Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 53: Cô cố ý chạy tới chỗ của tôi khoe ân ái???




Viên Sơ Nhụy ôm bạn nhỏ vẻ mặt mộng bức vào trong lòng ngực: "Đùa em, em muốn làm cái gì liền làm cái đó, chị không để bụng em có thể kiếm tiền cho chị hay không, chỉ cần em cao hứng là được."
"Mà ngẫm lại, nếu là thật sự muốn tiến vào vòng điện ảnh hãy nói cùng chị."
Đào Hựu Tình nằm ở trong lòng ngực cô, nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, giơ tay khoa tay múa chân một cái "Bảy": "Như vậy đi, nếu ca khúc mới có thể qua 7 cửa, em đây liền làm hai đầu luôn, thế nào?"
Nàng muốn trở thành solo quốc dân, cũng muốn ở các phương diện đều nghiền sát Giang Nhã Lăng đuổi Giang Nhã Lăng ra khỏi Giang gia, nhưng trở thành solo quốc dân yêu cầu thời gian rất dài, nàng không thể chờ đến khi trở thành solo quốc dân mới chậm rãi đối đầu Giang Nhã Lăng, ai lại nói được chính xác khi đó đã xảy ra biến hóa long trời lở đất gì?
Nhưng nếu hiện tại nàng quyết định không được, không bằng cứ giao cho ông trời tới giúp nàng quyết định, hơn nữa thành tích bảy cửa, đã dư dả đánh mặt Giang Nhã Lăng!
Viên Sơ Nhụy gật đầu: "Được, cứ theo suy nghĩ của em mà làm."
"Nếu em không lấy được hạng một song âm," Đào Hựu Tình hỏi, "Có phải chị thật thất vọng hay không a?"
Viên Sơ Nhụy tay ở trên tóc dài của nàng vỗ về một chút: "Chị tin tưởng em sẽ dùng hết toàn lực diễn trên các sân khấu, chỉ cần em nỗ lực, chị liền sẽ không thất vọng."
Đào Hựu Tình cong mắt đào hoa lên, nhuyễn thanh nhuyễn khí nói: "Nhuỵ muội muội thật tốt."
Viên Sơ Nhụy cười khẽ: "Nói chị tốt còn không hôn chị một chút?"
Đào Hựu Tình căn cứ tâm "Tôi là tiên nữ, liền hào phóng nhân từ với cô một chút mới tốt", liền hôn cô vài cái, hôn hôn liền đè ngược cô lại ở trên sô pha, đem "Tiện nghi" ngoài miệng đều chiếm sạch sẽ.
......
Ngày hôm sau ra cửa, Đào Hựu Tình đã thoát khỏi độc thân cho nên lúc trang điểm tâm tư càng nhiều, ngày thường nàng ỷ vào đẹp tự nhiên, trừ phi trên mặt có mụn, nếu không trang điểm nhẹ cơ bản là ra cửa, thậm chí không trang điểm đã ra cửa. Hôm nay vì Viên Sơ Nhụy, nàng kín đáo dụng tâm đánh son môi oánh nhuận, vẽ eyeliner mắt mèo, vẽ mắt lấp lánh, mang hoa tai trân châu quý báu, lại tỉ mỉ chọn lựa váy áo, giày, cố gắng trang điểm chính mình trở thành tiên nữ thật sự, để Viên Sơ Nhụy đối với nàng càng không thể tự thoát ra được!
Nàng ở trước gương sửa sang chính mình, mặc váy lụa màu đen sao trời, đắp một áo khoác nhỏ, eo thon, dáng người cao ráo, nàng cảm thấy thập phần vừa lòng mới cầm lấy túi xách cùng áo lông vũ dài đi ra ngoài, vừa lúc Viên Sơ Nhụy cũng vừa từ trong nhà ra tới.
Nàng phát giác Viên Sơ Nhụy hôm nay trang điểm hay ăn mặc cũng dụng tâm, tóc đen được vén qua hẳn một bên, có thêm một trang sức hoa hồng màu bạc, trang dung càng thêm xinh đẹp, trang phẩm mới ở trên người tinh xảo lại gãi đúng chỗ ngứa rõ ràng tăng nhiều. Cô còn mặc một bộ tây trang nữ màu ngân bạch, quần áo lấp lánh giống như màu sắc ánh trăng, ưu nhã mà mỹ lệ.
Tầm mắt hai người giao hội trong nháy mắt, đều hiểu rõ đối phương ăn mặc đẹp như vậy là vì ai, ăn ý hướng đối phương đi đến. Viên Sơ Nhụy vươn tay, Đào Hựu Tình nắm lấy tay cô, hôm nay trong lòng bàn tay có thêm một tay khác tượng trưng cho ý nghĩa đã khác với người khác, trong lòng hai người rất có cảm xúc —— hôm nay là bạn gái của nhau.
