Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 13: Bạn thuở nhỏ




Giản Tuyết Ngưng cùng Trương Vũ Chí vào trò chuyện ở một quán cà phê gần sân bay, ngoại hình tương xứng của cả hai khiến ai cũng phải ngoái nhìn..
“Cũng một thời gian lâu rồi nhỉ?”
“Đúng rồi. Bây giờ cậu là người nổi tiếng rồi, nữ thần băng giá à.!”
Tính cách vui tươi có phần trêu chọc của Trương Vũ Chí vẫn được giữ nguyên như lúc nhỏ..
“À, mình gọi cậu là Tiểu Ngưng như hồi nhỏ được không? Dù gì cũng thuận miệng hơn..”
“Hồi nhỏ mình cũng gọi cậu là Tiểu Chí, không phải sao?”
Chợt có người chụp lại được hình ảnh cả hai và đăng lên weibo với tiêu đề nghi vấn Giản Tuyết Ngưng hẹn hò người mới nhưng chính cô lại không hay biết..
“Cậu về nước lần này là có việc gì sao?”
“Ba mình muốn mở rộng lĩnh vực mới nên mình về khảo sát trước đó mà..”
Vương Diệc Thần trên đường đến địa điểm ghi hình tiếp theo trong lịch trình thì chợt nhìn thấy hình ảnh của Giản Tuyết Ngưng và Trương Vũ Chí.
“Vậy sắp tới cậu dự định sẽ ở đâu?”
“Cậu tính cho mình ở ké à?”
Khuôn mặt của Giản Tuyết Ngưng bỗng tối sầm lại khiến Trương Vũ Chí bật cười..
“Đùa đấy. Mình sẽ ở khách sạn người quen, cậu yên tâm.”
Cuộc nói chuyện đang diễn ra bình thường thì có hai người bạn nữ tìm đến bàn của Giản Tuyết Ngưng mà hỏi thăm..
“Xin lỗi. Cho em hỏi chị có phải là nữ thần Giản Tuyết Ngưng đúng không ạ?”
“Là tôi. Có việc gì sao?”
Sau khi xác nhận thân phận thì hai bạn nữ đó liền vui không tả xiết..
“Em là fan số 1 của chị đấy, có thể cho em xin chữ ký được không ạ?”
“Vâng.”
Trương Vũ Chí tự hào nhìn Giản Tuyết Ngưng ký tên cho người hâm mộ, chợt bạn nữ còn lại hỏi đến Vương Diệc Thần..
“Tụi em đã có xem đoạn hổi đáp của anh Diệc Thần về chị rồi đấy, chúc anh chị hạnh phúc nhé ạ.!”
“Cảm ơn.”
Trương Vũ Chí tò mò về cái tên Vương Diệc Thần, nhưng nhìn vào biểu cảm u sầu của Giản Tuyết Ngưng thì khựng lại..
“Tiểu Ngưng, mình mệt rồi. Chúng ta về thôi.!”
“Được.”
Hình ảnh của Giản Tuyết Ngưng và Trương Vũ Chí lại tiếp tục được phát tan lan rộng, ngay cả Kim Yến Yến cũng đọc được tin và gửi tin nhắn đến cô bạn của mình. Tài xế dừng xe ở trước cổng một khách sạn sang trọng, và được phục vụ mở cửa đón tiếp..
“Cảm ơn cậu hôm nay đã tới đón mình, Tiểu Ngưng.”
“Không có gì. Cậu vào nghỉ ngơi đi.//”
Cả hai cùng trao đổi thông tin liên lạc với nhau, sau đó Giản Tuyết Ngưng đọc lại các bình luận về hình ảnh đang phát tán giữa cô và Trương Vũ Chí.
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu tiếp ạ?”
Tài xế nhà hỏi địa điểm cần đi thì Giản Tuyết Ngưng không suy nghĩ mà trả lời thẳng thắn..
“Đến sân tập đi ạ.”
Giản Tuyết Ngưng bỏ qua mọi việc mà tập trung luyện tập, mặt khác Trương Vũ Chí khi nhận phòng liền tra thông tin của Vương Diệc Thần mới biết gần đây cô đang hẹn hò với anh..
“[Cô ấy hẹn hò người này sao?]”
Vương Diệc Thần trong quá trình ghi hình không ngừng nghĩ về Giản Tuyết Ngưng và Trương Vũ Chí – người đàn ông lạ đấy, muốn liên lạc với cô nhưng lại sợ cô không nghe máy.
“[Tuyết Ngưng..]”
“Nhớ cô ấy rồi à?”
