Độc Y Vương Phi

Chương 89:




Đêm hè, trong đám cỏ lau truyền đến âm thanh xào xạc, làm cho người ta không có biện pháp nghỉ ngơi, bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ mở to đôi mắt, nhìn trần xe, thỉnh thoảng còn xoay mình, nhưng vẫn ngủ không được, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, Nam Cung Diệp theo động tác của nàng, quan tâm chăm sóc
" Lan Nhi, sao vậy?"
"Phía ngoài thật ồn ào, ngủ không được."
Nàng bất đắc dĩ nói, vừa nói xong, ánh mắt vòng vo liền có chú ý, liếc về phía Nam Cung Diệp: "Không bằng chúng ta nói cùng nói chuyện đi."
" Ân, Lan Nhi muốn nói cái gì? Ta nghe ."
Nam Cung Diệp xoay người, một tay gác lên trên đầu nhìn Phượng Lan Dạ, ngoài xe ngựa ánh trăng trong veo như nước, xuyên thấu qua màn trúc chiếu vào trong xe, tạo nên một mảnh sáng mờ ảo, thấy được khóe môi hắn nở ra nụ cười ưu mỹ, nàng còn có thể tưởng tượng ra bộ dạng khuynh đảo chúng sanh đó, gương mặt Phượng Lan Dạ lúc này nóng lên, không khỏi nhớ tới nụ hôn kia , may mắn là ban đêm, nên không nhìn thấy mặt nàng, nếu không nàng thật là không có mặt mũi nữa rồi, đáng tiếc nàng đã quên một chuyện, đối với người có võ công bí hiểm như Nam Cung Diệp mà nói, mặc dù trong đêm đen, thì cũng giống như ban ngày , cho nên hắn nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của nàng, liền không nhịn được cử động cổ họng , hiện tại Lan Nhi càng ngày càng có tư vị của thiếu nữ rồi, có một phần thanh khiết của xử nữ, một phần quyến rũ của nữ tử làm cho người ta không thể dời tầm mắt, nhưng hắn không muốn làm nàng kinh sợ, nên sẽ từ từ đợi nàng lớn lên.
Phượng Lan Dạ thật nhanh tìm được đề tài: "Chúng ta không phải muốn tìm chứng cứ, chứng minh sự trong sạch cho mẫu phi sao? Đợi đến khi trở về kinh , ngươi có thể kể cho hắn nghe một câu chuyện, nói chuyện với tư cách là cha con, ngươi có thể đem tất cả hết mọi chuyện nói cho hắn nghe, ta nghĩ hắn sẽ đi chứng thực, một người thông minh hắn vừa nghe sẽ lập tức hiểu rõ nội tình trong đó."
Điểm này Phượng Lan Dạ rất khẳng định, Hạo Vân đế nếu quả thật bị người khác lừa gạt, hắn nghe xong nhất định sẽ đi xác minh, như vậy có thể chứng minh sự trong sạch của Ngọc phi.
Ánh mắt của Nam Cung Diệp đột nhiên trở nên sâu thẳm vô cùng, thật lâu sau cũng không nói câu nào, hắn đang suy tư lời nói của Lan Nhi ..., thử nghĩ xem cũng rất có đạo lý.
Hắn chỉ cần đem này chuyện nói cho phụ hoàng nghe, tin tưởng phụ hoàng sẽ rõ.
Chuyện kế tiếp nên làm thế nào đó là chuyện của hắn, bất quá dù hắn biết sự thật thì sao, ta cũng sẽ không tha thứ cho hắn .
Bởi vì hắn quá tàn nhẫn, nếu như hoài nghi ta không phải là hài tử của hắn, tại sao không hướng mẫu phi để xác nhận, mà phải một mực ép mẫu phi tự sát, còn để cho khắp nơi nhằm vào hắn.
Bên trong xe ngựa, nháy mắt đã bao phủ hàn khí, rõ ràng là ngày mùa hè, nhưng lại làm cho người khác lạnh run lên, Phượng Lan Dạ vai run run một chút, xem ra nàng đã chọn lấy chủ đề không tốt rồi, nàng vội vàng vươn tay nắm lấy tay Nam Cung Diệp: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, sự việc trước mắt là làm cách gì để giữ được Nhu Yên đảo."
Nam Cung Diệp hồi phục lại tinh thần, bàn tay to cầm ngược lại, vun tay còn lại nắm lấy thân thể của Phượng Lan Dạ, ôm vào trong ngực.
Hơi thở ấm áp của hắn phun lên trên gương mặt của nàng, mang theo mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của nam nhân, xông vào trong mũi của Phượng Lan Dạ, khiến cho tim của nàng đập càng nhanh hơn, gương mặt một lần nữa bị đốt nóng , loại cảm giác xa lạ này khiến cho nàng bất an, lo sợ, nhịn không được liền uốn éo cơ thể, tránh mặt sang nơi khác ra lệnh .
" buông."
"Đừng động, ta muốn ôm nàng, ôm nàng lòng của ta sẽ yên ổn lại."
Hắn vừa nói xong cũng không động đậy nữa, chỉ là đơn thuần ôm nàng vào trong ngực của mình, tim của hắn bây giờ thật sự rất bình yên.
Nếu như không có sự tồn tại của nàng, hắn sẽ giống như một con thiêu thân, cùng người kia đấu đến hơi thở cuối cùng, nhưng hiện tại hắn đã có nàng.
Hắn phải bảo vệ nàng, làm cho nàng sống được vui vẻ , cho nên mỗi một việc làm của hắn bây giờ cần phải suy nghĩ thật cẩn trọng.
Trong sự tối tăm hết thảy, đều do ông trời đã định sẳn, giống như hắn trong lúc vô tình cứu nàng một mạng, khi đó số mệnh của hai người đã bắt đầu chuyển động.
" Lan Nhi, chúng ta ngủ đi."
" Ân, " Phượng Lan Dạ gật đầu, để cho hắn an tâm, nàng tiếp tục nằm trong ngực của hắn, có thể nghe được tiếng tim hắn đập rất rõ ràng, hắn đối với mình hết mực yêu thương cưng chìu, mặc dù cho tới bây giờ hai người vẫn chưa nói đến chữ yêu, nhưng trong lòng của hai người biết rõ họ thật tâm yêu thương lẫn nhau, Phượng Lan Dạ suy nghĩ miên man, rồi từ từ ngủ thiếp đi, rất ngọt ngào.
Nam Cung Diệp cúi người trên ấn lên trán nàng một cái hôn thật nhẹ nhàng, Lan Nhi, một ngày nào đó chúng ta sẽ bỏ lại tất cả rời đi khỏi nơi đó.
Bên trong xe ngựa lại an tĩnh như trước, màn đêm khôi phục lại sự yên lặng nên có.
Đang lúc này,bỗng nhiên vang lên âm thanh thật nhỏ nhưng âm thanh đó trong màn đêm khi vang lên lại hết sức rõ ràng, Nam Cung Diệp liền thanh tỉnh, sau đó đến lượt bọn thủ hạ, đám người Nguyệt Cẩn, Thiên Bột Thần đã ẩn ở bên ngoài xe ngựa, trầm giọng bẩm báo: "Thiếu chủ, người đến không ít"
" Ân."
Nam Cung Diệp không cử động thân thể, ánh mắt lúc này đã hiện lên tia âm ngao đầy sát khí, khóe môi treo lên nụ cười lạnh lẻo , thật giống câu hồn sứ giả đến từ địa ngục.
Tốt, thật sự là quá tốt, đúng lúc hắn đang tức giận không có người để phát tiết, đến thật đúng lúc.
Giọng nói của Thiên Bột Thần đã kinh động đến Phượng Lan Dạ, nàng vừa mới ngủ, liền nghe phía ngoài có tiếng bẩm báo, ánh mắt vừa mở liền tung mình ngồi dậy, nhìn Nam Cung Diệp: "chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ vùng này có thổ phỉ "
Nam Cung Diệp gật đầu, âm thanh tràn đầy thị huyết vang lên.
