Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 7:




Khúc Mặc Thương tới gần hai người họ thấp giọng nói vài câu, sau đó đứng thẳng dậy, Xa Giai Di hướng mắt về phía hàng cuối cùng rồi quay đầu lại, do dự nói tiếp: “Vậy chúng ta về cùng là được rồi.”
Khúc Mặc Thương nhìn nàng: "Hẳn là cậu đã biết tính cách của cậu ấy rồi, các cậu về trước đi, Trần Dao nhà xa đừng trì hoãn, buổi sáng chúng ta vẫn có thể cùng nhau đến trường."
"Nhưng mà, cậu chỉ có một mình ngộ nhỡ bọn họ cũng bắt nạt cậu thì sao..." Trần Dao càng nghĩ càng không khỏi có chút lo lắng.
“Yên tâm, bọn họ không dám đâu, nếu không hôm qua tớ không may mắn như vậy.” Khúc Mặc Thương vẫn luôn tự tin với chuyện này.
Sau lời thuyết phục của Khúc Mặc Thương, cuối cùng Xa Giai Di và Trần Dao cũng rời khỏi lớp học. Mặc dù hai người không có giao tình với Lâm Thanh Hàm, nhưng sau khi nghe những lời của Khúc Mặc Thương cũng không thể để Khúc Mặc Thương mặc kệ nàng. Xa Giai Di đã nghe nói về Lý Tư Dĩnh này, cũng có chút hiểu biết, nếu những gì Khúc Mặc Thương nói sẽ xảy ra, vậy chắc chắn kết cục của Lâm Thanh Hàm sẽ rất bi thảm.
Khúc Mặc Thương cũng sợ nhiều người Lâm Thanh Hàm sẽ không được tự nhiên, cho nên mới kêu Xa Giai Di về trước, cô đã là người trưởng thành rồi, phải suy xét nhiều một chút, cô cũng biết rõ một khi hài tử hư đốn vì tranh chấp mà bị nhục nhã thì về sau sẽ trả thù.
Hôm qua cô đã ra tay giúp Lâm Thanh Hàm, nhưng nếu chỉ dừng lại ở đây, cô chắc chắn Lâm Thanh Hàm một mình trở về sẽ lại bị bắt nạt, nói không chừng kết cục còn bi thảm hơn. Cho nên ít nhất trong khoảng thời gian này, cô phải đưa Lâm Thanh Hàm về nhà.
Nhưng trong phòng học nhanh chóng chỉ còn lại hai người, hơn nữa Lâm Thanh Hàm vẫn đang trực nhật, chuyện này làm cho Khúc Mặc Thương cau mày: "Không phải hôm qua cậu đã trực nhật rồi sao? Sao hôm nay vẫn là cậu?"
Mặc dù Lâm Thanh Hàm đang quét dọn nhưng vẫn luôn chú ý đến cô, sau khi nghe cô nói liền ngẩng đầu lên, nhưng lại không biết phải nói thế nào, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Không... không sao, sẽ sớm xong thôi."
Con người thật kỳ quái, lúc trước Khúc Mặc Thương 15 tuổi nhìn đồng học bị người bắt nạt, có lẽ cô cũng biết là không tốt, thậm chí còn cau mày vì chuyện này, nhưng chưa bao giờ nói sẽ giúp đỡ nàng. Hẳn là không quan tâm đến nàng, rất nhiều người đã phát hiện, nhưng trực nhật là một chuyện phiền toái như vậy, cho dù bọn họ đều biết không công bằng, nhưng chuyện xảy ra với một người không thân thiết với bọn họ nên cũng chẳng đau lòng.
Nhưng hiện tại Khúc Mặc Thương đã bắt đầu chú ý đến nàng, thậm chí trong một ngày một đêm ngắn ngủi cô đã nghĩ rất nhiều về nàng, cũng đã tiếp xúc với nàng, hiện tại cô cảm thấy có chút không thể chấp nhận được.
Cô luôn hoài nghi Lâm Thanh Hàm cùng người hô mưa gọi gió trên thương trường kia không phải là cùng một người, nhưng cô đột nhiên nghĩ tới Lâm Thanh Hàm không phải hài tử của người vợ được Khổng Ích Tường cưới hỏi đàng hoàng sinh ra, mà là con ngoài giá thú. Theo người truyền đi, Lâm Thanh Hàm được Khổng Ích Tường đón về khi nàng 16 tuổi, hơn nữa trước đó còn tuôn ra những lời gièm pha nói con trai độc nhất của Khổng Ích Tường không phải là con ruột của hắn.
