Nhan Khả đang ở tầng dưới nghịch di động, hành lý của cô ta đặt ở quầy rượu bên kia, khi nhìn thấy hình ảnh bó hoa hồng kỵ sĩ đen được gửi vào nhóm chat, cô ta sửng sốt không hỏi trực tiếp trong nhóm mà nhắn riêng vào Wechat của Giang Thiên để hỏi.
Giang Thiên trả lời: Em không biết, chỉ đoán mò thôi. Sáng sớm nay ông chủ đã nhận được nó, trông anh ấy rất vui vẻ, chắc hẳn là người quen tặng.
Nhan Khả khựng lại: Không biết người gửi là ai sao?
Giang Thiên: Ông chủ có nhiều cô gái thích như vậy, ai cũng có thể tặng, nhưng tặng hoa thì là lần đầu tiên, liệu có phải là cô Chu Giai Ý lần trước không?
Nhan Khả: Em hỏi thăm xung quanh thử xem, có lẽ là… Ôn Nam Tịch.
Giang Thiên sửng sốt: Không thể nào, không có chút dấu hiệu nào cả.
Cô im lặng vài giây, rồi đột nhiên gửi một tin nhắn khác cho Nhan Khả: Cũng không phải là không thể, Tiếu Liên nói tối qua lúc đi ăn ở một nhà hàng gần công ty, cô ấy có thấy ông chủ và chị Ôn đi cùng nhau xuống tầng và ngồi cùng một chiếc xe.
Nhan Khả ngồi bật dậy, đầu ngón tay gắt gao nắm chặt điện thoại.
Lúc này, Ngu Viện Viện khoác áo choàng cũng đi xuống tầng bước đi rất nhanh, Nhan Khả ngẩng đầu nhìn mẹ vô thức muốn nói gì đó. Ngu Viện Viện đưa áo choàng cho bảo mẫu, bảo bà lấy áo khoác khác mặc vào. Nhan Khả bỗng ý thức được có gì đó không đúng, đứng dậy gọi với theo: “Mẹ, mẹ muốn đi đâu?”
Ngu Viện Viện cầm chìa khóa xe nói: “Mẹ ra ngoài một chút.”
Nhan Khả lập tức cầm điện thoại di động đuổi theo, Ngu Viện Viện ngồi vào trong xe, Nhan Khả nhanh chóng đi theo ngồi vào ghế sau, cô ta nắm lấy ghế trước: “Mẹ?”
Ngu Viện Viện lấy kính râm đeo vào, khởi động xe lái ra khỏi Vân Thượng.
Nhan Khả rất lo lắng, yên lặng nhìn chằm chằm Ngu Viện Viện, sau khi Ngu Viện Viện lái xe được một lúc, bà ta rẽ vào ngõ Hành lang. Ở đây xe cộ qua lại tương đối đông. Chiếc Maserati màu tối chậm rãi lăn bánh, chạy một mạch đến Tiệm ăn vật Ôn Du rồi dừng lại, Ngu Viện Viện quay đầu nhìn quán ăn vặt đang tấp nập khách ra vào.
Nhiều người đang ăn sáng, bao gồm cả học sinh, người lớn và người già. Ôn Du đang đứng cạnh bàn nói chuyện với một ông lão, bà mặc áo len màu nâu nhạt, mỉm cười nhẹ nhàng, trông cực kỳ ôn hòa.
Vẻ mặt của Ngu Viện Viện không thay đổi, nhìn chằm chằm vào tiệm ăn vặt và Ôn Du một lúc lâu.
Nhan Khả cũng nhìn thấy Ôn Du, cô ta bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, nhưng thấy Ngu Viện Viện cứ nhìn chằm chằm, cô ta nhích lại gần nói: “Mẹ, mẹ tới đây làm gì? Nơi này đầy mùi dầu khói.”
Giọng nói đều đều của Ngu Viện Viện cất lên: “Bố con muốn đầu tư vào tiệm ăn vặt Ôn Du.”
Nhan Khả nghe vậy lập tức nói một cách gay gắt: “Cái gì!!”