"Càng tiến về phía Bắc, thì càng nghèo, bởi vì nghèo khó, cho nên thổ phỉ rất nhiều, đánh cướp, bắt cóc giết người, dùng tất cả thủ đoạn tồi tệ, cơ hồ mỗi nơi đếu có phổ phỉ lui tới."
"Như vậy quan phủ đâu? Tại sao không tiêu diệt những đám thổ phỉ này?"
Phượng Lan Dạ trầm giọng hỏi thăm, Nam Cung Diệp tiếp lời: "Quan phủ cũng có chỗ khó xử của quan phủ, quan phủ nơi đây cùng quan phủ nơi khác không giống nhau, bởi vì đất đai không màu mỡ, hoang vắng, cho nên dân chúng nổi lên làm giặc, phần lớn cũng vì sự ấm no, làm sao có thể đi vây giết những người này, trừ phi là quá mức mới ra mặt tiêu diệt, có đôi khi còn không đấu lại những đám thổ phỉ kia nữa, bởi vì bọn họ căn bản đều là dân liều mạng, ngươi muốn tánh mạng của hắn, hắn sẽ liều mạng cùng ngươi, đến lúc đó chỉ biết lưỡng bại câu thương, cho nên tại vùng đất này, quan lại cũng chỉ một mắt mở một mắt nhắm , để hai bên cùng sinh tồn."
Nam Cung Diệp nói xong, Phượng Lan Dạ không nói thêm gì nữa, những chuyện này nàng thật đúng là không hiểu lắm.
Lúc này người bên kia cũng đã kinh động đến Tây Môn Vân, Tây Môn Vân giục ngựa lĩnh một đội người đi tới, trầm giọng bẩm báo: "Vương gia, Vương Phi cẩn thận một chút, những người này chỉ sợ vô cùng hung ác, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Nói xong hắn hướng về đội người ở phía sau ra lệnh: "Các ngươi nhất định phải bảo vệ tốt Tề vương cùng Tề vương phi."
“Dạ, tướng quân."
Mọi người cùng lên tiếng, lúc này những người đó cũng đã lao đến, phất cờ, âm thanh hò reo vang cả một góc rừng.
Bên trong xe ngựa, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ vén màn xe nhảy xuống, hai người lúc này đứng ở trên mặt đất, trong đêm tối, chỉ thấy bốn phía bóng người giao động, tiếng reo hò vang dội, tựa hồ không ít người, khắp nơi đều có, bóng người chuyển động, nhất thời không có công kích tới đây, Đại tướng quân Tây Môn Vân sắc mặt trầm xuống ra lệnh người phía sau: "Bảo vệ Tề vương Gia, Tề vương phi."
" dạ, tướng quân."
Nhóm người kia liền tản ra, Tây Môn Vân đã giục ngựa đi đến phía trước, cùng người phía sau hội hợp, chuẩn bị giết đám thổ phỉ kia.
Bên này, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ dẫn mấy người thủ hạ , quan sát những người này, lại phát hiện đám thổ phỉ này căn bản không tấn công vào, chỉ đứng ở phía ngoài có ánh sáng giương cờ reo hò: "Các người đã bị bao vây, không còn đường chạy trốn đâu."
Chỉ reo hò mà lại không động thủ, với khoảng cách xa như vậy, nếu như bọn họ muốn giao chiến , thì nhất thời cũng không có biện pháp.
Phượng Lan Dạ đánh giá những người này, hơn nữa lúc nãy còn nghe những lời nói Nam Cung Diệp, trong lòng lập tức hiểu rõ những người này muốn làm gì?
Những người này nhất định là đang thăm dò nhân số của bọn họ có đông hay không, muốn đánh thì đánh không lại , nhưng bọn hắn xuất hiện lần này, tất nhiên cũng không ngoài mục đích kia, chính là trong tay bọn họ có lương thực của năm vạn nhân mã, bốn vạn đi trước, phía sau một vạn người, cùng một số lượng lớn lương thảo, tại Bắc cảnh thiếu nhất chính là lương thực, cho nên những người này muốn đến cướp lương thảo.
Nghĩ kỹ một chút nữa, là biết những người chủ lực tất nhiên đứng ở phía sau, chuẩn bị cướp lương thảo, bên này chẳng qua là chỉ hấp dẫn lực chú ý của người khác, mượn ánh trăng phô trương thanh thế, chỉ sợ căn bản không có bao nhiêu người.
Phượng Lan Dạ vừa nghĩ thông suốt, lập tức kêu những người đứng không xa bên cạnh nàng: "Các ngươi lập tức đi báo cho tây Môn tướng quân, mục đích của những người này là cướp lương thảo, các ngươi đi xung quanh tìm sào huyệt của chúng tiêu diệt, ở đây căn bản là không có bao nhiêu ngươi."
" Vâng" Người chỉ huy vừa nghe lời nói của Phượng Lan Dạ, thật không có kháng cự, trực tiếp nghe lệnh, sau đó vung tay lên, phân phó đi ra ngoài, lấy mình làm gương, dẫn một nhóm người chạy đi, tiến sát hơn vào đám người phất cờ hò reo kia, trong lúc nhất thời liền nghe được có tiếng chém giết , Nguyệt Cẩn lập tức xin chỉ thị: "Chúng ta có cần đi qua hỗ trợ không."
Phượng Lan Dạ trừng mắt liếc hắn một cái: "Một vạn binh mã chẳng lẽ còn không đối phó được những người này sao? Chúng ta lúc này không đi, còn đợi khi nào, đi thôi."
Nói xong liền dẫn đầu bước lên xe ngựa, Nam Cung Diệp vừa nhìn tình huống trước mắt, đúng là thời cơ tốt nhất để thoát đi, mặc dù không có giết những thổ phỉ này, nhưng có thể rời khỏi Tây Môn Vân cũng là chuyện tốt, huống chi bọn họ cũng không thể ở trước mặt Tây Môn Vân bộc lộ năng lực, Tây Môn Vân dù sao cũng là người của hoàng thượng, người khác không biết, nhưng hắn làm sao không biết chứ.
Nam Cung Diệp lắc mình lên xe ngựa, vung tay lên, phía sau mấy tên thủ hạ phi thân lên ngựa, một chiếc xe ngựa cùng vài con tuấn mã liền hướng nơi có phất cờ reo hò rời đi, tại chỗ đó phổ phỉ cùng binh lính đánh nhau thành một đoàn, tưởng bọn họ cũng cùng địch nhân đánh nhau, nên căn bản cũng không có nhìn chăm chú lắm, đám người Nguyệt Cẩn cũng làm một số động tác, sau khi ra khỏi bên ngoài liền rất nhanh chạy vọt lên phía trước, phía sau vẫn là một đám đang đánh nhau, mà bọn họ đã theo đường mòn nhanh chóng chạy về hướng Bắc, một đường chạy như điên, vừa chạy vừa nghỉ, chạy cả một ngày một đêm, cuối cùng lúc trời tối thì đến một cái thôn trấn.
Mọi người mới giảm bớt tốc độ, Tây Môn Vân cùng những thủ hạ kia chỉ sợ đã phát hiện không thấy bọn họ, bất quá nghĩ đến việc đuổi theo thì đã quá muộn rồi, sau khi bọn họ giao chiến, còn phải dọn dẹp chiến trường, còn phải kiểm tra tình trạng thương vong của binh tướng, còn phải xem lương thực có mất hay không, tóm lại bọn họ còn rất nhiếu chuyện cần phải làm.
Mặc dù là một Trấn nhỏ không lớn, nhưng khách sạn trà lâu cần cái gì đều có, chẳng qua là phương thức có vẻ đơn sơ so với An Giáng Thành, đây đúng là đãi ngộ một trời một vực, nhưng mà đoạn đường đi tới hôm nay, chỗ dừng chân vẫn là ở ngoài trời, giờ phút này có một gian phòng có thể ngủ, còn có thể được tắm nước nóng, nên tất cả mọi người đều cảm thấy không tệ.
