Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 93:




Gió đêm lành lạnh, Sở Dư nhìn thấy trong khách sạn tỏa ra quỷ khí dày đặc, kéo sát áo khoác trên người, châm một điếu thuốc để hút. Thẳng tới khi có mấy hồn ma trẻ con vẫy cánh luân hồi bay qua đầu cậu, cậu mới giật mình ngẩng đầu.
Năm đó cậu từng nhìn thấy cánh luân hồi ở đạo quán, đạo sĩ kia vì giúp một vị tướng quân tìm được đường tới Minh Giới mà dùng tu vi của bản thân hóa thành đôi cánh, mang theo hồn phách tướng quân tới cổng địa phủ đôi cánh đó mới biến mất. Loại phương pháp này vô cùng hao tổn linh khí, cho nên rất ít tu chân giả bằng lòng vì cô hồn dã quỷ mà hi sinh lớn như vậy, đương nhiên cũng không có bao nhiêu người biết dùng thuật pháp này.
Không ngờ rằng tám trăm năm qua đi, cậu lại nhìn thấy thứ này một lần nữa.
Lại vô cùng xinh đẹp.
Hút xong một điếu thuốc, cậu dùng thuật làm sạch, để khử mùi thuốc trên người cậu không còn chút bóng dáng mới quay vào trong xe, khởi động xe chạy đi.
Tới giờ này rồi, có lẽ lão đại và anh Phù cũng sắp đi ra.
Hậu đài mất điện, thiết bị khẩn cấp không sử dụng được, nếu như loại chuyện này đặt trong tình huống bình thường thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu như lại xuất hiện ở sự kiện quan trọng thế này thì chính là vấn đề lớn. Nếu như truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo ban tổ chức không biết làm việc, người phụ trách vội vội vàng vàng chạy tới hậu đài, đang chuẩn bị xin lỗi các quý ông, quý bà kia, lại nghe thấy tin nhị thiếu gia nhà họ Triệu ngất đi. Nghe được tin này, cổ họng ông như hộc máu, hận bản thân không thể ngất theo.
Gọi bác sĩ ở đây tới tiến hành cấp cứu khẩn cấp, người phụ trách cười cười giải thích, tuy rằng những boss lớn ở đây không có lời oán giận nào, nhưng những nhân vật lớn thế này đều là loại người không thể hiện vui mừng giận dữ ra mặt. Rốt cuộc trong lòng họ có để ý hay không, chỉ có trời mới biết.
Cầu ông cầu bà tiễn những người này ra khỏi cửa, người phụ trách bắt đầu mắng những nhân viên trật tự và an toàn đằng sau sân khấu: “Hậu đài mất điện gần hai mươi phút, rốt cuộc là mấy người làm ăn cái gì, tại sao không liên hệ với tôi ngay lập tức?”
Nhân viên bảo vệ bị mắng không dám chống đối một câu, bọn họ cảm thấy từ lúc mất điện tới lúc sắp xếp những nhân vật lớn kia vào trong phòng ngồi không mất bao nhiêu thời gian cả, không ngờ rằng lại qua gần hai mươi phút. Khi mất điện, lại không có ai đi thông báo cho người ở trước sân khấu, chuyện này quá không bình thường.
“Mấy người đều cầu chuyện lần này không ồn ào ra bên ngoài đi, nếu không chúng ta đều phải gặp xui xẻo.” Người phụ trách xoa xoa mặt, cố nặn ra nụ cười, đi đối phó mấy đại gia giới giải trí.
Đám người Trang Khanh đi ra từ đường dành cho khách quý, mọi người đều khách khí vài câu liền chuẩn bị ngồi xe của bản thân rời khỏi. Phó Tư đi sau Phù Ly và Trang Khanh nhịn rất lâu, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói ra hoài nghi trong lòng.
“Anh Trang, hình như anh đã quên lấy món đồ đấu giá của mình rồi.”
Thứ đồ tốn một trăm vạn đấu giá được, cho dù không xem trọng, cũng không nên để lại hiện trường buổi đấu giá, nếu như bị ban tổ chức phát hiện, vậy thật lúng túng, truyền ra ngoài cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt với Trang Khanh.
