Khúc Mặc Thương ở nước ngoài, mặc dù Xa Giai Di vẫn liên lạc với cô, nhưng đã không gặp cô vài lần, cũng không thể lén chụp ảnh cô, cho nên đã ba năm Lâm Thanh Hàm không thấy cô.
Hầu như ngày nào nàng cũng tự hỏi Khúc Mặc Thương có thay đổi hay không, sau ba năm cô sẽ trở thành dáng vẻ gì. Vừa rồi nàng vẫn luôn canh giữ nơi cô học, nhìn người bên trong lần lượt đi ra, lúc cô đi ra, chỉ liếc mắt một cái nàng đã nhìn thấy cô ở trong đám người.
Giống như nàng đã tưởng tượng, cô đi trong đám người luôn mang theo một cỗ ôn hòa cùng tao nhã, nhưng nhàn nhạt xa cách trên người không có cảm giác cao ngạo. Khi nghiêng đầu lắng nghe đồng học bên cạnh nói, lông mày cô khẽ nhíu lại, bộ dáng suy nghĩ giống như lúc trước cô giảng bài cho mình.
Đồ ngốc này, đã ba năm không gặp, nàng nào có tâm tư đi nghỉ ngơi. Sau khi xuống máy bay liền đến thẳng Đại học Stanford. Nàng chỉ biết Khúc Mặc Thương đã tốt nghiệp trước thời hạn đã đăng ký làm nghiên cứu sinh, sau khi đến học viện mới biết có thể cô học ở đây, nhưng nàng không hỏi thời gian rõ ràng, sợ bỏ qua vẫn luôn ở đây chờ
Khúc Mặc Thương quay đầu lại, chuẩn bị cất sách vào cặp, Lâm Thanh Hàm vươn tay cầm lấy bỏ vào cho cô, ngữ khí thản nhiên: “Cậu ở đây sao?”
Khúc Mặc Thương lắc đầu: “Cùng một vị học tỷ thuê chung, không xa khuôn viên trường. Đã hơn 5 giờ rồi, cậu đói không? Tôi về ký túc xá cất đồ đạc, sau đó mang cậu đi ăn cơm, nếu cậu muốn tham quan khuôn viên trường thì tôi đi cùng cậu?”
Cô vẫn suy xét chu đáo như vậy, Lâm Thanh Hàn nỗ lực khắc chế ánh mắt mình không quá làm càn: “Cậu đều an bài tốt như vậy, đương nhiên tôi sẽ nghe theo cậu.”
Khúc Mặc Thương ghé mắt nhìn nàng, khóe môi Lâm Thanh Hàm mang theo ý cười, biểu tình đều vừa phải, không còn giống như lúc trước khi mình an bài thì ngoan ngoãn ngây ngô gật đầu.
“Đi thôi.” Khúc Mặc Thương mở ô ra hiệu cho Lâm Thanh Hàm đi tới, Lâm Thanh Hàm duỗi ngón tay thon dài cầm ô: “Cậu cầm túi không tiện, để tôi.”
Nàng mang giày cao gót, đứng ở bên người Khúc Mặc Thương trông nàng cao hơn một chút, líc trước luôn sợ người này không cao, trong tình huống khắt khe với bản thân liền lớn lên cao bằng cô.
Ngón tay nàng vô tình chạm vào bàn tay của Khúc Mặc Thương, mang theo một trận lạnh lẽo. Khúc Mặc Thương cau mày, duỗi tay nắm lấy tay Lâm Thanh Hàm, một cỗ mát lạnh xông vào lòng bàn tay. Mày cô lại nhíu chặt, theo thói quen đưa ngón tay vào trong tay áo của Lâm Thanh Hàm, véo ống tay áo, rất mỏng, nhiệt độ bên trong cũng không cao.
Khúc Mặc Thương không biết năm đó cô đã làm hành động này bao nhiêu lần, mỗi lần nhiêt độ hạ xuống cô đều theo thói quen kiểm tra quần áo của Lâm Thanh Hàm, sợ nàng mặc không đủ ấm. Lâm Thanh Hàm ngơ ngác nhìn cô, trong mắt trầm tĩnh đột nhiên có một tia triều ý.
"Sao lại mặc như vậy tới đây? Hiện tại đã là cuối tháng 10, thời tiết ở California rất lạnh, hôm nay trời mưa còn lạnh hơn." Lông mày cô không buông lỏng, thấp giọng oán trách, mang theo ý vị giáo huấn, nhưng lại làm trong lòng Lâm Thanh Hàm ấm áp không nói nên lời.
