*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi muốn đi tìm mấy thứ đồ tốt, em đi không?” Hoàng Cẩn Sâm không thèm gõ cửa mà dứt khoát mở thẳng cửa phòng sách ra thò đầu vào.
Khấu Đồng banh cổ họng hét trả: “Anh nói cái gì cơ?”
Hoàng Cẩn Sâm không nói gì, đi vào tắt phứt cái thứ âm nhạc trời long đất lở của hắn đi, chống hai tay lên bàn nhìn từng em hoa cúc nhỏ chạy đều trong màn hình máy tính: “Không phải em nói nhà em hiệu quả cách âm không tốt à?”
“Phòng sách này thì khác.” Khấu Đồng nói, “Đây không phải phòng học ngày trước tôi ở mà là phòng làm việc trong nhà tôi sau này. Két an toàn, tường bảo hiểm, vách đôi dày, bên trong có vật liệu hấp thụ âm thanh, làm thí nghiệm gì cũng không sợ.”
Hoàng Cẩn Sâm nghĩ tới chuyện không văn hóa nào đó, lại đánh giá phòng sách này một hồi rồi chà chà tay, sau đó cười ha ha rất chi là bỉ ổi: “Thật không, tường đôi vách dày nha…”
Chưa đợi gã nói xong, trên màn hình của Khấu Đồng đã đồng loạt nhảy ra bốn trang kết quả phân tích, máy tính hét lên thảm thiết, quạt gió chạy điên cuồng. Hoàng Cẩn Sâm tập trung nhìn vào, chỉ thấy khắp màn hình bay đầy yêu ma quỷ quái… Thực ra là trừ những kí hiệu lạ gã đều nhận ra được cả, chỉ là chữ cái với số Arabia mà thôi, chẳng qua chúng nó ở cùng một chỗ thì gã chẳng hiểu cái mô tê gì.
Hoàng Cẩn Sâm sùng bái nhìn bác sĩ Khấu, bác sĩ Khấu không hề gặp phải chướng ngại ngôn ngữ, cứ thế mà đọc nhanh như gió.
Hoàng Cẩn Sâm dùng mông dí hắn một chút: “Em biết bao nhiêu ngôn ngữ hành tinh khác?”
Khấu Đồng không rời mắt khỏi màn hình, miệng đáp: “Mặt Trăng, sao Hỏa và tinh vân M78. Sao Bắc Đẩu bảy ngôi thì tôi biết tiếng bốn ngôi, ba ngôi còn lại có hai ngôi đang học sơ sơ, còn một ngôi chuẩn bị thi cấp 4 – 6.”
Hoàng Cẩn Sâm từ phía sau ôm cổ hắn, một tay chống trên mép bàn, cả người áp sát vào người hắn, ghé tai hắn mà nói: “Talabu ni ba bu bô lô bala cộc ca li cốc bang bụp bem bem!”
Khấu Đồng bật cười nghiêng đầu quét mắt liếc gã một cái, phối hợp nhiệt tình: “Tala blablo bố lỗ ni cô lô bô bu béo.”
Hoàng Cẩn Sâm ngẫm nghĩ một lúc, hôn đánh chóc một cái lên má hắn rồi chuyển sang nói tiếng Địa Cầu: “Em đồng ý rồi! Quyết định vậy đi, bảo bối ~ Em tốt quá!”
Khấu Đồng trong lòng nổi lên dự cảm không lành: “Tôi đồng ý cái gì cơ?”
Hoàng Cẩn Sâm nói: “Vừa rồi tôi hỏi hay là hôm nay chúng ta vào phòng sách này làm một phát đi, em muốn kêu to thế nào thì kêu to như thế. Em bảo một phát làm sao mà đủ, không quần cả đêm không đã ghiền.”
Khấu Đồng: “…”
Hoàng Cẩn Sâm cười đắc ý.
Khấu Đồng ngu người dời tầm mắt lên màn hình: “Đồng chí Nhị Béo, sau khi quen biết anh tôi mới hiểu được cái gì gọi là ‘Đời người làm sao tránh khỏi muộn phiền’.”
