Dụ Chàng Cắn Câu

Chương 7.3:




Gia Luật Long Khánh hai hàng lông mày nhíu chặt. “Có chuyện như vậy?”
“Một nhà thôn xóm bên kia chính là ngày hôm trước bị thông báo là tiểu nữ nhi Tịch Cốc của bọn họ được coi trọng, muốn bọn họ hôm nay đưa nàng qua, nếu không... Hừ hừ... Kết quả như thế nào cũng có thể nghĩ ra mà!” Tiểu Tiểu tức giận nói. “Chẳng qua là, Tịch cốc bốn ngày sau phải gả cho Hi Di, chúng ta cũng nhận được thiệp mời đi uống rượu mừng của bọn họ không phải sao? 
Gia Luật Long Khánh không lên tiếng, nhưng vẻ mặt hắn đã lạnh như băng, ánh mắt bén nhọn. Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn hắn một hồi lâu, mới nói: “Yến Ẩn, ngươi không cảm thấy công việc của bọn họ đã rất vất vả cực nhọc, nhưng cuộc sống vẫn như cũ quá nghèo khổ sao?” 
“Ta cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại không hỏi tới.” Gia Luật Long Khánh thừa nhận.
Hoàn Nhan tộc nhân cơ hồ từ mới đến đều ở Thái Châu, săn thú, hái nhân sâm, bắt chồn, lấy những thứ vật phẩm trân quý này ở trên thị trường Liêu quốc bán rất được giá, như vậy cuộc sống của bọn họ phải tương đối khá giả mới đúng, nhưng nhìn hiện tại, bọn họ cơ hồ là miễn cưỡng mới có thể sống tạm qua ngày.
“Nếu như đồ nào đáng giá một lượng bạc, người ta phải đóng thuế cho bọn hắn một đồng tiền, nếu không thì sẽ không để cho ngươi ta có ngày sống yên ổn, như vậy thì làm sao có thể giàu lên được chứ?” Tiểu Tiểu khinh miệt hỏi.
Gia Luật Long Khánh cau mày. “Lâm nha Gia Luật Mưu Lỗ không quản bọn họ sao?” 
“Ngươi không biết chứ nếu như triều đình yêu cầu chính là mười bộ lông chồn làm cống phẩm, thì hắn lại muốn người ta giao ra hai mươi bộ, thậm chí ba mươi bộ, như vậy người ta làm sao có thể không liều mạng làm việc?” Tiểu Tiểu ra ám hiệu nói.
“Tuyên Uy Gia Luật Bồ Ninh.” Gia Luật Long Khánh sắc mặt hơi âm trầm. “Một người là đường thúc, một người là đường huynh, hừ hừ! Hai người đều là hoàng tộc, so với người khác thật lớn lối!”.
“Ta thật sự không biết, hoàng tộc Liêu quốc các ngươi đem người dân tộc Nữ Chân tộc làm đầy tớ sai khiến, hay là làm trâu ngựa sử dụng! 
“Tiểu Tiểu, ta cũng không biết...”
“Ngươi hẳn là phải biết!” Tiểu Tiểu có chút tức giận nói.
Gia Luật Long Khánh khẽ cắn răng. “Đúng vậy, ta nên biết.”
“Yến Ẩn, bọn họ bắt trói ta, bị Lý Nguyên Hạo kích động cố nhiên là một trong những nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu là bọn họ không chịu được nữa! Tại sao thê tử của mình không chịu theo bọn hắn ngủ, thì hắn liền chém trượng phu của người ta? Đây là đạo lý gì!” Tiểu Tiểu rống giận lên tiếng.
Gia Luật Long Khánh nhíu chặt mày rậm.
“Còn có, Hoàng thượng đến nơi này săn thú lại săn thú, săn nhiều ít thì thôi đi, tại sao còn muốn người ta phụng dưỡng hắn ăn uống thả cửa? Mình săn không được, còn muốn người ta săn xong kính dâng lên cho mình?” 
Gia Luật Long Khánh mím môi không nói một câu.
“Mấy ngày nay, ngươi cũng phải biết, người ta muốn bắt được một con chim biển Đông Thanh không biết phải mạo hiểm bao nhiêu! Nhưng Hoàng thượng chỉ cần ra lệnh một tiếng, thì người ta phải tiêu tốn vài mạng người để đổi được mấy súc sinh cống hiến triều đình, mà triều đình chẳng những không có tạ ơn, đã vậy chậm một chút còn phải chịu phạt, thiên lý ở đâu chứ? 