Tay trái bên hong nắm chặt thành quyền rồi thả ra, Lâm Thanh Hàm áp xuống cảm xúc, cúi đầu nhìn chính mình rồi lại nhìn Khúc Mặc Thương: "Không sao, chỉ là có chút cảm thấy lạnh, hơn nữa cậu cũng không mặc nhiều lắm."
Nói xong nàng không dấu vết dời tay ra, sợ mình không khắc chế được, nhưng hành động này rơi vào mắt Khúc Mặc Thương lập tức cho rằng nàng đã không còn quen cùng mình quá mức thân mật.
“Tay tôi ấm hơn tay cậu nhiều.” Ánh mắt Khúc Mặc Thương có chút ảm đạm, thoáng kéo ra khoảng cách với Lâm Thanh Hàm. Mặc dù mưa không lớn, nhưng mưa tí tách mang theo một cỗ hàn ý, ô của Khúc Mặc Thương cũng không lớn, Lâm Thanh Hàm thấy thế nghiêng tay qua, hạ dù che cả người Khúc Mặc Thương: "Đi gần chút, mưa rơi đến cậu."
Lâm Thanh Hàm tiến tới, cầm ô an tĩnh đi theo Khúc Mặc Thương. Khúc Mặc Thương đi phía ven đường khẽ nhìn nàng, cô gái sánh vai cùng cô thật sự rất đẹp. Trên mặt thanh tú trang điểm nhẹ, môi mỏng mím lại, lông mi rất dài, khi rũ mắt nhìn đường, gương mặt không chút biểu cảm lộ ra vẻ cô đơn. Chân thon dài thẳng tắp, bước đi không nhanh không chậm, yên lặng nhìn bước chân của nàng, quả nhiên giống như lần gặp mặt đầu tiên ở đời trước, nặng nhẹ nhanh chậm đều là nhất thành bất biến. . Ngôn Tình Hài
Không khỏi lộ ra nụ cười, dư quang Lâm Thanh Hàm nhìn thấy liền có chút sửng sờ: “Sao vậy?”
Khúc Mặc Thương ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ vào bước chân của nàng rồi cười nói: “Cậu đi đường có quy củ hơn rất nhiều.”
Lâm Thanh Hàm nghiêng đầu nói: “Trước kia tôi đi đường không có quy củ sao?”
“Không có, hiện tại thực sự rất nghiêm trang.” Khúc Mặc Thương cảm thấy mình có chút ấu trĩ khi chú ý đến điểm này, nhưng không biết tại sao, rõ ràng tâm tình đã khôi phục bình tĩnh đối với loại kinh hỉ vừa rồi, nhưng nhìn Lâm Thanh Hàm lại không khỏi chú ý đến nhất cử nhất động của nàng, tựa hồ từ nơi nào cũng đều có thể tìm được thứ mà cô thưởng thức.
Khúc Mặc Thương mang Lâm Thanh Hàm đi ngang qua phía đông trường Đại học Stanford, đi qua trung tâm thương mại, dọc theo đường đi giới thiệu cho nàng về các tòa nhà cùng phong cảnh. Sau khi ra khỏi trường gần mười phút, rẽ sang một con đường bên ngoài Đại học Stanford liền đến nơi Khúc Mặc Thương sống.
Lâm Thanh Hàm cầm ô nhìn cô lấy chìa khóa mở cửa, sau khi bước vào liền lấy một đôi dép từ hành lang đặt trước mặt nàng: "Dép lê này không có ai dùng, rất sạch sẽ, cậu thay trước đi. Tôi rót cho cậu một ít nước, môi cậu hơi khô.”
Khúc Mặc Thương nói xong liền đi tới bàn trà lấy ly sạch, đưa cho nàng một ly nước ấm: “Cậu ngồi đi, tôi đi phòng bên cạnh.”
Lâm Thanh Hàm liếm liếm môi, trong mắt tình ý nhu hòa. Sau đó nàng nhấp một ngụm nước ấm, nhìn Khúc Mặc Thương đang đi vào phòng, trong mắt lộ ra một tia mê luyến, cô càng tốt, càng săn sóc, nàng liền trầm say trong đó không có cách nào tự khắc chế. Ba năm xa cách không làm nàng vơi đi mê luyến, khi gặp nhau thì tất cả đều trào ra, khó có thể che giấu.
