh chàng Lục Dao này… có bệnh sạch sẽ ai ai cũng biết, bệnh sạch sẽ của cậu không thuyên giảm theo thời gian mà ngược lại ngày càng nghiêm trọng.
Bình nước đồng đội đã uống qua cậu không uống có thể hiểu được, nhưng đồng đội đứng sát cậu mà cậu lập tức ghét bỏ né ra thì bệnh sạch sẽ cũng quá nặng đi!
Điểm này thậm chí còn bị antifan viết thành một bài luận tám trăm chữ để bôi xấu Lục Dao, nói Lục Dao không yêu thương đồng đội.
Bài luận của aitifan nghe rất chân thực, fan cũng không cam lòng yếu thế, soạn một nghìn chữ phản bác, dùng luận cứ xác đáng giải thích Lục Dao mắc bệnh sạch sẽ cũng đâu phải chuyện cậu có thể khống chế chứ! Tựa như ai đó dị ứng đồ ăn, đây là chuyện họ có thể khống chế chắc?
Fan và antifan đại chiến ba trăm hiệp bất phân thắng bại.
Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, nếu để bọn antifan thấy được chắc chắn sẽ sướng điên lên mất.
Ai bảo Lục Dao vốn mắc bệnh sạch sẽ hả?
Ai bảo cậu đâu muốn thế hả?
Cái tay lúc nãy là quỷ sao? Sao có thể chạm vào Lục Dao?
Nào nào nào cô nói tôi nghe xem Dao của cô làm vậy mà bảo mắc bệnh sạch sẽ à? Bệnh sạch sẽ có tính chọn lọc chắc?
Đáng tiếc antifan hiếm khi xem cậu phát sóng trực tiếp…… Nếu xem thì có khác nào tự rước mệt vào thân chứ.
Nhưng đám fan lại thấy được cảnh này, song mọi người sau khi khiếp sợ thì đều không hẹn mà cùng nhau nín thinh.
Bọn họ đang đợi xem Lục Dao phản ứng như thế nào, chỉ cần Lục Dao phản ứng đủ dữ dội, biểu hiện hơi mất kiên nhẫn là fan sẽ có biện pháp bào chữa cho cậu.
Ai ngờ đợi một lúc, Lục Dao vẫn chẳng có phản ứng gì.
Cũng không thể nói là không có phản ứng gì, thật ra cũng có một chút: Cậu quay đầu sang, cười một cái với người bên cạnh.
Nụ cười kia trông mười phần con trẻ, nếu cậu mà có tai chó thì chắc chúng cũng đang ve vẩy, hoàn toàn không giống đại thần lạnh lùng trong truyền thuyết gì hết!
Fan tức giận gào lên: Anh Lục! Dao Dao! Anh OOC rồi!
Tất cả bình luận đều là:
[Bây giờ mị thực sự nghi ngờ Lục Dao mà mị thích là giả]
[Người đối diện… đừng nói là mẹ Lục Dao chứ?]
[Cái gì? Mẹ chồng tới?? Mẹ chồng ơi hãy nhìn con, mẹ có thích kiểu con gái giống con không? Con không biết gì, chỉ biết thích con trai mẹ]
[Mọi người không tò mò người đối diện là ai sao? Tới giờ Dao Dao cũng không giới thiệu với chúng ta, che che giấu giấu như vậy rất lạ đúng không?]
[Chẳng lẽ phải giới thiệu hết nhân viên của Thương Thủy cho mấy người biết chắc? Tôi khuyên fan bạn gái đừng có diễn sâu quá, thật sự xem mình là bạn gái của Lục Dao? Cái gì cũng biết rõ như lòng bàn tay?]
[Đúng thế, đám mấy người như fan cuồng vậy đó]
[Có lẽ là bạn bè ngoài giới, người ta không muốn lộ mặt về tình có thể thông cảm mà, đừng có suốt ngày cứ lo bóng lo gió chuyện yêu đương như thế]
…………
Bình luận thi nhau hiển thị.
Lục Dao không xem, sau khi cậu ra cửa thì choàng khăn quàng cổ che kín nửa khuôn mặt.
Lý Minh Châu cúi đầu nhìn điện thoại.