Trong khách sạn, không có nhiều khách ở, chưởng quỹ cùng tiểu nhị vừa nhìn có khách đến, sớm đã cười đến nhắm mắt lại, một đường đi ra tiếp đón, chào hỏi cũng như đoán ra ý tứ của khách nhân, chưởng quỹ nghênh đón bọn họ mời đi vào, trên dưới đánh giá một cái, những người này thật đúng là người lắm tiền mà, dẫn đầu là một người giống như là tiên nhân, chưởng quỹ nhìn một cái liền ngây dại, cho đến khi Nam Cung Diệp lạnh lùng trừng mắt qua, mới phục hồi lại tinh thần, cung kính hỏi: "Khách quan đây là ở trọ sao?"
" Ân " Một bên Nguyệt cẩn thấy chủ không vui, sắc mặt cũng đã tối lại, nặng nề hừ một tiếng, bình tĩnh mở miệng: "Ở trọ, có gian phòng nào tốt không?"
"Có, có."
Chưởng quỹ đáp lời, hắn đang chuẩn bị đem người dẫn đi vào bên trong, lúc này từ trong quán hấp tấp lao ra một người , hướng phía chưởng quỹ thét chói tai: "Cha, ta không làm nữa, cả ngày để cho ta nấu ăn nấu cơm, nhìn xem đã thành thùng cơm rồi nè"
Đợi đến người nọ đứng lại, mọi người mới thấy rõ, đây là một cô gái, toàn thân cao thấp giống như một cái thùng, bởi vì mới vừa rồi chạy trốn, trên người còn dính đầy mồ hôi, gương mặt giống như cái bánh bao loại lớn, khóe mắt có một nốt ruồi lớn, trên nốt ruồi còn có một cọng lông, giờ phút này hai tay chống nạnh nhìn chằm chằm chưởng quỹ kia , chưởng quỹ vội vàng ôn nhu nhỏ nhẹ mở miệng nói.
" Sao lại là thùng cơm chứ? Con gái của ta cái này gọi là phúc hậu, cưới về liền trở nên giàu có , người có mắt nhất định sẽ thấy được châu ngọc."
Chưởng quỹ lời kia vừa nói xong, Nguyệt Cẩn cùng hai thị vệ phía sau không nhịn được liền cười ra tiếng, như thế mà còn không gọi là thùng cơm mà gọi là phúc hậu, phi, nếu để bọn họ nói, căn bản chính là phì nữ mà, trên mặt thịt xếp thành một đoàn, ánh mắt cũng đã nhìn không thấy nữa, thật xấu, chưởng quỹ kia mở to mắt nói dối, dám nói người có mắt, như thế mà là người có mắt sao? Người nào mà nghĩ như vậy thì đúng là bị cứt chó bịt mắt rồi?
Bất quá hắn vừa cười một tiếng, nữ nhân kia liền hung hăn tàn bạo quay đầu lại, sau đó thì đứng yên một chỗ, ngơ ngác nhìn Nam Cung Diệp, một lúc sau liền chảy nước miếng xuống.
Ánh mắt Nam Cung Diệp thoáng trầm xuống, giống như băng hàn ngàn năm, chưởng quỹ vừa nhìn bộ dạng những người này liền biết là không thể chiêu chọc vào, vội vàng lôi người nữ nhi đi qua.
"Nhanh đi nấu ăn đi, khách nhân muốn ăn cơm."
Nguyệt cẩn vừa nghe chưởng quỹ nói những lởi này, thiếu chút nữa đã nôn ra, một khối thịt béo mà nấu ăn thì làm sao mà ăn đây? Hắn quay đầu nhìn sang, quả nhiên thấy sắc mặt chủ tử vô cùng khó coi, trong mắt chứa đầy vẻ ghê sợ, nếu không phải trong trấn nhỏ này chỉ có một cái khách sạn, thì bọn họ đã lập tức quay đầu bỏ đi, bất quá không nhất thiết phải ăn ở đây.
"Không cần nàng nấu, chúng ta có chuẩn bị đồ ăn của mình, ngươi cho chúng ta mấy gian phòng là được rồi."
Nguyệt cẩn tự chủ trương, Nam Cung Diệp gật đầu, xoay người chạy lên lầu, chưởng quỹ thấy vậy lập tức phân phó tiểu nhị từ bên ngoài đi tới: "Đem khách nhân dẫn lên lầu đi."
“ ba gian phòng."
Nam Cung Diệp ném ra một câu, liền nắm tay Phượng Lan Dạ đi theo tiểu nhị lên lầu, mấy người phía sau đứng sửng sờ một chút, Nguyệt cẩn cùng đám người của Thanh Đại thì im lặng nhìn nhau, xem ra Thiếu chủ lại muốn cùng Tiểu Vương phi ở một gian phòng rồi, thật ra thì đó cũng chỉ là thói quen thôi.
Phượng Lan Dạ đầu tiên là không tính ở chung, đợi đến khi kịp phản ứng, người đã đi tới bên ngoài một gian phòng lầu hai, tiểu nhị cung kính mở cửa mời, Phượng Lan Dạ hung hăng tiến vào, đợi đến khi tiểu nhị đi ra ngoài, nàng mới phát tác.
“Tại sao không phải là bốn gian phòng, ta muốn tắm, hai người ở chung một chỗ sẽ không được tiện."
"Có cái gì không tiện , chúng ta là phu thê, ngươi chỉ cần dùng rèm vải ngăn một chút là tốt rồi, huống chi?"
Ánh mắt hắn liếc xéo hướng về phía Phượng Lan Dạ, có chút du côn đắc ý, quả nhiên lời nói kế tiếp của hắn không có gì tốt đẹp.
" Ngươi là một tiểu nha đầu nha, vóc người không có, có cái gì để nhìn chứ."
" Nam Cung Diệp."
Phượng Lan Dạ rống giận, Nam Cung Diệp lập tức khoát tay, thu lại ánh mắt tà mị, nghiêm trang mở miệng: “nhà trọ này có thể là hắc điếm, ta không yên lòng để ngươi ở một mình, ngốc ."
" hắc điếm?"
Phượng Lan Dạ nhíu mày, nàng cũng không có chú ý đến điểm này, chẳng lẽ thật sự gặp là hắc điếm , nàng híp mắt đánh giá Nam Cung Diệp, nhìn thần sắc cực kỳ thật tình, không giống như là đang nói dối , chỉ đành phải như vậy thôi, bất quá vẫn ngồi xuống đánh giá: "Chẳng lẽ ta sẽ sợ những người đó a ?"
"Ngươi không sợ, nhưng ta lo lắng."
Âm thanh từ tính của Nam Cung Diệp vang lên thật sự là đáng tin, Phượng Lan Dạ cũng không nói thêm gì nữa.
Cửa phòng bị gõ vang, tiếng nói của Thanh Đại vang lên: "Vương gia, Vương Phi."
" Vào đi."
Hai nha đầu đi vào, theo phía sau là Nguyệt Cẩn, còn có hai gã thị vệ ở bên ngoài coi chừng, ba người cùng nhau đứng ở trong phòng, nhìn Nam Cung Diệp và Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ nhìn bọn họ, phân phó xuống: "Nguyệt cẩn đi ra bên ngoài mua chút ít thức ăn, Thanh Đại cùng Lam Đại chuẩn bị một chút nước nóng , ta muốn tắm."
“ Vâng"
Ba đạo thanh âm không chậm không nhanh vang lên, tựa hồ nếu như phát sinh chuyện lớn hơn nữa, bọn họ cũng có thể tiếp nhận, ba người cùng đi ra ngoài để chuẩn bị.
Thanh đại cùng Lam đại chuẩn bị xong nước mang vào trong phòng, sau đó dung một tấm vải treo lên thành một tấm rèm, Nam Cung Diệp ngồi ở phía ngoài đọc sách, Thanh Đại cùng Lam đại hầu hạ Phượng Lan Dạ tắm rửa, mặc dù có rèm cách, nhưng Phượng Lan Dạ vẫn không có quen, nàng nằm ở trong nước, thật lâu đến khi nước ấm biến thành nước lạnh, mới đi ra ngoài, mặc dù không được tắm rửa tận hứng, nhưng cũng rất thoải mái.
Tắm rửa xong, hai tiểu nha đầu đem nước lạnh thu dọn xuống, lúc này Nguyệt Cẩn đã từ bên ngoài đi vào mang theo một gói thực phẩm, từng cái từng cái bầy kín trên bàn trong phòng, thật cũng không tồi, mọi người chấp nhận ăn một chút, có bánh bao, còn có một chút điểm Tâm, mặc dù không phải là món ăn ngon, nhưng cũng không tồi, Phượng Lan Dạ cầm lên ăn một chút.
