Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!

Chương 31:




Trần Y Y lôi kéo Sở Trác hướng thôn dân tụ tập trong viện tử cười cười. Dung mạo nàng vốn đã xinh đẹp, nay cười rộ lên càng thập phần rung động lòng người.
Nàng mười phần phóng khoáng nói:” Mấy ngày trước bôn ba đường xa quá mệt mỏi, nên hôm nay mới dậy trễ như thế, làm mọi người chê cười! “
Một đại nương ôm tiểu oa nhi nghe vậy, cười đi lên phía trước, nàng thấy Trần Y Y hào phóng như thế, cũng không còn câu nệ gì, cởi mở cười nói:” Nào có cái gì đáng chê cười như lời ngươi nói a~ Chúng ta là dân quê, cũng không có chú ý nhiều như vậy. “
Đại nương vừa nói, vừa nghiêng đầu đánh giá Sở Trác bên cạnh Trần Y Y.
Bọn họ đã sớm nghe nói, Nhị công tử Sở gia là một cái ngốc tử.
Đại nương thấy bộ dáng Sở Trác thật sự quá mức tuấn tú, nhưng ánh mắt lại dại ra ngơ ngác, nhịn không được đau lòng nói:” Một nhà các ngươi cũng thật đáng thương, ngươi có thể chiếu cố tốt tướng công của mình thật là không dễ dàng. “
Trần Y Y nghe vậy, cười cười:” Cũng không có khổ sở như đại nương đã nói, tướng công nhà ta thực ngoan, thực nghe lời. “
Sở Trác ở một bên bị tức phụ mình khen thực ngoan, thực nghe lời, nhịn không được giật giật bàn tay bị nàng nắm chặt.
Trước đó, mọi người nghe tin kẻ ngốc Sở nhị gia lại cưới được cái tiểu tức phụ xinh đẹp như hoa.
Rất nhiều người đã phỏng đoán, cô nương mỹ mạo như thế mà lại bị ép gả cho một cái ngốc tử, trong lòng nàng nhất định không cam tâm.
Trong đó có một ít người đầu óc quá mức phong phú, cả ngày suy nghĩ miên man, đã tự bổ não không ít tình cảnh Sở nhị gia bị tức phụ hắn khi dễ.
Nay bọn hắn tận mắt chứng kiến Trần Y Y cưng chiều Sở Trác, những suy đoán trước kia lập tức tan thành mây khói.
Sở Minh Yến mang theo Sở Trác và Trần Y Y dạo một vòng quanh sân, thuận tiện nhận biết thêm một số người.
Ngay từ đầu, Trần Y Y có thể phân biệt rõ ràng ai là ai, nhưng nhận nhận một hồi, liền hỗn loạn.
Trần Y Y *mạc danh phát hiện, nàng thế nhưng mắc chứng mù mặt.
* Mạc danh: ko rõ ràng, ko thể tin.
Cái gì Dương Tam thẫm, cái gì Tiết đại ca, cái gì Lưu đại tẩu, lại cái gì Tam tiểu tử Đông gia, cái gì đại nữ nhi của nhà Dương Đại Ngưu?
Trần Y Y cố hết sức, cũng chỉ có thể nhớ được vài cái tên, còn lại quay đầu liền quên sạch.
Mọi người đã nhìn thấy người muốn thấy, cũng đã hóng được không ít bát quái, nên tốp năm tốp ba rời đi.
Mặc kệ là những người này, đến đây vì quan tâm hay là vì muốn xem náo nhiệt mới tới, thì thái độ của Trần Y Y luôn luôn rất tốt.
Đợi cho người trong thôn rời đi không bao lâu, Sở Minh Yến mới nói ra mục đích mình tới cho Trần Y Y.
Sở Minh Yến:” Hôm qua vô tình ta phát hiện một con sông nhỏ, hôm nay vừa vặn dẫn các ngươi đi bắt cá. “
Nàng trước kia vì chèo chống toàn bộ Sở gia, cả ngày đều bận tối mặt tối mũi.
Nay đột nhiên rảnh rỗi, Sở Minh Yến lại cảm thấy ngứa tay ngứa chân, cả người không thoải mái, luôn muốn tìm chút chuyện để làm.