Gia Luật Long Khánh vẫn trầm mặc, đối với sự lên án của Tiểu Tiểu, hắn thật sự không lời nào để nói.
“Hoàn Nhan tộc có nhiều Bộ Lạc, người Nữ chân có nhiều bộ tộc, ngươi có biết người trong bộ lạc thống hận người Liêu quốc đến cỡ nào không? Bởi vì tài vật của bọn họ bị cướp đoạt, nữ nhân của bọn hắn bị ăn hiếp, nam nhân vô tội của bọn hắn thì bị bắt! Yến Ẩn, nếu đổi lại là ngươi, ngươi nhẫn chịu được sao?”
Gia Luật Long Khánh nhắm mắt lại. Đúng vậy, đây tất cả hắn cũng tránh không được trách nhiệm, hắn nên biết, nhưng hắn lại chẳng hay biết gì cả.
"Tối hôm qua có ít khách nhân tới, những người kia là những đầu mục khác của Hoàn Nhan tộc, bọn họ vốn tưởng rằng Hoàn Nhan Duẫn Đôn đã bắt trói ta trở lại, là có thể thoát khỏi những tháng ngày bị ức hiếp. Nhưng Hoàn Nhan Duẫn Đôn nói cho bọn hắn biết, bên cạnh ta thủ vệ nghiêm cẩn, cho nên bắt trói ta không được, bây giờ, bọn họ đang thương lượng biện pháp khác.” Tiểu Tiểu nhàn nhạt nói.
Gia Luật Long Khánh cầm tay nàng. “Ta hiểu được, Tiểu Giáo ngươi đi nói cho Tịch Cốc là nàng cứ đợi ở nhà chuẩn bị lập gia đình, đừng ra ngoài chạy loạn?” Hắn cười cười. “Ta nghĩ, hôn lễ của dân tộc Nữ Chân có thể không giống với chúng ta, nhất định là rất thú vị”.
Tiểu Tiểu nghe vậy, lập tức mặt giản ra cười vui, nàng ôm lấy cổ Gia Luật Long Khánh hôn một cái “Ta yêu ngươi, Yến Ẩn.” Nhưng ngay sau đó đứng dậy chạy mất.
Tiểu Tiểu vừa rời đi, sắc mặt Gia Luật Long Khánh liền mau chóng ủ dột. Tuyên Uy Gia Luật Bồ Ninh, Phò mã Đô úy Tiêu Khẩn Đức, Lâm nha Gia Luật Mưu Lỗ, ba người các ngươi là người có chí, giấu trên lừa dưới, nghiền ép lương dân, hừ hừ! Các ngươi cướp đoạt người ta bao nhiêu, ta liền muốn các ngươi phun ra gấp đôi trả lại cho người ta! 
Cũng lười Bộ Lạc đầu mục Thạch Cổ Khẩu, hàn chợt Bộ Lạc đầu mục Tát Đổi, cấp nhét Bộ Lạc đầu mục Tông Can, Cật Thạch liệt Bộ Lạc đầu mục Ngôn Cách Thiếu, cộng thêm nguyên nhan tù trưởng Hoàn Nhan Ngân Thuật, năm người ngồi ngó chừng Gia Luật Long Khánh đang ngay ngắn ở đối diện trên giường gạch, khí định thần nhàn mà uống rượu.
Hoàn Nhan Ngân Thuật do dự một chút. “Long Hằng, không phải là ta hoài nghi ngươi, thật sự...”
“Yên tâm đi! Yên tâm đi!” Gia Luật Long Hữu một bên bộ dáng cà lơ phất phơ ngắt lời nói “Có bốn người bọn họ ở đây, tuyệt đối không người nào có thể đòi được chỗ tốt!” 
“Liệt Lỗ Cốc, Vương Tư Ôn, Tịch Cát cùng đóng đô canh giữ ở nhà Tịch Cốc, chuẩn bị dạy dỗ cho đám người dám đến cướp cô dâu.”
“Sau đó thì sao?” Thạch Cổ Khẩu khinh miệt nói. “Các ngươi dạy dỗ bọn họ xong thì đi để lại cục diện rối rắm cho chúng ta giải quyết sao?” 
