Đông Cung Tàng Kiều

Chương 33: Cung biến năm Nhâm Dần (7)




Thái tử mang theo khí lạnh của đầu thu trở về Đông cung. Vừa về đến cửa cung, hắn đã phái người đi gọi Vệ Chiêu đến thư phòng.
Vệ Chiêu lúc tới còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa đặt chân vào cửa, đã thấy Thái tử ném quyển trục trong tay, chất vấn nàng: “Ngươi đến bên cạnh cô rốt cục là có mục đích gì?”
Vệ Chiêu giật mình, lập tức quỳ xuống đất, nhưng trong lòng nàng vẫn không hiểu tại sao Thái tử lại đột nhiên hỏi như vậy?
Ngay từ đầu nàng đến Đông cung quả thực là do tuân theo mệnh lệnh của Quý phi, nhưng lý do thực sự là nàng thật tình muốn lưu lại bên cạnh Thái tử, quan tâm hắn, chiếu cố hắn, nhìn hắn từng bước thực hiện được lý tưởng của một vị minh quân thiên cổ.
Nhưng nàng không dám nói thật những suy nghĩ trong lòng nàng cho Thái tử.
Thái tử điện hạ nhưng tuyết trắng trên núi tuyết, một sự tồn tại mà thế nhân không thể với tới. Có quá nhiều người ái mộ Thái tử, mà mỗi người trong số đó đều tốt đẹp hơn nàng rất nhiều, nàng chỉ là một cung nữ hèn mọn, không đủ tư cách để hy vọng xa vời làm bạn bên cạnh Thái tử điện hạ.
Nàng chỉ muốn đứng từ xa ngắm nhìn Thái từ là đủ rồi.
Trong lòng của Vệ Chiêu có ngàn suy nghĩ đan chéo, đối diện với sắc mặt càng lúc càng khó coi của Thái tử.
“Cô không biết, một vấn đề mà có thể suy nghĩ lâu đến vậy?”
Giọng nói của Thái tử như một chậu nước lạnh hắt tỉnh nàng, Vệ Chiêu khó xử, chỉ đành cắn răng nói: “Là do Quý phi nương nương phái nô tỳ tới hầu hạ điện hạ.”
Lời nói vừa thốt ra, trong phòng hoàn toàn rơi vào trầm mặc yên tĩnh.
Qua một hồi lâu, Vệ Chiêu không nhịn được lén ngẩng đầu, thấy thần sắc trên mặt của Thái tử quá mức dọa người, một sự nghiêm nghị lạnh lùng mà nàng chưa từng nhìn thấy.
“Đi ra ngoài.”, Thái tử hạ lệnh.
Giọng nói thờ ơ, không còn chứa đựng sự ôn hòa như lúc trước, tựa như người trước mắt nàng lại quay lại là vị Thái tử điện hạ cao cao thượng thượng của một nước trước đây.
Vệ Chiêu nghĩ nhất định là nàng lại nói sai cái gì, há miệng muốn giải thích, nhưng lại phát hiện nàng không biết nên giải thích cái gì.
Mỗi câu mỗi chữ trong câu trả lời của nàng đều là sự thật, lấy gì để giải thích?
“Nô tỳ tuân mệnh.” Nàng nhắm mắt lại, dập đầu một cái đối với Thái tử.
Nàng muốn nắm lấy một thứ gì đó, nhưng kết quả lại phát hiện không có thứ gì để nàng nắm lấy.
Nàng vốn có xuất thân ti tiện, chỉ là một lục bình ngay cả rễ cũng không có, thì làm sao có thể hóa thành tiên hạc sải cánh trên bầu trời.
Nàng lặng lẽ lui khỏi phòng, tựa như nàng chưa từng xuất hiện ở nơi này.
Vệ Chiêu đi rồi, Thái tử vẫn lẻ loi ngồi yên một chỗ. Ánh tà dương khiến bóng của hắn kéo thật dài. Hắn cảm thấy một cảm giác mệt mỏi không thể nói lên lời.
