Dụ Dỗ Vợ Yêu, Lưới Tình Chờ Sẵn

Chương 6: Cỏ lúa ngang hàng




Bà nội nói xong, sắc mặt của đại đa số mọi người đều thay đổi hoàn toàn. Tư Không Tam, với sự hoạt náo của mình, chỉ một câu nói đã phá tan bầu không khí ngượng ngùng: “Cháu dâu, bà nội chỉ đang đùa thôi. Thật ra mọi người đang im lặng để trêu hai vợ chồng một chút.”
Viên Cẩn Ngọc nghe xong, chỉ biết cười cho có lệ. Cô cũng đâu phải là trẻ con mà cũng nghĩ đây là trò đùa.
Nhưng Tư Không Tam vừa tìm cách bao biện xong, Tư Không Tình liền tạt vào một gáo nước lạnh: “Anh ba đúng là giỏi gạt người. Trong cái gia đình này cũng có chuyện cùng nhau trêu đùa chắc?”
“Cô tư!” - Tư Không Thạch nãy giờ im lặng, bây giờ mới lên tiếng. Giọng ông lạnh lùng và quyền lực, đến nỗi Tư Không Tình cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Chỉ một vài câu nói, Cẩn Ngọc cũng cảm nhận được sự xa lạ và nghiêm trọng trong gia đình này. Ai đời anh trai lại gọi em gái là cô tư? Cẩn Ngọc đến thở cũng không dám thở mạnh.
Trong lúc căng thẳng này, đột nhiên bàn tay Cẩn Ngọc cảm nhận được hơi ấm. Cô toang nhìn xuống, phát hiện người bên cạnh đang nắm lấy tay mình, đầu ngón tay còn vỗ nhè nhẹ như đang trấn an.
“Đừng lo.”
Tử Lăng nhỏ miệng để đủ một mình Cẩn Ngọc nghe thấy. Anh không nhìn thẳng vào mắt cô, gương mặt cũng lạnh lùng đến lạ. Nhưng không hiểu sao khi nghe xong, Cẩn Ngọc liền cảm thấy tâm mình bình lại.
Tư Không Thạch mệt mỏi nhìn sơ một vòng, dừng mắt lại ở chỗ Viên Cẩn Ngọc: “Xin lỗi con! Chuyện hôm nay đúng là không đáng xảy ra chút nào.”
Cẩn Ngọc vội vã đáp: “Ba… ba không cần phải xin lỗi, con không sao ạ.”
“Đúng rồi, làm con dâu trong nhà này, nghe chút chuyện cãi vã thì đã là gì. Cháu dâu à, vị trí của cháu có hàng trăm người muốn ngồi, cháu đã may mắn có được, nên biết nắm bắt thời cơ cho tốt.” - Tư Không Tình tiện miệng nói, chất giọng vừa hững hờ lại có chút khiêu khích, cũng không rõ là đang nhắc nhở hay đang chê cười.
Tư Không Tam cười như được mùa: “Cô tư lại khéo nói thừa. Cháu dâu dù sao cũng xuất thân từ nhà họ Viên. Năm xưa cụ tổ nhà họ Viên đã cứu cụ nhà ta một mạng trên thương trường, chỗ hai nhà là tình sâu nghĩa nặng. Đương nhiên, vị trí cháu dâu của nhà Tư Không đối với Cẩn Ngọc chỉ có thể gọi là quá xứng đáng.”Cẩn Ngọc cười ngượng, chuyện năm xưa quả thật cũng chỉ có người lớn mới còn nhớ. Cũng may là nhà Tư Không cũng biết trọng tình nghĩa, nếu không nhà họ Viên cũng sớm ngày lụi bại vì những hợp đồng làm ăn thua lỗ của ba cô rồi. Vậy mà Viên gia còn không biết điều, nhìn thấy Tử Lăng mù lòa liền không dám đưa con gái cưng đến đây.