Nghĩ đến đây biểu tình trên mặt của Khúc Mặc Thương có chút khó coi, ngoài việc bất bình thay Lâm Thanh Hàm, cô còn cảm thấy chán ghét hành vi của chính mình lúc trước. Tiến lên trực tiếp cầm lấy chổi của nàng, Khúc Mặc Thương nghiêm túc nói, "Đây quả thực là chuyện nhỏ, nhưng đã quy định rõ ràng nhiệm vụ sẽ thay phiên nhau, tại sao đều đẩy cho cậu? Đẩy cho cậu mà cậu không nói một tiếng. Cậu không phản bác, không từ chối, người khác sẽ coi đó là chuyện đương nhiên, sau này để cậu làm những việc khác cũng là chuyện đương nhiên, cậu hiểu không?”
Lâm Thanh Hàm cắn môi, ngón tay cũng dùng sức cuộn lại, một lúc lâu sau mới thốt ra âm thanh nhẹ giọng nói: "Tôi biết, nhưng lời từ chối cùng chấp nhận của tôi đều có hiệu quả như nhau. Không phải lời từ chối của người nào cũng đều có hữu dụng. Nếu từ chối sẽ nghe thấy lời giải thích, sau đó là chấp nhận, cái này có cái gì khác nhau đâu? Tôi từ chối không ai tiếp thu, bọn họ sẽ không chấp nhận."
Đây là câu nói dài nhất mà Khúc Mặc Thương nghe nàng nói, không có nói lắp, nhưng lại rất áp lực cùng mệt mỏi, ngữ khí không có oán hận, thậm chí còn lộ ra bình tĩnh cùng tĩnh mịch. Nhưng lại như một tảng đá lớn đập vào trái tim của Khúc Mặc Thương, cô cảm thấy khϊếp sợ vì một hài tử chưa đến mười lăm tuổi đã nhận thức thấu triệt cuộc sống không công bằng cùng tàn khốc này. Vậy mà cô vẫn tự cho mình là đúng, ai từ nhỏ chính là đồ đáng khinh, chỉ biết cụp mắt rũ mi đâu?
Cô đột nhiên nhận thấy Lâm Thanh Hàm luôn thuận theo người khác, có lẽ là cùng đường mới hành động tìm con đường sống để có thể bảo vệ chính mình, bởi vì nàng hiểu rõ phía sau không có chỗ dựa, không ai có thể chấp thuận lời từ chối của nàng. Lão sư luôn dung túng hành vi không công bằng, bị đồng học coi thường mới tạo thành bộ dáng nàng hiện tại, chính là loại thanh tỉnh quá mức tàn nhẫn.
Cô hít một hơi, siết chặt cây chổi, thanh âm bình tĩnh nhưng có chút kiên định đáng tin: “Tôi sẽ chấp nhận, cho nên sau này cậu có thể từ chối.”
Nói xong, cô đi tới hàng đầu tiên, bắt đầu quét lớp. Lâm Thanh Hàm đứng tại chỗ không chớp mắt nhìn cô, nhưng cuối cùng ánh sáng trong mắt lại có chút trong suốt. Nàng nhanh chóng quay đầu tìm cây chổi khác, từ phía sau bắt đầu quét dọn lên phía trước.
Mặc dù đang quét sàn, nhưng nàng không nhịn được mà nhìn Khúc Mặc Thương, một lúc lâu sau, nàng do dự nhỏ giọng nhắc nhở: “Cũng phải quét cả gầm bàn ghế.”
Khúc Mặc Thương sửng sốt ngẩng đầu lên, quay đầu lại nhìn, quét lại dưới gầm bàn ghế một lần.
"Phía sau cậu có giấy nháp... còn có xác hạt dưa."
Khúc Mặc Thương mím môi, yên lặng quay đầu lại, quét xác hạt dưa và giấy, trịnh trọng nói: "Về sau tôi sẽ đưa ra kiến nghị, ở trong lớp ném xác hạt dưa cùng giấy nháp sẽ phạt trực nhật."
Kỳ thực cô là người không động tay động chân, điều kiện trong nhà tốt, cơ hồ không cần cô động thủ quét tước vệ sinh. Trước kia làm trực nhật... phỏng chừng chỉ quét ở nơi dễ thấy, cho nên Khúc tổng 28 tuổi bị tiểu cô nướng trước mặt ghét bỏ, mặt mũi có chút đau.
Lâm Thanh Hàm ở phía sau mím môi cười trộm, thật ra vừa rồi nàng có chút cố ý, Khúc Mặc Thương cho nàng tự tin rất lớn nên nàng mới dám nhắc nhở lỗi nhỏ của cô, tuy rằng rất khẩn trương nhưng hiệu quả không tệ, nàng đánh cược chính xác.