“Vật đấu giá?” Phù Ly sửng sốt một lúc, cười nói, “À, chúng tôi đã mang theo rồi, ban nãy trước lúc mất điện, chúng tôi gặp một vị nghệ sĩ quen biết nên đã bảo cậu ta mang ra ngoài hộ.”
Cậu nhìn xung quanh bốn phía, ngoắc tay về phía Xà Vị Long chân tay co quắp cách đó không xa: “Tiểu Xà.”
Xà Vị Long muốn lặng lẽ rời đi nghe thấy Phù Ly gọi mình, bị dọa toàn thân cứng đờ, cậu ta cúi người đi tới trước mặt Phù Ly, cười nói: “Anh Phù, anh gọi em?”
“Ban nãy đi vội quá, quyên mất không nói cám ơn cậu, làm phiền cậu rồi.”
Xà Vị Long đầu óc mờ mịt, làm phiền gì, cảm ơn gì? Chẳng qua dù gì thì cậu cũng là rắn yêu lăn lộn ở trong giới giải trí, phản ứng vô cùng nhanh: “Đừng khách khí, có thể giúp được anh Phù là niềm vinh hạnh của em.”
Đừng nhắc hai vị đại gia này chỉ nói “cảm ơn” với cậu, cho dù bọn họ nói là ông của cậu, cậu tuyết đối không nói hai lời nhận mình là cháu.
Làm rắn, thứ mà cậu am hiểu nhất đó chính là co được duỗi được, có thể làm cháu của rồng là cậu có lời rồi.
Nhưng người đại diện của Xà Vị Long lại há hốc mồm, ban nãy anh vẫn luôn theo dõi Xà Vị Long, không thấy cậu ôm cái đùi lớn của công ty Trường Long, tại sao nháy mắt đã quen biết đối phương? Nhưng mặc kệ là lý do gì, đây cũng là chuyện tốt của bọn họ.
Phó Tư chỉ xuất phát từ tình cảm qua lại ở thương giới mà nhắc nhở Trang Khanh một câu, sau khi biết mình suy nghĩ nhiều, anh liền bỏ qua chuyện này không nhắc nữa, nói tạm biệt với Trang Khanh và Phù Ly, xoay người rời đi không hề lưu luyến.
Là người thừa kế của nhà họ Phó, Phó Tư có thể nói là hoàn mỹ, anh hiểu được đạo lý biết điểm dừng.
Xà Vị Long thấy Trang Khanh và Phù Ly không yêu cầu gì mình, vô cùng thức thời kéo theo người đại diện quay lại chiếc siêu xe mà công ty sắp xếp cho, thấy người đại diện muốn nghe ngóng chuyện hay, lập tức nói: “Không nên tò mò chuyện của hai người này, hai bị này đều là boss, boss lớn thực sự.”
Người đại diện há miệng sững sờ nửa ngày, mới nói: “Tôi chỉ muốn nói, vị trợ lý Phù kia, hình như chính là người bảo vệ mà lần trước chúng ta nhìn thấy ở khách sạn.”
Xà Vị Long gật đầu: “Người ta trải nghiệm sinh hoạt, sở thích của người có tiền, anh không hiểu được đâu.”
Người đại diện gật đầu: “Tôi hiểu, lần trước cậu đã nói với tôi rồi.” Khi đó anh còn nửa tin nửa ngờ lời của Vị Long, nhưng không ngờ rằng lại đúng thật là người có tiền đi trải nghiệm cuộc sống.
Quả thực là có bệnh, không sống mấy ngày tháng tốt đẹp, lại chạy đi làm bảo vệ.
“Vậy cậu ta và Trang tổng………..”
“Đại ca, anh đừng nói bừa!” Xà Vị Long giật nảy ngắt lời của người đại diện, “Sẽ chết đấy.”
Hai người kia đều không phải là người, chỉ cần bọn họ muốn thì có thể nghe được hết những lời của người đại diện nói. Tới khi đó sét đánh xuống, cậu và người đại diện đều chẳng còn mạng, còn hóng hớt cái gì?