Cô ta lập tức đứng ngồi không yên, nhìn về phía tiệm ăn vặt nói: “Bà ta dựa vào cái gì, bà ta xứng sao?”
Cô ta quả thật rất bất bình nhưng Ngu Viện Viện lại lái xe đi, tuy Ngu Viện Viện không nói gì nhưng trong lòng cũng có ý nghĩ tương tự.
Cô ta xứng sao?
Lúc này, Giang Thiên lại gửi cho Nhan Khả một tin nhắn WeChat.
Giang Thiên: Vừa nãy Tiếu Liên đến văn phòng ông chủ để lấy tài liệu, nhìn thấy tấm thiệp chúc mừng kèm đóa hoa kẹp trong sổ ghi chú, trên đó quả thực có chữ “Tịch” của chị Ôn.
Đọc đến đây Nhan Khả tức giận đến cả người run rẩy.
Sau khi cùng Trần Phi và hai lập trình viên thảo luận xong, Ôn Nam Tịch cầm cốc đi đến phòng trà, vừa tới cửa nhìn thấy Phó Diên đang đứng bên bàn rót nước. Ôn Nam Tịch dừng lại nhưng vẫn bước vào, đi đến bên cạnh anh bóc túi cà phê hòa tan trên đó. Phó Diên rót nước, lấy một túi trà, mở ra nhét vào trong rồi lấy thìa khuấy, nhẹ nhàng khuấy đều.
Cả hai đều im lặng.
Ôn Nam Tịch pha xong cà phê, muốn uống thêm sữa cô đứng dậy.
Phó Diên cũng xoay người, đút tay vào túi quần, đối mắt với cô. Trái tim Ôn Nam Tịch nhảy dựng, từ lúc tặng hoa hồng ban sáng hai người chưa nói chuyện, cô nhìn anh bằng đôi mắt lãnh đạm đen láy, im lặng vài giây rồi hỏi: “Bó hoa kia, anh có thích không?”
Phó Diên ừ một tiếng, có vẻ lười nhác.
Ôn Nam Tịch thở phào một hơi, gật gật đầu: “Anh thích là được.”
Cô bước qua anh muốn lấy sữa, sữa ở trên tủ phía trên đầu anh cô kiễng chân lên giơ tay mở tủ ra, Phó Diên nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nói: “Ôn Nam Tịch, hiện tại em có tiến bộ đấy.”
Ôn Nam Tịch dừng lại, nhìn anh.
Phó Diên hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói: “So với trước kia thì biết theo đuổi hơn rồi.”
Trước kia.
Phanh.
Cánh cửa tủ phía trên đầu cô nhẹ nhàng đóng lại, Ôn Nam Tịch nhéo nhéo cánh tay, đứng im tại chỗ lại nhìn vào mắt anh, anh định đào lại quá khứ sao? Ôn Nam Tịch mím môi.
Phó Diên nhìn cô một lúc, mới đứng thẳng lên. Bởi vì anh đứng thẳng khoảng cách giữa hai người càng gần, Ôn Nam Tịch vô thức lùi về phía sau. Phó Diên cầm tách trà lên rời khỏi phòng trà.
Ôn Nam Tịch đứng đó một lúc rồi mới xé nắp sữa đổ vào cốc, buổi sáng rõ ràng anh rất vui vẻ, như vậy là đủ rồi. Ôn Nam Tịch thầm nghĩ như vậy, cầm cốc lên bước ra khỏi phòng trà.
Sau khi ngồi xuống bàn làm việc, điện thoại di động vang lên, là tin nhắn Nguyên Thư gửi tới, cô ấy nói đã trở lại Lê Thành, vừa đến Lê Thành đã bị gọi đến công ty họp.
Ôn Nam Tịch trả lời: Tớ tưởng hai, ba ngày nữa cậu mới về.
Nguyên Thư: Sau khi thăm bà nội xong là tớ thu dọn đồ đạc nhanh chóng quay lại để nhận lì xì năm mới.
Ôn Nam Tịch mỉm cười: Nhận được chưa?
