Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

Chương 13:




        “Ô…” Hắn không biết nên làm gì, thân thể luôn cảm thấy trống rỗng.
Mái tóc vàng mềm mượt ướt đẫm dính bệt lên lưng hắn, bàn tay to màu đồng xoa nắn cặp mông vừa tròn vừa vểnh, chi chít hồng ngân
Lang Nguyên hôn đôi môi đỏ mọng, thì thầm bên tai hắn: “Chân mở lớn một chút, thắt lưng xoay nhiều một chút…”
“A…” Kim Ngọc khẽ kêu một tiếng, hai tay gắt gao ôm vai y.
“Thật ngoan, thưởng cho cưng một nụ hôn.” Sờ chỗ kết hợp, cảm giác tiểu huyệt ấm áp xiết chặt cự vật, mắt hổ tỏa sáng.
Tiểu Ngọc Ngọc khó khi nào chủ động như thế, mặc dù mượn dược cao, nhưng ngay lúc này Tiểu Ngọc Ngọc thật sự là quá mỹ diệu, chưa gì đã làm y muốn tiết ra rồi.
Kim Ngọc thở dốc, cảm giác cự vật trong cơ thể mình lại to thêm vài phần, nhịn không được rên rỉ: “Trướng quá… A…”
“Bây giờ tự cưng di chuyển đi.” Liếm vành tai hồng nhạt, Lang Nguyên cười gian trá.
Kim Ngọc mê man mở mắt, khóe mắt đỏ ẩm ướt, vì kích tình mà toàn thân chuyển hồng tuấn mĩ khiến người khác nín thở, thiếu chút nữa làm Lang Nguyên ngừng thở.
“…” Hắn không nghe được y đang nói cái gì, không hiểu sao tự mình cứng ngắc ngồi lên người y.
“Nâng eo lên, tự mình động động đi.” Lang Nguyên khàn khàn hướng dẫn, bàn tay to khẽ vuốt ve khuôn ngực hắn, ngón tay khiêu khích niết niết hồng quả.
“A…” Trong cơ thể như hỏa thiêu, Kim Ngọc bị lửa đốt đến quên cả ngượng ngùng, thỏa mãn thân mình trên người y.
Mỗi lần chuyển động hắn đều không nhịn được phát ra tiếng trên rỉ khiến người ta đỏ mặt, hai chân cũng sớm kẹp chặt hông rắn chắc của Lang Nguyên.
“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng thật giỏi!” Lang Nguyên không nhịn được lên tiếng khen gợi, bàn tay vẫn tiếp tục xoa bóp cặp mông tròn, làm cho mỗi lần động càng đi vào sâu hơn.
“Ta không được…” Mười ngón bấu chặt lưng Lang Nguyên, để lại vài vết máu.
Thắt lưng muốn gãy ra, không thể động đậy nữa, nhưng sau huyệt vẫn vừa đói khát vừa ngứa ngáy, khẩn thiết muốn có cái gì to lớn đến nhét vào…
“Sao lại không được? Bổn vương thấy cưng rất sung mãn a.” Cắn răng, Lang Nguyên cũng không ngại mấy vết thương cỏn con sau lưng.
Không cần nhìn cũng biết trên lưng bị thương, nhưng mà do Tiểu Ngọc Ngọc nên y chả để tâm!
Nhìn hắn mệt thở hồng hộc, lã mồ hôi, biết hắn cũng đã hết sức.
“Quên đi, để bổn vương đến.” Ngấu nghiến môi đỏ mọng của hắn.
Lang Nguyên đưa hắn trở mình xoay người, để hắn nằm đối diện với mình, một lần nữa tiến vào tiểu huyệt mất hồn kia, y thỏa mãn thở ra.
Tiểu huyệt liều mạng cắn chặt hổ căn, như một thực thể sống mút mát hổ căn.
“Hả… Không nên đụng nơi đó…” Mắt vàng híp lại, thân thể lắc lư theo mỗi lần luật động, điểm mẫn cảm trong cơ thể liên tục bị động chạm.
Lang Nguyên không để ý đến kháng nghị kia, ngược lại quất xuyên càng cuồng loạn, đưa hắn chìm trong bể tình.
Mà hắn, chỉ có thể nâng mông lên cao, tiếp nhận từng cú va chạm mãnh liệt của Lang Nguyên.
“A… Ưm… A…” Rên rỉ không ngừng từ miệng tràn ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như ráng chiều.
Hắn nhắm hai mắt, cắn môi dưới, hai tay nắm chặt màn giường, đón lấy từng đợt quất xuyên của Lang Nguyên.
“Tiểu Ngọc Ngọc, gọi ta Nguyên.” Hôn tấm lưng đẫm mồ hôi, Lang Nguyên cắn răng thì thào bên lỗ tai hắn.
“A… Nguyên…” Hắn nhịn không được gào lớn, vô thức đong đưa thân thể phối hợp với Lang Nguyên.
Lang Nguyên ôm thắt lưng hắn, đem một cỗ chất lỏng nóng cháy bắn thật sâu trong tiểu huyệt, ôm hắn thở dốc.
Hắn không nhịn được thét chói tai, ngọc hành cũng run rẩy theo phun bạch trọc…
**        **       **
Đêm nay, hai người không biết kích tình triền miên bao nhiêu lần, đến khi Kim Ngọc uể oải tỉnh lại, mặt trời đã lên đến đỉnh.
Khuỷu tay vô ý chạm vào thứ gì đó ấm áp, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai…
Mặt đỏ lên, cảm giác căng trướng trong cơ thể làm hắn biết rõ sự tồn tại của hổ căn nơi đó, hắn nhẹ nhàng động cái mông, lập tức không dám di chuyển nữa, cự vật chôn sâu trong cơ thể hắn tựa hồ lại dần dần thức tỉnh.
“Tiểu Ngọc Ngọc, muốn ngồi dậy sao?” Lang Nguyên nằm kế bên sớm đã tỉnh lại thu hồi ánh mắt si mê, vuốt ve gương mặt non mịn của hắn.
“Ô…” Rên rỉ một tiếng, cắn chặt môi dưới, hắn cảm thấy rất rõ hổ căn lại trướng lớn lên.
“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng kẹp bổn vương chặt quá.” Huých thắt lưng lên, quả nhiên như dự đoán, liền nghe thấy tiếng rên rỉ sung sướng của Kim Ngọc.
“A a…” Nhịn không được kẹp chặt hai chân, thắt lưng run rẩy không ngừng.
“Tiểu Ngọc Ngọc, quá sung sướng, bổn vương bị cưng mê chết rồi…” Sợ đả thương đến hắn, lung tung đong đưa vài cái liền bắn.
Rút ra hổ căn tím đỏ, mang theo dòng tinh trắng, tiểu huyệt đỏ chót phát ra tiếng ‘ba’ phảng phất lưu luyến không rời, hé ra khép lại.
.
.
___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.