Cô đi theo anh quan sát xung quanh. Lúc rời khỏi vườn hoa, anh lại dắt tay cô đến một nơi khác.
Phong cảnh trước mắt lại thay đổi, trước mặt là một cánh đồng lúa mênh mông,
ánh mắt cô sáng ngời quan sát khắp nơi. Phần lớn lúa ở đây đã gần chín,
cong người theo gió, vàng rượm một mảng, xa xa nhìn lại, một trận gió
thổi qua là lúa đong đưa trong gió, giống như sóng biển tầng tầng lớp
lớp.
"Thì ra gió thổi cũng có cảm giác lãng mạn thế này, thật là đẹp! " Cô khẽ tán thưởng.
Lục Thần Hòa nhìn phía xa xa, "Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy sóng lúa thế
này, không thấy đẹp, nhưng có một cảm giác khác, gọi là ấm no."
"Anh đúng là đầu gỗ, chẳng có tế bào lãng mạn gì cả, sao có thể tưởng tượng
ra cảnh ấm no được chứ, anh nói thật đi có phải anh là quỷ đói đầu thai
không?Hay là lúc nhỏ là ăn mày? Tôi nhìn anh từ đầu đến chân, đâu có
thấy giống ăn mày."
"Không phải vậy." Anh được sinh ra trong hoàn cảnh no ấm, nhưng khi nhìn thấy sóng lúa nhấp nhô lại thấy cảm giác ấm
no, "Lẽ nào em không thấy đối với những người ăn xin trên đường, được ấm no chính là chuyện hạnh phúc nhất sao?”
"Được rồi, tôi thừa nhận, suy nghĩ của anh lúc này rất thăng hoa."
"Cảm ơn đã khen."
Cô nhìn anh, khóe miệng bất giác lại hiện ra một nụ cười ấm áp nhất mà trước giờ chưa từng có.
Lúc ở chung với anh, không những có cách nhìn hoàn toàn khác về anh, mà còn có một cảm giác mơ hồ không thể nói rõ được.
"Anh đố em một câu: Vui vẻ nhìn sóng lúa tầng tầng lớp lớp. Đoán xem là hãng xe nào?"
Cô bối rối nghĩ một lúc, lắc đầu.
Anh nhìn cô khinh thường, hừ lạnh nói: "Haiz haiz haiz, nhìn IQ của em thật đáng buồn, sau này có con biết làm"> sao bây giờ?"
Lời này
của anh có ẩn ý, trong phút chốc cô không nhận ra hàm ý sâu xa trong lời nói của anh, chỉ xem là anh chê cười cô. Một giây sau, cô bỗng có phản
ứng, mặt chợt đỏ bừng, ai muốn sinh con với anh ta cơ chứ. Cô đuổi đánh
anh, nói: "Anh muốn chết! Dám chê IQ tôi thấp?! IQ của anh mới thấp! "
Anh né tránh, cười khiêu khích: "Sự thật rất có sức thuyết phục. Kiên trì
huyễn hoặc bản thân rất quan trọng, nhưng phải biết chấp nhận sự thật,
thuốc không thể dừng được."
"Anh đi chết đi! "
"Có bản
lĩnh thì bắt anh đi, đuổi theo anh đi, anh sẽ đứng yên cho em đánh ba
cái!" Anh bỗng nhiên vui vẻ như một đứa trẻ, con ngươi đen láy phát ra
ánh sáng rực rỡ.
"Trừ khi tôi bệnh thần kinh như anh. . ." Cô không thèm, nhưng nói được một nửa lại đột nhiên xông về phía anh.
Anh phản ứng rất nhanh, đôi chân thon dài chạy cũng rất nhanh, cho dù cô có dùng toàn bộ sức lực cũng chẳng thể nào theo kịp. Ngay lúc cô định bỏ
cuộc, bỗng dưng, không ngờ anh bị vấp tảng đá dưới chân, cơ thể ngã nhào lăn mấy vòng rơi xuống ruộng lúa dập dờn.
Cô nhìn thấy bộ dạng
chật vật của anh, vui vẻ cười lớn: "Ha ha ha. . . Thấy chưa?Đây gọi là
không làm"> chuyện xấu sẽ không phải chết!"
Anh chẳng thèm để tâm đến lời chế giễu của cô, tự nhiên lật người lại, nằm trên đám lúa.
Thị Y Thần nhìn thấy bộ dạng thản nhiên của anh, không đành lòng nói: "Này, anh thật đáng ghét. Lúa vẫn chưa đến mùa thu hoạch, vậy anh cứ đè chúng như vậy.”
"Đây là lúa chín sớm, hai ngày"> nữa sẽ gặt, em có
muốn qua đây thử không?Rất thoải mái." Anh vẫy tay với cô, khóe môi và
ánh mắt đều như đang ngầm dụ hoặc.
