Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 57:




Nhận được điện thoại của Tưởng Minh, An Tạp liền kích động chạy ngay ra ngoài. Hôm nay y trúng sổ số? Hay là nhặt được bịch tiền? Cư nhiên có ngày y mời hắn đi ăn cơm Tây… Hắc hắc, lần này phải ăn nhiều một chút!
.
An Tạp buồn bực xoa xoa vòm ngực vừa mới bị Tưởng Minh ngược đãi, Mập Mạp quả nhiên không đáng tin cậy mà, dễ dàng bán đứng mình như thế… Vừa bước chân vào cửa đã bị “bạn tốt” Tưởng Minh tống ngay cho một đấm.
“Khụ khụ khụ… Ngươi làm gì xuống tay ngoan độc như vậy a? Dịch dạ dày cũng trào ra hết rồi, ngươi nói coi tí nữa ta ăn thịt bò làm sao?”
“Hừ, còn nói hươu nói vượn! Ngươi cho Mập Mạp xem mấy thứ đồ loạn thất bát tao gì đó hả?” Tưởng Minh liếc xéo hắn một phát, cầm con dao hung hăng cắt thịt bò.
An Tạp vội nuốt một ngụm nước miếng: “Cái đó còn không phải là ta dày công suy nghĩ cho tính phúc các ngươi hay sao?”
“Hừ! Ê này… lần đầu tiên ngươi làm có phải rất đau hay không?” Vòng vo nửa ngày, rốt cuộc Tưởng Minh cũng đem lời muốn hỏi quăng ra đầu lưỡi.
An Tạp sửng sốt, nhìn miếng thịt bò đã đưa lên miệng phân vân không biết nên ăn hay không. Đắn đo một hồi, hắn chọn lựa buông miếng thịt, cẩn thận quan sát Tưởng Minh.
“Ngươi… nhìn ta làm gì?” Tưởng Minh chột dạ cúi đầu dùng bữa.
“Lúc ăn cơm… không phải thời gian đàm luận loại chuyện như thế.”
Tưởng Minh cũng buông dao nĩa: “An Tạp, ngươi nói thật cho ta xem ngươi có nằm dưới qua lần nào chưa?”
“Rồi…” An Tạp kì quái, tự nhiên lại nhắc đến chuyện này làm gì?
“Vậy… lần đầu tiên cảm giác như thế nào?” Tưởng Minh lại cúi đầu dùng bữa, cố gắng che dấu vẻ thẹn thùng.
An Tạp càng kì quái: chẳng lẽ hai người bọn họ còn chưa có xxoo qua? Không có khả năng a! Hay là Mập Mạp bị y đè xuống dưới? Kháo! Kia chẳng phải là phản tác dụng?
“Cũng được…” An Tạp trả lời qua loa, đùa chứ ai muốn đem chuyện này nói cho người ngoài nghe? Lão Tiêu mà nghe phong thanh được chuyện này có mà cấm dục cả tháng nha!
“Có phải rất đau hay không?” Tưởng Minh kích động hỏi.
“Nếu làm tốt tiền diễn thì chắc là không đau lắm đâu.” An Tạp mang máng nhớ lại, hình như không quá đau, mơ hồ còn rất sảng khoái nữa.
“Thật vậy à?” Tưởng Minh vừa nghe được hai chữ không đau liền lập tức cao hứng, nếu An Tạp là một kẻ kinh nghiệm đầy mình còn nói không đau, vậy không thể nào sai được!
“Ân, kì thật nằm dưới cũng không tệ, làm phía trên chủ yếu là thể lực, mệt chết đi được, làm mặt dưới chủ yếu hưởng thụ là được.” An Tạp lại lần nữa bơm hơi cho Tưởng Minh nằm dưới.
“Hưởng thụ… làm phía dưới mà cũng có cảm giác sao?” Tưởng Minh đầy một bụng nghi hoặc, làm mặt dưới không bị đau đã là quá tốt, không nghĩ tới lại còn có cảm giác nữa…
An Tạp hết nói. Mấy người bạn tình lúc trước của y chắc chắn rất thê thảm, người trước mặt này khẳng định sẽ hưởng thụ một mình, xong rồi cũng chẳng thèm quản người khác thế nào. Ngẫm lại thì biết chắc y chẳng có kĩ xảo nào đáng nói, vậy mà lúc nào cũng vỗ ngực tự xưng kĩ thuật tốt. Hừ, tốt cái thí a!
