“Tại sao chứ?Thật không ngờ, một thứ đĩ điểm như Thẩm Quân Dao cô lại khiến cho tôi điên cuồng như vậy!"
Trác Du Hiên không ngừng thở dốc.
Thẩm Quân Dao chính là người phụ nữ đầu tiên khiển cho Trác Du Hiên cảm thấy điên cuồng, khiến hẳn cảm thấy sung sướng như vậy! Tuy hắn ghê tởm Thẩm Quân Dao vô cùng, nhưng Trác Du Hiên hắn có lẽ đã mê mẩn cơ thể rách nát của người phụ nữ này mất rồi.
"Người phụ nữ dâm đãng này, cô mau chóng rên lên cho tôi.
Tôi thật sự rất muốn biết, thứ đĩ điểm như cô sẽ rên rỉ dưới thân của tôi như thế nào?"
Trác Du Hiên vừa nói vừa thúc mạnh, hẳn cố tình khiến cho Thẩm Quân Dao bật ra những tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn kia.
Thẩm Quân Dao lúc này rất muốn đập đầu vào tường mà chết đi, cô thật sự không muốn chịu nhục như vậy nữa.
Trác Du Hiên nhếch môi hài lòng khi nghe những tiếng rên rỉ phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao kia.
Như được cổ vũ, Trác Du Hiên càng thô bạo hơn, khiến cho Thẩm Quân Dao đau đớn vạn phần.
"Thế nào? Thẩm Quân Dao, tôi làm cô như vậy, cô có thấy sung sướng hay không? Hả?"
Thẩm Quân Dao bật khóc nức nở.
Cô thật sự không biết phải làm như thế nào đây? Hôm đó, Trác Du Hiên ép buộc Thẩm Quân Dao phục vụ nhu cầu của hẳn suốt một đêm.
Từ phòng tắm cho đến phòng ngủ, hắn không cho Thẩm Quân Dao được một phút giây nghỉ ngơi nào cả.
Mãi cho đến khi Trác Du Hiên cảm thấy thoả mãn, hẳn ta mới buông tha cho cả thân thể lụi xơ của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên nhanh chóng mặc quần áo, mắt hắn còn chẳng thèm liếc nhìn người con gái đang đau đớn, chẳng khác gì con búp bê rách nát đang nằm sõng soài trên đất kia.
Trác Du Hiên lấy từ trong tủ ra một viên thuốc màu trắng, nhét vào miệng của Thẩm Quân Dao.
"Uống hết cho tôi!"
Hai cánh tay của Trác Du Hiên bóp chặt lấy hai bên khuôn mặt của Thẩm Quân Dao, ép cô phải há to miệng ra.
Thẩm Quân Dao không tài nào chống cự được, chỉ đành làm theo lời của Trác Du Hiên mà thôi.
Từng hơi thở yếu ớt như sắp dừng lại của Thẩm Quân Dao phả vào cánh tay của Trác Du Hiên, vậy mà hắn ta lại chẳng hề quan tâm gì đến điều đó cải Trác Du Hiên đưa viên thuốc màu trắng đục kia ở trên tay của hắn ấn vào miệng của Thẩm Quân Dao, sau đó, ngay lập tức Trác Du Hiên bịt mồm của người con gái lại, không cho phép Thẩm Quân Dao nhả viên thuốc kia ra.
"Ngoan ngoãn uống hết viên thuốc này cho tôi.
Nếu cô dám nhả ra, tôi sẽ ngay lập tức bóp chết loại phụ nữ lẳng lơ như cô.
Nuốt xuống mau!"
Trác Du Hiên gắn từng chữ một, cánh tay nổi đầy những đường gân xanh kia của hắn giữ chặt khuôn mặt của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên nhất định phải nhìn thấy người phụ nữ này uống viên thuốc kia cho bằng được.
Nếu không, hậu quả sau này để lại sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Thẩm Quân Dao cả người run lên cầm cập, cô khó khăn nuốt ực viên thuốc màu trắng đẳng ngòm kia xuống bụng mình.
Thứ thuốc màu trắng kia đi từ cổ họng rồi chạy thẳng một mạch xuống bên dưới dạ dày của Thẩm Quân Dao cô.
Hai mắt của Thẩm Quân Dao nhằm chặt lại, cô cắn răng chịu đựng sự đẳng ngòm của viên thuốc kia trong khoang miệng của mình.
Một vài giọt nước mắt lạnh lẽo, mặn chát lăn xuống từ trên khoé mi của Thẩm Quân Dao.
Cô cắn chặt môi, không để cho bản thân của mình phát ra tiếng nữa.
Khuôn mặt trắng bệch của người con gái hơi nhăn lại vì gương mặt cô đang bị cánh tay kia của Trác Du Hiên siết mạnh, in lên đó những vết hằn đỏ ửng do năm ngón tay kia để lại.
Nhìn thấy Thẩm Quân Dao đau đớn, khó khăn nuốt viên thuốc kia xuống bụng, lúc này, Trác Du Hiên mới chịu buông tha cho gương mặt trắng bệch đã lạnh toát chẳng khác gì cái xác chết kia của Thẩm Quân Dao.
Khoé môi của Trác Du Hiên cong lên một đường, nụ cười man rợ kia của Trác Du Hiên vừa khinh bỉ vừa hài lòng.