Cả cuộc họp mặt buổi sáng, ngoài chuyện cãi vã và mấy lời chào hỏi dưới mức lịch sự ra, cũng chẳng có gì đặc sắc. Có lẽ cùng cực lắm, khi có người mới gia nhập vào gia đình, những người không ưa gì nhau mới phải ngồi lại một bàn thế này. Sau khi bà nội lên tiếng giải tán, Cẩn Ngọc mới thấy bầu không khí xung quanh mình thật sự thoáng đãng hơn một chút.
Xong, Cẩn Ngọc nhẹ nhàng dìu Tử Lăng ra khỏi cửa lớn, nhẹ dạ thở phào một cái như trút hết được gánh nặng. Bất chợt cô nghĩ đến Tử Lăng, kể ra thì cuộc sống của anh so với cô cũng không khấm khá hơn gì. Nếu không đau khổ theo cách này, thì cũng là cách khác.
“Cô đang nhìn tôi?” - Tử Lăng lạnh lùng hỏi.
Cẩn Ngọc giật nảy mình, hai mắt tròn xoe: “Anh… sao anh biết?”
Tử Lăng cười nhếch mép, lời nói nhẹ như không: “Còn không phải sao? Tôi cho rằng cô không chỉ nhìn tôi, mà còn đang suy nghĩ chuyện gì đó về tôi, hoặc về gia đình này nữa kìa.”
Cẩn Ngọc nuốt nước bọt, bắt đầu có chút cẩn trọng, dù là trong suy nghĩ. Người chồng này của cô đã mù lòa mà lại nhạy bén như vậy, nếu khỏe mạnh bình thường, e là có thể nhìn thấu tương lai cũng nên.
“Trời nắng như vậy, còn không mau trở về? Da mặt của hai đứa nhất định sẽ khóc thét đấy!”
Một giọng nói lạnh lùng của phụ nữ vang lên, Cẩn Ngọc không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Tư Không Tình rảo đôi chân dài đến bên cạnh bọn họ, tay giơ lên đeo kính râm vô cùng thuần thục.
“Còn trẻ, nên biết chăm sóc bản thân nhiều một chút.”
“Con nhớ rồi, cô tư. Cô cũng mau về đi, nắng và không khí ở đây không tốt cho cô.” - Tử Lăng nhẹ nhàng đáp lại. Nếu để ý kĩ, có thể thấy hắn thật sự quan tâm đến Tư Không Tình.
Tư Không Tình cười khẩy, vừa liếc mắt nhìn về phía sau, chỗ cửa lớn nơi Tư Không Tam vừa bước ra: “Đúng vậy nhỉ! Ở đây để thở chung bầu không khí với những kẻ đáng ghét, bản thân cũng trở nên mệt nhọc vô cùng.”Tư Không Tình nói xong, còn không cho người bị chửi xéo có cơ hội phản bác, đã giơ bàn tay kiêu sa đang cầm chiếc chìa khóa từ, bấm nút kích hoạt chiếc Lamborghini đang đậu cách đó vài mét.
“Đi thôi! Dù sao cũng tiện đường, cô sẽ cho hai đứa quá giang.”
“Thưa cô tư, trong khuôn viên biệt phủ không được phép dùng xe để di chuyển từ tòa này sang tòa khác.” - Người hầu luôn giáo huấn Cẩn Ngọc từ đầu tới cuối tiếp tục lên tiếng, lần này lại có chút e dè.
Tư Không Tình nghe thấy, nhưng còn không thèm nhìn người kia lấy một lần. Bà đưa mắt sang Viên Cẩn Ngọc, ra lệnh: “Mau dìu Tử Lăng ra đây, chúng ta đi.”
“Cô tư…”
“Phận làm tớ thì đừng bao giờ xen vào chuyện của chủ. Đừng nghĩ trong gia đình này, cỏ lúa có thể ngang hàng.” - Tư Không Tình nói, lại không thèm nhìn người hầu, mà lại liếc Tư Không Tam đang ở xa, cười nhếch mép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.