Anh tiếp tục dụ dỗ cô: "Bước
lùi về sau hai bước, sau đó nhảy xuống, giống như nhảy lên giường của
mình vậy. Bình thường anh đều làm"> thế, cơ hội thế này đối với em
không có nhiều đâu đấy."
Thị Y Thần bắt đầu do dự.
"Don 't be care! Come on!"
Cô hít một hơi, lùi về sau mấy bước, tăng tốc, sau đó nhún nhảy, hai tay
xoè ra, giống như đang nhảy lên một chiếc giường mềm mại.
Cơ thể
rơi vào đống lúa, cảm giác rất khác so với nhảy lên giường, không thoải
mái lắm, những bông lúa cứng rắn ghim vào người hơi đau, nhưng bù vào đó mùi rơm rạ xông vào mũi thơm ngát, khiến cả người cô thư thái, loại cảm giác này thật sự rất khác so với đang nằm trên giường.
"Tư thế nhún nhảy rất tự do, rất tốt, sau này có tổ chức cuộc thi nhảy trên ruộng lúa, nhất định em sẽ giành giải quán quân."
Cô học theo anh, trở mình, thoáng chốc cả người như đối diện với cả bầu
trời xanh. Mấy bó lúa trên đỉnh đầu che mất nửa gương mặt cô, ánh mặt
trời xuyên thấu qua khe hở trên thân lúa, chiếu lên gương mặt, cảm giác
thật ấm áp.
Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm thán: "Thực sự rất thoải mái. . ."
"Đương nhiên rồi, rất nhiều người cũng ngủ trên đệm làm"> bằng rơm rạ, sự
thoải mái mà nó mang lại có thể sánh ngang với nệm Simmons."
"Nhưng làm"> thế này có cảm giác rất tội lỗi." Tuy rằng trong lòng cô nghĩ
lãng phí lương thực là tội lỗi, nhưng Thị Y Thần cũng có cảm giác như
lòng mình đang bay lên, cô chưa bao giờ có cảm giác thư thái thế này.
"Cuộc sống vốn không ngừng tạo ra tội ác, có tội ác mới có thể mang đến vui vẻ."
"Ặc!" Sao lời này nghe có vẻ. . . Gian ác thế nào ấy nhỉ?
Dần dần, xung quanh trở nên yên lặng.
Không biết qua bao lâu, cô quay đầu nhìn về phía Lục Thần Hòa, hai mắt anh nhắm nghiền, như đang ngủ.
"Này. . ." Cô khẽ gọi anh một tiếng, anh vẫn không nhúc nhích. Cô lại gọi anh thêm vài lần nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Vậy mà cũng ngủ được sao?
Cô dùng ngón tay chọt chọt vào đầu vai anh, anh không hề có phản ứng. Thị Y Thần nghĩ: Có vẻ làm"> nông nghiệp thật sự tốn nhiều sức lực, nằm
xuống là có thể ngủ ngay.
Cô nhịn không được lại liếc nhìn, vừa
nhìn, lại phát hiện lông mi của anh thật dài, cong lên thật đẹp. Để nhìn rõ hơn, cô đưa mặt mình lại gần, cẩn thận nghiên cứu lông mi của anh.
Cô vươn tay ra, dùng đầu ngón tay đo độ dài lông mi của anh, rút ra kết
luận: Vì sao sinh ra là con gái, mà lông mi của cô lại không dài bằng
của anh?Ông trời thật là bất công.
Đây là lần thứ hai cô nhìn anh ở khoảng cách gần đến vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn anh ở
khoảng cách gần lại quan sát tỉ mỉ như vậy.
Không thể phủ nhận,
anh rất đẹp trai, mặc dù nhắm mắt, nhưng cũng làm"> cho người khác
say mê. Ngũ quan cân đối, giống như một bức tượng điêu khắc của một thợ
thủ công hàng đầu tạo nên, thứ đẹp nhất, thu hút nhất ở ngũ quan chính
là đôi mắt. Lúc anh mở mắt, đôi mắt đen láy giống như mặt hồ phẳng lặng
nằm dưới khe núi, sâu không thấy đáy, dường như hút mất hồn phách của
người nhìn phải nó. Rất nhiều lần, cô đều không dám nhìn thẳng vào mắt
anh, sợ mình không cẩn thận bị cuốn hút, giống như bây giờ, một đôi mắt
sáng rực hút hồn đang quan sát cả người cô. . .
Anh ta không phải đang nhắm mắt sao?Sao cô còn thấy chính mình trong đó?
Cô đột nhiên trừng lớn hai mắt, nói lắp: "Anh anh anh. . ."
Không phải đang ngủ sao?Chẳng lẽ anh ta giả vờ ngủ?!