Nguyên Thư: Đương nhiên là rồi, à đúng rồi, có một chuyện, nghe nói Chu tổng bên tớ khá hứng thú với Diên Tục, sau này có thể sẽ tiến hành một cuộc phỏng vấn độc quyền với Diên Tục, bên tớ đang gần Diên Tục nên cũng muốn tranh thủ việc này. Cho nên, ngày mai tớ muốn đến công ty của cậu đi dạo một chút, có được không?
Ôn Nam Tịch sửng sốt: Tớ thì đồng ý, nhưng phải hỏi ý kiến ông chủ mới được.
Nguyên Thư cười hì hì: Mau hỏi đi.
Ôn Nam Tịch: Được.
Tin nhắn vừa gửi xong, cô liền thấy Phó Diên, Đàm Vũ Trình và Chu Hùng đi ra ngoài, Trần Phi dời ghế sang bên này, nói với Ôn Nam Tịch: “Bọn họ đi gặp khách hàng.”
Ôn Nam Tịch “ồ” một tiếng rồi thu hồi tầm mắt, vậy thì đợi bọn họ làm việc xong rồi hỏi.
Cô sắp xếp lại tư liệu trên bàn.
Phó Diên đi cuối cùng, sau khi trả lời tin nhắn, khóe mắt anh nhìn thấy sườn mặt cô, anh nhìn vài giây rồi quay mặt đi, sóng vai Đàm Vũ Trình bước ra khỏi Diên Tục.
–
–
Cả ngày, đám người Phó Diên, Đàm Vũ Trình và Chu Hùng đều chưa quay lại. Ngày đầu tiên đi làm rất nhiều người không tăng ca mà về sớm, Ôn Nam Tịch và Trần Phi về bây giờ cũng chẳng có gì làm nên ở lại tăng ca, đèn trong phòng làm việc đã bật sáng. Ôn Nam Tịch đã nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cả ngày mắt có hơi mỏi, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh của tòa nhà để rửa mặt, sau khi vào, cô nhìn thấy Phó Diên và Đàm Vũ Trình đã quay lại.
Cổ áo sơ mi của Phó Diên hơi mở, ánh sáng chiếu vào mặt, anh đang đứng cạnh bàn nói chuyện với Đàm Vũ Trình.
Ôn Nam Tịch liếc một cái rồi đi đến chỗ làm việc, Trần Phi đang nhỏ nước mắt, cả người mệt nằm dài ra như bị tê liệt.
Ôn Nam Tịch ngồi xuống.
Trần Phi thấy cô đến liền gửi cho cô tiến độ làm việc của mình, sau đó nói: “Chị Ôn, em tan làm trước đây, chị cũng về nhà nghỉ đi.”
Ôn Nam Tịch nhìn nhật ký làm việc của mình, nói: “Đi đi, gọi xe mà về.”
“Được.” Trần Phi cất máy tính xách túi rời đi, Ôn Nam Tịch còn có việc phải làm, cũng sắp hoàn thành, cô ngồi gõ bàn phím.
Mười lăm phút sau khi Trần Phi rời đi, Ôn Nam Tịch cũng đóng máy tính lại, trong phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, cô quay đầu nhìn lại thấy đèn trong phòng làm việc của Phó Diên vẫn sáng nhưng hình như anh đang dựa trên bàn.
Dừng một chút, cô đứng dậy đi đến văn phòng của anh mở cửa và thăm dò nhìn quanh. Cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng bên trong, hình như anh đã uống rượu. Ôn Nam Tịch đi đến cạnh bàn, trên bàn có rất nhiều tư liệu, nhưng tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn. Máy tính đang bật, trên đó là giao diện trang code, Ôn Nam Tịch nhìn qua rồi thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh. Khi ngủ thiếp đi, khuôn mặt anh vẫn toát lên vẻ thanh tú. Có vẻ dịu dàng hơn một chút, không lạnh lùng như bình thường.
Nói chung, trông anh vẫn giống như khi còn học cấp 3, tuy không cố ý tỏ ra lạnh nhạt nhưng chỉ cần không lên tiếng hay chủ động nói thì trông vẫn khá khó gần. Chỉ có lần đó, khi anh nắm lấy eo cô. Ôn Nam Tịch dừng lại, không suy nghĩ thêm nữa.