.
Mập Mạp vẫn chạy bộ như thường lệ, nhưng hôm nay tâm trạng lại phá lệ vui sướng. Nhớ đến không khí giữa hai người tối hôm qua, hắn không tự giác mà cảm thấy cả người khô nóng.
Lần đó có thể tính là lần đầu tiên của Mập Mạp, mỗi lần nghĩ đến cái miệng nhỏ nhắn của Tưởng Minh, hạ thân hắn lại bắt đầu có cảm giác.
Lúc đấy Mập Mạp cũng rất kinh ngạc, bởi Tưởng Minh là con người kiêu ngạo cỡ nào hắn biết, thế nhưng một người kiêu ngạo như thế lại chủ động vì hắn làm việc đó, minh chứng y yêu hắn cỡ nào a!
Tối hôm qua hai người đồng giường cộng chẩm, Mập Mạp ôm Tưởng Minh, còn Tưởng Minh thì như con cún nhỏ rúc vào người Mập Mạp say ngủ, cả nước miếng cũng nhiễu đến trên người Mập Mạp.
Mập Mạp thì động cũng không dám động, sợ sẽ đánh thức bảo bối trong lòng, mãi một lúc mới chợp mắt được. Cứ như thế mãi thì thật tốt, rất ngọt ngào, lại có không khí gia đình nữa.
.
Hôm nay Tạ Cường và Trương Khải Khải sẽ bay sang Mỹ nên mọi người đều ra sân bay tiễn. Trương Khải Khải nắm chặt tay Tạ Cường, trốn mình phía sau lưng y, thỉnh thoảng lại ngây người ra, có lúc lại cười khúc khích như một tiểu hài tử.
Mục Kiền với Tưởng Minh kéo Tạ Cường ra một góc khác: “Qua Mỹ mà có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại, nghe chưa?”
“Ha ha, ta biết.”
“Tạ Cường… Tiểu Khải biến thành như vậy ta không thoát khỏi có liên quan. Các ngươi sang Mỹ rồi ta sẽ nhờ cha mẹ tìm giúp một ông bác sĩ chuyên khoa thần kinh tốt nhất.” Tưởng Minh áy náy nói.
“Ân, ta cũng tin tưởng hắn có thể trở về như xưa. Ngày hôm qua ta đưa hắn đi tái khám, bác sĩ bảo hắn đang phục hồi rất tốt, trình độ trí lực chắc xấp xỉ đứa bé 8 tuổi… Kì thật, cho dù hắn mất luôn trí nhớ cũng không sao, ta thương hắn là đủ rồi.”
Mục Kiền cùng Tưởng Minh yên lặng gật đầu, nhìn về phía Trương Khải Khải đang chơi tù xì với Mập Mạp bên kia, lại yên lặng thở dài trong lòng.
Ba người quay trở lại tụ tập với mọi người. “Ba ba…” Trương Khải Khải hưng phấn chạy tới, hai cánh tay vòng quanh cổ Tạ Cường, cả người như con mèo nhỏ cọ đến cọ đi.
“Đúng rồi, Tạ Cường này, sao hắn cứ gọi ngươi là ba ba vậy?” Tề Thiên nhịn không được nêu ra thắc mắc của mình.
“… Cái này ta làm sao mà biết được. Vừa tỉnh lại thì câu đầu tiên hắn nói chính là ba ba, từ đấy về sau cứ như thế luôn.”
An Tạp bật cười: “Ha ha, ngươi nhanh chóng dạy hắn thay đổi cách xưng hô đi, bằng không có người lại nghĩ ngươi là ông chú lừa bán nhi đồng thì khổ!”
Bầu không khí bi thương dịu đi một chút, đoàn người ở lại nhìn hai thân ảnh kéo hành lý xa dần, trong lòng đều thầm chúc phúc, mong sao bọn họ sẽ nhanh tốt lên.
Ngồi trên máy bay, Trương Khải Khải hết nhìn đông lại nhìn tây, thỉnh thoảng còn hét lên ba ba, dẫn đến mấy ánh mắt kì dị của những người xunug quanh. Nam nhân còn trẻ như vậy mà đã có đứa con lớn bằng ngần đấy cơ á? Quả là bất khả tư nghị…
Tạ Cường phải giữ chặt Trương Khải Khải, giúp y gài dây an toàn, sau đó thấp giọng vỗ về bên tai y: “Ngoan, ngủ đi! Ngủ một giấc rồi ba ba mang ngươi đến một chỗ rất xinh đẹp.”