“Được, được, được, tôi không nói.” Người đại diện thấy Xà Vị Long bị dọa trắng bệch mặt, cũng không dám nhiều lời nữa, chuyển sang đề tài công việc, “Ngày mai cậu phải tới vườn bách thú quay hoạt động giải trí, tôi đã nghe ngóng về tổ tiết mục kia rồi, bởi vì cậu tuổi rắn, lại họ Xà, nick name của fan gọi cậu cũng là Tiểu Xà, cho nên tiết mục ngày mai có thể có liên quan tới rắn, nếu như cậu sợ rắn, tôi sẽ can thiệp trước với tổ tiết mục, để bọn họ bỏ qua sắp xếp này.”
“Rắn?” Xà Vị Long lập tức vỗ ngực nói, “Không sao, tôi không sợ.”
Là một con rắn đã sống mấy trăm năm, trước mặt con rắn nào cậu cũng chính là tổ tông, sợ cái gì mà sợ.
Phía bên này, Sở Dư mở cửa xe cho Trang Khanh và Phù Ly, tò mò hỏi: “Bên trong có ác quỷ?”
Phù Ly lại nhớ tới hành vi của Triệu Võ, nhíu mày nói, “Có ác quỷ, còn có cả ác nhân.”
Sở Dư đoán rằng khẳng định đã xảy ra chuyện gì khác, quay đầu thấy lão đại đang nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt không có ý tốt, cậu thức thời ngậm miệng lại. Có đôi khi im lặng là vàng, nhiều lời là mất mạng.
Xe chậm rãi đi vào dòng xe cộ, Phù Ly nhìn chằm chằm bên ngoài cửa kính rất lâu, đột nhiên mở miệng: “Tại sao vậy?”
Tại sao lại có người dễ dàng từ bỏ đứa con của mình như vậy, thậm chí còn làm ra chuyện vô cùng khó chấp nhận. Bạch Viên trưởng lão đã từng nói, con người là loài động vật thông minh, bọn họ dựa vào năng lực của bản thân mà phát minh ra công cụ, ngôn ngữ, chữ viết, cho nên bọn họ hiểu luân lý lễ nghi, có được nhiều phẩm chất tốt đẹp mà con người không có được.
Nhưng ở nhân gian lâu rồi, cậu phát hiện con người muôn hình muôn vẻ, tuy rằng cũng có những con người như Bạch Viên trưởng lão nói tới, nhưng cũng có những người đạo đức bại hoại, không có chút nhân tính nào. Là cậu ôm hi vọng rất cao với con người, cho nên khi nhìn thấy mặt ti tiện của bọn họ, mới khó chịu như vậy sao?
“Bởi vì cho dù con người thông minh hơn động vật, nhưng bọn họ vẫn là một loài sinh vật, bọn họ không phải thần.” Trang Khanh cúi đầu nhìn bàn tay đặt trên đầu gối của Phù Ly, vươn tay kéo lấy cổ tay cậu, dường như tư thế này có thể an ủi cậu tốt hơn, “Trên thế giới này không có con người hoàn hảo, giống như yêu tu chúng ta cũng không có ai có thể được mười phân vẹn mười.”
Môi Phù Ly khẽ đọng, cậu không thể phản bác lại lời của Trang Khanh, cậu không cảm thấy động tác nắm cổ tay cậu của Trang Khanh có gì đó không đúng cả.
“Sau khi tôi sinh ra, đã sống ở nhân giới, cho tới khi mẹ tôi chết bệnh mới tới Long Cung ở vài năm. Từ đó trở đi, tôi không ngừng lưu lạc ở nhân gian, phương Tây, phương Đông, thậm chí cả vùng Nam Bắc cực lạnh nhất, tôi còn từng kết bạn với con người.” Ngữ khí Trang Khanh bình tĩnh, kể lại những hồi ức đã qua, không hề có cảm xúc phập phồng, “Mẹ tôi không thể coi là một người phụ nữ truyền thống tốt, tuy rằng bà không được hoàng đế yêu thương, nhưng cũng là công chúa của hoàng tộc, bà có không ít đất phong, tài sản, tì nữ, còn có………nam sủng. Sau khi phò mã của bà mất đi, bà còn không thủ đại tang, đã gọi nam sủng tới vui vẻ. Người phụ nữ như thế này, có lẽ không phải là dạng con người mà cậu có cảm tình.”
Phù Ly vẫn im lặng như cũ, trong nhận thức của cậu, cậu thật sự cho rằng không cần phân biệt nam nữ đều phải trung thành với bạn đời. Nếu như một bên qua đời, đi tìm người khác cũng không bị trỉ trích nặng, nhưng cũng nên nghiêm túc đối diện với tình cảm chứ không phải tùy tiện như vậy.