Nam Cung Diệp thấy nàng ăn không có khẩu vị, biết nàng không quen ăn những đồ ăn này, liền ôn nhuận mở miệng: "Định Châu không còn xa, chúng ta đi nhanh một chút, nhiều nhất là năm ngày thì có thể đến rồi."
Phượng Lan Dạ gật đầu, bất quá nghĩ đến những lời nói của Vụ Tiễn, liền ngẩng lên hỏi: "Nghe nói Định Châu rất thiếu lương thực, nơi đó mọi người chỉ ăn thịt bò, thịt dê, uống sữa dê thôi, có thật không."
Nam Cung Diệp gật đầu, sắc mặt Phượng Lan Dạ lập tức tối lại, nàng không thích những thứ đó, Nam Cung Diệp tiếp tục nói.
"Không có chuyện gì, cũng không phải tất cả mọi người đều ăn như vậy, cũng có những thứ lương thực khác ."
" Ân" Đầu nhỏ gật một cái, cuối cùng cũng yên lòng.
Sau khi ăn xong, mọi người đi ra ngoài, trong phòng dọn dẹp lại sạch sẻ, Nam Cung Diệp bảo mọi người đi xuống thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Nguyệt cẩn lấy nước nóng đi vào hầu hạ Nam Cung Diệp tắm rửa, Nam Cung Diệp để hắn đi ra ngoài, tự mình đơn giản rửa mặt một chút, liền bảo hắn vào dọn dẹp.
Ban đêm, bốn phía an tĩnh, bên trong gian phòng đèn sáng lập lòe, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ mỗi người nằm một bên chiếc giường ngủ, mấy ngày nay do liên tiếp ngồi xe ngựa, cho nên hai người cũng mệt mỏi, lúc này ngủ vô cùng ngon giấc, nhưng ngon giấc không có nghĩa là không cảnh giác, cho nên trên xà nhà vừa có động tĩnh, hai người liền thanh tỉnh, nhìn nhau một cái, thật đúng là đến, nhà trọ này quả nhiên là hắc điếm, cả gan dám trêu chọc trên đầu bọn họ.
Nam Cung Diệp khóe môi vẽ ra một nụ cười lạnh, nhưng vẫn không nhúc nhích nhìn hướng trên đỉnh đầu, có người vén ngói, còn thổi vào một làn mê hương, Phượng Lan Dạ bảo Nam Cung Diệp nín thở, mê hương đối với nàng căn bản là vô dụng, người nọ thấy bên trong không có động tĩnh, nghĩ rằng đã đắc thủ rồi, bởi vì biết ngoài cửa có người canh gác, cho nên trực tiếp từ trên nóc nhà vén ngói mà vào.
Tặc nhân hẳn là tiểu nhị của nhà trọ này, không nghĩ tới thân thủ hết sức lợi hại, vừa tiến vào , liền biết căn bản hai người trong phòng không có trúng mê hương, bởi vì bọn họ hơi thở của bọn họ đều đều, không có chút nào phập phồng , không ngờ hắn lại thất thủ như thế, lập tức hoảng sợ, thân hình tung lên, lập tức bỏ chạy.
Nhưng Nam Cung Diệp đã bật dậy, ngưng khí đánh một chưởng thẳng vào kẻ mới đến, thân thể người nọ từ giữ không trung thẳng tắp rơi xuống, ngã lăn trên mặt đất phát ra âm thanh to lớn.
Ngoài cửa Nguyệt cẩn cùng một người thị vệ khác nghe thấy động tĩnh, lập tức mở cửa nhảy vọt vào, liền thấy Vương gia quanh thân lạnh lẻo, sắc mặt khó coi ngồi ngay ngắn ở trên giường, lúc này nằm trên mặt đất chính là hắc y nhân, và cũng là tiểu nhị của nhà trọ, vừa nhìn thấy người này, Nguyệt cẩn quanh thân liền phát giận, cùng một người thị vệ khác vọt tới, ra sức đánh đấm, tiểu nhị sớm đã không còn thở nổi nữa, lúc này thân thể hắn phịch trên mặt đất ra sức van xin.
" không dám, không dám, xin bỏ qua cho ta, xin bỏ qua cho ta."
Trong phòng ngủ kế bên Thanh đại cùng những người khác đều bị kinh động, thật nhanh tung mình chạy vào bên trong, nhất thời bên trong gian phòng đứng đầy người, họ tập trung nhìn vào tiểu nhị kia.
Nam Cung Diệp sắc mặt âm lãnh, thân thể to lớn đứng trước Phượng Lan Dạ, trầm giọng ra lệnh.
" Lập tức đi bắt chưởng quỹ đến đây, nhà trọ này chính là hắc điếm, không thể dễ dàng thể buông tha cho những kẻ này."
" Vâng"
Nguyệt cẩn dẫn hai người đi xuống, bên trong gian phòng, Thanh Đại cùng Lam đại mặt không chút thay đổi tìm dây thừng đem người đang nằm trên đất trói lại.
Phượng Lan Dạ khó chịu ngồi dậy, choàng vào người thêm một kiện y phục, ngồi ở trên giường, nheo mắt nhìn tên tiểu nhị trên mặt đất, sắc mặt rất tức giận.
Nàng muốn ngủ yên tĩnh một chút cũng không được, những kẻ này thật là tự tìm đường chết mà, người nào không cướp, to gán dám động trên đầu bọn họ, chính là chúng muốn chết.
Đang suy nghĩ thì trên lầu liền vang lên tiếng bước chân, nhưng không phải là của một người, họ cùng nhau từ ngoài cửa đi vào.
Đi phiá trước là chưởng quỹ, phía sau là cái béo nữ kia, giờ phút này mặt mũi sưng húp, nhìn thấy thực là xấu a, nước mắt cùng nước mũi thi nhau chảy ra đang khóc thật thương tâm, đi theo phía sau còn có hai tiểu hỏa kế, cùng nhau tiến vào.
Nguyệt cẩn đi tới, cung kính bẩm báo.
" Vương gia, bọn người này vừa nghe trên lầu có động tĩnh liền muốn bỏ chạy, nhưng bị thuộc hạ kịp thời tóm được."
Bọn họ biết tối nay đã đụng phải đối thủ lợi hại rồi, phóc một tiếng liền quỳ xuống cầu xin .
" khách quan tha mạng a, khách quan tha mạng a."
Nam Cung Diệp quát lạnh một tiếng: "Câm mồm ."
Bọn họ lập tức ngừng khóc, không dám phát ra nửa tiếng âm thanh, những người này cũng không phải dễ chọc vào , bọn họ vừa vào phòng liền thấy tiểu nhị nằm bẹp trên mặt đất, đã biết hắn bị đánh thảm như thế nào rồi, nếu bọn họ mà còn chọc vào nữa thì cũng sẽ giống như tiểu nhị kia.
" Bọn hỗn trướng này, các ngươi dám âm mưu giết người a."
Chưởng quỹ lau nhanh nước mắt, quỳ tiến về phía trước một bước: “ tiểu nhân không có mưu hại mạng người, ở đây bình thường rất ít người qua lại, nếu như chỉ dựa vào làm ăn, tất cả mọi người sẽ chết đói, vì thế dùng mê hương đánh bất tỉnh khách nhân, sau đó trộm đi tài sản của khách nhân, sang ngày thứ hai nếu khách nhân tìm người tính sổ, chúng tiểu nhân liền liều chết không nhận, cố ý nói là do bọn thổ phỉ xung quanh gây nên, tại chỗ này thổ phỉ rất là nhiều, trong lòng mọi người đều biết rõ, nên sẽ không hướng đến chúng tiểu nhân gây phiền toái nữa, nhưng chúng tiểu nhân thật chưa từng giết người, đại gia tha mạng a."
Nam Cung Diệp không nói gì, phía sau chưởng quỹ chính là béo nữ nhân kia, bây giờ đang khóc như đại hồng thủy.