Hắn vốn không nên đi chất vấn Vệ Chiêu.
Hắn đã biết được mục đích không đơn thuần khi đến Đông cung của Vệ Chiêu từ chỗ Quý phi, nhưng vẫn vội vã trở vệ, muốn nghe đích thân nàng giải thích.
Hắn chưa bao giờ cho một người cơ hội lần thứ hai, nhưng chỉ duy đối với nàng có rất nhiều ngoại lệ.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào đã thay đổi thành như vậy?
Có lẽ bắt đầu từ sau khi trở về từ Liệp cung, bất tri bất giác, hắn đã không còn là chính hắn của trước đây.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi một cử chỉ lời nói của Vệ Chiêu đều khiến hắn động tâm.
Mỗi một câu một chữ trong từng lời nói của nàng, hắn đều nguyện ý nghe.
Trong chớp mắt chờ đời Vệ Chiêu giải thích đó, hắn không còn là một Thái tử của hoàng triều Đại Ngụy nữa mà chỉ là một nam tử bình thường thấp thỏm lo âu khi đối mặt với người thương.
Hắn thậm chí còn cảm thấy may mắn, may mắn là Vệ Chiêu đã nói thật, mặc dù nàng tùy tiện tìm một cái lý do nào đó, mặc kệ có bao nhiêu thái quá, chỉ sợ hắn cũng sẽ tin.
Cỡ nào đáng buồn! Từ thủa nhỏ, hắn chịu sự dạy dỗ của nho học, rèn luyện tâm thuật của một bậc đế vương, nhưng không ngờ cũng có một ngày sẽ vì một cung nữ có thân phận thấp kém mà buông bỏ nguyên tắc và giới hạn của bản thân.
Càng đáng buồn hơn là tiểu cung nữ này ngay cả lừa gạt cũng không muốn lừa gạt hắn.
Trong thư phòng trống trải, Thái tử ngồi một mình từ lúc mặt trời lặn cho đến lúc trời đã tối mịt, mãi cho đến khi Triệu Đà tiến vào. Hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi.
“Điện hạ, tại sao ngài không cho người đốt đèn?”
Hắn vừa lải nhải vừa đốt đèn, “Vệ Chiêu không biết đã chạy đi nơi nào?”
Ánh đèn xua tan bóng tối. Cái bóng của Thái tử hắt lên cửa sổ, tạo thành một bóng người cô độc.
Thái tử đỡ trán hỏi: “Chuyện gì?”
Triệu Đà nhận thấy Thái tử tựa hồ có chút mệt mỏi, cẩn thận mở miệng: “Vài ngày trước không phải điện hạ đã phái thuộc hạ đi tìm hiểu gia sự của Tạ Bình sao, thuộc hạ đã nghe được một ít nội tình khiến người khác phải ngạc nhiên. Việc này liên quan đến Thái tử phi tương lại, thuộc hạ nào dám lơ là, chỉ đành phải quấy rầy điện hạ vào đêm khuya.”
Thái tử mở mắt ra, “Nói.”
Triệu Đà cung kính nói: “Thuộc hạ nghe được, Tạ tiểu nương tử sở dĩ không đến tham gia yến tiệc mùa xuân, không phải là do nàng ấy ngã bệnh mà là do bị Tạ gia giam cầm, mà nguyên nhân là do…” Hắn dừng lại một chút, lén nhìn sắc mặt của Thái tử, lúc sau hạ giọng nói: “Nàng mưu tính bỏ trốn cùng một nam tử thứ tộc, sự tình bại lộ, bị Tạ gia bắt trở về, rồi giam cầm lại.”
Trời mới biết, khi Triệu Đà nghe được tin tức này, trong lòng đã khiếp sợ đến mức nào.
Thậm chí còn phun sạch trà trong miệng ra ngoài.