Động tác Lâm Thanh Hàm rất nhanh, Khúc Mặc Thương chỉ quét bốn hàng đầu tiên bên phải, mặt khác Lâm Thanh Hàm đều quét sạch.
Đổ rác vào thùng rác, Lâm Thanh Hàm thấp giọng thúc giục Khúc Mặc Thương: “Tôi… tôi làm xong rồi, cảm ơn cậu, cậu trở về đi.”
Khúc Mặc Thương không có trả lời, chỉ là chuẩn bị lấy bọc rác ra, nhưng lại bị Lâm Thanh Hàm tay mắt lanh lẹ cầm đi: "Để tôi, cái này có chút bẩn."
Tay Khúc Mặc Thương thon dài trắng nõn, lại rất xinh đẹp. Lâm Thanh Hàm cảm thấy không nên để cô chạm vào những thứ này.
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Khúc Mặc Thương đưa cặp sách cho nàng: “Rửa tay rồi về nhà.”
Lâm Thanh Hàm ngơ ngác đi vào toilet rửa tay, sau đó ngơ ngác đi theo Khúc Mặc Thương đến bãi đậu xe như cái đuôi nhỏ. Khi đi xuống lầu, quả nhiên, Khúc Mặc Thương nhìn thấy Lý Tư Dĩnh và hai người khác đang đứng ở đầu cầu thang.
Khi cô ta nhìn thấy Khúc Mặc Thương thì sắc mặt liền thay đổi, sau đó hung tợn liếc nhìn Lâm Thanh Hàm phía sau. Lý Tư Dĩnh để lại bóng ma cho Lâm Thanh Hàm không nhỏ, nàng lập tức sợ hãi lui về phía sau một bước, Khúc Mặc Thương liền đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Sau đó... Lâm Thanh Hàm hoảng hốt, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay nắm lấy mình, hoàn toàn quên mất hoàn cảnh lúc này, trong lúc nhất thời phát ngốc.
Lâm Thanh Hàm lớn lên gầy yếu, chiều cao 1m53 thấp nhất trong lớp, tay cũng rất nhỏ, mà Khúc Mặc Thương đã 1m63, ngón tay thon dài của cô đều nắm trọn bàn tay của nàng. Tay nàng hơi lạnh, véo vào rất mềm mại, nhưng giờ phút này cái nắm tay của Khúc Mặc Thương lại mang đến cho Lâm Thanh Hàm cảm giác an toàn không gì sánh được.
Lý Tư Dĩnh cao hơn Khúc Mặc Thương, nhưng cứ giằng co như vậy thì khí chất của Khúc Mặc Thương mạnh hơn Lý Tư Dĩnh rất nhiều. Cô nhìn Lý Tư Dĩnh một lúc, sau đó quay đầu buông tay Lâm Thanh Hàm, nhẹ nhàng nói: “Đứng ở đây chờ tôi, tôi nói chuyện với cô ta một chút.”
“Lý Tư Dĩnh, chúng ta nói chuyện đi." Cô nhìn Lý Tư Dĩnh hoãn thanh nói.
Lý Tư Dĩnh sững sờ, nhưng Lâm Thanh Hàm vội vàng kéo Khúc Mặc Thương lại, thanh âm đều run rẩy: “Cậu đừng đi.”
Lý Tư Dĩnh vẫn luôn rất ngang ngược, mặc dù biểu hiện của Khúc Mặc Thương hôm qua khiến Lâm Thanh Hàm kinh ngạc, nhưng thoạt nhìn cô vẫn rất văn tĩnh, nếu bị Lý Tư Dĩnh đánh, khẳnh định sẽ rất khó coi.
“Không sao, rất nhanh sẽ trở về.” Nói xong, cô lập tức đi ra phía sau tòa nhà dạy học. Kỳ thực, mỗi người lưu manh đều có chút nghĩa khí, phần lớn thời điểm không nói lý, nhưng họ vẫn cố chấp thủ một số cái gọi là quy tắc của bản thân. Cho nên cách làm này của Khúc Mặc Thương làm cho nghĩa khí trên người Lý Tư Dĩnh bộc phát.
Khúc Mặc Thương nhìn cô ta, sau đó tùy ý dựa vào tường: "Đại khái tôi cũng hiểu được cô, tuy độc đoán nhưng cũng không phải loại người tùy ý bắt nạt người khác. Theo ngày đó cô nói là bởi vì cậu ấy quyến rũ nam nhân cô thích sao?"
"Vậy thì sao? Tôi ghét nhất cái loại người giả vờ yếu đuối đáng thương này, dám làm bộ dáng ngu ngốc kia để cho người khác ôm ấp."