“Nhưng người phụ nữ như vậy, sau khi không hiểu tại sao lại đột nhiên có thai, lại không quan tâm tới lời nói của người ngoài, sinh đứa trẻ ra.” Trang Khanh hơi nhếch khóe miệng, “Bà chỉ biết hưởng lạc, nhưng lại đối xử với tôi vô cùng tốt, trước khi mất, bà còn tới hoàng cung xin ý chỉ của người anh trai mà bà không thích, cầu cho tôi một tước vị cùng với đất phong.”
“Chính là Thương Huyện Văn An Hầu?” Phù Ly thuận miệng hỏi.
“Đúng, chính là Thương Huyện Văn An Hầu.” Trang Khanh dường như ngạc nhiên, “Tại sao cậu lại biết?”
Lúc này Phù Ly mới nhớ ra, lần trước khi đi trộm ngọc bài về, cậu sợ Trang Khanh phát hiện ra cậu trộm đồ làm trái với điều lệ của ban quản lý, nên cố ý mời một con chim nhỏ giúp cậu đưa đồ. Sau khi phản ứng lại, cậu ho khan một tiếng, “Tôi cũng không biết mình nghe được ở đâu, dù sao cũng có ấn tượng.”
Trang Khanh âm thầm thở dài trong lòng, núi Vụ Ảnh thực sự đã nuôi dưỡng Phù Ly rất ngoan, còn không biết nói dối.
“Thì ra là thế.” Trang Khanh không vạch trần lời nói dối của Phù Ly, gật đầu nói: “Tôi đã từng thấy tướng quân vì bảo vệ dân chúng mà chảy dòng lệ máu, mắt trừng trừng nhìn người nhà bị kẻ thù bắn chết, từng nhìn thấy người quân tử có phong độ, phẩm hạn cao thượng, cuối cùng lại bán nước cầu vinh. Còn nhìn thấy người phụ nữ nông thôn ăn nói thô tục, khóc lóc om sòm để bảo vệ những đứa trẻ trong thôn, dẫn dắt giặc cỏ rời đi, cuối cùng bị giặc cỏ chém chết. Còn có người bạn đã từng trò truyện rất vui vẻ cùng với tôi, cuối cùng lại vì muốn trường sinh bất tử mà câu kết với tà yêu, dự định dùng độc hại chết tôi.”
“Vậy sau đó thì thế nào?” Phù Ly hỏi, “Anh không sao chứ?”
“Khi đó tôi vừa mới tiền hành lần lôt xác rồng thứ hai, đương nhiên có thể nhận ra được loại thuốc mà con người đưa cho.” Trang Khanh buông mí mắt, “Cho nên tôi không uống.”
“Không uống là đúng rồi.” Phù Ly nói, “Anh nửa người nửa rồng, khi đó tu vi còn chưa ổn định, thuốc độc của con người vẫn còn chút ảnh hưởng đối với anh.” Rõ ràng những chuyện mà Trang Khanh nói, kết quả cuối cùng cũng không thể coi là tốt đẹp nhưng ngược lại Phù Ly lại cảm thấy thoải mái, có lẽ con người chính là loại sinh vật thay đổi thất thường.
Xe đột nhiên dừng lại, Phù Ly dán mặt vào cửa kính xe nhìn, thấy có một cảnh sát mặc áo khoác có đường kẻ dạ quang đang chui xuống gầm xe tìm gì đó, đầu gối quỳ xuống mặt đất lạnh lẽo dường như làm anh ta cảm thấy không khỏe cho nên lại đổi sang quỳ gối chân còn lại.
“Gâu!” Dưới gầm xe truyền tới một âm thanh.
Một lát sau, người cảnh sát này cuối cùng cũng đứng dậy, ôm một con chó bẩn nhếch nhác trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười lớn. Chú ý tới chiếc xe của Phù Ly dừng ở đằng sau, cảnh sát đưa tay che khuất mắt con chó nhỏ, tránh cho đèn xe chiếu vào mắt con chó.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Viên cảnh sát chào quân đội với bọn họ, ôm con chó nhỏ ngồi vào trong xe cảnh sát.