“Sẽ không, ngươi yên tâm đi.” Tiểu Tiểu cười híp mắt nói. “Sau khi chuyện này hoàn toàn giải quyết xong, chúng ta mới rời đi, dù sao, chúng ta là vì chuyện này mới đến, không giải quyết tận gốc sao có thể đi chứ?”
Gia Luật Long Khánh liếc nàng một cái, Tiểu Tiểu thì âm thầm le lưỡi.
“Các ngươi giải quyết như thế nào? Các ngươi nghĩ đến đám các ngươi cũng là người Liêu thì dễ nói chuyện sao?” Tát Đổi cười nhạo nói. “Người ta dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, có thể chém đầu của các ngươi, các ngươi còn có thể làm như thế nào nữa? 
“Ta cũng sợ phiền phức nếu một khi lớn chuyện, có thể sẽ giải quyết không tốt.” Tông Can lo lắng nói. “Cự tuyệt đưa người, rồi đem đám Liêu binh tới đón người đánh trở về, này... Chỉ sợ bọn họ trả thù sẽ rất...” 
“Tông Can thúc.” Hoàn Nhan Duẫn Đôn ngắt lời nói. “Ngài yên tâm đi, không có việc gì, bọn họ sẽ ứng phó được.” 
“Cho dù bọn họ thật ứng phó được, nhưng chúng ta ứng phó không được!” Ngôn Cách Thiếu thầm nói.
“Sẽ không để lại cái gì cho các ngươi ứng phó đâu, yên tâm đi!” Gia Luật Long Hữu nói.
Hoàn Nhan Ngân Thuật vẫn là cau mày. “Long Hằng...” 
“A cha,” Hoàn Nhan Duẫn Đôn hai mắt lấp lánh đưa mắt nhìn phụ thân.
“Xin tin tưởng con, chúng ta cũng hãy tin tưởng là bọn họ sẽ làm được.” 
Hoàn Nhan Ngân Thuật nhìn chăm chú con mình một lúc lâu, mới quay đầu nhìn Gia Luật Long Khánh thủy chung không nói một câu, hắn có phong phạm ung dung trầm ổn, khí khái uy nghi khiếp người, còn có khí thế cao quý không thể giấu diếm... Hoàn Nhan Ngân Thuật có chút hiểu được muốn mở miệng, nhưng vào lúc này cửa lớn đột nhiên mở ra. ”Hi Di…”
“Chạy….Chạy!” Hi Di chạy vào kêu lớn. “Đều bị đánh chạy….Bốn người bọn họ thật là lợi hại, chỉ hai ba chiêu đã đánh cho đám người kia không còn manh giáp!"
Sau đó Di Lý Cát đi vào. “Gia, xong việc.”
“Ừ!” Gia Luật Long Khánh gật đầu.
“Đồ keo kiệt.” Tiểu Tiểu cong miệng. “Ngươi không để cho ta đi xem náo nhiệt.” 
“Xem náo nhiệt?” Gia Luật Long Khánh miễn cưỡng nói: “Không phải tham gia náo nhiệt sao?” 
“Hắc hắc...” Tiểu Tiểu chột dạ cười khúc khích.”
“Vừa rồi không thể coi là náo nhiệt…” Vương Tư Ôn một bên đi qua nói: “Như thế này mới gọi náo nhiệt!” Sau đó kêu mấy người chụm đầu lại nói nhỏ.
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng cùng nhau nhìn về phía Gia Luật Long Khánh đang ngồi thiền như lão tăng, nhưng ngay sau đó không hẹn mà cùng nhau rống lên cười ra tiếng.
“A đúng! Như thế này mới coi là thú vị.” 
“Mau! Mau! Đi báo cho mọi người như thế này nhất định phải đi ra ngoài xem náo nhiệt...”
“Yến Ẩn, ta cảnh cáo ngươi, đến lúc đó ngươi không thể để cho tiết mục hạ màn quá sớm đó.”
“Nếu hạ màn quá sớm, nói hai ba câu thì giải quyết xong, vậy còn có gì là thú vị!” Tiểu Tiểu dặn dò.
“Không sai, nhị ca, ngươi tốt nhất...” 
Hoàn Nhan Ngân Thuật cùng bốn vị đầu mục ngó chừng nhau bất định rồi lắc đầu thở dài nhìn Gia Luật Long Khánh, trong lòng cũng muốn biết —— hắn rốt cuộc là người nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.