Hoàng Cẩn Sâm giả ngu: “A? Nghe không hiểu? Có muốn tôi tiếp tục nói tiếng mẹ đẻ của quê hương Tinh vân M78 nhà chúng ta không?”
Khấu Đồng: “…Không có gì, tôi khen anh là nhân tài ấy mà.”
Nói xong, hắn cũng xem xong báo cáo phân tích mà máy tính đưa ra, bèn lười biếng duỗi eo một cái. Vừa dựa người ra sau, xương cốt phát ra một tiếng ‘rắc’ giòn vang. Từ sau khi ngã gãy chân lại trải qua quá nhiều việc nên đã lâu lắm rồi hắn không tập luyện gì, cảm thấy như cả người đều thiếu Calcium vậy.
“Phân tích thế nào rồi?” Hoàng Cẩn Sâm dùng cánh tay ấn vai Khấu Đồng xuống để hắn úp người lên bàn, dùng lực vừa phải mát xa cho hắn, “Tôi nói nè, em cứ thế là không được nha bác sĩ Khấu, mới bao nhiêu tuổi đầu mà chân tay đã èo uột thế này?”
Khấu Đồng “Ai nha” một tiếng: “Thoải mái, bên trái bên trái, ừm… Tôi không thể sánh với cái loại cầm thú như anh, không cùng một giống loài nha, tôi là mặt người dạ thú.”
Hoàng Cẩn Sâm cảm thấy điểm tốt nhất ở con người Khấu Đồng chính là rất có ý thức tự mình hiểu lấy.
Khấu Đồng nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Tôi tính ra được 26 biến số, đang chỉnh lý quan hệ của chúng nó xem có thể tính ra một phương trình cuối cùng hay không, cơ mà chắc là không thành vấn đề đâu… A, nhẹ tay nhẹ tay thôi… Ừm… Tốt hơn nhiều rồi… Lợi dụng mô hình đã tồn tại… để xem có thể thông qua đó thành lập một hệ tọa độ không, sau đó ghép vào, thử từng bước một, nếu được thì bớt việc rồi.”
Hoàng Cẩn Sâm hỏi: “Lần này không có áp lực nữa chứ?”
“Có.” Khấu Đồng nói, “Không chắc có thể làm ra, đến lúc đó lại nghĩ cách khác vậy.”
“Vết thương trên cánh tay em thì sao?”
“Không lành, cũng không chuyển biến xấu.” Khấu Đồng nói, “Ai nha, thật thoải mái, Nhị Béo tôi yêu anh chết mất.”
Hoàng Cẩn Sâm nói: “Lấy thân báo đáp!”
Khấu Đồng một ngụm đáp ứng: “Được.”
Hoàng Cẩn Sâm dùng cánh tay nặng nề áp xuống lưng hắn, giọng nói cực trầm: “Không nói đùa với em đâu.”
Khấu Đồng nửa mở mắt nhìn gã một hồi, đoạn nói: “Được, cũng có thể thử xem.”
Hoàng Cẩn Sâm hỏi: “Em bảo thỏ không ăn cỏ gần hang cơ mà?”
Khấu Đồng nở nụ cười: “Gần hang của tôi hẹp lắm… khẳng định không chứa nổi thứ cỏ hạng nặng như anh.”
Hoàng Cẩn Sâm nhằm thắt lưng hắn mà nhéo cho một cái rõ đau: “Em đây là hâm mộ ghen tị hận.”
Thắt lưng của Khấu Đồng có nhược điểm rất rõ rệt, thuộc loại sợ nhột điển hình chỉ cần bị người khác ôm một cái thôi cũng phải thích ứng thật lâu. Vừa bị Hoàng Cẩn Sâm nghịch ác, hắn lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế bật lên rõ cao, Hoàng Cẩn Sâm khinh bỉ nhìn hắn: “Em thế này mà cũng làm 1 được? Quả nhiên đầu năm nay dựa vào cái miệng cũng làm nên à?”