Dự cảm không tốt chợt ập đến, cô muốn né tránh theo bản năng, nhưng đã
chậm mất một bước, bàn tay của anh đã nhanh chóng đỡ lấy sau gáy cô, kéo cả người cô về phía mình.
Không kịp chuẩn bị, cả người cô ngã nhào về phía anh, chóp mũi hướng về chóp mũi của anh, chỉ cách nhau một khoảng ngắn.
Con ngươi của anh càng trở nên thâm trầm hơn, giống như một chú sư tử lười
biếng trên cao nguyên, chợt phát hiện con mồi, đang chuẩn bị tư thế bất
cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Hô hấp của Thị Y Thần hơi chậm lại, nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp.
Hai tay của cô đặt trên ngực anh, hơi nới lỏng khoảng cách, giọng nói run run: "Không không. . . Không được hôn tôi! "
Anh không nhịn được cười nhẹ: "Được thôi, vậy đổi lại em hôn anh."
Anh bá đạo tuyên bố, sau đó đưa tay ra sau gáy cô kéo đầu cô xuống.
Dán đôi môi của cô lên đôi môi nóng rực của anh, không khí trong phút chốc
như bị pha loãng, hơi thở thuộc về anh cứ quanh quẩn nơi chóp mũi cô.
"Buông. . ." Nhớ lại nụ hôn lúc trước, sao lúc đó ý thức lại trở nên mê loạn,
cô thấy sợ, giãy giụa muốn đứng dậy, anh lại ôm lấy cả người cô, đặt lên người mình. Khí thế bức người của Lục Thần Hòa khiến cho Thị Y Thần
ngay đến sức phản kháng cũng không có. Hai tay của cô trong khoảng thời
gian ngắn không tìm được nơi chống đỡ, chỉ có thể chống lên người anh.
"Không buông, trừ khi em hôn anh."
"Anh đúng là bệnh thần kinh."
"Anh bệnh thần kinh." Anh vui vẻ thừa nhận.
"Anh không biết xấu hổ!" Cô kích động.
"Bệnh thần kinh biểu hiện xấu hổ ra mặt thế nào?” Anh đáp trả.
"Anh. . ." Cô hết đường để nói.
Sống đến tuổi này chưa từng gặp chuyện nào xấu hổ thế này, đè một người đàn
ông dưới thân. Chỉ cần trở người, tư thế sẽ hoàn toàn đảo ngược, cô sợ
đến mức thân thể đờ ra không dám động đậy.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô, không vội tiến công, như đang mong đợi gì đó.
Tim của cô như đang bị một chiếc lông chim không ngừng khiêu khích, chọc
ngoáy, sắp vỡ đến nơi. Không kiên trì được bao lâu, cuối cùng cô cũng
đầu hàng, đưa môi tiến về môi anh.
Tiếng cười thoải mái phát ra nơi cổ họng anh.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, cô dùng sức cắn môi anh một cái,thật là xấu hổ.
Anh bị đau nhưng vẫn phát ra tiếng cười khàn khàn dụ hoặc.
Hơi thở quen thuộc từng chút một dây dưa không ngớt, như đang quay lại buổi tối hôm đó, cứ như bị quỷ ám. Dần dần đôi môi lưu luyến lại không thỏa
mãn khát khao của anh, anh xoay người lại đè cô dưới thân.
Lúc
cảm nhận được sức nặng của anh, trong nháy mắt nụ hôn đã trở nên cuồng
nhiệt, Thị Y Thần đang ở thế chủ động lại bị biến thành bị động, không
khí xung quanh lại một lần nữa như bị pha loãng đi, cả người cũng trở
nên nóng bỏng. Bỗng chốc, linh hồn của cô cũng theo nụ hôn nóng bỏng này bay lượn khắp nơi.
Trong lúc mê mụi, Thị Y Thần dường như cảm thấy trước mắt mình có tầng tầng lớp lớp sương mù.
Môi của anh chậm rãi rời khỏi cánh môi của cô, di chuyển về phía vành tai,
khiến thân thể cô khẽ run lên. Anh cắn nhẹ vào cằm của cô, lửa nóng dọc
theo làn môi lan tỏa dần xuống cổ.
Một trận gió thu thổi qua, sóng lúa lăn tăn dập dờn.
Hơi lạnh thoáng qua trước mặt, cơ thể của cô đột nhiên cứng đờ.
Anh cảm nhận được cơ thể cứng nhắc của cô, lập tức dừng động tác, môi đặt
lên môi cô, lồng ngực càng không ngừng phập phồng. Anh ôm cô thật chặt,
chôn mặt vào hõm cổ của cô, giọng khàn khàn nói: "Đừng lộn xộn. . ."
