"Hai người kéo cô ta xuống cho tôi.Hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cái kẻ ăn trộm mà vẫn cố tỏ ra mình vô tội này nữa.Nhưng phải nhớ, phải để cô ta sống cho tôi, không cần phải trị thương cho cô ta, nhưng tôi muốn cái mạng của cô ta phải được giữ lại.Cô ta sẽ không được phép chết dễ dàng như vậy.Nếu mấy người dám để cô ta chết thì cẩn thận cái mạng của mấy người đấy"
Sau khi Trác Du Hiên nói xong, hai tên vệ sĩ kia nhanh chóng kéo Thẩm Quân Dao người đầy thương tích kia xuống dưới.
Sợi dây thừng vừa được Trác Du Hiên hắn dùng để đánh Thẩm Quân Dao hiện tại đã dính đầy máu tươi của người con gái.
Trác Du Hiên vứt cho một người giúp việc, kêu bọn họ vứt chúng đi.
Còn về phía Trác phu nhân, nhìn Thẩm Quân Dao bị hai tên vệ sĩ kia lôi đi, khoé môi của bà ta không tự chủ được mà cong lên thành một đường.
Nhìn mọi người, cả con trai bà ta cũng đã về phòng, một âm thanh rất nhỏ mới phát ra từ miệng của bà ta.
"Con nhỏ rách nát, đáng đời lắm.
Cứ tận hưởng đi, bởi vì tao sẽ khiến cho mày không còn được ở trong căn nhà này thêm nữa đâu."
Trác phu nhân kia nhếch môi đầy nham hiểm, đôi mắt của bà ta mang theo vẻ thâm sâu cực kì khó lường.
Dường như là bà ta đã biết rõ chuyện này rồi, hơn nữa còn vô cùng hứng thú đối với chuyện này nữa cơ mà.
Bà ta biết trước cũng là đúng thôi! Bởi vì chính là do bà ta, mọi chuyện ngày hôm nay xảy ra đều là do một tay của Trác phu nhân đây tạo thành cơ mà.
Làm sao bà ta lại không nắm rõ mọi chuyện được cơ chứ? Việc tìm ra chiếc nhãn ở dưới gối của Thẩm Quân Dao, hay việc Trác Du Hiên, con trai bà ta đánh đập đứa con gái kia một cách dã man, tất cả đều nằm trong dự tính của bà ta cả.
Trác phu nhân đã sắp xếp hết toàn bộ mọi chuyện, rồi bà ta chỉ đứng một bên xem kịch mà thôi.
Việc chiếc nhẫn kim cương kia làm sao lại ở dưới gối của Thẩm Quân Dao, chuyện này cũng là do một tay bà ta sắp xếp cả.
Bà ta cố tình bắt Thẩm Quân Dao cầm chiếc túi xách kia đến chỗ bà ta.
Sau đó, nhân lúc Thẩm Quân Dao còn đang mải mê làm việc, Trác phu nhân đã cầm lấy chiếc nhẫn kim cương đắt tiền kia đưa cho một người giúp việc, bảo cô ta đem đến để vào dưới gối của Thẩm Quân Dao.
Xong chuyện, Trác phụ nhân chỉ cần ngồi đấy chờ đợi.
Chờ đợi màn kịch này diễn raI Quả nhiên, toàn bộ mọi chuyện đều diễn ra theo đúng sắp xếp của bà ta mà không hề sai lệch một ly một tí nào cải Trác Du Hiên, con trai bà ta ngay sau khi nhìn thấy bà ta bảo mình bị mất chiếc nhẫn kia, lo lắng một hồi, bà ta còn cổ tình chỉ điểm người cầm vào chiếc túi kia của mình là Thẩm Quân Dao, thế là Trác Du Hiên ngay lập tức phát điên lên mà măng chửi đứa con gái kia một cách thậm tệ.
Hơn nữa Trác phu nhân còn cố gắng khiêu khích, bà ta đổ thêm dầu vào lửa càng khiến cho con trai bà ta là Trác Du Hiên càng nổi điên hơn.
Từ đó, Trác Du Hiên lại càng khẳng định rằng người ăn trộm chiếc nhẫn kim cương quý giá kia của Trác phu nhân chính là Thẩm Quân Dao.
Kể cả việc cho người xuống phòng của Thẩm Quân Dao lục soát, Trác phu nhân cũng đã lên kế hoạch trước rồi.
Cho nên bà ta mới bảo người giúp việc mà bà ta sai để chiếc nhẫn ở ngay dưới gối của Thẩm Quân Dao, để cho mấy tên vệ sĩ kia có thể dễ dàng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trong căn phòng tối tăm kia.
Nhìn thấy Thẩm Quân Dao bị con trai mình đánh đập dã man, Trác phu nhân cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Bởi vì bà ta ghét Thẩm Quân Dao, ghét những con người thấp hèn, ghét những kẻ ở tầng lớp dưới của xã hội.
Mà kẻ đó lại dám cả gan gả cho Trác Du Hiên, con trai bà ta.