Khấu Đồng cáu: “Đó là bởi vì cái loại đàn ông trâu mộng khiêng đỉnh như anh bây giờ không lưu hành nữa rồi!”
[Khiêng đỉnh: một loại hình cử tạ cổ, nói trắng ra là dùng tay không khiêng cái đỉnh ấy mà, hình dung thì như này đây]
Hoàng Cẩn Sâm tràn đầy tự tin, không chút áp lực giơ tay ra khoe cơ bắp, sau đó dùng ánh mắt khiêu khích nhìn bác sĩ Khấu tay dài chân dài, tay kia còn đưa lên cằm xoa xoa, cực kì muốn ăn đòn.
Trước khi Khấu xù lông thì gã đã mau chóng ôm lấy hắn: “Đi thôi đi thôi, em sắp mọc nấm như cái nồi hơi nhỏ trong két an toàn rồi đấy. Tôi muốn bổ sung vũ khí, đi siêu thị với tôi một chuyến đi.”
Khấu Đồng bị gã vừa tha vừa lôi mang ra ngoài, nghĩ nghĩ câu nói của gã ban nãy cứ thấy có cái gì đó không đúng.
Đi siêu thị bổ sung vũ khí gì chứ… thật sự là…
Vừa mở cửa thì Diêu Thạc cũng đúng lúc ôm một chiếc laptop nhỏ đi trong phòng ngủ ra, thấy bộ dạng kề vai sát cánh của hai người họ, ông ta nhíu mày theo bản năng: “Quân nhân dưới quyền tôi trước kia chưa có ai không đứng đắn như mấy người.”
Hoàng Cẩn Sâm trợn trắng mắt, vỗ vỗ vai Khấu Đồng: “Nào bảo bối, hôn một cái cho lão thủ trưởng xem kính chiếu ảnh phát.”
Khấu Đồng che mặt, dự cảm thấy giữa hai vị này có mâu thuẫn không thể điều hòa đến từ chủ nghĩa hoàn mỹ cực đoan tự hạn chế và phong cách tự do tản mạn vô pháp vô thiên. Hắn chỉ có thể dùng bàn tay đẩy cái mặt đang chìa tới của Hoàng Cẩn Sâm sang một bên, nở nụ cười ôn hòa đứng đắn mà hỏi lão Diêu: “Chúng tôi đang muốn ra ngoài một chuyến, ngài có muốn đi cùng không?”
Diêu Thạc nhíu mày, qua hai giây, gật đầu nói: “Được.”
Sau đó về phòng khoác áo khoác, dẫn đầu đi ra ngoài.
Hoàng Cẩn Sâm cấu một phát lên mông Khấu Đồng nghiến: Ai bảo em mau miệng.
Khấu Đồng vẫn duy trì nụ cười có chút cứng ngắc: Trời đất chứng giám, tôi thực sự chỉ là… nói khách sáo thôi mà.
Ba người cùng đi ắt có một cái bóng đèn. Hoàng Cẩn Sâm nhìn Diêu Thạc lưng thẳng như cán bút đi đằng trước mà nghiến răng ken két, trong lòng thầm nghĩ ông đây lần đầu tiên yêu đương đấy, đi cùng ai kia dạo phố nắm tay, tán gẫu phong hoa tuyết nguyệt tốt đẹp biết bao nhiêu. Thế mà cố tình vị này lại ở đây làm cho cái bồ ba hoa như bảo bối Khấu Đồng nhà gã cũng im lặng. Họ Diêu đâu chỉ là bóng đèn bình thường, rõ ràng là cái đèn lồng to bự tỏa sáng tứ phía thì có!