Xe đi ngang qua xe cảnh sát, Phù Ly quay đầu lại nhìn, thấy viên cảnh sát ngồi ở ghế lái, cởi áo khoác trên người sau đó lại cởi áo len mỏng bên trong xuống, run rẩy phủ lên bên ghế phó lái.
Phù Ly nghĩ, có lẽ là anh ta đắp áo cho con chó nhỏ.
“Nhìn cái gì?” Trang Khanh hỏi.
“Nhìn con người đáng yêu.” Phù Ly cười lên, “Trang Tiểu Long, cảm ơn anh, có lẽ tôi đã hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh rồi.”
Trang Khanh buông lỏng bàn tay nắm cổ tay Phù Ly ra, cười nhạo nói: “Vấn đề đơn giản như vậy mà còn cần tôi giải thích cho cậu nghe sao, cậu vẫn còn thiếu kinh nghiệm sống. Ngày mai ở vườn bách thú Kinh Đô tổ chức hoạt động, tôi dẫn cậu đi tới tuần tra hiện trường. Tiếp xúc với nhiều con người hơn, cậu sẽ hiểu thôi.”
“Cảm ơn anh.” Phù Ly thực sự thành tâm thành ý cảm ơn.
“Thôi bỏ đi, ai bảo tôi là lão đại của cậu chứ, tôi không che chở cậu thì ai che chở cậu đây.” Trang Khanh vươn tay vuốt đầu Phù Ly, vô cùng bất đắc dĩ.
Phù Ly cảm thấy tình huống này có gì đó không đúng, rốt cuộc cậu và Trang Khanh ai lớn ai nhỏ?
Sở Dư lái xe ở đằng trước muốn nói lại thôi, cuối cũng cũng không còn cơ hội để nói ra điều gì. Cậu có thể nói gì đây, lẽ nào nói cho anh Phù, hoạt động thế kia, chỉ cần phái hai nhân viên phụ thuộc vào ban ngành đi tới hiện trường xem qua là được?
Lão đại đã nói thế rồi, muốn dẫn anh Phù đi tiếp xúc với con người nhiều hơn, lẽ nào cậu còn không còn nhìn ra mà còn nói gì nữa, điều này khác với quy củ trước đây?
Cậu cũng không phải là một con cá ngu ngốc.
Sự việc hậu đài buổi tiệc từ thiện tối hôm đó bị mất điện cũng không rơi vào tai những người khác, ngược lại Trang Khanh và Phù Ly đã nổi tiếng trên mạng.
Bởi vì tướng mạo hai người quá xuất chúng, đi trên thảm đỏ còn khá ăn ý, rất nhiều cư dân mạng cảm thấy bọn họ là một đôi. Sau khi bị những cư dân mạng khác phản bác, nhưng cư dân mạng này vô cùng không cam lòng, vậy mà lại tìm được rất nhiều chứng cứ trên mạng.
Ví dụ như weibo của Cục lâm nghiệp nào đó có bài cảm ơn quần chúng nhiệt tình đã cứu một con rắn quý, trong tấm ảnh bên dưới, có hình dáng Trang Khanh và Phù Ly.
Lại ví dụ như thần kiếm bán cá đã từng nổi trên mạng một khoảng thời gian, người bán cá là Trang Khanh, phụ trách thu tiền và cân cá là Phù Ly.
Thậm chí có cư dân mạng còn phát hiện, Phù Ly còn từng cứu một cô gái bị đám côn đồ vây quanh, còn từng làm bảo vệ ở khách sạn.
Cư dân mạng 1: Ha ha ha, tôi sắp bị đôi này làm cười chết rồi, rõ ràng là hai vị cao phú soái, mà lại khăng khăng đi làm những chuyện kỳ lạ như vậy. Bán cá ở chợ, trò chơi sắm vai kiểu này cũng quá gần gũi với quần chúng.
Cư dân mạng 2: Đều nghiêm túc một chút, đao pháp của chủ tịch đại nhân nhà chúng ta có thể ép chết cả đống người bán cá. Soái ca không muốn bán cá không phải là tổng tài tốt, tôi quỳ xuống trước mặt hai người.
