Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai?

Chương 44: Sự thật phơi bày




Sau khi nó chạy đi, cả căn phòng im lặng, hai chân Tinh Anh như nhũn ra, anh ngã xuống đất, đôi mắt thẫn thờ như vô hồn. Tim anh đau như bị bóp chặt. Nhật ngửa mặt lên trần nhà, tim anh thật sự rất đau, từ bé tới giờ, anh chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vọng như bây giờ. Nam ôm lấy đầu, cố gắng che đi sự rỉ máu của trái tim. Thiên, Long, Bảo đứng đó, ba cái bóng dáng cao cao đứng đó, trông lạc lõng và cô đơn vô cùng. Họ... họ có thể cảm nhận được trái tim của họ đau đớn đến mức như vỡ ra... Giờ nếu hình dung họ, hãy nghĩ ngay đến chứ: đau... Vân nhìn một màn như vậy thì nhếch mép, trong lòng cô tức giận, khuôn ngực theo đó mà phập phồng, nhưng mặc dù như vậy, cứ nghĩ đến việc nó đã bỏ đi, đã rời khỏi cuộc đời của mấy anh ấy thì ả còn vui hơn nữa kia. Ha ha, nghĩ sao cơ chứ, đấu với ả ư? Đương nhiên chỉ nhận lại sự thất bại thôi...
Vân đi đến chỗ Nam, định dang tay để ôm anh thì...
- Đứng im đó! Đừng đến chỗ tôi, đừng phiền tôi nữa!! - Nam lớn tiếng nói, không biết từ bao giờ mà giọng của anh đã trở nên khàn khàn, có lẽ là do khóc quá nhiều...
Nam đau đớn đứng lên, tầm mắt anh rơi vào chiếc kính trên bàn, chiếc kính mà nó để lại, bỗng, anh ngớ người, như nhớ ra điều gì đó, anh cầm chiếc kính đó, vội chạy lên phòng. Mọi người cũng vì hành động của Nam mà bừng tỉnh, mọi người bất ngờ nhìn theo bóng dáng của Nam mà không hiểu gì. Ngồi lại một lúc lâu, họ bắt đầu rời đi và đi lên phòng của mình. Bà Phương cũng rời đi từ lúc nào không biết. Vân vẫn đứng đó, ả đang tìm một kế hoạch thật hoàn chỉnh để khiến cho mấy anh yêu lại ả.
....
Nam chạy về phòng, anh lôi chiếc lap top của mình ra, sau đó tháo chiếc nơ ở kính của nó ra, anh móc cái gì đó ở trong chiếc nơ bé xíu đó rồi gắn vào lap top, màn hình lap top sáng lên, anh nhấn vào một mục gì đó...
....
Ở dưới nhà, giờ đã là khuya lắm rồi...
Ring ring...
Tiếng chuông cửa nhà của sáu anh vang lên, cô giúp việc mệt mỏi chạy ra mở, mọi người trong nhà, không hiểu sao đều bật dạy sau tiếng chuông đó...
Cô giúp việc vừa ngáp ngủ vừa mở ra, chưa kịp nhìn rõ mặt đã có hai bóng dáng lao thẳng vào trong nhà...
- Các anh... các anh, Nhi, Nhi nó mất tích rồi, giờ này mà nó còn chưa về nhà. Nó có ở đây không? - Thư cùng với Như sốt sắng hỏi.
Như vừa mới bay về, việc công tác của cô kết thúc sớm hơn nhiều so với dự kiến nên cô được trở về sớm, vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại của Thư báo tin, cô vội vàng đến gặp Thư và đến nhà sáu anh.
- Cô ta như thế nào... có liên quan đến bọn tôi sao? - Thiên lạnh lùng nói, theo sau anh là Nhật, Tinh Anh, Bảo và Long.
- Ơ, anh... sao vậy? - Như ngẩn tò te. Sao vậy nè?