Hắn biết nhưng quý nữ thế gia không đơn giản, nhưng hắn vạn lần không ngờ, Tạ tiểu nương từ lại dám cùng người tư bôn.”
Một khi tư bôn sẽ không biết phải chịu bao nhiêu gièm pha.
Huống hồ đối tượng Tạ tiểu nương tử bỏ trốn là một người có xuất thân hàn môn.
Hoàng triều Đại Ngụy, sĩ thứ khác biệt, như khoảng cách giữa trời và đất.
May mà thủ đoạn của Tạ gia quá mức cao minh, nên mới che đậy được việc này, bằng không … một khi việc này bị bại lộ, toàn bộ Tạ gia sẽ trở thành trò cười của toàn thành Lạc Dương.
Sự việc hệ trọng, khi Triệu Đà biết được, không dám lơ là, nên đã nhanh chóng tới cầu kiến Thái tử.
Nhưng đợi hắn báo cáo xong, lại không thấy Thái tử lên tiếng.
Lấy trí tuệ của Triệu Đà, hắn thực sự không biết nên xử trí việc này ra sao? Hắn chỉ đành mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đứng yên đợi mệnh lệnh của Thái tử.
Nhưng đợi mãi cũng không thấy Thái tử mở miệng, hắn thực sự không nhịn được, ngầng đầu nhìn Thái tử đang ngồi trên ghế hoa lê được chạm khắc.
Vừa nhìn thì hắn mới phát hiện hóa ra Thái tử điện hạ cũng đang xuất thần.
Chẳng lẽ Thái tử điện hạ cũng bị chấn động? Triệu Đà thầm nghĩ.
“Điện hạ.” hắn nhắc nhở, “Tạ gia nên bị xử trí thế nào?”
Rốt cuộc Thái tử cũng phục hồi tinh thần.
“Xử trí?” Hắn hỏi ngược lại: “Vì sao phải xử trí?”
Triệu Đà sửng sốt, nói ra suy nghĩ của bản thân: “Điện hạ, Tạ gia giấu giếm mọi việc không bẩm báo, lại còn định gả nữ nhi vào Đông cung, việc này chính là phạm tội khi quân.”
Thái tử ngược lại không để ý, hỏi: “Cô còn đang sợ Tạ gia không phạm tội khi quân.”
Hắn vừa định xử lý Tạ gia, Tạ gia đã đích thân dâng một nhược điểm như vậy vào tay hắn, thật đúng là hoàng ân, thì phải vì quân phân ưu.
“Nam nhân bỏ trốn với Tạ gia nữ lang bây giờ đang ở đâu?”
Triệu Đà trả lời: “Tạ gia muốn giết người diệt khẩu, cũng may là thuộc hạ cứu được, chỉ đợi điện hạ xử trí.”
Thái tử suy nghĩ rồi nói: “Nếu đã như thế thì để hắn tiến cung đi?”
Cái gì? Triệu Đà sửng sốt, lại nghe Thái tử nói tiếp: “Nữ nhân Tạ gia không phải muốn ở chung một chỗ với người trong lòng sao? Cô sẽ giúp nàng ta.”
Trong nháy mắt đó sự kính nể của Triệu Đà đối với chủ tử nhà mình đã nâng lên một tầm cao mới.
Thử hỏi trên đời có mấy người nam nhân có chịu được việc vị hôn thê chưa qua cửa đã bỏ trốn cùng nam nhân khác, còn nhẫn nhịn không giết tình nhân của nàng ta, mà còn muốn bọn họ hữu tình sẽ thành thân thuộc?
Chỉ dựa vào điều này, sau này Thái tử nhất định sẽ làm nên đại sự.
Triệu Đà không nhịn được mà cảm khái: “Chữ tình đúng là khiến người ta mất lý trí.”