Cư dân mạng 3: Khi trợ lý Phù thu tiền về rất vui vẻ, đôi mắt như đang phát sáng ấy. Trực giác nói với tôi rằng, trò sắm vai bán cá này nhất định là do trợ lý Phù nghĩ ra, chủ tịch đại nhân thật sự cưng chiều trợ lý của anh ấy, thật sự là ngọt chết tôi rồi!
Cư dân mạng 4: Tôi có thể bạo gan đoán một điều không, trước một ngày khi đoạn video bán cá này được tung lên mạng, tôi cùng với bà ngoại đi mua cá ở một ngõ nhỏ. Ngõ nhỏ kia thường xuyên có người bán đồ, nhưng theo quy định thì không thể bày bán, cho nên người bán hàng rong thường xuyên chạy đua cùng vơi quản lý trật tự. Ngày hôm ấy tôi nhìn thấy chủ tịch và trợ lý bị quản lý đuổi khắp đường phố, có lẽ khi đó hai người họ không biết nơi ấy không thể bày hàng, sau đó mới tới chợ.
Cư dân mạng 5: Tôi cười tới run người rồi, cái loại chuyện cậu chủ nhà giàu và bạn trai bị quản lý trật tự đuổi chạy khắp phố này trên phim cũng không dám diễn. Nhưng, thực sự là rất dễ thương.
Phù Ly không hề biết gì về cảnh tượng náo nhiệt trên mạng, sau khi cậu về thì đi ngủ sớm, đợi sáng ngày hôm sau tới vườn bách thú tuần tra. Làm một nghề phải chuyên nghiệp nghề đó, đó chính là nguyên tắc làm yêu của cậu.
Vườn bách thú Kinh Đô là vườn bách thú xếp top 5 toàn quốc, bởi vì động vật bên trong phong phú, quản lý nghiêm khắc khoa học, cho nên hàng năm đều đều có khách du lịch từ khắp nơi tới tham quan.
Hôm đó tuy rằng không phải là ngày nghỉ lễ, nhưng vì vườn bách thú phải đón hai con gấu trúc về, cho nên rất nhiều người trong thành phố đều tới góp vui. Cho dù vườn bách thú Kinh Đô đang nuôi dưỡng gấu trúc, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới sự nhiệt tình mà người dân dành cho gấu trúc.
Là loại động vật quốc bảo có vú, sức hấp dẫn của gấu trúc ở trong nước không thể đo được, vô số người mê muộn vì bọn chúng.
Khi Phù Ly và Trang Khanh tới vườn bách thú, hiện trường đã có rất nhiều quảng cáo tuyên truyền, rất nhiều du khách đeo cài tóc tai gấu trúc, mũ gấu trúc, cười lộ cả răng.
Trang Khanh không mua vé, cố ý lấy thẻ công tác ra đi theo nhân viên dẫn đường vào trong vườn bách thú.
Phù Ly vuốt tấm thẻ trên ngực mình, tán thưởng nói: “Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo, có thẻ công tác, gặp được sự việc bất ngờ thì càng dễ xử lý.”
Trang Khanh im lặng không nói.
Hai người cầm sổ tay tuyến đường ở vườn bách thú, đi ngang qua một cái lại một cái vườn, khi đi qua một cái vườn bên ngoài có treo ký hiệu rắn, cậu dừng một chút, không quá muốn đi vào.
Chỉ cần nhìn thấy rắn, cậu sẽ nhớ tới Phì Di, bóng ma tâm lý thuở ấu thơ vẫn luôn xoay vòng quanh đầu cậu, chết cũng không nguyện ý buông ra.
“Sao thế?” Trang Khanh quay đầu nhìn cậu.
Phù Ly lắc đầu, bản thân là một tiền bối bốn nghìn hai trăm tuổi, tại sao lại có thể để lộ ra trạng thái sợ hãi trước mặt vãn bối chứ?
“Cậu sợ rắn sao?” Trang Khanh hỏi.
“Không sợ.” Phù Ly tiếp tục lắc đầu, “Sao tôi có thể sợ nó được.”
Trang Khanh nhíu mày, đưa tay tới trước mặt Phù Ly: “Tôi không thích thứ này mấy, nhìn thấy thôi đã nổi ra gà, cậu có thể cho tôi mượn tay nắm một chút không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Thẻ nhân viên vườn bách thú: Nghĩ chu đáo? Nôn, anh ta chỉ muốn tiết kiệm tiền vé vào cửa thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.