Ý thức bảo vệ của Lục Dao rất mạnh mẽ, màn hình không hề quay trúng Lý Minh Châu, cậu giấu Lý Minh Châu rất kỹ.
Bình luận cũng không hứng thú với chuyện Lục Dao kết bạn với ai, bọn họ chỉ muốn ngắm Lục Dao.
Đặc biệt là khi cách giờ kết thúc chỉ còn mười phút, mọi người đều vô cùng quý trọng cơ hội cuối cùng được nói chuyện phiếm với Lục Dao. Lúc trước có gì không hài lòng thì đến cuối cùng đều tự nhiên tiêu tan.
Vì thế Lý Minh Châu không quấy rầy cậu, hiếm khi cô đi đường mà xem điện thoại, cúi đầu nghiên cứu gì đó.
Nếu là trước kia thì chuyện này không thể nào xảy ra với Lý Minh Châu.
Mấy năm trước cô luôn dạy Lục Dao đi đường không được xài điện thoại, phải chú ý xe cộ.
Bây giờ chính cô lại xem điện thoại, mấu chốt là còn xem mê mẩn hơn bất cứ ai.
Lục Dao chỉnh màn hình thành camera sau, màn hình chỉ có thể quay được đường phố trước mặt họ.
Cậu rướn người sang, hỏi: “Xem gì thế? Anh xấu lắm sao mà em cứ nhìn điện thoại?”
Lý Minh Châu không ngờ Lục Dao đang đi phía trước lại quay lại đột ngột, cô trở tay không kịp.
Đầu Lục Dao đã ghé sát điện thoại cô.
Điện thoại Lý Minh Châu đang chạy phần mềm phát sóng trực tiếp của Lục Dao, bình luận đều bảo Lục Dao quay mặt cậu, đừng giấu giếm khuôn mặt đẹp trai nữa.
Lục Dao sửng sốt.
Lý Minh Châu lúng túng ho khan một tiếng, mặt đỏ lựng, nhanh tay tính tắt phát sóng trực tiếp đi.
Lục Dao đột nhiên cười rộ, hạ thấp giọng thì thầm bên tai cô.
“Sao thế? Người thật không xem lại cứ muốn xem trong video à?”
Lý Minh Châu đẩy cậu ra, “Đi đứng cho đàng hoàng.”
Lục Dao nói: “Này, em vô lý quá! Rõ ràng là em xem lén anh… Lấy ra cho anh coi nào, tài khoản của em tên gì thế?”
Lý Minh Châu nói: “Mắc mớ gì tới cậu.”
Lục Dao cười bảo: “Không những anh muốn xen vô chuyện em tên gì mà sau này anh còn muốn xen vô chuyện con cái em tên gì nữa kìa.”
Lý Minh Châu:……..
Tay Lục Dao dài, cậu lại ỷ mình cao hơn Lý Minh Châu nên cướp được điện thoại trong tay Lý Minh Châu dễ như không.
Tên tài khoản của Lý Minh Châu là hệ thống tự động cấp: fjdjv8546189.
Lục Dao hứ một tiếng, nghĩ bụng: Tên gì thế này? Khó coi chết đi được.
Cậu quyết đoán đổi tên tài khoản của Lý Minh Châu thành: Muốn được Dao Dao hôn.
Lý Minh Châu bất đắc dĩ: “Cậu thấy vui lắm à?”
Lục Dao đổi tên cho cô xong thì hớn ha hớn hở, cảm thấy chuyện mình là quá sức thú vị.
Đổi tên xong, cậu lại thấy ảnh đại diện của hệ thống thật xấu xí, y hệt như tên cũ của cô. Cậu tiện tay mở camera trước ra tự sướng một tấm.
Lục Dao đẹp trai, dù có tùy tiện chụp tự sướng thì chất lượng ảnh chụp vẫn khả quan.
Cậu thay ảnh mình vào, lấy điện thoại Lý Minh Châu bắt đầu gõ chữ lách cách:
[Mình thích Lục Dao nhất, Lục Dao là báu vật trong tim mình, là ba phần tư sinh mệnh của mình]
[Mình thích Lục Dao nhất, Lục Dao là báu vật trong tim mình, là ba phần tư sinh mệnh của mình]
[Mình thích Lục Dao nhất, Lục Dao là báu vật trong tim mình, là ba phần tư sinh mệnh của mình]
………..