Nhìn xung quanh căn hộ này, không gian không lớn, phòng bếp và phòng khách được ngăn cách đơn giản, có bàn ăn. Phòng khách có sô pha và bàn trà, rất sạch sẽ, cách bố trí cùng trang hoàng rất tốt. Bên trái có một căn phòng, hẳn là phòng của vị học tỷ thuê cùng Khúc Mặc Thương.
Môi trường căn hộ tốt, hẳn là Khúc Mặc Thương sống rất thoải mái. Đang suy nghĩ thì phòng bên phải truyền đến động tĩnh nhỏ, Khúc Mặc Thương cầm áo gió màu đen trên tay bước ra khỏi phòng ngủ, đưa áo cho Lâm Thanh Hàm: "Mặc thêm áo đi, buổi tối sẽ càng lạnh."
Lâm Thanh Hàm nhận lấy áo, không nói lời nào mà ngoan ngoãn mặc vào, sau đó thử nhìn Khúc Mặc Thương, bộ dáng cùng khí chất này kỳ thực không hợp với khí chất thanh lãnh của nàng, hiện ra vài phần ngoan ngoãn quen thuộc.
Kiểu áo rất mỏng, sau khi Lâm Thanh Hàm mặc vào càng có vẻ thân cao chân dài, màu đen có chút ám trầm, che giấu bộ quần áo đơn giản mỏng manh, Lâm Thanh Hàm đứng đó khí chất trên người càng xông ra, giỏi giang mà trầm ổn.
Dò hỏi trong mắt nàng hiện lên rất rõ ràng, Khúc Mặc Thương vươn tay sửa lại cổ áo bị nàng vò nát: “Rất hợp.”
Lâm Thanh Hàm gật đầu, sau đó liếc nhìn phòng bên kia: “Học tỷ của cậu vẫn chưa về."
Khúc Mặc Thương sửng sốt, sau đó phản ứng lại, "Chị ấy sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cho nên phải làm thực nghiệm, tối nay sẽ về muộn."
Lâm Thanh Hàm không hỏi thêm, Khúc Mặc Thương cầm túi, mưa bên ngoài vẫn chưa ngừng, cô hỏi Lâm Thanh Hàm: “Cậu muốn ăn gì, cơm Tây hay cơm Trung?”
“Đều được, cậu muốn ăn gì chúng ta liền đi.”
Khúc Mặc Thương suy nghĩ một lúc: “Vẫn là cơm Trung phong phú, cậu quá gầy, bất quá nhà hàng cơm Trung có chút xa, chúng ta phải đi taxi qua."
"Được, không sao." Lâm Thanh Hàm mỉm cười, khi nàng xoay người bắt taxi, ngáp một cái, dụi dụi đôi mắt có chút khô khốc.
Ngồi trên taxi, Khúc Mặc Thương cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút đình trệ, Lâm Thanh Hàm thay đổi rất nhiều, mặc dù lúc trước cũng là trầm mặc ít lời nhưng khi ở bên cạnh cô đều sẽ nhu hòa nói chuyện, cũng sẽ mở to mắt nghiêm túc nhìn cô, nghe cô nói chuyện.
Nhưng hiện tại, Khúc Mặc Thương nhìn nàng đang dựa vào lưng ghế nhìn về phía trước, hiện giờ người có khí chất xuất chúng lại lộ ra cỗ nghiêm trang, trong lòng cô có chút nghẹn, tựa hồ làm Lâm Thanh Hàm ngoan ngoãn như vậy chính là cô, làm nàng trở nên trầm mặc cùng lạnh nhạt như vậy cũng là cô.
Không biết tại sao, Khúc Mặc Thương đột nhiên bị nhận thức đâm vào ngực phát đau, cô quay đầu đi, thấp giọng nói: "Cậu ra ngoài giao lưu một tháng, bọn họ không can thiệp vào sao?"
Lâm Thanh Hàm không lập tức không trả lời, dừng một chút mới chớp mắt quay đầu lại: "Hửm? Tôi đã làm xong mọi việc của công ty, báo cáo cũng đã chuẩn bị tốt, không có việc gì quan trọng, hơn nữa vừa vặn ký xong dự án hóa xanh với HW, cho nên ông ta không nói gì.”