" Thật ra thì không thể trách bọn họ, là lỗi của ta, phụ thân cùng bọn họ vừa nhìn thấy các người thì biết là người lợi hại rồi, nhưng mà do ta không nghe lời họ?"
Béo nữ nhân vừa nói đến đây thì nhìn về phía Nam Cung Diệp, ánh mắt kia tỏ rất rõ ý muốn nói trong đó, Nguyệt Cẩn vừa nhìn thấy, sao lại không biết nữ nhân đáng chết này lại dám ham muốn Vương gia nhà bọn họ, Vương gia là người phong trần như ngọc, thế ngoại thiên tiên, nàng ta xấu xí cở nào ma chê quỷ khóc vậy mà còn dám động tâm tư, liền nhấc chân một cước đá qua, rống giận.
" nói mau."
Béo nữ nhân bị đá ngã xuống đất, cũng không dám suy nghĩ nhiều, sớm kêu lên.
"Là lỗi của ta, ta chỉ muốn cho Tiểu nhị ca bắt vị đại ca này để được thân cận, nếu không sẽ không bỏ qua cho hắn, bọn họ không có biện pháp mới động thủ như vậy."
Nam Cung Diệp vừa nghe những lời nói của béo nữ nhân, sắc mặt liền đen lại giống nhưng bầu trời đêm ba mươi, đôi môi nhếch thành một đường, tà lạnh ra lệnh: "Lôi xuống đánh chết cho ta."
" Vâng" Nguyệt Cẩn nhận lệnh, thuận tay nhắc chưởng quỹ kia lên, phía sau hai gã thị vệ thì kéo béo nữ nhân kia, Thanh Đại cùng Lam Đại thì kéo hai tiểu hỏa kế, thuận tay lôi luôn tên tiểu nhị đã sớm ngất xỉu trên mặt đất, tất cả đang chuẩn bị rời đi.
Phượng Lan Dạ tức thời kêu một tiếng: "Chờ một chút."
Ánh mắt luôn luôn lãnh đạm bây giờ hiện lên sự thương hại, nàng không phải đồng tình cho chưởng quỹ cùng cùng đám người của tiểu nhị kia, những người này nếu đã dám làm như vậy thì chết cũng đáng, chẳng qua là tội cho béo nữ nhân kia, không thể bởi vì nàng xấu mà đáng chết.
Nguyệt Cẩn cùng kia hai gã thị vệ sở dĩ tức giận như thế, cũng bởi vì nữ nhân này dám suy nghĩ đến người giống trích tiên như vương gia, vì thế bọn họ sẽ xuống tay thật độc ác để đánh nữ nhân này.
Đánh thì nhất định phải đánh, chẳng qua tội không đáng chết.
"Đừng đánh chết."
Bên trong gian phòng mọi người liền ngẩn ra, bất quá rất nhanh kịp phản ứng, mọi người đồng thời lên tiếng: "Dạ"
Tất cả liền lui xuống, Nam Cung Diệp quay đầu nhìn về phía Phượng Lan Dạ, chỉ thấy nha đầu này ngáp một cái, biết nàng chưa ngủ được gì liền nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường sớm, ngàn vạn lần không nên để cho đám người của Tây Môn Vân đuổi kịp theo chúng ta, bằng không chúng ta lại phải chầm chập từ từ đi theo họ nữa."
" ừ, ngủ đi."
Nam Cung Diệp nhìn nàng nằm xuống, yêu thương cưng chìu giúp nàng sửa lại góc chăn, tuy bây giờ là mùa hè, nhưng ban đêm khí trời phương Bắc cũng hơi se lạnh, hai người bọn họ mặc dù nằm ngủ trên cùng một cái giường, nhưng cũng là chia ra mà ngủ.
Lúc này đã là nửa đêm, hai người ngủ được rất ngon, đám người Nguyệt Cẩn cùng Thanh Đại cũng không dám kinh động đến bọn họ.
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người tự nhiên thanh tĩnh, sắc trời đã rất sáng, mặc quần áo xong xuống giường, thu thập một phen sao đó kéo cửa ra, ngoài cửa, mọi người đã đứng thẳng, cung kính cúi đầu: "Vương gia, Vương Phi."
" ừ, đi thôi."
Nam Cung Diệp dẫn đầu bước ra ngoài, theo sau là Phượng Lan Dạ, tất cả bắt đầu đi xuống lầu dưới, lầu dưới hiện tại đã có người nói chuyện qua lại , thì ra là có khách muốn tính tiền rời đi, tuy nhiên họ tìm không được chưởng quỹ và những người khác, Phượng Lan Dạ thuận miệng hỏi thăm.
" bọn họ đâu rồi?"
" bị đánh nhốt tại trong phòng bếp."
Phượng Lan Dạ gật đầu, tính xong tiền đoàn người đi thẳng ra khỏi khách sạn, căn bản không rãnh để ý đến người khác, mà những khách nhân trong khách đếm thấy không có người tính tiền cũng càu nhàu, thừa dịp đó cũng bỏ đi, trong lúc nhất thời trong khách đếm không còn một bóng người.
Mấy tên thị vệ kéo xe ngựa, dắt ngựa đi đến, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ lên xe ngựa, những người khác thì lên ngựa.
Xe ngựa theo dựa hành trình mà đi, nghe được có tiếng người rao bánh bao, Nam Cung Diệp bảo dừng xe , phân phó Nguyệt cẩn đi mua một chút bánh bao tới, mỗi người ăn một chút để tiếp tục lên đường.
Nguyệt Cẩn lĩnh mệnh đi làm việc, rất nhanh mua bánh bao trở về, đưa một chút vào xe ngựa, còn lại phân chia cho tất cả mọi người.
Xe ngựa vừa chạy, Phượng Lan Dạ vừa ăn bánh bao vừa suy nghĩ nhập thần, chợt nghe bên trong xe ngựa vang lên giọng nói: "Chủ tử, thuộc hạ nhận được mật thư."
"Đưa đây."
Nguyên lai là Nguyệt Hộc vẫn ở chỗ tối, nghe thanh âm của Nam Cung Diệp vang lên, liền hiện thân đứng ở bên trong xe ngựa, hai tay cung kính dâng lên mật thư.
Phượng Lan Dạ nhìn Nguyệt Hộc, lại nhớ tới chỗ tối còn có Thiên Bột Thần, sự tồn tại của hai người thật là giống nhau, cuộc sống so với người bình thường kham khổ hơn rất nhiều, hiện tại đã rời xa An Giáng thành , vừa không ở trong phạm vi của Tây Môn Vân, bọn họ cần gì phải ẩn vào chổ tối, làm thị vệ không phải đều giống nhau sao?
Nghĩ tới đây nàng liền lên tiếng: "Nguyệt Hộc, ngươi cùng Thiên Bột Thần đừng ẩn trong bóng tối nữa, đi theo chúng ta đi”.
Nguyệt Hộc không lên tiếng, cho đến khi Nam Cung Diệp gật đầu, mới cung thanh lĩnh mệnh: "Dạ, Vương Phi."
Trong những ngày kế tiếp, Nguyệt Hộc cùng Thiên Bột Thần không còn ẩn trong bóng tối nữa, mà ngồi cùng thị vệ điều khiển xe ngựa, một đường hướng Định Châu đi đến.
Bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ thấy Nam Cung Diệp đọc mật thư, trên mặt thần sắc ôn nhuận, nhất định là có chuyện xảy ra sao, vội mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Nam Cung Diệp giơ giơ lá thư lên, hứng thú trả lời: "Tứ hoàng huynh đã trở về kinh thành, nghe nói vẫn đóng tại Ninh Hạ, Diêu tu tướng quân là cậu của hắn ngã bệnh, cho nên xin điều ra khỏi kinh thàng để dưỡng bệnh, Sở Vương cầu xin phụ hoàng đi đến Ninh Hạ đóng quân, phụ hoàng đã đồng ý."
Khóe môi Phượng Lan Dạ vẽ ra nụ cười yếu ớt: "Không nghĩ tới Nguyệt phi nương nương thật là có đầu óc, một chiêu này thật đúng là cao a, Hạo Vân đế thật ra thì cũng không muốn trị tội tội con trai mình, hắn làm như vậy, hoàng thượng chỉ nghĩ là trong lòng hắn hối hận, cho nên mới để hắn đi đến Ninh Hạ đóng quân."