“Ân, ba ba.” Ánh mắt Trương Khải Khải vụt sáng, sau đó thành thật ghé vào vai Tạ Cường mà ngủ.
.
Mập Mạp kéo Tưởng Minh lên một chuyến xe buýt. Bởi vì hôm nay là thứ hai, giấc tan tầm tan học này người đặc biệt nhiều. Khi lên xe đã không còn chỗ ngồi, bất đắc dĩ hai người đành phải đứng.
Khi hai người vẫn còn phải đứng thì xe dừng, vài người đi xuống nhưng chục người đi lên, trong xe lập tức chật chội hơn hẳn. Tưởng Minh cau mày, lần sau tuyệt đối không bao giờ nghe lời Mập Mạp mà dùng phương tiện giao thông công cộng gì đó nữa, khó chịu muốn chết!
Rốt cuộc cũng đến trạm cần xuống, Tưởng Minh nhảy phóc một cái xuống xe, còn Mập Mạp phải chen nửa ngày mới đặt chân được xuống đất. Hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng, Tưởng Minh là cậu ấm từ nhỏ nào quen được lối sống bình dân như thế, bèn nhanh chóng chạy đến trấn an.
“Lần sau chúng ta không dùng phương tiện công cộng nữa. Tưởng Minh à, ngươi đừng sinh khí.”
“Hừ!” Ngẩng cao đầu như con gà trống, Tưởng Minh cứ thế đi vào câu lạc bộ. Thế nhưng vừa vào cửa hai người đã sửng sốt… tình huống gì đây?
“Ba! Mẹ! Sao hai người lại ở đây?” Tưởng Minh kinh ngạc nhìn cặp vợ chồng đang ngồi trong đại sảnh.
“Đến thương lượng chút chuyện với hai con.” Mẹ Tưởng Minh đứng dậy, dạo một vòng quanh Mập Mạp rồi âm thầm giật mình. Đây chính là cái đứa Mập Mạp lần trước? Thật là ngoài dự đoán a!
“Mẹ à, con nhờ mẹ tìm chuyên gia khoa thần kinh mẹ tìm chưa?”
“Tìm rồi, sắp xếp hết cả rồi. Chờ tụi kia đến nước Mỹ tức khắc sẽ có chuyên gia đến an bài đâu ra đó.”
Tưởng Minh nghe vậy cũng thở ra một hơi. Hoàn hảo y còn có thể giúp được ít chuyện, bằng không thì áy náy với hai người kia lắm.
“Hai bác… Chào bác trai, chào bác gái ạ.” Mập Mạp không phải lần đầu gặp mặt mama Tưởng Minh, nhưng hoàn cảnh hai lần gặp nhau hoàn toàn bất đồng, lần trước là diễn trò, còn lần này là thật sự.
“Ai u, ông có nghe rõ không? Hắn gọi ta là bác gái a, ha ha ha ha, thật là một đứa nhỏ đáng yêu, khoẻ mạnh kháu khỉnh, so với Minh Minh nhà chúng ta thì nghe lời hơn nhiều.”
Nội tâm Tưởng Minh lạnh lẽo, mẹ không phải đang nói về mình, mẹ đang nói về cái con cún nhỏ của mẹ mà thôi…
“Mẹ à, hai người lặn lội đường xa đến đây rốt cuộc là muốn thương lượng chuyện gì a?” Tưởng Minh thắc mắc.
“Ây da, ông nói đi, ha ha…” Mama Tưởng Minh cứ như cô gái nhỏ lắc la lắc lư trở lại chỗ chồng mình, ngồi xuống bên cạnh ông, đôi tay thì vân vê tà áo, một bộ dạng muốn nói lại thôi thật làm cho Mập Mạp rét lạnh một phen.
“Khụ… Tưởng Minh, ngươi cũng đã 26 rồi, xem như trưởng thành, cũng đến lúc phải thành gia lập nghiệp.”
Cả Mập Mạp lẫn Tưởng Minh đều sửng sốt… Này có nghĩa là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.