"Người đâu, mau mang hộp kim mà tôi mới nhập từ nước ngoài về vào đây!"
Ngay sau khi nhận được lệnh của Trác Du Hiên, mấy tên vệ sĩ kia ngay lập tức đem theo một chiếc túi màu trắng vào cho Trác Du Hiên, vừa đi từ trong chiếc túi còn phát ra những tiếng leng keng vô cùng rợn người.
Mấy tên vệ sĩ kia cấn thận đưa túi đồ cho Trác Du Hiên.
Sau khi nhận lấy thứ mà mình cần, Trác Du Hiên ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ kia giữ chặt tay chân của Thẩm Quân Dao, sau đó xé bỏ đi chiếc áo trên người của cô.
Chẳng mấy chốc, nửa người trên chằng chịt vết thương của Thẩm Quân Dao ngay lập tức để lộ ra trước mặt bọn họ.
Trác Du Hiên hơi nhướn mày nhìn những vết máu đông đang lành lại kia rôi nhìn xuống chiếc túi ở trong tay của mình, chả thèm quan tâm hay hỏi han Thẩm Quân Dao là tại sao trên người của cô lại xuất hiện những vết thương đó.
Trác Du Hiên lại không hề biết răng, đó chính là vết tích để lại trên người của Thẩm Quân Dao sau trận hành hạ tàn khốc của Quách Tịnh Kỳ, cô tình nhân độc ác kia của hản.
Hai tay của Thẩm Quân Dao bị hai tên vệ sĩ lôi ra hai bên, bọn chúng siết chặt tay của cô, không cho người con gái ấy có cơ hội chống trả.
Thẩm Quân Dao chỉ có thể trợ mắt nhìn Trác Du Hiên tiếp theo là muốn làm cái gì.
Khoé môi của Trác Du Hiên hơi cong lên, hắn lôi ra một cây kim nhỏ nhưng rất dài và vô cùng sắc nhọn ở trong chiếc túi màu trắng kia ra.
Nhìn thì tưởng chừng đây chính là kim tiêm giống như ở bệnh viện, nhưng mà hoàn toàn không phải là nó.
Cây kim này có một chút khác biệt, theo lời của Trác Du Hiên thì hắn đã nhập chúng từ nước ngoài về.
Trong bóng tối kia, cây kim loé sáng khiến Thẩm Quân Dao vô cùng chói mắt.
Dường như đó chính là điểm sáng duy nhất ở trong căn phòng tối đen như mực cùng với sự tĩnh lặng của không gian này.
Trác Du Hiên rốt cuộc là muốn làm gì đây? Hản định dùng cây kim kia để trừng phạt Thẩm Quân Dao hay sao? Nếu đó là sự thật, thì trong chiếc túi kia của hắn chắc chắn sẽ có nhiều thứ khác nữa.
Hắn ngồi xổm xuống khẽ quan sát gương mặt trắng bệch, trên trán đã đổ đầy mồ hôi kia của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên đột nhiên cong môi lên.
Hắn dùng cây kim kia đi vòng một đường xung quanh khuôn mặt của Thẩm Quân Dao, sau đó từ từ di chuyển xuống người của cô.
"Thẩm Quân Dao, cô nói xem, nếu những cây kim sắc nhọn nhọn này đâm vào da thịt của cô thì sẽ như thế nào nhỉ? Chắc chắn sẽ thú vị lẫm nhỉ vợ yêu của tôi?"Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Hắn cong môi cười, đôi mắt để lộ ra sự nguy hiểm.
Thẩm Quân Dao bỗng nhiên rùng mình một cái, trong lòng của cô hiện giờ không biết có bao nhiêu nỗi bất an, đau khổ dâng lên nữa.
Cô sợ hãi nhìn người đàn ông hệt như một tên ác ma đang ngồi ở trước mặt mình kia, khóe mi của người con gái hơi run rẩy.
Hai cánh môi khô khốc của người con gái hơi mấp máy, dường như đang muốn nói cái gì đó nhưng cổ họng đã nghẹn ứ lại phát không ra tiếng.
Thẩm Quân Dao lại càng sợ sệt thì Trác Du Hiên lại cảm thấy vui mừng hơn.
Càng như vậy, hẳn càng muốn hành hạ Thẩm Quân Dao đến mức khiến cho người con gái đáng thương ấy không thể làm gì được, muốn cô sống không bằng chết, muốn nhìn Thẩm Quân Dao sống trong địa ngục.
Nỗi sợ ngày một dâng lên ở trong lòng của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên muốn làm cái gì đây? Chẳng lẽ hắn ta muốn dùng những cây kim kia để hành hạ Thẩm Quân Dao cô sao? Nếu là như vậy thì Trác Du Hiên quả thật sẽ rất tàn nhẫn.
Hắn ta bắt cô phải chịu nỗi đau từ từ, nỗi đau ấy sẽ dần ăn mòn cô chứ hắn không hề ra một đòn trí mạng.
Thà là đau một lần rồi thôi nhưng nỗi đau từ từ ấy cô thật sự sẽ không chịu nổi.