Những lời này của Phượng Lan Dạ, rơi vào trong tai Nam Cung Diệp, một lần nữa gợi lên nổi đau trong đáy lòng của hắn, đúng vậy, phụ hoàng đối với từng nhi tử đều có lòng từ ái, duy chỉ có đối với hắn, bởi vì trong suy nghĩ của phụ hoàng, mình không phải là hài tử của phụ hoàng.
Nam Cung Diệp nghĩ tới đây, liền nhắm mắt lại, thân thể tựa vào trong vách xe ngựa không nói một lời.
Phượng Lan Dạ lập tức biết được tại sao hắn luôn buồn bực và lạnh lùng như thế, tự đaý lòng không khỏi dâng lên sự đau đớn, xem ra sau khi hành trình đến Định Châu kết thúc, nàng phải nghĩ biện pháp khai mở tâm tình của hắn, bằng không cả đời hắn vẫn tồn tại một bóng ma.
Trong lúc nhất thời cũng không ai nói lời gì, trong những ngày kế tiếp rất an ổn, ban ngày lên đường, ban đêm có đôi khi tá túc ở khách điếm , có đôi khi ở tại trên xe ngựa.
Mấy ngày thời gian trôi qua, mắt thấy liền đến Bắc cảnh Định Châu, nhìn lại một cái, nơi nơi đều thê lương, xa xa gần gần nhiều ngôi nhà gạch mộc thấp bé, trước cửa hay sau nhà nhiều nhất chỉ nuôi một ít thú vật, chủ yếu là dê bò, những thứ dân chúng thường mặc chính là vải thô, ngoài ra họ chỉ trồng chút ít rau dại, thỉnh thoảng ăn một chút thịt, lộ trình nơi này cách Định Châu còn không xa lắm, nói vậy trong thành so sánh với nơi này chắc tốt hơn một chút, chẳng qua thấy hoàn cảnh này, vẫn làm làm lòng người chua xót.
Vào ban đêm, bọn họ tiến đến một thị trấn để qua đêm, chỗ này chỉ cách Định Châu có nửa ngày lộ trình, buổi trưa ngày mai là đến Định Châu.
Vì nơi này cách thành Định Châu rất gần, cho nên được xem là địa phương phát đạt nhất, nhưng chỗ khác không cách nào so sánh được, nhưng ở nơi này chỉ có một con đường để đi lại, nhưng đối với trấn nhỏ như vậy coi như là phát đạt nhất rồi, bốn phương thông suốt rất nhiều thương nhân buôn bán cũng đều đi qua, cho nên có vài gian khách sạn.
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ chọn một khách điếm tốt nhất tại đây, cũng không giống như lần trước, lần này họ thuê bốn gian phòng, trong suốt hành trình bởi vì có thêm hai người Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Hộc nên phải có thêm phòng ở, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ vẫn ở chung một phòng, lúc ban đầu Phượng Lan Dạ còn kiên trì phản đối mỗi người một phòng, nhưng Nam Cung Diệp không để ý đến yêu cầu cuả nàng, một lúc sau nàng cũng lười phản đối.
Buổi chiều, thật là náo nhiệt.
Trên đường lớn người đến người đi, có đôi có cặp, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ phái Thanh Đại cùng Lam đại đi hỏi thăm, chuyện gì mà náo nhiệt như thế, cuối cùng Thanh Đại đi qua nói.
Thì ra hôm nay là đêm lễ thất tịch, ở phía tây có một con sông rất linh thiên, nghe nói nếu đứng ở giữa sông thả hoa đăng cầu nguyện thì sẽ rất linh nghiệm, cho nên phàm là nam nữ trưởng thành đều đi đến sông này để thả hoa đăng, cho nên mới náo nhiệt như thế.
Phượng Lan Dạ vừa nghe liền cảm thấy hứng thú, dù sao buổi tối cũng không có việc gì để làm, mới nhỏ giọng phân phó Thanh Đại cùng Lam đại mua một chút dụng cụ để làm hoa đăng, nàng muốn tự mình làm một cái hoa đăng, cùng Nam Cung Diệp đi thả hoa đăng cầu nguyện.
Dụng cụ nhanh chóng được mua xong, trong phòng Phượng Lan Dạ ở dưới ánh đèn khóe léo làm hoa đăng, Nam Cung Diệp rất hứng thú ngắm nhìn nàng, chỉ thấy bàn tay nàng rất khéo léo xinh đẹp giống như hoa sen đang gọt, uốn, dán, ráp, hết cái này đến cái kia, không mất bao lâu thời gian liền làm thành một chiếc đèn ước nguyện, đế của nó là liên hoa, bên trên hình dạng như ba tầng bảo tháp, được kẹp thêm một thanh vòng tròn, cây đèn cùng những cây đen nơi khác làm không giống nhau, dưới ánh đèn, Nam Cung Diệp nhướng đôi lông mày hẹp dài , trong đôi mắt thì tràn đầy ánh sáng rực rỡ, tuấn mỹ vô cùng, hắn mang theo mười phần cao hứng hỏi.
"Đây là đèn gì? cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua ."
Phượng Lan Dạ nhàn nhạt mở miệng: "Đây là loại đèn ta nhìn thấy được trong một quyển sách cổ, nó gọi là đèn hứa nguyện, còn có thêm một cái tên nữa là sinh hồn đăng, nếu như tâm linh tương thông, ngươi ở trên cây đèn này viết tên người mà ngươi muốn gặp, thì bất kể người kia đi đến đâu cũng sẽ trở về."
" Thật tốt ."
Nam Cung Diệp không nhịn được mở miệng tán thưởng, Phượng Lan Dạ ở một bên cười lên, vun tay lấy bút long viết tên mình cùng tên Nam Cung Diệp lên hoa đăng, đưa tay ra kéo hắn: "Chúng ta đi sông linh thả hoa đăng thôi."
Thật không thể nghĩ đến một tiểu nha đầu luôn lãnh đạm lại thích món đồ chơi nhỏ này, Nam Cung Diệp không thể từ chối nàng, đã sớm đứng dậy phụng bồi cùng nàng đi ra.
Cũng có rất nhiều khách nhân trong khách sạn đi sông linh thả đèn rồi, khó trách hôm nay có rất nhiều người đến đây, nghe chưởng quỹ cùng điếm tiểu nhị nói, rất nhiều người đến đây chủ yếu là thả hoa đăng , vì vậy mà chưởng quỹ cũng nghĩ bọn họ đến đây chủ yếu là thả hoa đăng .
Trên con đường lớn, mấy nhóm người đang tụ tập, đa số là người trẻ tuổi, kêu to gọi nhỏ, thật là có không khí của ngày lễ, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ thì không sao cả, hai người bọn họ hiện tại giống như là một cặp tình nhân, nắm tay nhau đi trên đường cái, chẳng qua là mấy người phía sau họ thì không được tự nhiên cho lắm, trong khí như vậy, bọn họ là những người cô độc, nên cảm thấy rất lúng túng, bất quá cũng may là đoạn đường này không dài lắm, rất nhanh liền đến sông linh.
Sông linh rất dài, nhìn không thấy đầu, bên bờ sông được trồng rất nhiếu cây liễu, đa số đèn lồng được treo trên cành liễu, hình ảnh được phản chiếu dưới dòng sông hình thành một mảnh mông lung xinh đẹp, bên bờ rất nhiều người đến thả đèn, ba người một nhóm, năm người một đoàn, thỉnh thoảng nhỏ nhẹ thì thầm.
Phượng Lan Dạ lôi kéo Nam Cung diệp một đường chen chúc đi qua, tìm được một chỗ liền ngồi chồm hổm xuống.
Đám người Thiên Bột Thần đứng rất xa, chú ý đến đám người chung quanh, để phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Nước ở linh sông quả thật rất trong, từ xa nhìn lại, xanh ngắt uốn lượn nhiều nơi, giống như một dãy lụa màu lam, xinh đẹp dị thường, khó trách mọi người đối với nơi này có tín ngưỡng cao đến vậy, Phượng Lan Dạ hứng thú với những điều này, liền lấy hoa đăng ra, thả xuống sông linh, hai tay chấp lại bắt đầu cầu nguyện , sau đó mở mắt ra thì thấy hoa đăng đã trôi xuôi theo dòng nước, từ từ đi ra ngoài, bên cạnh có mấy đạo âm thanh vang lên.