Ba người đi giữa bầu không khí còn nặng nề hơn đi tảo mộ, có thể so với cha chết mẹ chết mà đến cái siêu thị Hoàng Cẩn Sâm nói. Nó nằm ở cuối phố kẹo đường trong một con hẻm vô cùng vô cùng nhỏ, con hẻm chỉ có thể cho một người miễn cưỡng nghiêng người lách qua lại bị đồ ăn thức uống màu sắc sặc sỡ xung quanh ngăn trở, nếu không nhìn kĩ còn tưởng là bị bịt kín.
Khấu Đồng nhìn ngắm: “Hình chiếu của Mạn Mạn có khác.”
Diêu Thạc quay đầu nhìn hắn một cái, Khấu Đồng lập tức giải thích như đọc báo cáo đại hội: “Cô bé từ nhỏ đã là ngoại tộc, không hòa hợp với mọi thứ xung quanh, cũng như ngã tư đường kì quái này. Khi nó ở bên ngoài, dù không nói lời nào nhưng nhất định là đã rất cố gắng đề thử giao lưu với người khác bằng một cách nào đó mà nó cho rằng có thể, đáng tiếc vẫn luôn bị xem nhẹ, chưa từng được ai thấu hiểu.”
Diêu Thạc dừng bước một chút, cuối cùng cũng đi vào.
Khấu Đồng sờ sờ mũi mà thở dài. Có vài người chính là cực kì giỏi việc dùng cảm xúc của mình để bắt cóc người xung quanh như Diêu Thạc vậy, cứ nhất định phải làm cho tất cả mọi người không thoải mái mới được cơ. Trải qua thời gian dài, nếu là người có tính cách yếu đuối một chút thì sẽ chú ý đến phản ứng của ông ta theo bản năng, sau đó cẩn thận chú ý điều chỉnh ngôn từ của chính mình, mọi chuyện đều ngẫm theo cảm xúc của ông ta mà làm theo răm rắp.
Căn cứ vào những ghi chép về Diêu Thạc và những tin tức thu được từ người khác, Khấu Đồng biết Diêu Thạc thực ra là một người hiểu biết rất sâu về kĩ xảo xã giao, biểu hiện của ông ta thời gian này quá nửa là do cố ý. Vì chịu quá nhiều áp lực, ông ta cho rằng mình bất lực, một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ lại có lòng tự trọng cao như ông ta không chấp nhận loại bất lực này, mà dùng một phương pháp khác để thỏa mãn dục vọng khống chế.
Con người… đôi khi là một thứ rất không đáng yêu.
Bác sĩ Khấu không phải là thần tiên, cho dù có chuyên nghiệp hơn nữa mà cứ phải sớm hôm ở chung với lão Diêu, sống những ngày tháng đánh không đánh trả mắng không mắng lại… thì cũng sẽ nảy sinh cảm xúc không thoải mái cả thôi. Tuy rằng sự bất mãn ấy mau chóng bị áp chế đi, thế nhưng nó vẫn tồn tại như cũ.
Cuối con hẻm nhỏ là một cánh cửa cũng nhỏ xinh, nhỏ đến mức có lẽ chỉ có trẻ con mới đi qua được, người trưởng thành buộc phải cúi lưng còng người xuống mới có thể cố gắng len vào.
Vào trong mới thấy đây quả nhiên là một cái siêu thị. Hoàng Cẩn Sâm trước lạ sau quen hứng thú thưởng thức biểu cảm há mồm trợn mắt của hai người còn lại khi nhìn thấy nhân viên thu ngân. Anh ta… hoặc là cô ta… hoặc là nó, cư nhiên là một con tinh tinh mặc Tây trang, thắt caravat.
Trong tay con tinh tinh cầm một tờ báo, trên mũi đeo kính mắt, từ trên xuống dưới rất có phong cách của một người làm công tác văn hóa… tuy rằng tờ báo cầm ngược.
Hoàng Cẩn Sâm tự mình vào trong bổ sung trang bị. Khấu Đồng tùy ý đi loanh quanh, âm thầm cảm thấy bản thân đúng là chẳng có chút sức tưởng tượng nào, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ y như nhà quê lên tỉnh. Nhân viên thu ngân tinh tinh ngẩng đầu lên nhìn hắn hai lần khiến cho hắn thấy như mình đang bị khinh bỉ một cách trắng trợn.