Trần Y Y nghe vậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút. Thấy thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, vì vậy nói:” Tốt lắm, sau khi bắt cá về lại làm cá giấm đường cho đồ ngốc nếm thử. “
Sở Minh Yến trước khi đến đã chuẩn bị tốt dụng cụ bắt cá, lúc này, đợi Trần Y Y chuẩn bị tốt liền có thể xuất phát.
Trần Y Y cũng không cần chuẩn bị cái gì, nàng chỉ sai cô nương câm làm cho Sở Trác chút đồ ăn, liền mang theo đám người chậm rãi ra khỏi nhà.
Lúc đầu Vân Bích cũng muốn đi theo, nhưng là trêи đùi nàng bị thương, nay lòng bàn chân còn nổi vài mụn nước, Trần Y Y căn bản sẽ không cho phép nàng theo bọn họ.
Đoàn người chậm rãi hướng cửa Vô Hoa thôn đi đến, liền phát hiện ban ngày nơi này cũng có rất ít thôn dân.
Chỉ có vài cái lão nhân đang ngồi trêи giường lò trông tiểu hài tử.
Sở Minh Yến nói:” Ta nghe người trong thôn nói, muốn đến thị trấn cách chỗ bọn họ gần nhất cũng phải mất một ngày đi đường. Cho nên, Vô Hoa thôn căn bản là tự cấp tự túc.
Ngày bình thường họ đều sử dụng lương thực tự trồng, đồ ăn là một ít gia súc nuôi trong nhà như: gà, vịt, heo linh tinh.
Ngẫu nhiên, cũng có một số người lên núi hái rau dại, săn chút thịt rừng để cải thiện bữa ăn. “
Trần Y Y nghe vậy, ngẩng đầu nhìn dãy núi ở phía xa xa.
Nàng nghe nói, xung quanh Vô Hoa thôn có hết thảy sáu ngọn núi, đem thôn làng vây ở giữa.
Chính bởi vì sự tồn tại của sáu ngọn núi này, nên Vô Hoa thôn vô hình trung bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Trần Y Y nhìn đường mòn dẫn lên núi ở phía xa, nói:” Đi săn, đúng là một ý kiến không tồi. Về sau, ta sẽ lên núi săn một vài loại thú rừng, cho các ngươi thay đổi khẩu vị một chút. “Sở Minh Yến nghe vậy nhẹ gật đầu, chính nàng không có yêu cầu quá cao đối với thức ăn, nhưng lại không muốn những người đi theo nàng phải chịu khổ cùng nàng.
Trần Y Y đã nói mình có thể đi săn, hơn nữa là một người đã tận mắt chứng kiến siêu năng lực của Trần Y Y, nàng tự nhiên không đi ngăn cản nàng ấy làm gì.
Kỳ Sinh cũng muốn lên núi, hắn thân là nam tử duy nhất trong nhà, cảm thấy chuyện nuôi sống gia đình này, vốn nên là trách nhiệm của hắn.
Đương nhiên, nếu đi cùng Trần Y Y, hắn cảm thấy bọn hắn tất có thể săn được nhiều con mồi hơn.
Mặc dù hắn biết rất nhiều kĩ xảo săn thú, nhưng khí lực hoàn toàn không bì kịp Trần Y Y.
Nếu có Trần Y Y đi cùng, với khí lực của nàng và kĩ năng của hắn, nhất định có thể săn được rất nhiều con mồi.
Trần Y Y hôm nay mặc quần áo vô cùng mộc mạc, cùng với nữ tử nông gia bình thường không có gì khác biệt.
Nhưng cho dù y phục tầm thường như thế vẫn không che được vẻ ngoài quá mức nổi bật của nàng.
Nàng lôi kéo Sở Trác đi bên cạnh Sở Minh Yến, đám người vừa nói vừa cười vui vẻ lên đường.
Diện mạo Sở Minh Yến có phần anh tuấn, giữa lông mày nàng mang theo một cỗ khí tức khảng khái, hào hùng mà chỉ nam tử mới có được.
Mặc dù vóc người nàng có chút đơn bạc, thanh âm cũng thiên về trung tính. Nhưng nàng hiện nay cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, cộng thêm hành vi cử chi cũng giống nam tử, nên không có bất kì ai hoài nghi giới tính thật của nàng.
Nói đến huynh muội Sở gia này cũng thật thú vị. Sở Minh Yến thân là muội muội lại mang vẻ ngoài *nữ sinh nam tướng, cực kì giống cái *phiên phiên giai công tử.