Thẩm Quân Dao lụi xơ nằm đó, cả người cô không một mảnh vải che thân, cứ thế phơi bày trước mặt người đàn ông chẳng khác gì tên ác ma này.
Cô cũng muốn đứng dậy mặc quần áo lắm chứ, nhưng quần áo của Thẩm Quân Dao đã bị Trác Du Hiên xé rách rồi.
Mấy bộ quần áo kia của Thẩm Quân Dao thì đang ở dưới phòng của cô.
Mà lúc này cả người đau nhức, không thể cử động của Thẩm Quân Dao đứng dậy còn không nổi, huống chỉ là đi về phòng mà lấy quần áo cơ chứ.
Nhưng loại thuốc mà Trác Du Hiên cho cô uống rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ là thuốc độc hay sao? Thẩm Quân Dao bất giác bật cười, một nụ cười mang đầy sự chua xót, cay đẳng ở trong đó.
Sự đau đớn như xé rách tấm lòng của Thẩm Quân Dao ra thành hàng trăm hàng ngàn mảnh vậy.
Đau đớn đến vô cùng! Nếu đó là thuốc độc, vậy thì quá tốt rồi.
Thẩm Quân Dao chỉ mong Trác Du Hiên cho cô uống thuốc độc, để cô chết đi cho rồi.
Như vậy Thẩm Quân Dao cô sẽ được giải thoát, cô sẽ không phải chịu đựng những sự hành hạ đau đớn sống không bằng chết này nữa.
Nhưng Trác Du Hiên đâu có để cho Thẩm Quân Dao chết dễ dàng như vậy.
Hắn ta vẫn chưa muốn nhìn thấy Thẩm Quân Dao chết dễ dàng như vậy đâu.
Trác Du Hiên hơi nhếch môi, ánh mắt hản đỏ ngầu nhìn chăm chằm gương mặt đã bị nước mắt lạnh lẽo làm cho ướt đâm kia.
Một âm thanh lạnh lẽo phát ra từ miệng của Trác Du Hiên hắn không khỏi khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ.
"Thẩm Quân Dao, cô có biết thứ thuốc cô vừa uống là gì không?"
Thẩm Quân Dao đau đớn lắc đầu, ngay cả thở mạnh lúc này cô cũng không dám.
Cô sợ mình sẽ chọc giận Trác Du Hiên, như thế chẳng có lợi cho Thẩm Quân Dao một chút nào cả.
"Không biết đúng không.
Vậy để tôi nói cho cô biết, Thẩm Quân Dao, thứ thuốc mà tôi vừa cho cô uống là thuốc tránh thai đấy"
Bỗng nhiên, Trác Du Hiên cười lớn, chẳng khác gì một con ác quỷ điên loạn vậy.
Đúng vậy! Viên thuốc màu trắng mà Trác Du Hiên hắn cho Thẩm Quân Dao uống chính là thuốc tránh thai.
Sức khỏe của Thẩm Quân Dao đã yếu ớt, rồi vừa mới tỉnh lại đã bị Trác Du Hiên hắn dày vò suốt đêm rồi.
Nay Trác Du Hiên hắn lại ép Thẩm Quân Dao cô uống thuốc tránh thai chứ, sức khỏe của người con gái đáng thương này làm sao mà chịu đựng cho được cơ chứ? Nhưng mà Trác Du Hiên đâu hề quan tâm! Hản chỉ quan tâm đến bản thân của mình mà thôi, đâu có để tâm gì đến người con gái đáng thương kia, cũng chính là người vợ hiện tại của Trác Du Hiên hản đây.
"Tại sao chứ? Trác Du Hiên, tại sao anh lại đối xử với em như vậy"
Thanh âm phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao mang theo vạn phần đau đớn, tang thương.
Nước mắt lại một lần nữa lăn dài trên khuôn mặt của người con gái.
Tại sao chứ? Trác Du Hiên, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao lại bắt em uống thuốc tránh thai? Em cũng là một người phụ nữ, em cũng muốn làm mẹ, xin đừng làm vậy với em mà anh! Em yêu anh như vậy, chẳng lẽ anh không hiếu hay sao? Trác Du Hiên bật cười sẵng sặc, giọng nói mang vạn phần khinh bỉ.
"Tại sao ư?"
"Tại vì một thứ phụ nữ lẳng lơ, một con điểm như cô không có tư cách mang thai con của Trác Du Hiên tôi! Loại phụ nữ vì tư lợi mà bất chấp mọi thủ đoạn như cô, tôi nhất định sẽ không để cho con của mình gọi cô là mẹ đâu!"
Trác Du Hiên dừng lại một chút, khuôn mặt mang theo một chút tức giận, giọng nói đay nghiến hận không thể ngay lập tức bóp chết người phụ nữ đang không ngừng run rẩy ở trước mặt mình.
"Thẩm Quân Dao, tôi nhắc cho cô nhớ.Trên đời này, chỉ có một người tên Thẩm Sơ Vũ có tư cách mang thai con của tôi, còn tất cả phụ nữ, đặc biệt là Thẩm Quân Dao cô không có tư cách làm vậy."
Trác Du Hiên nói xong, lập tức xoay người bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo kia!