Tiêu Cẩn Lâm điềm tĩnh bước đến tâm sự với Vương Diệc Thần..
“Vẻ mặt của cậu đã nói lên hết là hai người giận nhau rồi đúng không?”
“Mình đã không thể là chỗ dựa vững chắc của cô ấy, nếu có người khác làm tốt hơn thì mình sẽ đứng ngoài mà thật lòng chúc phúc.”
Tiêu Cẩn Lâm không nghĩ Vương Diệc Thần nặng tình với một người con gái như vậy..
“Vậy cậu đã có từng hỏi cô ấy có cảm nhận như thế nào chưa?”
“Chuyện đó... còn quan trọng sao?”
Vương Diệc Thần ghi một dòng trạng thái đăng lên weibo của bản thân, và hiển nhiên chỉ một dòng tâm trạng đấy đã khiến người hâm mộ nghi ngờ anh và Giản Tuyết Ngưng đã chia tay. Bên sân tập, Giản Tuyết Ngưng đã đọc được dòng trạng thái đấy..
“[Thần,..]”
Giản Tuyết Ngưng mỉm cười như chấp nhận mọi chuyện, cô cũng đăng một dòng trạng thái ngầm xác nhận và chính thức xóa wechat của Vương Diệc Thần.
“[Cảm ơn anh những tháng ngày vừa qua, Thần.]”
Thông tin cả hai ngầm xác nhận chia tay đã leo lên hot search nhiều ngày, trong khi Giản Tuyết Ngưng chỉ tập trung vào việc luyện tập cho cuộc thi thể thao sắp tới thì Vương Diệc Thần cũng bận rộn với lịch trình cá nhân. Đúng lúc, Trương Vũ Chí tìm được đến sân tập nhìn thấy bóng dáng uyển chuyển của Giản Tuyết Ngưng mà ngây người..
“Tiểu Ngưng.”
“Tiểu Chí?”
Vừa nghe tiếng gọi, Giản Tuyết Ngưng dừng lại việc luyện tập mà trượt đến chỗ Trương Vũ Chí..
“Sao cậu lại tới đây?”
“Mình hỏi chú Giản chỗ cậu luyện tập, nên mới đến rủ cậu đi ăn. Cậu tiện thời gian chưa?”
Giản Tuyết Ngưng xin phép Trình Khiết rồi thay đồ đi ăn với Trương Vũ Chí, cả hai đến một nhà hàng mới mở trông rất khang trang và chuyên nghiệp..
“Nhà hàng này tuy mới mở nhưng mình thấy nhận xét cũng khá ngon, có thể thử.”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu đồng ý với quyết định của Trương Vũ Chí, chợt có một đoàn phim đến cùng với Lộ Nghiên và Vương Diệc Thần.
“Đó chẳng phải là Tuyết Ngưng sao?”
Vương Diệc Thần liền đưa ánh mắt đến hướng của Giản Tuyết Ngưng và Trương Vũ Chí, trợ lý đạo diễn đang bàn bạc chỗ quay phim để không ảnh hưởng đến các khách hàng trong quán. Quản lý nhà hàng tìm đến bàn của cả hai mà trao đổi..
“Xin lỗi hai vị, hôm nay có một tổ đoàn muốn quay phim nên cần mượn sảnh nhà hàng một chút. Tôi sắp xếp cho hai vị một phòng riêng trên lầu được không ạ?”
Giản Tuyết Ngưng bất giác xoay người lại đã bắt gặp ánh nhìn của Vương Diệc Thần..
“Được. Nhờ anh.!”
Trương Vũ Chí gật đầu với quản lý nhà hàng và cùng Giản Tuyết Ngưng lên tầng trên của quán. Đoàn phim đã nhận được sự đồng ý từ quản lý nên chuẩn bị ghi hình, trong phòng ăn riêng Trương Vũ Chí có thể nhìn ra sự hoang mang của Giản Tuyết Ngưng..
“Tiểu Ngưng, cậu không sao chứ?”
Giản Tuyết Ngưng mãi chỉ nghĩ về Vương Diệc Thần nên không để ý đến Trương Vũ Chí hiện tại..
“Xin lỗi. Mình không sao, đầu bếp nấu ngon thật đấy.!”
Giản Tuyết Ngưng giả vờ tỏ ra điềm tĩnh nhưng làm sao Trương Vũ Chí có thể không nhận ra được, nét mặt của cô đã thay đổi từ lúc gặp Vương Diệc Thần. Vì cô, anh tìm cớ ra ngoài gặp người đàn ông đó một lần để hỏi lý do chia tay của cả hai cũng như xác định lý do chính đáng thì anh mới theo đuổi cô được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.