" Nhìn kìa, đây là đèn gì, thật xinh đẹp a."
" Đúng, thật xinh đẹp."
Bên tai chợt vang lên một tiếng thở dài, Nam Cung Diệp cúi người nhích tới gần Phượng Lan Dạ, tà mị mở miệng: "Lan Nhi cầu nguyện chuyện gì vậy? Nói cho ta nghe một chút có được không."
" Không được, "Phượng Lan Dạ lập tức cự tuyệt, chuẩn bị đứng dậy, nhưng Nam Cung Diệp làm sao để cho nàng rời đi, lôi nàng ngồi chồm hổm xuống, vẻ mặt chờ đợi đầu tựa vào trên vai nàng, lại tiếp tục đùa giỡn không buông: "Lan Nhi, ta muốn nàng nói cho ta biết a."
Phượng Lan Dạ khoanh tay trước ngực, rõ ràng là người rất nhỏ, nhưng lại bày ra bộ dạng uy nghi, trái lại một người luôn luôn lãnh khốc vô tình như Nam Cung Diệp lại bày ra dáng vẻ của một tiểu hài tử bị ăn quịt, hai người giờ phút này cử chỉ giống như một đôi tiểu tình nhân náo loạn không được tự nhiên, lúc này bên cạnh đã có người phát hiện ra bọn họ, có nữ tử lên tiếng kinh hô: " Nam nhân này thật xinh đẹp a."
" Đúng vậy a, thật xinh đẹp."
Những lời này vừa ra khỏi miệng, liền nghe được thanh âm của nam tử vang lên: "Tiểu thê tử bên cạnh hắn cũng thật diễm lệ a, hai người thật là một đôi siêu tuấn mỹ."
" hừ."
Có tiếng nữ nhân tức giận, sau đó là thanh âm dỗ dành cô gái vang lên, bất quá phần lớn là những tiếng than thở không dứt: "Thật là một đôi tuấn nam mỹ nữ."
Nam Cung Diệp nghe bên tai những lời thất chủy bát triệt (tranh nhau mà nói)này, khó có lúc không trách cứ họ, ngược lại còn cười đến vô hại, bởi vì hắn cười, khiến cho cả khuôn mặt càng phát ra vẻ tà mị , kích kích những gợn sóng ánh sáng giao động trong suốt như minh châu, bên tai lại có những thanh âm hút không khí vang lên, sau đó liền có người quay qua Phượng Lan Dạ kêu lên.
"Muội muội, nói cho hắn biết đi, nói cho hắn biết cũng không sao đâu."
" Nói cho hắn biết cũng không có chuyện gì, chúng ta nước sông linh rất linh nghiệm , mặc dù ngươi nói ra, vẫn rất linh ."
Gương mặt Phượng Lan Dạ đen lại, thật sự là hết chỗ nói a, nàng đứng dậy muốn đi nhưng cái tên nam nhân này dù lôi kéo như thế nào cũng không chịu đi, bên tai những nữ nhân kia tựa hồ như bị mỹ nam kế mê hoặc, càng lúc càng kêu to , bảo nàng nói cho hắn biết, cuối cùng nàng đành bất đắc dĩ thở dài một hơi, cúi người nhích tới gần Nam Cung Diệp, nhỏ giọng nói thầm.
" Nguyện vọng của ta là, chúng ta sẽ suốt đời ở chung một chỗ, bất ly bất khí."
Phượng Lan Dạ nói xong liền xoay người chạy đi, phía sau Nam Cung DIệp ngây ngẩn cả người, nhất thời không có phản ứng, liền để cho Phượng Lan Dạ chạy đi, mà lòng hắn bây giờ tràn đầy vui sướng như muốn bay lên trời, đây là lần đầu tiên Lan Nhi trực tiếp nói ra, nàng thích hắn, nàng thật thích hắn, Nam Cung Diệp thân hình hiên ngang đứng lên, dưới chân sinh gió, thẳng đuổi theo thân ảnh nho nhỏ phía trước.
" Lan Nhi, chờ ta một chút, chờ ta một chút."
Nam Cung Diệp rất nhanh đuổi theo tiểu thân ảnh phía trước, một mực lôi kéo nàng, cao hứng kéo nàng vào trong ngực, người luôn luôn trầm tĩnh, khó có lúc cười to như thế, còn cúi người dán bên tai của nàng, lặng lẽ nói: "Lan Nhi, chúng ta sẽ cùng sinh cùng tử, bất ly bất khí, bất kể nàng ở đâu , nhất định phải nhớ, ta luôn ở nơi này chờ nàng."
Phượng Lan Dạ nằm ở trước ngực của hắn, nghe lời nói của hắn, Tâm tình đồng dạng dâng lên cao hứng cùng vui sướng, hai người lẳng lặng ôm nhau, phía sau cách đó không xa đám người Nguyệt cẩn cùng Thiên Bột Thần nhìn một màn trước mắt, trong lòng không khỏi vui vẻ, không nghĩ tới chuyến đi Định Châu này, tình cảm Vương gia cùng Vương Phi lại nồng đậm thêm, chỉ cần Tiểu Vương phi lớn lên một chút là tốt rồi.
Ôm nhau trong chốc lát, hai người buông ra, lòng dạt dào tràn đầy tình ý, cùng nhau tay nắm tay hướng về khách sạn đi tới, ngày mai đến Định Châu rồi, không biết chuyện kế tiếp sẽ có gì chào đón bọn họ, nhưng bọn họ sẽ cùng nhau gánh lấy, có khó khăn hiểm trở gì cũng không sợ.
Đoàn người trở về khách sạn, vừa mới đi vào, liền thấy điếm tiểu nhị thần thần bí bí chạy tới, hướng về phía bọn họ mở miệng.
" Khách quan, có khách nhân muốn gặp ngươi, ở trong phòng của ngươi."
Nam Cung Diệp bởi vì trong lòng cao hứng, cũng không trách cứ tiểu nhị này, chẳng qua là kỳ quái cau mài: “ là ai?"
" Là một lão đầu, đầu tóc bạc trắng, mang theo một thủ hạ, nói muốn gặp các người, ta nói khách nhân đi sông linh thả đèn rồi, hắn liền muốn vào phòng các ngươi ngồi chờ."
Điếm tiểu nhị lời vừa nói xong, phía sau có tiếng âm hưởng vang lên: "Lão chủ tử."
Nam Cung Diệp vừa nghe lời nói của Thiên Bột Thần, liền biết là người nào tới, không ngờ hắn lại đến địa phương này để chờ mình, nghĩ đến quá khứ lạnh lẽo kia, hôm nay lại gặp nhau như vậy, cho nên cả người cũng không thấy tự tại, tuy trong tự đáy lòng vẫn hy vọng được nhìn thấy hắn, ngày đó chỉ nhớ hắn là người tràn đầy bi thương, nhưng không biết hiện tại như thế nào a, Nam Cung Diệp đang suy nghĩ muốn nhập thần, thì một bên Phượng Lan Dạ đã vươn tay kéo hắn hướng trên lầu đi lên.
" Đi, ta đang muốn nhìn thấy hắn, ngươi không phải nói là để hắn cho ta nhiều bảo bối một chút sao?"
Phượng Lan Dạ biết Nam Cung Diệp thật ra rất coi trọng Quỳ cơ lão nhân, nếu không phải coi trọng, thì sẽ không có khả năng đi Định Châu lần này rồi, chỉ là bây giờ hắn không biết gặp nhau phải phản ứng như thế nào thôi.