Khúc Mặc Thương cau mày, "Cô cho rằng cậu ấy đang giả vờ yếu đuối, nhưng cô lại không biết ngày thường cậu ấy là người như thế nào. Cậu ấy không nói chuyện với người trong lớp, rụt rè hướng nội như vậy làm sao có thể quyến rũ người khác? Cô còn không biết chuyện này liền mang người giáo huấn cậu ấy, không nghĩ đây có thể chỉ là hiểu lầm sao? Cô lại đuổi theo một người không có bất luận lực uy hϊếp nào, dùng loại thủ đoạn này không cảm thấy vô vị sao?"
Lý Tư Dĩnh nhướng mày, đôi mắt sắp phun ra lửa: "Tôi muốn làm gì thì làm, cô có quan hệ gì với cô ta mà lại bảo vệ cô ta như vậy, không phải nói cô ta không nói chuyện với người khác sao, vậy sao vừa rồi lại lo lắng kéo cô?"
"Cậu ấy lo lắng vì hôm qua tôi đã giúp cậu ấy, tôi cũng không muốn kết oán với cô, nhưng có một số chuyện không cần làm quá mức. Nếu cô thực sự thích nam nhân kia, không bằng dùng nhiều tâm tư một chút để nghĩ xem làm thế nào có thể để hắn thích cô. Bắt nạt một đồng học vô tội có ích lợi gì."
Lý Tư Dĩnh nhìn bộ dáng không gợn sóng của cô, trong lòng cũng thật không dễ chịu, cô ta nghiêng đầu khiêu khích nói: "Nếu tôi muốn thì sao?"
Khúc Mặc Thương nhìn cô ta, chậm rãi đứng thẳng thân, không nhanh không chậm nói: "Tôi nghĩ còn có thể giảng đạo lý với cô, nếu không thể, hoặc là cô cố tình bắt nạt cậu ấy chỉ vì tranh khẩu khí, tôi..."
"Cô nói với lão sư hoặc gọi cho cảnh sát sao?” Cô ta không để bụng mà trào phúng, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Khúc Mặc Thương cười một tiếng, khóe môi câu lên, thanh âm vẫn bình tĩnh kiên định như cũ: “Nếu không có cách nào phân rõ trái phải, vậy thì lấy bạo chế bạo đi.”
Nói xong, cô không cho Lý Tư Dĩnh cơ hội mở miệng liền xoay người rời đi. Lý Tư Dĩnh tức giận nói: "Cô dám sao? Cô giả vờ tốt như vậy, không sợ tôi chọc thủng hình tượng của cô, không sợ bị ghi tội sao? Tôi không sao, nhưng cô thì sao? Cô phải biết trường học trực thuộc đánh giá học sinh qua thành tích cùng hạnh kiểm, chính là không chấp nhận học sinh có hạnh kiểm kém."
Khúc Mặc Thương dừng bước, không quay đầu lại mà nói: “Đối với trường trung học Yến Kinh trực thuộc kia, cô nghĩ tôi quan tâm đến tiêu chuẩn đánh giá đó sao?”
Lý Tư Dĩnh lập tức nghẹn lời, thở không ra hơi, nhìn cô rời đi.
Lâm Thanh Hàm đang lo lắng chờ đợi, khi nhìn thấy cô đi tới liền vội vàng nhìn từ trên xuống dưới một lần, xác định cô không có bị đánh mới nhẹ nhàng thở ra.
Khúc Mặc Thương đưa nàng đi đến bãi đậu xe, dọc đường đi Lâm Thanh Hàm do dự không biết nên nói cái gì. Khúc Mặc Thương đẩy xe ra, bình tĩnh nhìn nàng: "Tôi biết cậu muốn nói gì, tôi có chừng mực. Nhưng về sau tan học cậu phải cùng tôi trở về."
Nói xong cô bước lên xe ra hiệu cho Lâm Thanh Hàm lên. Vào lúc hoàng hôn trường học bị ánh mặt trời phủ lên một màu vàng óng ánh, hoàng hôn rọi tới xe, chiếu vào trên mặt của Khúc Mặc Thương, làm khuôn mặt có chút thanh lãnh của cô nhiễm một tầng ánh sáng nhu hòa.
Ánh sáng nhỏ vụn kia rơi vào hàng mi dài chớp động của cô, làm cho Lâm Thanh Hàm thất thần. Nàng cảm thấy như mình đang nằm mơ, nhưng chỉ trong một ngày, cô giống như một tia sáng ấm áp thay nàng chống đỡ cả thế giới, một người mà nàng từng nghĩ sẽ vĩnh viễn không thể chạm tới, giống như ánh hoàng hôn, ban tặng ánh sáng chiếu vào thế giới của nàng, mặc dù sẽ tùy thời rời đi, nhưng vào thời khắc này đẹp đến làm người mê luyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.