Cứ thế đăng mười lần.
Tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp rất nhanh, mười bình luận đăng lên chỉ bị ngắt mạch có một lần.
Bình luận xếp thành một dãy trông cực kỳ bắt mắt.
Lục Dao lấy điện thoại Lý Minh Châu nhanh chóng chụp màn hình rồi lưu vào máy.
Lý Minh Châu:……..
Lục Dao chụp hình xong, thấy cũng sắp hết giờ thì chào tạm biệt fan, tắt phát sóng trực tiếp đi.
Lý Minh Châu thấy cậu xong việc thì rảo bước nhanh hơn, sóng vai cùng đi với cậu.
Cô vươn tay: “Trả điện thoại lại cho tôi.”
Lục Dao nói: “Không, để anh đăng Weibo đã.”
Lý Minh Châu: “Dùng điện thoại của cậu đăng không được à?”
Tuy miệng cô thì cự tuyệt nhưng lại không động đậy gì.
Sau khi Lý Minh Châu về nước gặp lại Lục Dao, trừ lúc đầu hoang mang không biết làm gì thì sau đó chỉ còn lại sự áy náy sâu sắc không cách nào tan biến được.
Năm đó Lý Minh Châu làm chuyện quá thiếu đạo đức. Cô im im ngủ với người ta xong thì chạy mất, đặt vào mấy cuốn tiểu thuyết Lục Dao hay bổ não thì chính là một tên SỞ KHANH.
Hồi niên thiếu cô không có dũng khí cùng Lục Dao gánh vác khó khăn, cũng cố chấp không muốn Lục Dao phải gánh vác khó khăn không thuộc về cậu, cô chẳng thèm hỏi Lục Dao lấy một câu, không hề thương lượng với cậu mà tự tiện quyết định mọi chuyện, sau đó thực hiện.
Vậy nên Lý Minh Châu vẫn luôn cho rằng cô khiến cậu chịu thiệt thòi, nên gần đây Lục Dao làm nhiều chuyện được vòi đòi tiên, nếu là năm năm trước thì đã bị cho ăn đòn (ví dụ như tự dưng đụng chạm cô một cái) nhưng bây giờ Lục Dao làm vậy Lý Minh Châu lại chiều theo cậu.
Cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với sự thay đổi này, tuy ngoài miệng phản đối vài câu nhưng trong lòng lại không có ý ngăn cậu.
Bao gồm chuyện Lục Dao lấy điện thoại cô đăng lung tung, Lý Minh Châu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện khi Lục Dao mở Weibo ra, sẽ phát hiện tài khoản của mình.
Đến khi cậu nhìn thấy, Lý Minh Châu mới phản ứng lại, toan giật điện thoại lại thì đã muộn.
Weibo cô không theo dõi mấy người, trên tường hầu như đều là những thứ có liên quan tới Lục Dao.
Lại do cô không thường dùng nên nội dung cập nhật cũng ít ỏi, năm năm chỉ có năm bài, bài nào cũng là chúc mừng Lục Dao sinh nhật, có bài chia sẻ tin chúc mừng sinh nhật Lục Dao trên Weibo chính thức của chiến đội Thương Thủy, cũng có bài không viết gì mà chỉ đăng hình chiếc bánh sinh nhật.
Lục Dao xem một lát, nghĩ bụng: Năm năm đó cô ấy đều không quên mình.
Cậu càng nghĩ càng phấn khởi, lòng như được tưới nước ấm, đi mà như muốn bay lên.
Trước kia Lục Dao từng nghi ngờ mấy năm ở nước ngoài, Lý Minh Châu có lẽ từng quen người khác thì bây giờ tức khắc tan biến hết.
Lục Dao muốn tỏ ra bình thản một xíu nhưng khuôn mặt lại không giấu nổi vẻ đắc ý.
Lý Minh Châu bị phát hiện Weibo, mặt hơi đỏ, bực bội nói: “Bây giờ trả cho tôi được chưa?”
Lục Dao lầm bầm mấy tiếng, “Sao được chứ? Em thích anh như vậy anh phải đáp lại chút mới được.”