Đào Hựu Tình nhìn về phía Viên Sơ Nhụy, chờ cô mở miệng, cô hiểu ngầm, nhẹ cong khóe môi, tình ý chân thành nói: "Rất đẹp."
Không ai có thể đẹp mắt hơn bạn nhỏ của cô.
Đào Hựu Tình nhất thời bắt đầu kiêu ngạo, tự hào mà chọc tóc dài của mình một chút: "Đó là vẻ ngoài xinh đẹp của bổn tiên nữ, mỗi ngày lại đẹp thêm a!" Tiếp theo lại nhìn về phía cô, mắt đào hoa ngập nước, khóe mắt xinh đẹp lộ ra một tia vũ mị, thần sắc đầy đắc ý cùng tự tin, "Làm người ta không cách nào tự kiềm chế được."
Viên Sơ Nhụy xem đến sửng sốt, lực độ nắm thật chặt bắt lấy tay nàng, cúi người tới gần nàng, ở bên tai nàng thân mật ái muội mà: "Vậy phiền toái em trước khi đến công ty thu một chút mỹ mạo của em lại, làm nó tạm thời không cần mê người như vậy."
Đào Hựu Tình khó hiểu: "Vì cái gì?"
Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười: "Bởi vì lại mê người như vậy, son môi của em hiện tại sẽ loạn ngay."
Đào Hựu Tình ngẩn ra, ba giây sau rốt cuộc phản ứng lại ý tứ của Viên Sơ Nhụy, trên mặt nhất thời hiện lên hai luồng đỏ ửng nhạt, như đóa đào hoa xinh đẹp mà loá mắt ngày xuân đầu tiên nở rộ, làm tim người đập thình thịch. Nàng nâng mí mắt nhìn về phía cô, bỗng nhiên cười, bước chân ra hướng về phía cô đến gần một bước, giống như yêu tinh câu người: "Em không cần, em liền phải câu dẫn chị đến không có biện pháp có được em, lại đặc biệt thích em."
Viên Sơ Nhụy giơ giơ mi lên, lúc Đào Hựu Tình đắc ý nhìn chăm chú thì móc điện thoại ra gọi cho Hoắc Minh Ân: "Tôi đến công ty trễ một chút."
Đào Hựu Tình: "?"
Viên Sơ Nhụy cắt đứt điện thoại, không nói hai lời liền đem nàng vào trong nhà.
Còn không phải là son môi loạn sao? Loạn liền loạn đi, các cô có rất nhiều thời gian trang điểm lại, dù sao bạn nhỏ của nàng hôm nay cũng không có lịch trình gì.
......
Buổi tối, Viên Sơ Nhụy đứng ở cửa nhà Đào Hựu Tình, nhẹ chọc chóp mũi nàng, nghiêm nghị nói: "Đêm nay phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai em còn phải quay chương trình."
Ngày mai Đào Hựu Tình sẽ lên một chương trình tên là 《 Idol classroom *》, khách mời được mời đến chương trình đều là cơ hội thể hiện thực lực, chương trình có đôi khi còn sẽ mời người biên đạo nổi tiếng, từ làm cùng tới biên Khúc nhóm và tham gia các phân đoạn riêng. Các khách mời có thể nỗ lực dựa vào bản lĩnh bản thân, thắng được ưu ái của đối phương, càng sâu hơn là có thể có cơ hội được đối phương chủ động hợp tác.
(*Idol classroom: Lớp học thần tượng)
Đào Hựu Tình ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."
Viên Sơ Nhụy nhìn nàng, nâng mặt nàng lên: "Chị sẽ bồi em đi."
Đôi mắt Đào Hựu Tình nháy mắt cong thành trăng non: "Tốt."
Viên Sơ Nhụy ánh mắt ôn nhu như nước, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, nói: "Không cần cho chính mình quá nhiều áp lực, cho dù A Khánh không muốn chủ động cùng em hợp tác, Nguyệt Vịnh cũng sẽ tận lực giúp em thuyết phục anh ấy hợp tác."
Ngày mai 《 Idol classroom 》 sẽ mời đến người biên đạo ừng lẫy nổi danh trong giới giải trí A Khánh tham gia vào phân đoạn riêng, bây giờ nhiều vũ đạo của nhóm nhạc nổi tiếng đều có hắn tham gia, am hiểu các loại phong cách vũ đạo, có phong cách cá nhân đặc sắc. Nếu có thể cùng hắn hợp tác, kia nhất định có thể vì album của Đào Hựu Tình dệt hoa trên gấm.