Nhà họ Trác đường đường là danh gia vọng tộc, bà ta làm sao có thể chấp nhận được việc một kẻ thấp hèn như Thẩm Quân Dao vào làm dâu nhà họ Trác cơ chứ.
Bà ta không hề ưa mấy người con gái nhà họ Thẩm một chút nào cả, ngay cả con gái cưng của nhà họ Thẩm, Thẩm Sơ Vũ, bà ta còn chẳng vừa lòng huống chỉ là một người không danh không phận ở trong nhà họ Thẩm như là Thẩm Quân Dao.
Thế nên, Trác phu nhân đã tìm mọi cách để làm cho Thẩm Quân Dao không chịu nổi mà chủ động bỏ đi khỏi căn nhà này.
Chiêu này của Trác phu nhân quả nhiên cao siêu! Vừa khiến cho nhà họ Trác không phải chịu bất cứ tổn hại gì hoặc không gặp bất cứ đả kích gì từ phía truyền thông, còn giúp cho cổ phiếu của công ty tăng mạnh nữa là đằng khác.
Vả lại, bà ta còn có thể tống cổ được Thẩm Quân Dao ta khỏi đây, coi như nhổ được cái gai ở trong mắt mình vậy.
Một mũi tên trúng hai con nhạn! Quả nhiên là Trác phu nhân, mẹ của Trác Du Hiên! Thảo nào, bà ta còn luôn khẳng định người lấy nhân của bà ta chính là Thẩm Quân Dao chứ không phải ai khác.
Hóa ra mọi chuyện đều là do một tay Trác phu nhân bà ta sắp đặt.
Dù gì bà ta vẫn là mẹ chồng của Thẩm Quân Dao, làm sao bà ta lại có thế tàn nhẫn với cô như vậy cơ chứ? Trác phu nhân thì biết cái gì là tốt hay xấu cơ chứ? Bà ta cũng giống như Trác Du Hiên, chỉ biết quan tâm đến lợi ích của bản thân mình mà thôi.
Vì đạt được lợi ích cho mình, hai người sẵn sàng hy sinh những người bên cạnh mình, những người đó lại là những người yêu bọn họ nhất.
Quả nhiên là mẹ con ruột, giống hệt nhau như đúc! Không chỉ có tính cách, ngay cả sự tàn nhẫn, hai người bọn họ cũng giống hệt như nhau! Người chịu tổn thương trong mọi chuyện vẫn là Thẩm Quân Dao.
Người con gái đáng thương ấy vẫn phải cần răng mà chịu đựng những dày vò, đau đớn mà bọn họ đã mang lại cho cô, nhưng Thẩm Quân Dao lại không một lời nào oán trách.
Cô luôn âm thầm chịu đựng, âm thầm gánh toàn bộ mọi đau đớn tủi nhục mà không một ai hay biết điều đó.
Thẩm Quân Dao sau khi bị hai tên vệ sĩ kia lôi xuống nhà, cô gần như bất tỉnh nhân sự hoàn toàn.
Hai tên vệ sĩ kia lôi xềnh xệch Thẩm Quân Dao xuống căn phòng rách nát kia của cô, mạnh tay quăng thẳng người của Thẩm Quân Dao vào trong đó, khiến cho cả người của cô va đập mạnh xuống đất, khiến cho máu càng chảy ra nhiều hơn.
Hai bọn họ sau khi ném Thẩm Quân Dao vào trong phòng, bọn họ tàn nhẫn bỏ đi, trước khi đi, bọn họ đóng "râm"
cánh cửa mục nát kia lại, khiến cho cánh cửa đã sắp vỡ vụn kia suýt nữa bung ra.
Hai tên vệ sĩ kia tàn nhẫn bỏ đi, bỏ mặc người con gái đáng thương ấy năm một mình giữa nên đất lạnh lẽo ấy.
Thẩm Quân Dao mơ mơ hồ hồ nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, máu đỏ từ trong da thịt của cô chảy ngày một nhiều hơn.
Những giọt nước mắt vẫn còn vương lại nơi khoé mi của người con gái, sắc mặt của cô trảng bệch cứ như một cái xác chết vậy.
Ánh mắt cô mơ mơ hồ hồ không rõ là tỉnh hay thức nữa.
Máu đỏ chảy ra ngày một nhiều hơn, Thẩm Quân Dao mơ hồ, chỉ thấy mọi thứ xung quanh mình là một mảnh mờ ảo.
Cô không biết bản thân của mình còn sống hay là đã chết nữa, hai bên tai của cô ù ù như cối xay gió vậy.
Cánh tay thì vô lực yếu ớt lửng lơ giữa không trung, máu đỏ nhuộm kín cánh tay trắng nõn của người con gái.
Trong cơn mê man, Thẩm Quân Dao chỉ nghe thấy một tiếng gọi bên tai của mình một cách mơ hồ, không rõ đó là thật hay là mơ.
Nhưng khi đó, người ấy luôn gọi cô.
"Cô Thẩm! Cô Thẩm! Cô tỉnh lại đi cô Thấm! Tôi mang cho cô một chút nước với mang thuốc xuống cho cô này cô Thẩm! Cô ngồi dậy để tôi bôi thuốc cho cô đã!"