Trác Du Hiên không phải là người, hẳn là ác quỷ.
Hắn có thế tàn nhẫn dùng những cây kim sắc nhọn này đâm vào da thịt của Thẩm Quân Dao mà chẳng màng đến tính mạng của người con gái.
Thẩm Quân Dao đã tàn tạ như vậy rồi, hẳn ta vẫn còn chưa bỏ qua hay sao? "Sao nào, vợ yêu, cô có thích tôi dùng cách này để yêu thương cô không? Yên tâm đi, tôi sẽ "nhẹ nhàng"
nhất có thể, sẽ giúp cô cảm nhận được nỗi đau từ từ và kéo dài."
Trác Du Hiên mỉa mai nói ra những lời nói ấy càng khiến cho Thẩm Quân Dao run sợ vô cùng.
Cô liên tục lắc đầu, thanh âm nhỏ bé khó khăn bật ra từ cổ họng đau rát của người con gái.
"Đừng mà!"
"Em xin anh, đừng làm như vậy! Em cầu xin anh! Thật sự không phải em làm mà."
Tiếng khóc đau đớn đến xé lòng cứ thế vang lên giữa căn phòng im ảng kia, khiến cho ai cũng phải cảm thấy đau lòng cho người con gái ấy.
Vậy mà vẻ mặt của Trác Du Hiên vẫn chẳng hề thay đổi, hắn vẫn lạnh lùng nhìn người con gái đang sợ hãi khóc lóc van xin hắn kia.
Trái tim của Trác Du Hiên làm bằng sắt đá hay sao mà hẳn ta lại có thể tàn nhẫn đến như vậy? "Biết sợ rồi sao? Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi vợ yêu của tôi ạ.
Lần này không một ai có thể cứu được cô đâu.
Tội mà cô đã gây ra, nhất định phải trả một cái giá thật đất"
Trác Du Hiên vừa dứt lời, cây kim sắc nhọn kia ở trong tay của hản đã mạnh mẽ đâm vào da thịt của người con gái.
Thẩm Quân Dao đau đớn hét to một tiếng.
Khoảnh khắc cây kim kia đâm vào da thịt của cô, Thẩm Quân Dao chỉ hy vọng lúc đó mình chết đi mà thôi.
Trác Du Hiên vẫn không chịu dừng lại, những cây kim tiếp theo cứ lần lượt dựng đứng ở trên người của Thẩm Quân Dao.
Chẳng mấy chốc, trên người của Thẩm Quân Dao những cây kim dài ngoäng ngoẵng xuất hiện ngày một nhiều hơn.
Cơn đau nhức truyền đến khắp thân thể của Thẩm Quân Dao, cô khóc lóc đau đớn xin Trác Du Hiên dừng lại nhưng hắn lại chẳng thèm để tâm đến.
Cánh tay của cô thì bị hai tên vệ sĩ kia giữ chặt không thể cử động được.
Những cây kim mọc lên nhiều bao nhiêu thì tiếng thét đau đớn của người con gái kia lại vang lên bấy nhiêu.
Tiếng thét dày xéo, đau đớn và vô cùng chói tai.
Ấy thế mà người đàn ông kia sắc mặt lại chẳng hề thay đổi, hắn vẫn liên tiếp dùng những cây kim sắc nhọn ấy đâm lên người của Thẩm Quân Dao, mặc cho người con gái ấy van xin thảm thiết như thế nào.
"Dừng lại đi....
Á..
Em xin anh..."
"Em đau quá..."
"Van xin anh...
Xin anh...
Tha cho em đi.....
Em thật sự...
Thật sự..
Không thể chịu nổi...
Âm thanh van xin cứ đứt quãng vang lên một cách bất lực.
Nhưng mặc Thẩm Quân Dao có van xin đến khàn cả cổ họng, Trác Du Hiên vẫn chẳng thèm bỏ qua cho cô, hơn thế nữa, hắn ta còn làm cho Thẩm Quân Dao đau đớn hơn.
Không biết cho đến khi nào, cả người của Thẩm Quân Dao đã dày đặc những cây kim sắc nhọn đâm vào da thịt cô.
Cả cạnh tay, lưng hay bụng của cô, không có nơi nào là không có kim mọc lên.
Máu tươi cứ thế theo nơi mà kim đâm vào mà chảy ra ngoài.
Mặc mỗi vết thương máu chảy ra là rất ít nhưng trên người cô không biết bao nhiêu là vết thương, dòng máu đỏ chảy ra hội tụ lại một chỗ làm cho nửa người trên của Thẩm Quân Dao bị một chất lỏng màu đỏ phủ khắp mọi nơi.
Cơn đau cứ dữ dội ập đến, từng cây kim kia cứ như chạy khắp nơi trên người của cô.
Từ đau đớn lúc này cũng không thể diễn tả nỗi đau của Thẩm Quân Dao lúc này nữa rồi.
Cơn đau ấy cứ gặm nhấm cô, như muốn giết chết cô vậy.
Lúc này, Thẩm Quân Dao thật hy vọng bản thân của mình chết đi, như vậy sẽ không còn đau khổ như vậy nữa.