Thẩm Sơ Vũ níu lấy cánh tay của Trác Du Hiên, cô ta lay lay tay của hắn, đôi mắt rưng rưng lệ kia lộ vẻ biết lỗi.
Bên ngoài cô ta bày ra bộ dạng như thế nhưng ở trong lòng, Thẩm Sơ Vũ đang cực kỳ vui mừng.
Cô ta mừng vì Trác Du Hiên vẫn chưa động lòng với Thẩm Quân Dao, mừng vì Trác Du Hiên vẫn chưa bỏ mặc cô ta.
Thế nhưng, bộ dạng bây giờ của Trác Du Hiên vô cùng khó coi.
Hắn ta đanh mặt lại, xoay người đi như chẳng thèm để tâm đến mấy lời nói kia của Thẩm Sơ Vũ, hắn ta xoay lưng đi.
Hôm nay Thẩm Sơ Vũ đã đem đến cho hắn bao nhiêu là phiền phức, làm sao mà Trác Du Hiên không bực mình cho được chứ.
Thẩm Sơ Vũ biết rằng Trác Du Hiên khó chịu, bây giờ cô ta không thể chống chọi lại người đàn ông này được.
Bây giờ đã xuất hiện một Thẩm Quân Dao, chính vì thế cô ta càng không thể khiến cho Trác Du Hiên chán ghét mình được.
"Du Hiên, đừng giận nữa, em không biết mài"
"Anh à, bỏ qua cho em đi mà!"
Đối diện với những lời ngọt như đường mật kia của Thẩm Sơ Vũ, làm sao Trác Du Hiên lại không bị lay động cho được cơ chứ? Hắn ta bất lực thở dài một hơi đưa tay xoa đầu Thẩm Sơ Vũ.
"Được rồi, anh không giận nữa, em mau về nhà nghỉ ngơi đi, đừng để bản thân bị mệt."
Dù sao thì, Trác Du Hiên cũng vô cùng yêu Thẩm Sơ Vũ.
Cho dù người phụ nữ này có thay đổi đến như thế nào thì tình cảm của hắn dành cho cô ta vẫn còn rất sâu đậm.
Trác Du Hiên còn không nỡ làm tổn thương Thẩm Sơ Vụ, không nỡ trách mắng cô ta một câu, làm sao hắn có thể giận lâu được cơ chứ.
Thẩm Sơ Vũ nũng nịu, cô ta rúc đầu vào trong ngực của Trác Du Hiên, hai tay vòng qua eo của hắn, uỷ khuất nói.
"Lần sau có chuyện gì là anh phải nói cho em đấy, đừng giấu em, lỡ em lại hiểu lầm"
Trác Du Hiên xoa đầu của Thẩm Sơ Vũ, hắn ân cần dịu dàng vô cùng với cô ta.
"Anh biết rồi, lần này một phần cũng là lỗi của anh, nhất định chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, anh hứa với em là như vậy"
Hắn vỗ về Thấm Sơ Vũ như vậy.
Cô ta cứ rúc đầu ở trong ngực của Trác Du Hiên, mãi không chịu buông ra.
Thẩm Sơ Vũ chính là muốn khiến cho Trác Du Hiên phải cảm thấy day dứt vì hắn dám làm như vậy với cô ta.
Còn Thẩm phu nhân, bà ta đã đi ra ngoài từ trước, không muốn ở lại ngáng chân con gái.
Bà ta biết Thẩm Sơ Vũ nhất định sẽ làm được, con gái bà ta tài giỏi như thể, chắc chắn sẽ khiến Trác Du Hiên đồng ý ly hôn với Thẩm Quân Dao cho mà xem.
Bà ta một mực cho rằng, cái vị trí Trác thiếu phu nhân ấy chính là của con gái bà ta, không một ai có quyền đoạt lấy, nhất là đứa con gái không rõ cha mình là ai kia.
Trác Du Hiên ôm Thẩm Sơ Vũ một lát, hắn đang định tìm cách để đưa người phụ nữ này về nhà, không để cho cô ta ở lại đây nữa thì Thẩm Sơ Vũ đã cướp lấy lời của hắn.
Cô ta bày ra cái bộ dạng thương cảm cho người khác kia.
"Du Hiên, em biết là anh bất bình cho con của chúng ta.Nhưng anh à, con của chúng ta cũng đã mất rồi, Thẩm Quân Dao cũng đã phải chịu trừng phạt.Em cũng không còn giận cô ấy nữa, dù sao chúng em cũng lớn lên cùng nhau.Anh hãy thả cô ấy ra đi, đừng trách tội nó nữa, bây giờ anh có giết Thẩm Quân Dao, con của chúng ta cũng đã không còn nữa"
Thẩm Sơ Vũ ngoài mặt thì làm như là không hận Thẩm Quân Dao nữa, thậm chí là còn bao dung cả cô.
Nhưng chẳng một ai biết được ý đồ thật sự ở phía sau lời nói kia của Thẩm Sơ Vũ là gì cả.