- Chuyện của tụi nó, cháu cũng chẳng cần biết! - Bà Phương đứng ở bên cầu thang nói, bên cạnh là ả Vân đáng ghét.
- Bà...
- Aaa...
Tiếng của Nam ở trên phòng vọng xuống. Tất cả mọi người vội vàng chạy lên. Mở cửa ra thì thấy Nam đang thẫn thờ nhìn vào màn hình máy tính, nước mắt anh rơi, mắt đỏ hoe...
- Nam, Nam, mày... em sao vậy? - Tinh Anh vội chạy đến, giữ lấy vai Nam, nặng nề hỏi.
Nam không nói gì, anh cắn môi, lắc đầu rồi chỉ tay vào màn hình máy, thấy rõ được tay anh đang run...
- Các anh.. tự.. tự xem đi!
Nhật di chuyển chuột, trên mục hiện lên mấy cái video. Anh nhấn vào đoạn video đầu tiên...
" Là lúc Nhi đến nhà ăn cơm sau buổi đi làm đầu tiên?"" - Mọi người cùng nghĩ.
- Em cho tụi anh xem mấy cái này làm gì? - Long khó chịu hỏi, tụi anh đang muốn quên đi hình ảnh của nó vậy mà cái thằng này...
- Cứ xem đi đã! - Bảo ấn đầu Long. Anh biết, chắc chắn phải có lí do, Nam mới làm vậy...
Đoạn video chiếu đến cảnh mà nó đang ở trong bếp nấu ăn, Nam quay sang nói:
- Nhi vô tội, tụi mình trách sai em ấy!
Mọi người nghe vậy, dán mắt vào màn hình. Đúng, quả thực là Nhi không có gây sự với Vân. Bọn họ nhìn rõ được những hành động của Vân. Đầu tiên, cô ta cố tình đỏ bát canh vào tay nó làm nó bị phỏng lớn, sau đó, có vẻ như nó cố nhẫn nhịn nên quay sang tìm chút băng gạc mà không nói gì, Vân hình như chưa thỏa mãn, cô ta nói năng về bố mẹ nó, những lời nói xúc phạm thô tục và sau đó bị nó tát - đây mới chính là lí do Nhi tát Vân...
Mấy anh cảm giác tim bỗng nhói lên... bọn họ hiểu sai về nó rồi... đau khổ thật...
- Đồ đàn bà thối tha! - Thiên lạnh lùng văng ra năm chữ kia.
Vân thì mặt trắng bệch, cắt không còn một giọt máu, sao lại có đoạn video này được, trong bếp đâu có gắn camera... Trong lòng ả run lên từng đợt...
Thư và Như coi xong lườm Vân mấy cái...
- Thì ra chuyện hôm đó là Như vậy! - Thư hậm hực nói, thảo nào nhỏ Nhi về buồn suốt hà...
Nhật chọn một đoạn video khác. Là lúc Như bị Vân đẩy xuống và nó cùng Thư cứu cô.
- Á, ai quay cái này vậy? - Như bất ngờ thốt lên. Sao lúc đó có người quay mà cô không biết ta?
- Đồ khốn nhà cô, cô dám định giết Như sao? - Long quay sang trừng mắt với Vân.
- Ơ, cái này.. em.. em không biết... - Ả run run nói. Tại sao lại có đoạn video này được?
- Không cần chú ý đến việc này! - Nam nói rồi nhấn chuột, chuyển sang một đoạn video khác. - Đây mới quan trọng.
Nghe vậy, Như lườm anh một cái, nói thế khác gì cô không quan trọng cơ chứ. Xì!