Suy nghĩ hỗn loạn trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, cô cảm nhận được thân
thể anh biến hóa rõ rệt, cô biết những lời anh nói có hàm ý gì.
Hô hấp nhẹ nhàng phát ra phả vào cổ cô, sức nặng đè lên người cô cũng chậm rãi tản đi. Cô từ từ ngồi dậy, nhìn cúc áo mở rộng trước ngực, gương
mặt nóng đến mức có thể nấu chín cả lúa ở xung quanh. Hai tay run rẩy
cài lại cúc áo, không hiểu sao cài mãi không được.
Đột nhiên tay
anh bao bọc lấy tay cô, cô vô thức buông lỏng hai tay của mình, chợt
nhận ra mình làm"> sai gì đó, lại đặt tay về đè ngực áo lại.
Anh khẽ cười, dịu dàng kéo tay cô xuống, cài lại cúc áo giúp cô.
Thị Y Thần ngượng ngùng cúi mặt, suýt nữa thì nhổ cả cây lúa phía người lên.
Cài cúc áo cho cô xong, anh cười dịu dàng, môi khẽ lướt trên tóc cô, sau đó lại ngồi trên đám lúa ôm cô, vẫn không nhúc nhích.
Đối với động tác thân mật này, cô không cự tuyệt cũng không cảm thấy chán
ghét. Nếu không có cơn gió lúc nãy, ở ngay ruộng lúa này, không biết sẽ
xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa. Một cảnh trong phim《 Cao lương đỏ 》chợt hiện lên trong đầu cô. Cứ mất kiểm soát thế này không biết
phải nên làm"> gì đây?Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra. Nhưng
tựa vào ngực anh, cảm nhận nhiệt độ nơi cơ thể anh, lại có một loại cảm
giác bình yên không thể nói thành lời, thậm chí còn có cảm giác muốn cứ
thế này mãi. Thị Y Thần bị suy nghĩ của mình dọa cho một trận, cô nghĩ,
có lẽ mình điên rồi.
"Nghĩ ra câu đố đó muốn hỏi cái gì chưa?" Anh giúp Thị Y Thần phá vỡ nội tâm đang xấu hổ gào thét.
Hai gò má đỏ bừng cuối cùng cũng vơi bớt, đầu óc cô vẫn chưa hoạt động bình thường trở lại, hơi ngây người.
Anh gợi ý: "Biết tên hãng xe hơi nào có chữ điền (田) không?"
Cô suy nghĩ, giây sao không khỏi bật cười.
Toyota (丰田).
Đúng là cô không ngờ tới
"Có phải đột nhiên phát hiện nông dân nào cũng có học vấn không?"
"Có học vấn và thay đổi suy nghĩ là hai chuyện khác nhau đúng không?" Từ nhỏ cô rất ghét bị trêu đùa, giờ cũng thay đổi rồi.
Cục diện xấu hổ ngượng ngùng trong phút chốc đã tan biến, bầu không khí
tươi đẹp lại trở lại, nhưng nhanh chóng mang tất cả rơi vào im lặng.
Cô chột dạ liếc nhìn anh, trời chiều ngả về tây, những tia sáng vàng nhạt
chiếu vào thân lúa, phản chiếu lên gương mặt anh, gương mặt hiện ra
tranh tối tranh sáng, bông lúa trên đầu anh rung rinh lay động, những
hạt nhỏ lòa xòa trên tóc, cảnh tượng này đẹp như một bức tranh dưới bàn
tay người họa sĩ, làm"> cho người ta si mê.
Bỗng nhiên bắt gặp đôi mắt đen láy, bị thu hút vào đó, không biết từ lúc nào anh đã nhìn
cô, tim cô lại thịch một tiếng, như phát hiện chuyện gì, hoảng hốt nhảy
khỏi lồng ngực.
"Anh không ngại, nếu như em thích anh." Lời anh
nói là đùa, nhưng cô nhận ra thâm tình ẩn chứa trong ánh mắt ấy, "Nếu
muốn yêu, thì cứ yêu đi."
"Tự cuồng." Tai của cô lại nóng lên,
lúc này đây thật sự muốn gọi anh ta bằng ba chữ “Bệnh thần kinh”. Cô
đứng dậy, phủi sạch rơm rạ trên người, leo lên bờ ruộng, nói với anh,
"Tôi phải về rồi, Kiều Na và Điểm Điểm chắc"> là đang tìm tôi."
Anh gật đầu, đứng dậy, nhảy lên bờ ruộng một cách dễ dàng, thuận thế nắm lấy tay cô.
Thong thả đi dưới trời chiều, đắm chìm trong ánh sáng mờ ảo, hình ảnh thật
duy mỹ, thật đẹp biết bao, Lục Thần Hòa đưa Thị Y Thần đến nơi cô và Chu Kiều Na đã hẹn trước.