Em Vì Ai Mà Thay Đổi?

Chương 1:




‘’Thế nào là hạnh phúc hả mẹ’’ tôi nhìn mẹ. Bà ấy trả lời rằng hạnh phúc là khi có những người yêu thương ở bên cạnh ta cùng ta vui vẻ sống bên nhau...
Tôi ngây ngô, tỏ vẻ không hiểu hỏi "Thế tại sao mẹ lại không hạnh phúc?" ở bên cạnh người mẹ này, tôi chưa từng thấy mẹ buồn hoặc khóc, chẳng vì mẹ tôi mạnh mẽ hay là người vô cảm, mà là vì bà ấy đã vì tôi nên mới nén trong lòng những cảm xúc mà vốn lẽ ra bà ấy nên giải tỏa
Mẹ bất chợt im lặng, cánh môi nhếch lên tạo thành một đường cong, bà nhìn tôi rồi cười "Ba của con ở một nơi rất xa xa đến nỗi mẹ không thể nào cảm nhận được cái gọi là hạnh phúc" bà ấy nói, sau đó nắm lấy cánh vai của tôi, chỉ tôi về phía giao nhau của mặt trời và nước biển
Tôi, hạnh phúc khi chỉ có mẹ, hai người chúng tôi nương tựa nhau mà sống. Tên tôi là Tuyết Mạn là một cô gái đáng yêu, tính tình hoạt bát năng động. Khi tôi được 17 tuổi thì tôi gặp người mà tôi thương mến, tốt với tôi quan tâm tôi nhưng sự thật không như bản thân tôi tưởng.
Hắn ngoài mặt quen tôi còn có một vị hôn phu, khi tôi biết được chuyện này thì là lúc hắn ta và cô ta bước vào lễ đường
----Trước hôm đó
Anh ta nhẫn tâm nói lời chia tay với tôi "Chúng ta chia tay đi. Anh không thể nào mang lại hạnh phúc cho em, anh xin lỗi"
Tôi lắp bắp, gương mặt đầy vẻ thống khổ nói "Em… em đã làm gì sai sao?’’ đôi mắt tôi không kiềm được mà gớm đỏ, ứa lệ trên mi
Anh ta lại vô tâm, quay mắt về hướng khác nói "Em không làm gì sai, mà chính anh mới là người sai’’
Tôi như rớt từ trên thiên đường xuống địa ngục, tôi không ngờ sự việc lại như vậy, tôi vốn đã rất... đã rất cố gắng nhưng mà tại sao! Tôi lại tiếp tục hỏi tại sao "Tại sao… tại sao phải thế chẳng phải chúng ta đang hạnh phúc lắm hay sao?"
Anh ta quay người bỏ đi, bỏ lại một câu lạnh lùng sau bao năm hai người yêu thương nhau "Anh xin lỗi’’
Tôi vừa khóc vừa la lớn ”Tại sao tại phải làm thế tại sao thế... Tại sao… Hả...’’ câu tại sao cứ lập đi lập lại mãi trên môi tôi. Nhỏ dần... theo phía sau
Sau hồi lâu chưa kịp tỉnh táo, mãi trong trầm luân của sự cô đơn và phản bội, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên "Cho hỏi cô có phải là người nhà của bệnh nhân Hỉ Tước không ạ?’’
Tôi ừ một tiếng...
Đầu dây bên kia nói "Thưa cô tôi là y tá trong bênh viện XXXX người cô đang trong tình trạng nguy kịch, mong cô hãy đến đây sớm. Ở đây là đường XXX’’
Tôi không lo nghĩ nhiều tức tốc chạy đến bệnh viện, khi tôi vào đến thì mẹ tôi đã nằm trên một chiếc giường cùng với một chiếc khăn trắng đấp ngang người, bà nắm lấy bàn tay tôi, bàn tay bà đã trở nên lạnh lẽo, cuối cùng bà dùng hơi sức nói "Con.... con không cô đơn đâu con còn có anh và... ’’ giọng nói yếu ớt, trút hơi thở cuối cùng sau đó dần xa bàn tay bé nhỏ của con gái, buông bỏ thế gian buông bỏ con gái nhỏ là tôi
Tôi không khỏi ngơ ngác hét lớn "Mẹ... mẹ ơi, mẹ... mẹ tỉnh lại đi con chỉ còn mẹ mà, sao mẹ lại thế, mẹ à’’ mi cay lệ rơi xuống, cảm giác tuyệt vọng và bất hạnh dường như cứ cùng một lần dồn về phía tôi
Sự bất hạnh này làm sao có thể chịu được nhiều như vậy trong một ngày, ngày tuy ngắn nhưng chuyện xảy ra thì không hề ngắn nó cứ kéo dài mãi trong lòng... đặc biệt là tôi... tính tình cẩn thận, tôi hay nhớ những thứ thật sự làm tôi đau, tôi buồn...