Đào Hựu Tình từ lúc bắt đầu thì dã tâm bồng bột mà muốn nếm thử dựa vào bản thân để thắng được ưu ái của đối phương, nếu A Khánh chủ động muốn cùng nàng hợp tác, phương diện giá cả liền không cần Nguyệt Vịnh tăng lên, đây cũng là vì tiết kiệm tiền cho Nguyệt Vịnh.
Viên Sơ Nhụy có thể hiểu tâm ý nàng, đồng thời cũng không hy vọng nàng cho chính mình quá nhiều áp lực, áp lực quá lớn cũng không phải chuyện tốt.
"Anh ấy sẽ coi trọng em." Đào Hựu Tình nói, "Em chính là tiên nữ!"
Viên Sơ Nhụy cười khẽ, cầm lòng không đậu mà hôn hôn môi mềm mại của nàng, ôn thanh nói: "Đúng, em là tiên nữ."
Viên Sơ Nhụy nói: "Khách mời ngày mai còn có đào Nhã Lăng, tuy rằng trọng tâm của cô ta hiện hướng qua điện ảnh, nhưng bên này cũng không phải hoàn toàn từ bỏ, vẫn muốn dựa đầu này đầu kia xuất hiện."
Đào Hựu Tình ôm lấy cô:: "Toàn bộ quá trình chị phải bồi em tức chết cô ta!"
Viên Sơ Nhụy lại cười nói: "Được được được, đều nghe Đào đổng chúng ta." Sau đó hôn nàng thật sâu, nói, "Ngoan, sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai chị dắt em đi ăn bữa sáng."
"Ừm!" Đào Hựu Tình ngoan ngoãn đáp.
......
Ăn xong bữa sáng, đôi tay Đào Hựu Tình cầm một ly sữa đậu nành ấm áp tinh khiết thơm ngon, ngoan ngoãn đi theo Viên Sơ Nhụy rời đi. Viên Sơ Nhụy một bên duỗi tay giữ ở trên eo nàng, một bên xem điện thoại, mang theo nàng đi đến phòng nghỉ.
Nghênh diện Giang Nhã Lăng đi tới cùng hai vị người đại diện của nàng ta —— Chu Dĩ Nhu cùng Tiền Mộng.
Tầm mắt Viên Sơ Nhụy cùng Chu Dĩ Nhu bình đạm mà giao hội trong một cái chớp mắt, Giang Nhã Lăng nhìn thấy hai người các cô đã vội vàng giống như tuyên bố chủ quyền mà giữ trên cánh tay Chu Dĩ Nhu, mà Chu Dĩ Nhu cũng không có tị hiềm đẩy nàng ta ra, một màn này Đào Hựu Tình xem đến nhẹ nhàng, cái gì cũng chưa nói —— giống như thấy thứ không đáng giá.
Đúng lúc này, điện thoại của nàng đột nhiên vang lên một chút, có thông báo mới, nàng vừa lấy ra liền thấy —— 2 ngàn 400 vạn đến, một phân không ít.
Nàng hiện tại liền rất không phúc hậu bật cười: "Ha ha, tâm tình của em bắt đầu mỹ lệ!"
Ngày hôm qua Viên Sơ Nhụy bị sắc đẹp nàng choáng váng đầu óc đã quên chuyện này, trước lúc sắp ngủ đặc biệt dặn dò Hoắc Minh Ân hôm nay phải làm thỏa đáng.
Kiếm được 2 ngàn 400 vạn, còn vớt người theo luôn, nàng hiện tại liền một chữ —— sảng!
Phải biết rằng có thể kiếm nhiều như vậy, lúc trước khi nâng giá thì nàng nâng tàn nhẫn một chút!
Đào Tiên Nữ: Vợ của mình, khách khí cái gì!
Viên Sơ Nhụy sủng nịch mà thở dài: "Em cao hứng là được."
Tầm mắt Chu Dĩ Nhu nhìn Đào Hựu Tình tươi cười trong sáng chân thành tha thiết dừng lại thêm vài giây, sau đó ở Viên Sơ Nhụy mãn hàm hạ ánh mắt cảnh cáo, dường như không có việc gì mà đi khỏi.
Giang Nhã Lăng nhìn người bỗng nhiên cười rộ lên: "?"
Cô ta điên rồi?
Đào Hựu Tình xem nhẹ nàng ta, tâm tình sung sướng kéo bạn gái hoàn mỹ của mình hướng phòng nghỉ đi.
......