Nhưng nhớ tới những món quà trong sáu năm đó, cô bước tới đưa tay chạm vào những sợi tóc đang che trán anh. Giây tiếp theo cổ tay cô bị nắm lấy, Phó Diên nâng đôi mắt lên bốn mắt nhìn nhau. Ôn Nam Tịch sửng sốt, theo bản năng muốn giãy giụa, Phó Diên nắm chặt cổ tay cô ấn lên mặt bàn.
Giọng nói của Phó Diên hơi khàn khàn: “Sao vậy?”
Ôn Nam Tịch dừng lại một chút, gọi: “Phó Diên.”
Anh ừ một tiếng, nhìn cô thật sâu, “Nói.”
Ôn Nam Tịch nhìn anh: “Chu tổng của Phí Tiết có hứng thú với Diên Tục, đang chuẩn bị thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền với Diên Tục. Ngày mai Nguyên Thư muốn đến xem Diên Tục.”
Có lẽ do men say khiến anh không thể tỉnh táo hoàn toàn, cũng có thể là cơn buồn ngủ đã xâm chiếm, Phó Diên nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng kéo qua, tay còn lại của Ôn Nam Tịch cũng bị ép đặt lên bàn, anh ngước mắt lên nhìn cô nói: “Được.”
Ôn Nam Tịch ừ một tiếng.
Hai người không lên tiếng, nhìn nhau trong văn phòng yên tĩnh này. Những ngón tay thon dài của anh lưu lại trong lòng bàn tay cô, bất giác điều đó, những đầu ngón tay của họ đã đan xen vào nhau.
Tinh tinh tinh.
Một âm thanh cắt ngang bầu không khí.
Là điện thoại di động của Lý Khiêm, anh ta vừa mới ra khỏi văn phòng, Phó Diên buông tay Ôn Nam Tịch ra, Ôn Nam Tịch đứng thẳng dậy, nhẹ giọng nói: “Em ra ngoài trước.”
Phó Diên ừ một tiếng.
Ôn Nam Tịch quay người, định mở cửa thì thấy Đàm Vũ Trình đã khoanh tay đứng ở đó, Ôn Nam Tịch do dự một chút nhưng vẫn mở cửa đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình nói: “Đối xử với cậu ta cho tốt vào.”
Ôn Nam Tịch hơi sửng sốt, cô nhìn về phía Đàm Vũ Trình.
Đàm Vũ Trình nói xong liền đi về phía trước, mở cửa văn phòng bước vào. Ôn Nam Tịch đứng yên tại chỗ, nhớ lại nụ cười nhạt của Đàm Vũ Trình vào lần đầu tiên anh nhìn thấy cô sau khi gặp lại.
Cô mím môi quay trở lại chỗ làm việc của mình. Vừa ngồi xuống, Nguyên Thư lại gửi tin nhắn nói đang ở nhà cô tối nay sẽ ngủ ở đây, còn hỏi cô khi nào mới về.
Ôn Nam Tịch đáp: Giờ tớ về.
Cô cất máy tính vào túi, nhìn hai người vẫn đang nói chuyện thu dọn đồ rồi xách túi máy tính rời khỏi văn phòng.
Vừa bước ra ngoài điện thoại reo lên, một tin nhắn đến từ ảnh đại diện màu đen.
Diên: Lái chậm chút.
Ôn Nam Tịch đứng ở trước thang máy trả lời: Ừm, anh uống rượu vẫn ổn chứ?
Diên: Không sao. Đàm Vũ Trình và tôi vẫn còn chuyện cần bàn bạc sẽ về trễ.
Ôn Nam Tịch: Được, Nguyên Thư cũng tới nhà em.
Diên: Ừ.
Như muốn cùng nhau chia sẻ điều gì đó, Ôn Nam Tịch cất điện thoại đi vào thang máy, xuống tầng lái xe đi.