Sau đó hắn bỗng thấy Diêu Thạc chần chừ một hồi rồi nhặt lên một khẩu súng bắn nước nho nhỏ, nhãn mác có một dòng chữ trẻ con xiêu vẹo viết: Khắc tinh của voi.
Khấu Đồng: “…”
Hoàn toàn không biết phải nói gì nữa.
Diêu Thạc cầm lấy khẩu súng nước bé tí kia, biểu cảm lại nhu hòa đi không ít. Hồi lâu sau ông ta mới lên tiếng, không biết là nói với Khấu Đồng hay là nói với chính mình: “Trước kia con trai tôi đặc biệt thích thứ này, mỗi ngày đều dùng nó làm loạn trong nhà. Sau này mẹ nó vứt của nó đi, nó khóc đến sùi cả bọt mũi.”
Khấu Đồng không lên tiếng, chỉ yên lặng nghe.
“Sau này tôi lén mua cho nó một khẩu khác, nó cất như bảo bối vậy, cũng không khác cái này lắm…” Diêu Thạc tựa hồ muốn cười một cái, nhưng mà một chút ý cười thoáng hiện trên mặt rất nhanh đã bị che giấu đi.
Thế rồi ông ta ý thức được cái gì đó, bèn coi như không có việc gì đặt chiếc súng nước về chỗ cũ, khôi phục nghiêm túc, chuyển đề tài nói chuyện với Khấu Đồng: “Hiện tại chúng ta đã giải quyết hai lá bài, thế nhưng tôi tra cứu một ít tài liệu thì thấy chưa nói đến cái khác, riêng bộ Major Arcana đã có 22 lá. Trong đó có đủ thứ khiến cho người ta khó mà tưởng tượng được như ‘Mặt trăng’, ‘Mặt trời’, ‘ngôi sao’, ‘Sức mạnh’…, cậu định thế nào?”
[Lá bài Mặt trăng – The Moon
Lá bài Sức Mạnh – The Strength
Lá bài Ngôi sao – The Star
Lá bài Mặt Trời – The Sun
Khấu Đồng nghĩ nghĩ: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, tôi không biết tí gì về mấy thứ thần bí này, giờ chỉ có thể trông cậy vào ngài thôi.”
Đối với sự trốn tránh lần này của hắn, không ngờ Diêu Thạc lại không công kích mỉa mai. Một lát sau, ông ta nói: “Tôi sẽ thử xem.”
Khấu Đồng hơi nhếch khóe miệng rồi lại nhịn xuống, tận lực duy trì biểu cảm nghiêm túc cẩn trọng của mình.
Hoàng Cẩn Sâm chọn đồ gã cần rất nhanh, một chiếc xe đẩy đầy căng được đẩy đến trước mặt con tinh tinh. Tinh tinh không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ tùy tay lấy tới một cái khay nhỏ, Hoàng Cẩn Sâm nhét tiền vào, quá trình giao dịch nghiêm túc cẩn thận… cứ như cả hai đều biết số tiền phải thu là bao nhiêu ấy!
Sau đó con tinh tinh tìm bao tải to, dùng sức mạnh khổng lồ đổ tất cả cái xe đẩy vào đó rồi giao cho Hoàng Cẩn Sâm, tên còn lại hệt như một con tinh tinh không có lông, cứ thể mà vác cái bao tải ấy lên vai khiêng đi.
Khấu Đồng thấy một màn này, khóe miệng rốt cuộc lại không nhịn được mà cong lên một chút, tốn công sức gấp mấy lần mới nhịn xuống được mà đi cùng Hoàng Cẩn Sâm vừa bổ sung vũ khí ra ngoài từ cánh cửa hẹp ban đầu.
Ngay khi bọn họ từ phố kẹo đường chuyển tới ngã tư bình thường____ lại xảy ra chuyện.