Trên dòng sông lạnh lẽo đầy gió, tôi mắt ẩm ướt gắt tro cốt của mẹ mà lòng đau như cắt. Người mẹ đã nuôi nấng chăm sóc tôi từ lúc còn bé, đã dạy tôi, đã vì tôi mà hy sinh không biết bao nhiêu lần, bà ra đi khi tôi chưa kịp làm gì để hiếu thảo với bà
Tôi nhìn tấm ảnh đặt trên bàn của mẹ, lúc chụp tấm ảnh này tôi còn rất nhỏ, khoảng chín tuổi, đi công viên chơi nên mẹ kéo tôi vào chụp, tôi hỏi làm gì thì mẹ bảo làm kỷ niệm. Lòng tôi lại bắt đầu quặn thắt, cánh tay run rẫy, khung ảnh rớt xuống, tan nát. Tôi đưa tay lùa các mảnh vỡ thủy tinh, cầm tấm ảnh lên phủi đi bụi thủy tinh còn dính, tôi lật ra sau liền thấy vài dòng chữ, bà ấy nhắn nhủ với tôi
Bà ấy viết
Con gái. Khi con đang cầm bức thư này có lẽ mẹ đã ở một nơi rất xa con, nhưng con đừng buồn mẹ sẽ ở cạnh con làm lá chắn con, con nhé!
Còn nữa, con không cô đơn đâu hãy kiếm tìm hạnh phúc nó luôn ở ngay trước mắt mà chỉ là không biết nắm thế nào thôi.
Tuy con sống với mẹ nhưng con có một người anh trai khi nó mới sinh ra đã có người nhận nuôi, là một gia đình giàu có nhưng họ đã chuyển công tác ra nước ngoài và cắt đứt liên lạc với mẹ. Con luôn thắc mắc về bố con phải không? Ông ta đã có gia đình khi mẹ mới sinh con ra nhưng ông ta không hề quan tâm con vậy nên con đừng tìm ông ta
Con cố gắng lên nhé! Rồi một ngày con sẽ lại có thêm "người thân"
Thân
Con gái ngoan!!!Mẹ yêu con
Hạnh phúc sao? Mẹ à, có phải mẹ đang đùa không, nếu hạnh phúc dễ nắm bắt chúng ta đã không phải khổ sở không có ai bên cạnh rồi, con chỉ còn cách tự bản thân mình cố gắng để trở nên mạnh mẽ không ai có thể bắt nạt
Thân thể tôi đột nhiên nhẹ nhàng như bay bổng lên không trung, sự thật là tôi mất cân bằng rồi ngã xuống. Người hàng xóm tốt bụng nghe thấy tiếng động liền đập cửa nhà, thấy tôi nằm bất động, người hàng xóm vội lây người tôi hô to "Này... này"
Sau hồi lâu đôi mắt mở ra, tôi nhìn quanh, ngẫm đi nghỉ lại nơi này đâu phải nhà mình, tôi bật dậy thì thấy trên người quần áo đã được thay
Tôi hốt hoảng hét toáng lên "Á"
Người hàng xóm chạy vào, gương mặt lo lắng lộ rõ, hơi thở còn hồng hộc "Cô không sao chứ’’
Tôi trả lời một cách nghiêm trọng "Cô là ai? Cô muốn làm gì tôi’’
Người hàng xóm tròn xoe mắt, phì cười "Haha… do cô đói quá mức nên ngất đi, tôi liền đưa cô qua nhà cho tiện"
Tôi thật sự nghĩ sao lại có người tốt như vậy, đưa mắt nhìn cô hàng xóm bình tĩnh nói "Ở nhà tôi dễ chăm sóc tôi hơn chứ"
"Thôi không nói với cô nữa... nếu cô khỏe rồi thì về đi"
Tôi nhìn cô ấy hồi lâu với vẻ mặt âm u "Cô không có gì đưa tôi à?"
"Ahh.. tôi biết rồi’’ cô ấy đột nhiên nhớ ra, chạy xọc ra ngoài lấy bộ đồ tang của tôi, còn giặt sạch cho tôi...
"Này…của cô này" cô ấy cười thân thiện đưa cho tôi bộ đồ
"Cảm ơn cô" nói xong cô cầm bộ đồ trở về phòng mình
Người hàng xóm này là người mới chuyển đến nên không biết chuyện nhà tôi có tang, mà hình như người này là con gái duy nhất của tập đoàn KG muốn sống tự lập mà không cần bố mẹ.
Tôi trở về phòng đóng sầm cửa lại, chân tôi đã quỵ xuống hướng mắt lên phía trần nhà. Sau một thời gian ngắn tôi đã quên chuyện của mẹ và sống tốt nhưng vết thương trong tim của cô thì không lành được nữa... chắc nó sẽ đeo bám tôi đến hết kiếp. Trên cuộc đời này người ta yêu thương thật sự ta phải mất rất nhiều thời gian để quên đi nó, vì nó làm cho trái tim thật sự rất đau đớn
Ngày nào tôi cũng suy nghĩ về tên đàn ông đó, mặc dù bản thân không muốn ‘’Tại sao... tại sao chứ! Tại sao tôi chẳng thế quên anh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.