Thế là đoạn video khác được bật lên. Là lúc nó ở văn phòng ở Trụ sở. Nó bị Hoa hạ thuốc ngủ rồi bị lừa kí giấy - là những giấy tờ mà họ đã xem... Sau đó, ả Vân bước vào đưa tiền cho Hoa. Sau đó, Vân nói một chút rồi ả đỡ nó ra ngoài. Vì trời cũng chập choạng tối nên nhìn không rõ. Họ chỉ biết được rằng, ả Vân đỡ nó lên taxi rồi dừng ở đâu đó sau mới về biệt thự của sáu anh. Cuối cùng là cái lúc mà nó bị dội nước vào mặt, bị họ đổ tội, xúc phạm. Ở tầm nhìn này, họ có thể thấy rõ được những giọt nước mắt của nó...
Đau.. đau quá đi mất! Còn đau hơn lúc vừa nãy, Hiểu lầm người con gái mình thương, xúc phạm cô ấy rồi nói muốn giết cô ấy chỉ vì sự hiểu lầm ấy... giờ lại biết được hết sảy tất cả những sự thật sau nhiều sự việc. Họ đã sai!... Quả thật là đau hơn bao giờ hết! Nỗi đau này.. họ làm sao chịu được đây... làm sao đây. Tim họ đã chịu tổn thương nhiều lắm rồi...
- Sao.. sao mày có những video này Nam? - Tinh Anh run run hỏi, nước mắt không tự chủ rơi xuống...
- Lần trước, trước khi đưa cho nhóc cái kính, em có gắn vô đó một chiếc camera mini vào đó... giờ mới nhớ ra... - Nam nặng nề nói. Anh định gắn cái camera này để được ngắm nhìn Nhi nhiều hơn nhưng lại quên béng mất.
- Á à, thằng này, mày là loại biến thái, gắn như vậy, nhỡ đâu Nhi đi tắm mày cũng xem sao? - Tinh Anh vội nói.
- Ách, đâu có, em đâu có xem, máy cũng không có ghi hình mấy cảnh kiểu đó đâu. Anh nghĩ em như thế nào ấy! - Nam giật mình, vội xua tay.
...
Sáu anh lại thẫn thờ, giờ họ đau lại càng thêm đau, họ có lỗi với nó nhiều nhiều lắm...
Chát...
- Bà.. bà
Giọng Vân run run... bà Phương... vừa tát ả...
- Đồ đàn bà thối nát, tôi luôn tin tưởng, yêu thương cô.. vậy mà.. cô lại là như vậy!! - Bà Phương hung hăng định nhảy vào đánh ả nhưng...
- Bà dừng lại đi! - Giọng nói lạnh tanh của Nhật vang lên. Mọi người trong phòng không tự chủ run, cảm giác lạnh người. Vân sợ hãi ngồi phịch xuống đất...
- Đánh... rất bẩn tay! - Nói xong, Nhật gọi điện cho ai đó. Một lát sau, có hai tên vệ sĩ lực lưỡng đến và lôi ả Vân đi...
- Cứu, cứu em với, em sai rồi, sai rồi, e hứa sẽ không như vậy nữa, em sẽ sửa lại mà, tha cho em đi, em van xin các anh đấy!! - Vân giãy giụa.
- Lôi cô ta đi, cho cô ta sống không bằng chết! Hừ! - Nhật lạnh lùng nói, ánh mắt lộ rõ vẻ khát máu...
Mọi người trong phòng im phăng phắc...
....
Sau khi Vân đi...
- Sao.. sao các anh lại ngu xuẩn như vậy hả?? Sao các anh lại không tin tưởng Nhi?? Tại sao?? Đó mà gọi là tình yêu của các anh đối với nó ư?? Giả dối!! - Như bỗng gào lên, cô cảm thấy đau thay Nhi...
- Bình tĩnh, chị ơi, chị bình tĩnh, điều quan trọng là Nhi đang ở đâu?? - Thư nức nở nói.
- Đúng rồi.. Nhi.. Nhi đang ở đâu?? - Sáu anh đồng thanh lên tiếng, họ như bừng tỉnh giữa đau khổ.
...
....
----------
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.