Khúc Mặc Thương không biết nên tự hào hay nên chua xót, cô cũng đã biết về dự án xanh hóa từ Khúc Thịnh, Thiên Thịnh cũng đang tranh thủ nhưng không bắt được, Cảnh Thái cũng đã giằng co rất lâu, không nghĩ tới là bị nàng bắt được.
Cảm tình của cô đối với Lâm Thanh Hàm quá phức tạp, rất nhiều thời điểm giống như Xa Giai Di đã nói, giống như một người mẹ trẻ, không nhịn được mà lo lắng cho nàng. Hy vọng nàng sẽ ngày càng ưu tú, không muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của nàng, nhưng vốn dĩ sợ nàng mang đầy thương tích lại bị cuộc đời tàn phá.
Vốn dĩ kết giao với nàng chỉ là đồng học mà thôi, nhưng trải qua trọng sinh, nhìn đến tương lai của nàng, cô không đành lòng để một tiểu cô nương gặp nhiều thống khổ như vậy, cho nên hy vọng có thể che chở cho nàng. Nhưng một khi bắt đầu thì càng ngày càng nghiêm túc, thật sự rất muốn bảo hộ nàng lớn lên, cảm giác như dưỡng con gái vậy.
Nhưng hiện tại Lâm Thanh Hàm đã thực sự trưởng thành, hẳn là càng ưu tú hơn cô, nhìn nàng như vậy, Khúc Mặc Thương cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần: "Mấy năm nay hẳn là rất vất vả, Giai Di nói cậu không chăm sóc tốt bản thân, cậu cao bằng tôi nhưng lại gầy thế này, đều không ăn cơm đầy đủ sao?”
Vốn dĩ Lâm Thanh Hàm không còn tinh thần, nghe được lời nói của cô có chút oán trách, lập tức cười lên, nhưng lại nghiêm túc quay đầu lại: “Cậu chỉ nói với tôi không nghỉ ngơi tốt sẽ không cao thêm, cậu nói cao chứ không nói mập. Còn có, tôi cao hơn cậu."
Lâm Yên cao 1m65, Khổng Ích Tường cao 1m8, có gen tốt của ba mẹ, Lâm Thanh Hàm lên Đại học cũng đã cao 1m68, đi giày cao gót là hơn 1m7.
Câu nói vừa rồi mười phần nghiêm túc, ở trên người mỹ nhân thanh lãnh như vậy làm trong lòng Khúc Mặc Thương ngứa ngáy, không khỏi thấp giọng cười một tiếng: "Đúng vậy, cao hơn tôi, đã nhiều năm lại nhớ rõ như vậy, lòng dạ hẹp hòi."
Lâm Thanh Hàm cười không nói lời nào, từ đây đến nhà hàng Trung mất nửa giờ lái xe, trên đường Khúc Mặc Thương phát hiện Lâm Thanh Hàm không có nhiều tinh thần, nàng vẫn luôn không nói chuyện mà nhìn về phía trước, nhưng khi chớp mắt tựa hồ không mở mắt ra được.
Sau khi cô ngừng nói, ngay sau đó Lâm Thanh Hàm liền dựa vào trên ghế, đầu hơi rũ xuống, bất quá ngủ không an ổn một chút lại gục đầu.
Khúc Mặc Thương khẽ nhúu mày, sao lại trở thành bộ dáng này? Chẳng lẽ sau khi xuất ngoại Khổng Ích Tường còn muốn nàng giải quyết chút công việc? Hay là lệch múi giờ?
Sau đó cô có chút ảo não, cho dù lệch múi giờ nghỉ ngơi hai ngày cũng không hồi phục nhanh như vậy, khẳng định chịu không nổi. Cô lấy điện thoại ra xem bản đồ, gần đến nhà hàng, nghĩ xong liền gõ một chuỗi tiếng Anh vào điện thoại đưa cho tài xế taxi trước mặt.
Tài xế có chút sững sờ, quay đầu nhìn lại băng ghế sau, sau đó khẽ cười, làm khẩu hình OK, xe quay đầu ở ngã tư phía trước, trong đêm một đường vững vàng trở về. Khúc Mặc Thương lặng lẽ tiến gần dựa vào Lâm Thanh Hàm, nhẹ nhàng đặt đầu nàng vào vai mình. Lâm Thanh Hàm cử động nhưng không có tỉnh lại, ngủ rất say.