Tạ tiểu nương tử có xuất thân từ danh môn vọng tộc, nhưng lại không muốn vị trí Thái tử phi, mà cố chấp phải cùng người tư bôn. Còn người nam tử xuất thân hàn môn kia, nghe nói cũng sớm nổi danh tài đức ở địa phương, mặc dù gia tộc xuống dôc, nhưng phẩm hạnh lại vô cùng nổi trội, đã được tiến cử một chức quan, nhưng vì Tạ tiểu nương tử, ngay cả cơ hội làm quan cũng không cần, thiếu chút nữa còn bỏ mạng, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra?
Nghỉ tới đây, Triệu Đà than thở: “Điện hạ, có phải Tạ tiểu nương tử bị mỡ heo che tâm, vì tình mà cái gì cũng không màng.”
Một câu nói bình thường nhưng Thái tử lại cảm thấy vô cùng chói tai.
Tạ gia nữ lang bị mỡ heo che tâm, vậy còn hắn thì sao?
Hắn có tư cách gì mà cười nhạo đối phương, mọi hành động của hắn hôm nay không phải là mỡ heo che tâm sao?
Thái tử cảm thấy phiền lòng, lạnh lùng nói với Triệu Đà: “Việc này về sau không được nhắc tới.”
“Thần tuân mệnh.”
Triệu Đà cúi đầu, nhịn không được bắt đầu đồng tình với Thái tử điện hạ.
Bất luận Thái tử điện hạ cũng không quá quan tâm đến Tạ tiểu nương tử, nhưng chung quy vẫn bị người ta cho đội nón xanh.
Một nữ lang như vậy, dù xuất thân cao quý, nhưng rước về nhà, mỗi ngày gặp mặt, chẳng phải là tự tìm phiền não cho bản thân sao.
Quả thực quá ngột ngạt.
Thái tử có sự nhẫn nại mà người thường không chịu được. Không hổ là Thái tử điện hạ.
Triệu Đà bội phục sát đất, càng cảm thấy chủ tử của mình anh minh thần vũ, về sau nhất định sẽ trở thành một vị minh quân vang danh thiên cổ.
Thái tử nhìn biến hóa đa dang trên gương mặt của Triệu Đà, không biết hắn đang nghĩ cái gì. Sắc mặt của Thái tử như thường gõ gõ cái án kiện nói: “Còn chuyện khác mà cô đã giao phó?”
Triệu Đà hồi phục tinh thần, vội vã trả lời: “Điện hạ phái thần đi tìm kiếm cung nữ ở bên cạnh tiên Hoàng hậu, nhưng sau cung biến năm Nhâm Dần, toàn bộ cung nhân của Trường Tín cung đều đã bị xử tử, thuộc hạ đi hỏi thăm rất nhiều, rốt cục đã tìm được một bà đỡ từng hầu hạ việc sinh nở của tiên Hoàng hậu năm đó, đáng tiếc bà ta đã lớn tuổi, có chút trì độn, cũng không còn nhớ rõ các việc năm đó, điện hạ còn muốn gặp sao?”
Thái tử trầm giọng nói: “Mang bà ta tới gắp cô.”
“Tuân lệnh.”
Triệu Đà đi rồi, Thái tử tựa vào ghế, rơi vào trầm tư.
Hắn biết, toàn bộ Trường Tín cung năm đó đã bị thanh tẩy. Chân tướng của cung biến năm Nhâm Dần sớm đã bị vùi lấp trong dòng chảy của thời gian, nhưng hắn không thể quên được những lời Vương Đạt nói với hắn trước khi chết. Hắn không rõ, tột cùng là chân tướng gì mà khiến cho ông ta không màng ăn cả ngã về không, cũng phải dồn hắn vào chỗ chết.
Cửa thư phòng lại bị đẩy ra. Triệu Đà dẫn bà đỡ tiến vào, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Thái tử nhìn lão nhân tóc hoa râm, mắt đã đục ngầu trước mắt, chậm rãi bắt đầu đặt ra câu hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.