Lý Minh Châu mím môi, “Cậu đừng gây phiền phức gì cho tôi nữa là cách đền đáp tốt nhất đó.”
Lục Dao cố tình muốn gây phiền phức cho cô.
Lý Minh Châu không giật điện thoại lại, trong lúc hai người nói chuyện, Lục Dao đã soạn xong bài đăng Weibo, tải xong hình, nhấn nút, đăng lên.
@Lục Dao: Chuẩn! [Mặt ngầu]
Bên dưới chính là ảnh chụp dãy bình luận Lục Dao dùng tài khoản Lý Minh Châu tự biên tự diễn ban nãy.
Tài khoản tên “Muốn được Lục Dao hôn” vừa phát sóng trực tiếp xong đã nổi như cồn.
Bình luận bên dưới Weibo bùng nổ:
[Đệt?? Chuyện gì vậy trời?? Cuối cùng Lục Dao không chia sẻ tin Weibo nữa mà học được cách tự đăng Weibo?]
[?? Má má má má má má lật thẻ bài??????]
*Lật thẻ bài: Chỉ việc khi một fan nào đó bình luận bài viết hoặc nhắn tin cho thần tượng thì được thần tượng trả lời hoặc đăng lên Weibo. Nguồn gốc của từ này xuất phát từ bộ phim Bộ bộ kinh tâm sản xuất năm 2011, khi diễn viên Ngô Kỳ Long đóng vai Hoàng đế sử dụng từ này.
Hoàng đế lật thẻ bài hồi xưa là để biết tối nay thị tẩm phi tần nào ấy ^^
[Muốn được Dao Dao hôn vừa chào đời đã cứu vớt hệ Ngân Hà sao??!!!
[Đăng bài Weibo đột ngột như vậy, mị còn tưởng Weibo Lục Dao bị hack]
[Chuẩn? Chuẩn cái gì? Không ai chú ý chi tiết này à?]
[Hôn chuẩn hay là Lục Dao là báu vật trong tim mình chuẩn??]
[Lầu trên đừng làm người ta mắc ói, chỉ là lật thẻ bài thôi, đừng nghĩ nhiều]
[Anh Lục đổi điện thoại à? Sao cài đặt lại khác trước?]
………
Lục Dao đăng Weibo xong thì không đoái hoài gì tới chuyện dân cư mạng bàn tán, cậu nhét luôn điện thoại vào túi Lý Minh Châu.
Cô cùng đang đút tay vào túi. Trời đang lạnh, Lý Minh Châu lại là người sợ lạnh, tay cô vô cùng ấm áp, lòng bàn tay như đang nắm một mặt trời nhỏ.
Lục Dao chẳng biết xấu hổ mà vươn tay tới, nắm lấy tay Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu chú ý tới, bất giác cũng nắm lấy tay cậu.
“Sao lại lạnh như vậy?”
“Vì đời trước anh là thiên thần gãy cánh?”
Lý Minh Châu: “…….Kiểu người như cậu thì chắc hai ngày đã bị thiên đường đuổi cổ.”
Lục Dao cởi áo khoác ra, nhanh nhẹn phủ lên đùi Lý Minh Châu.
Cô mặc bộ đầm vest, tuy có đi vớ nhưng vẫn thấy lạnh không chịu được. Ban nãy Lý Minh Châu vẫn ở trong nhà nên không cảm thấy gì, ra ngoài mới thấy quả thật có hơi lạnh, nhưng cô không thể hiện ra, không ngờ Lục Dao lại biết được.
Lục Dao mở miệng: “Chiều nay em có đi làm không?”
Lý Minh Châu: “Có đi khảo sát.”
“Em mặc đồ như vậy đi khảo sát?”
“Sẽ thay bộ khác.”
Lục Dao cứ như thể một món trang sức, bám dính trên người Lý Minh Châu.
Cậu đột nhiên nói: “Sau giải Toàn minh tinh anh không có hoạt động gì, phải về nhà một chuyến.”
Lý Minh Châu: “?”
Lục Dao ôm cô càng chặt hơn.
“Em cùng về với anh.”
Lý Minh Châu:…….. Có ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.