Vừa trở về nhà Nguyên Thư đang bưng cháo tổ yến đi ra, cười nói: “Vừa kịp, chúng ta cùng ăn bữa khuya.”
Cô ấy khoanh chân ngồi trên thảm mở một gói rau cải bẹ, Ôn Nam Tịch đặt túi đựng máy tính và túi nhỏ xuống, bước lên thảm rồi ngồi xuống, Nguyên Thư nhìn cô hỏi: “Sao rồi? Cậu với crush, khi nào mới có thể theo đuổi được anh ấy?”
Ôn Nam Tịch nhìn Nguyên Thư, múc cháo nói: “Đang nỗ lực.”
Nguyên Thư gật đầu, cười nói: “Vừa lúc, ngày mai tớ đến xem crush của cậu.”
Ôn Nam Tịch thấy cô ấy cười, cũng cười theo.
“Ừ.” một tiếng
Sau khi hai người ăn xong bữa khuya, từng người thay bộ đồ ngủ đi tắm rồi đi ngủ. Nguyên Thư vừa lên giường liền ôm lấy Ôn Nam Tịch, cô ấy rất nhớ bà nội, Ôn Nam Tịch vòng tay ôm lấy bạn vỗ về, biết cô ấy nhớ bà nội từ nhỏ đã được bà nuôi dưỡng thứ tình cảm này rất sâu đậm.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Thư thức dậy, điều chỉnh máy ảnh SLR. Ôn Nam Tịch rửa mặt xong đi ra, nhớ đến món quà sinh nhật thứ 21 mà Phó Diên tặng cũng là một chiếc máy ảnh SLR. Cô lau mặt vào thay quần áo, nghĩ đến ngày lễ tình nhân ngày 14 tháng 2, cũng muốn chuẩn bị quà cho anh.
Buộc tóc xong, Ôn Nam Tịch bước ra ngoài, cầm túi đựng máy tính và túi nhỏ lên. Nguyên Thư nhìn cô một cái, tấm tắc khen: “Gần đây trông cậu xinh thật đấy.”
Ôn Nam Tịch liếc nhìn cô nàng.
Nguyên Thư cười hì hì: “Là vì Phó Diên đúng không?”
Ôn Nam Tịch đẩy cô.
Nguyên Thư lại cười không trêu chọc nữa. Hai người ra cửa đi xuống tầng, lên xe chiếc xe màu trắng chậm rãi lái ra hướng về tòa nhà Thời Đại. Tòa nhà Thời Đại vào buổi sáng sớm như tắm mình dưới ánh mặt trời. Có rất nhiều Công ty dần dần bắt đầu làm việc, số người cũng tăng lên, Ôn Nam Tịch đỗ xe xong, đi vào tòa nhà với Nguyên Thư.
Nguyên Thư nhìn lên tòa nhà, đếm kỹ các công ty khác ở đây.
Cô rõ như lòng bàn tay, hai người đi lên tầng, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy logo Diên Tục màu đen, Nguyên Thư tặc lưỡi một cái, “Chắc chắn là do Phó Diên thiết kế phải không? Nó rất ấn tượng và mang phong cách khoa học kỹ thuật.”
Ôn Nam Tịch khẽ mỉm cười.
Chính là phù hợp với phong cách của anh.
Nguyên Thư kéo Ôn Nam Tịch, trực tiếp đi vào Diên Tục.
Liếc mắt một cái là nhìn thấy Phó Diên đang đứng cạnh chỗ ngồi của Chu Hùng, anh mặc áo sơ mi đen và áo thun trắng bên trong, một tay đút túi quần đang cúi đầu nói chuyện với Chu Hùng, dáng người cao lớn dễ thu hút sự chú ý của người khác ngay lập tức. Nguyên Thư dừng lại, mỉm cười nhìn Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch dừng một chút, Phó Diên đứng thẳng nhìn về phía này.
Nguyên Thư lập tức giơ tay lên chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Phó Diên nhìn Ôn Nam Tịch, lười biếng nói: “Chào buổi sáng.”
Ôn Nam Tịch đáp lại anh: “Chào buổi sáng.”