Hình thức chương trình 《 Idol classroom 》 phỏng theo tranh cử ban cán sự trong lớp học, người tranh cử là các khách mời mới tới, thành viên cố định phụ trách đầu phiếu cùng bạn học cùng lớp, cũng là phụ trách kéo bầu không khí của chương trình, đi theo hướng dẫn của Host*. Mỗi kỳ chọn lựa một vị lớp trưởng, có phân đoạn riêng là sẽ lại tuyển thêm một vị uỷ viên văn nghệ.
(Host = người chủ trì)
Lớp trưởng cần phát triển đức trí thể mỹ toàn diện, tức là nhảy hay hát đều tối ưu, uỷ viên văn nghệ từ các khách mời tham gia chương trình đặc biệt chọn lựa. Lớp trưởng được chọn ở chương trình ở kỳ tiếp theo sẽ lên chương trình tiếp, được đến hai cơ hội biểu diễn.
Từ đầu chương trình, năm vị khách mời mặc giáo phục quần dài màu lam lên sân khấu tranh cử, nhất nhất tiến hành tự giới thiệu, sau đó người chủ trì liền bắt đầu giúp bọn họ tạo kéo dài thời lượng, nói chuyện phiếm, vứt ngạnh, vững vàng mà đem thời gian của chương trình khống chế.
Đào Hựu Tình lớn lên xinh đẹp, vẫn là linh hồn thú vị, dựa vào bản lĩnh chính mình tiếp ngạnh liền bắt lấy không ít thời lượng, làm ở Viên Sơ Nhụy đang ở ngoài chú ý nàng một lần thực vui mừng.
Giang Nhã Lăng trước mặt người khác nhân thiết là em gái nhà bên mềm mại thanh thuần, không như Đào Hựu Tình thoải mái, cũng không nhiều ngạnh, cho nên biểu hiện đến tương đối bình thường. Chu Dĩ Nhu dưới trường quay hiển nhiên có vài phần nôn nóng chau mày, nhưng không phải bởi vì biểu hiện Giang Nhã Lăng, mà là bởi vì tầm mắt luôn là nhịn không được chạy đến trên người Đào Hựu Tình, đôi mắt phảng phất đã không phải chính mình!
Viên Sơ Nhụy chú ý tới biểu tình của nàng kia, tiến bước chân, đi đến bên người nàng kia đi, mặt mang mỉm cười hỏi: "Chu tổng đây là đang xem ai?"
Chu Dĩ Nhu mắt lạnh nhìn về phía cô: "Như thế nào, tôi dùng con mắt tôi thế nào Tiểu Viên Đổng hiện tại đều phải quản?"
Viên Sơ Nhụy khoanh tay trước ngực, vững vàng cười nói: "Nếu hướng đến nên không nên nhìn, tôi là muốn quản."
Thanh âm hai người cũng không lớn, đứng cũng xa tổ sản xuất, bên cạnh không có người, mà cũng không có người nào dám tùy tiện đi lên quấy rầy các hai người nói chuyện, cho nên nói đến không kiêng nể gì.
Chu Dĩ Nhu lạnh lùng thu hồi mắt: "Tiểu Viên Đổng vẫn là tự quản mình cho tốt đi."
"Tôi cảm thấy tôi quản chính mình khá tốt, ít nhất không thích, không thuộc về tôi, tôi sẽ không nhìn." Viên Sơ Nhụy cười khẽ, "Cô cảm thấy sao, Chu tổng?"
Chu Dĩ Nhu đôi mắt híp lại: "Cái gì tính là thuộc về cô, cái gì không thuộc về cô, này mấy cái này chẳng lẽ đã được đánh dấu sao?"
Viên Sơ Nhụy vuốt cằm mình, hô thẳng tên nàng kia: "Chu Dĩ Nhu, tôi vẫn luôn có một quỷ chuyện xưa muốn hỏi cô."
"Thời điểm Đào Nhã Lăng thích tôi, cô thích cô ấy. Lúc Đào Hựu Tình thích tôi, cô thích em ấy. Cô đến tột cùng là thích hai người họ, hay là......"
"Thích tôi?"
Chu Dĩ Nhu: "......?"
Chu Dĩ Nhu cười lạnh này nhìn về phía cô: "Tôi trước nay lại không biết, Tiểu Viên Đổng nguyên lai tự luyến như vậy?"
Viên Sơ Nhụy lộ ra tươi cười ẩn sâu: "Quá khen, đây đều là học cùng vợ của tôi, chuyện em ấy am hiểu nhất chính là khẳng định chính mình, cho chính mình tự tin cùng cổ vũ mạnh mẽ, phi thường đáng giá học hỏi."
Chu Dĩ Nhu: "???"
Có phải cô cố ý chạy tới chỗ của tôi khoe ân ái???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.