Cô ta muốn Trác Du Hiên thả Thẩm Quân Dao đi không phải vì cô ta đã không còn hận Thẩm Quân Dao nữa, mà là bởi vì Thẩm Sơ Vũ không muốn để Thẩm Quân Dao ở lại bên cạnh của Trác Du Hiên.
Hai bọn họ vẫn còn là vợ chồng, không một ai có thể cam đoan rằng Trác Du Hiên không động lòng khi ở bên cạnh của người phụ nữ kia.
Tuy Trác Du Hiên cứ luôn miệng nói yêu Thẩm Sơ Vũ, nhưng trái tim của người đàn ông này như thế nào, cô ta không thể nào đoán được.
Vị trí Trác thiếu phu nhân kia là của cô ta, không một ai có quyền cướp đi những thứ thuộc về Thẩm Sơ Vũ.
Cho dù Trác Du Hiên nói rằng hắn để Thẩm Quân Dao ở lại bên cạnh mình là vì trả thù, nhưng Thẩm Sơ Vũ vẫn không thể nào tin tưởng hoàn toàn được.
Khiến Thẩm Quân Dao càng tránh xa Trác Du Hiên, điều đó mới càng an toàn.
Vì lợi ích của bản thân, cô ta tuyệt đối không thể để cho Thấm Quân Dao ở lại bên cạnh Trác Du Hiên được.
Người phụ nữ như cô ta đúng là thông minh.
Cô ta ra chiêu này chẳng khác gì một mũi tên trúng hai con nhạn cả.
Vừa đuối được Thấm Quân Dao, nhổ được cái gai ở trong mắt của mình, vừa khiển cho Trác Du Hiên hẳn thấy cô ta là một người phụ nữ bao dung, nhân hậu.
Trác Du Hiên dịu dàng nhìn Thẩm Sơ Vũ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt kia của cô ta, hắn rất đau lòng khi nhìn người phụ nữ của mình đau khổ mà cứ phải chịu đựng một mình như thế.
Hắn ta ôn tồn nói.
"Sơ Vũ, em đúng là quá hiền lành, bao dung.Nhưng em càng như vậy bọn họ sẽ càng trèo lên đầu của em ngồi.Nghe anh, lần này anh sẽ không bao giờ tha cho cái kẻ đã hại chết con của chúng ta, không tha cho kẻ hại em thành ra bộ dạng như thế này đâu"
Hắn nâng gương mặt của Thẩm Sơ Vũ lên, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô ta.
Thẩm Sơ Vũ trong lòng rất khó chịu, cô ta thật sự bực mình vì Trác Du Hiên cứ cố chấp không chịu ly hôn rồi đuổi Thẩm Quân Dao đi.
Cứ luôn miệng nói yêu cô ta nhưng người đàn ông này có bao giờ làm theo lời cô ta nói đâu.
"Nhưng mà, Du Hiên, em thấy Quân Dao đáng thương lắm, anh hãy tha cho con bé đi."
Thẩm Sơ Vũ cố gắng thuyết phục Trác Du Hiên, cô ta nhất quyết phải khiến cho Trác Du Hiên đuổi Thẩm Quân Dao đi.
Thẩm Quân Dao chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào.
Trước khi quả bom ấy nổ ra, Thẩm Sơ Vũ phải hành động trước.
Thể nhưng, Trác Du Hiên lập tức cự tuyệt.
"Anh đã quyết định rồi, em đừng nói nữa, anh sẽ không để yên cho người phụ nữ đó đâu."
"Nhưng..."
"Thôi, chắc em cũng đã mệt rồi, để anh đưa em về nhà"
Thẩm Sơ Vũ vốn định nói gì đó, thế nhưng Trác Du Hiên đã nhanh chóng ngắt lời của cô ta, không để cho người phụ nữ này nói gì nữa.
Một khi Trác Du Hiên hắn đã quyết thì không một ai có thể lay động được hắn cả.
Thẩm Sơ Vũ trong lòng rất tức giận, nhưng cô ta nhất định phải giữ bình tĩnh.
Không thể làm gì, cô ta chỉ có thể ngậm ngùi theo Trác Du Hiên ra về, hận không thể xé xác của Thẩm Quân Dao ra ngay lập tức.
Cô ta nguyền rủa Thẩm Quân Dao, sao cái thứ thấp hèn đó không chết đi, sống ở trên đời ngáng đường cô ta làm cái gì nữa.
Hai người kia bỏ đi, trong căn nhà này chỉ còn một mảnh im lặng.
Không ai ngờ rằng, toàn bộ cuộc nói chuyện của Trác Du Hiên và Thẩm Sơ Vũ, Thẩm Quân Dao lại nghe được tất cả.
Thẩm Quân Dao bỗng dưng bật cười, nụ cười mang theo bao nhiêu sự chua xót.
Biết rõ là sự thật, nhưng cô cảm thấy trái tim của mình như bị ai đó găm mạnh dao vào vậy, đau đớn đến tột cùng!