* Nữ sinh nam tướng: nữ nhân mà dáng vẻ và khí chất có phần giống nam nhân.
* Phiên phiên giai công tử: công tử tốt đẹp xuất chúng, thanh nhã cao quý.
Mà Sở Trác làm ca ca, lại *nam sinh nữ tướng, một gương mặt tinh xảo tuyệt luân cơ hồ khiến cả nam lẫn nữ đều bị mê hoặc.
* Nam sinh nữ tướng: nam nhân mà dáng vẻ và khí chất có phần giống nữ nhân. Này còn được gọi là vẻ đẹp âm nhu nha các cậu ^^
Trần Y Y quay đầu nhìn Sở Trác, một đôi mắt đen ở dưới ánh mặt trời càng thêm mị hoặc, ẩn ẩn hào quang chói mắt.
Lúc này, Sở Trác cũng đang nhìn nàng, không đúng, hắn không có lúc nào là không nhìn nàng.
Trần Y Y trừng mắt nhìn một đôi mắt đẹp của Sở Trác, nhất thời trong lòng lại một trận ngũ vị tạp trần.
Bởi vì nàng chợt nghĩ đến sau này nàng đi rồi, không biết tên ngốc này có đem toàn bộ Sở gia nháo đến rối loạn hay không.
Nay nàng không biết tương lai sẽ ra sao, nên cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ nhiều.
Đợi cho đám người bọn họ ra đến bờ sông, bên bờ đã có vài người đang bắt cá.
Sở Minh Yến đem theo đám người đi tới, cùng những thôn dân đang làm việc kia chào hỏi.
Trò chuyện vài ba câu, liền cùng mấy người trêи bờ sông quen thuộc. Một hán tử trẻ tuổi đang cầm lưới đánh cá trong tay hướng bọn người Trần Y Y vẫy vẫy. Trần Y Y nhớ người này, hắn gọi là Dương Đại Ngưu.
Dương Đại Ngưu nói:” Các ngươi cũng đến bắt cá sao? Có cần ta giúp các ngươi một tay hay không? “
Kỳ Sinh nghe vậy, cất bước đi đến bên bờ sông, vừa đi vừa nói:” Cảm ơn Dương đại ca, bất quá không cần phiền huynh a, ta cùng cô nương câm đều có thể bắt tốt nha. “
Dương Đại Ngưu nghe vậy nhìn về phía Kỳ Sinh, thấy phía sau hắn còn đi theo một tiểu nha đầu nhỏ gầy.
Dương Đại Ngưu:” Tốt, vậy có gì cần hỗ trợ cứ việc gọi ta! “
Cô nương câm hướng Dương Đại Ngưu gật gật đầu, sau đó liền bắt đầu giúp Kỳ Sinh chuẩn bị dụng cụ.
Sở Minh Yến không nhịn được đi tới, nàng cầm một cây xiên cá tầm một thước, vẻ mặt kϊƈɦ động.
Trần Y Y thấy nàng cùng Sở Trác ở đây cũng không giúp được cái gì, bèn cầm lấy cái rỗ thức ăn cô nương câm mang theo, lôi kéo Sở Trác dọc theo bờ sông mà đi.
Nàng muốn tại phụ cận đi dạo, thuận tiện xem xét địa hình xung quanh một chút.
Mặc dù nơi này mười phần vắng vẻ, trận đại loạn kia có khả năng sẽ không ảnh hưởng đến tận đây.
Nhưng nàng cảm thấy, để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên vì bản thân mà chuẩn bị thật tốt một đường lui.
Hai người đi một hồi, Trần Y Y sợ ngốc tử nhà nàng mệt mỏi, liền chủ trương tìm một gốc cây ven sông nghỉ tạm.
Trần Y Y đem toàn bộ thức ăn trong rổ bày ra. Hai người cứ như vậy, ngồi cùng một chỗ, chậm rãi thong thả bắt đầu ăn.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của Trần Y Y hiện tại là, đem Sở Trác nuôi đến trắng trẻo mập mạp.
Về phần những chuyện khác, nàng không hề để tâm.
Trần Y Y thấy Sở Trác ăn được không ít, mới đem tất cả đồ vật thu thập, chuẩn bị mang Sở Trác đi xa hơn một chút.