Lúc này, phía sau vang lên tiếng giày cao gót, cùng lúc là anh chàng giao hàng vừa đi tới đây, Nhan Khả lấy bó hoa từ trong tay anh chàng giao hàng đi vào Diên Tục tiến vào tầm mắt mọi người. Ôn Nam Tịch nghe thấy âm thanh thì quay người lại, bỗng một bàn tay hung hăng dùng sức đẩy mạnh cô rồi đập nát bó hoa hồng kỵ sỹ đen xuống đất.
Không đợi Ôn Nam Tịch phản ứng. Phó Diên ôm lấy bả vai cô kéo ra sau, bó hoa tan tác rơi xuống đất, Phó Diên ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía người vừa xuất hiện.
Nhan Khả đi một đôi giày cao gót gần 8cm, khoanh tay, chỉ một ngón tay vào Ôn Nam Tịch: “Năm đó cô ta cố ý tiếp cận cậu chỉ để chọc tức tôi, suốt ba năm trung học cậu ta chỉ đứng thứ hai, bị chúng tôi trêu chọc là lão nhị ngàn năm, mỗi lần nhận được bài thi cô ta đều trông như sắp khóc đến nơi, đó là vì cô ta không vượt qua được tôi. Sau này, khi cô ta phát hiện ra tôi quen biết với cậu và cậu lại là Trạng Nguyên, cô ta mới cố ý tiếp cận cậu. Hết dụ dỗ rồi lợi dụng cậu để có thành tích cao. Phó Diên, cậu quên rồi à? Lúc đó không phải cậu còn muốn vào cùng trường với cô ta sao? Mà cô ta thì sao, trực tiếp nộp vào Lê Thành, sau khi lợi dụng cậu xong thì đá cậu.”
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Ôn Nam Tịch khẽ run lên, nhìn thấy cằm của Phó Diên trong tầm mắt không dám ngẩng đầu lên. Nhan Khả cười lạnh nói: “Bây giờ cô ta lại lặp lại chiêu trò cũ, giả mù sa mưa mà theo đuổi cậu, lợi dụng cậu, chỉ để ngăn cản tôi, không muốn tôi sống tốt!”
Ôn Nam Tịch liếc nhìn Nhan Khả, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm: “Cô mặt dày đến mức nào mà lại bảo tôi ngăn cản cô?”
“Không phải sao? Lúc đó cô đã lừa cậu ấy, không phải cô đã thừa nhận rồi sao? Không phải cô đã lừa cậu ấy sao? Xuất phát điểm không phải là vì muốn chọc tức tôi sao?” Nhan Khả lạnh lùng đến gần cô.
Ôn Nam Tịch mím môi, hít một hơi thật sâu và quay lại nhìn Phó Diên.
Mà anh vẫn đứng đó, cúi đầu nhìn cô sắc mặt không rõ ràng, Ôn Nam Tịch lại bước thêm một bước về phía anh, nói: “Phó Diên.”
Đột nhiên trở nên mất cảnh giác, lớp vỏ bị xé nát từng chút một, cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị trước. Cô nhìn anh một cách chăm chú.
Phó Diên im lặng, mái tóc rối bù che trán, đôi mắt lạnh lùng không thấy đáy, Ôn Nam Tịch lặng lẽ nhìn anh rồi nói: “Phó Diên, em sẽ nói rõ cho anh.”
Cô nhìn anh chờ đợi phản ứng của anh, những đầu ngón tay cô cuộn tròn lại.
Chỉ cần cái gật đầu của anh là cô có thể làm được, Phó Diên nhìn cô hồi lâu, nhìn thấy trong mắt cô có chút hoảng sợ, anh bình tĩnh lại ấn vào sau đầu cô ôm vào lòng, nói: “Được.”
Áp vào ngực anh năng lượng tích cóp trong cơ thể Ôn Nam Tịch lập tức được giải tỏa. Thời niên thiếu từng giam cầm chính mình, từng làm tổn thương người mình yêu thương nhất, rốt cuộc đã cố gắng giương nanh múa vuốt để vạch trần mọi thứ.