Nàng mới vừa đứng dậy, đã thấy một con gà rừng cách chỗ bọn họ không xa.
Trần Y Y lập tức tỉnh táo lại, loại gà rừng sống trong núi này, so với gà nhà bổ hơn không biết bao nhiêu lần a~
Đang lúc nàng muốn vô thanh vô thức đi qua, sau đó cho con gà rừng mệnh khổ kia một kϊƈɦ trí mạng, thì gà rừng như cảm nhận được nguy hiểm, bèn vỗ cánh bay đi.
Trần Y Y vẻ mặt nuối tiếc đứng sững sờ tại chỗ, nhịn không được lẩm bẩm:” Con gà rừng này thành tinh sao? Ta một chút cũng không có động, vậy mà nó lại cứ như vậy bay luôn (+_+) “
Lúc Trần Y Y đứng lên, Sở Trác đã nhìn thấy trêи lưng nàng có vài cộng cỏ dại. Trong đó có vài cộng cỏ dại nghịch ngợm, dính vào vị trí hết sức xấu hổ.
Hắn muốn mở miệng nhắc nhở Trần Y Y, nhưng lại sợ một khi nhắc nhở sẽ làm nàng hoài nghi.
Sở Trác nghĩ như vậy, bèn âm thầm đến gần, muốn thần không biết quỷ không hay phủi xuống giúp nàng.
Tránh cho một hồi nàng cùng hắn trở về, sẽ bị người trong thôn nhìn thấy cỏ xanh mơn mởn ở vị trí xấu hổ nào đó.
Sở Trác đứng lên tiến lại gần Trần Y Y, sau đó hắn thật khoa trương nín thở, trực tiếp nhanh chuẩn ác một phát phủi cộng cỏ bé nhỏ kia xuống.
Ngay tại lúc tay hắn chạm vào y phục sau lưng Trần Y Y, một màn nàng thay đồ buổi sáng lại hiện lên trong đầu.
Ngón tay thon dài của Sở Trác run lên một chút, thế là bàn tay liền sượt qua da thịt mát mẻ lành lạnh nơi cổ Trần Y Y.
Hắn nghĩ “xong”
Trần Y Y đằng đằng sát khí quay đầu lại, không để Sở Trác kịp bày ra khuôn mặt đáng thương, nàng đã dùng cả hai tay đè ép mặt hắn.
Gương mặt trắng nõn của Sở Trác bị hung hăng đè ép, hắn bị chuyện vừa rồi dọa cho hoảng sợ không nhẹ, một đôi mắt to tràn đầy ngây ngốc, khϊế͙p͙ sợ.
Hắn nhìn sắc mặt khó coi của Trần Y Y, khó nhọc nói:” Không phải, lúc nãy…. “
Trần Y Y: ” Không phải cái gì mà không phải? Ngươi đừng cho ngươi là ngốc tử, ta liền có thể tha thứ cho người nhiều lần làm ra hành động đáng khinh với ta.”
Lần trước, nhìn lén…không, quan minh chính đại nhìn nàng tắm rửa, lần này thì ngon rồi, tay trực tiếp khinh bạt nàng.
Nếu không phải nhìn hắn thân thể yếu đuối, nàng đã trực tiếp đánh hắn một trận ra trò.
Hắn từ nhỏ đã là nhân trung long phượng, được người người ngưỡng mộ, Sở nhị gia, bị hai chữ đáng khinh của nàng đánh cho trái tim yếu ớt, mẫn cảm tan vỡ.
Trần Y Y vừa hướng hắn sử dụng vò mặt đại pháp, vừa thấp giọng giáo huấn hắn hành động như vậy là không đúng.
Đợi sau khi Trần Y Y giáo huấn xong, nàng liền phát hiện Sở Trác thần sắc mười phần ngốc trệ, giống như lại trở về dáng vẻ ngốc nghếch lúc nàng mới đến.
Hắn một mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm chân mình, cả người phảng phất đối với bên ngoài không thèm quan tâm.
Trần Y Y nhìn gương mặt nhỏ của Sở Trác bị vò cho đỏ lên, đột nhiên có chút áy náy nghĩ:” Thật vất vả mới nuôi cho hắn được thêm chút thịt, mới vừa chuyển biến tốt một chút, sẽ không bị mình vò ngốc đi? (๏_๏)”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.