Nam Cung Diệp vừa nghe lòi nói của Phượng Lan Dạ, cũng không nói gì thêm nữa, chỉ đi theo phía sau Phượng Lan Dạ lên lầu, ở phía sau Thiên Bột Thần cùng đám người Thanh Đại cùng Lam đại cũng bước theo, trừ những người này, người khác cũng không biết Tề vương Nam Cung Diệp là ngoại tôn của Quỳ cơ lão nhân, võ công của Nam Cung Diệp, chính là hắn phái những đại cao thủ chỉ dạy, mới khiến cho võ công của Nam Cung Diệp xuất thần nhập hóa, hơn nữa hắn còn tự mình tận tâm nghiên cứu ra đan hoàn có thể tăng nội lực cho Nam Cung diệp ăn vào, nên nội lực của hắn mới có thể hùng hậu mà cường đại đến vậy, trên đời rất khó tìm được đối thủ.
Đoàn người đi đến trước cửa ngoài, Phượng Lan Dạ đang chuẩn bị mở cửa, thì cửa liền từ bên trong mở ra, đúng lúc có một người chạy đến, Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Diệp trước tiên là tránh qua bên cạnh, theo sát phía sau bọn họ là Thanh Đại liền rơi vào ma trảo, thẳng cho đến khi nghe người bắt được Thanh Đại, phát ra tiếng khóc thật thương tâm a.
" Cháu ngoan, các ngươi cuối cùng cũng đến a, ta nhớ ngươi muốn chết, nếu không thể nhìn thấy các ngươi a, vậy các ngươi trước cho ta ôm một cái nào."
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn một màn trước mắt , khuôn mặt hiện đầy hắc tuyến, nào có người như vậy, ôm sai người rồi còn không phát hiện, hơn nữa thế nhân đều nói Quỳ cơ lão nhân thông minh tuyệt đỉnh, hiện tại nhìn thấy, càng giống như một lão đầu hồ đồ .
Khi lão đầu hồ đồ khóc xong rồi, còn chưa có phát giác được, vừa chuẩn bị nói tiếp, thì Thanh Đại bất đắc dĩ lên tiếng: “ôm nhầm rồi."
" a?"
Lão nhân kia kêu lên một tiếng quái dị, thật nhanh ngửng đầu lên, nhìn lại người bị ôm chính là Thanh Đại, không khỏi trợn mắt: "Ngươi, cái nha đầu chết tiệt kia, làm sao không la lên hả?"
" Không phải, ta..?"
Thanh đại chữ ta còn chưa kịp nói xong, lão nhân kia liền thật nhanh chóng dời đi phương hướng, hắn biết Thanh Đại cùng Lam đại , như vậy người còn lại chính là cháu dâu rồi, một khi nhận thức đúng mục tiêu, lão nhân kia nhắm ngay Phượng Lan Dạ liền nhào tới, Phượng Lan Dạ vẻ mặt khó coi, đang chuẩn bị tránh ra, thì thân hình Nam Cung Diệp chợt lóe lên, liền đi qua cản lại, Quỳ cơ lão nhân kia ôm Nam Cung Diệp xong rồi còn tự mình nói: "Cháu ngoan của ta a, ngươi đừng trách gia gia a, gia gia cũng vì muốn tốt cho ngươi a, ngươi đừng tức giận, để cho gia gia ôm ngươi, ta đã nhiều năm rồi không có ôm người, thật muốn ôm ngươi muốn chết a."
Trong lúc nhất thời mọi đều không biết nói gì, kinh ngạc nhìn lão đầu nổi điên này, hắn là Quỳ cơ lão nhân sao? chẳng lẽ Quỳ cơ lão nhân là lão già điên.
Mà Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng biết vì sao mẫu phi Nam Cung Diệp lại đơn thuần như vậy rồi, căn bản lão đầu này chính là người đơn thuần, không có chút tâm cơ nào, trông cậy vào hắn thì có thể dạy dỗ ra người lợi hại gì chứ, lần trước cho bọn hắn một vố như vậy, không chừng là đã suy nghĩ muốn nát óc rồi đây.
Quỳ cơ lão nhân còn chưa có oán xong, Nam Cung Diệp không thể nhịn được nữa hừ lạnh: "Ôm nhầm rồi, buông tay."
Hắn mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng thân thể lại không động, nếu là người bình thường, sớm đã đứt gân tay rồi, vậy mà hắn còn mở miệng lên tiếng, Phượng Lan Dạ ở một bên nhìn hắn giận dỗi, vẻ mặt khả ái giống như một tiểu hài tử, nàng tưởng tượng Nam Cung Diệp khi còn bé, nếu giống như lời Ngọc phi nói..., hắn nhất định sẽ là một hài tử đặc biệt làm cho người ta thích, chỉ là tạo hóa thật là trêu ngươi, cho tới bây giờ hắn mới cảm nhận được một chút cưng chìu.
Quỳ cơ lão nhân vừa nghe tiếng nói của Nam Cung Diệp, ôm càng chặt hơn nữa, cơ hồ như con bạch tuột tám chân, làm sao cũng không buông lỏng ra, ôm càng chặc không tha, nghĩ tới những năm qua tên này không thèm để ý đến mình, thì khóc càng lớn hơn.
" Ngươi là tên tiểu tử chết tiệt a, Gia Gia mà cũng không nhận, ta đây đã làm sai chuyện gì a, ngươi cũng không thèm để ý đến ta, một chút cũng đều không để ý đến ta, ta làm sai chuyện gì chứ? Các ngươi nói cho ta nghe một chút đi, ta làm sai cái gì?"
Cả tòa lầu đều nghe được âm thanh gào thét của lão, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ lập tức im lặng không nói, khuôn mặt đầy hắc tuyến, cuối cùng Nam Cung diệp đưa tay lên đẩy thân thể lão ra, chạy thẳng vào gian phòng, Phượng Lan Dạ sau đó đi vào, cửa phòng bá một tiếng đóng lại, Thiên Bột Thần cùng đám người Thanh Đại và Lam Đại hai mặt nhìn nhau, cuối cùng im lặng mà cười, xem ra khúc mắc của lão chủ tử cùng Thiếu chủ đã được hóa giải rồi, quả thật là một chuyện thú vị.
Bên trong gian phòng, Nam Cung Diệp nhìn chằm chằm Quỳ cơ lão nhân, trầm mặt dạy dỗ hắn: "Ngươi nói ngươi khóc lớn tiếng như vậy làm gì? Cả tòa lầu mọi người sẽ cho là ta khi dễ ngươi?"
Quỳ cơ lão nhân miệng vừa muốn phát ra tiếng khóc nữa, Nam Cung Diệp thật đúng là sợ hắn rồi, vội vàng ngăn cản hắn: "Còn khóc nữa, ta sẽ ném xuống nha."
Cuối cùng cũng ngăn được tiếng khóc của lão, bất quá lão vẫn còn khụt khịt, chỉ vào Nam Cung diệp: "Nhiều ... năm như thế, ta rất nhớ ngươi, nhưng ngươi một lần cũng không đến thăm ta, không phải khi dễ ta thì là cái gì, ta không muốn sống nữa, ta đi tìm mẹ ngươi, nói cho mẹ ngươi biết a."
Nói xong cả phòng loạn chuyển, tìm đồ để chết, Phượng Lan Dạ nhìn lão đầu này, cảm thấy đặc biệt buồn cười, một khóc hai nháo ba treo cổ, hắn thật đúng là diễn cho đủ, căn bản chính là một lão ngoan đồng, đây chính là người khôn khéo tuyệt đỉnh trong mắt thiên hạ sao, không phải là mọi người bị lầm lẫn gì đi, nàng hoài nghi quan sát lão, nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá xem có phải có chỗ nào sai lầm hay không.
Nam Cung Diệp nhìn bộ dạng gây sức ép của Quỳ cơ lão nhân, lấy tay xoa nhẹ thăm dò, bất đắc dĩ mở miệng: "Ngươi muốn làm gì?"
" Sau này nếu như ngươi còn không để ý tới ta, ta thật sẽ đi gặp mẹ ngươi a."
Người nầy vẫn không quên uy hiếp Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp gật đầu, thật là sợ hắn khóc nữa: "Tốt, bất quá đừng động một chút là khóc, nếu không ta thật sẽ ném ngươi."
" ừ."
Chuyện này cuối cùng cũng giải quyết thỏa đáng, lão đầu tử này đối phó xong Nam Cung Diệp liền quay đầu nhìn Phượng Lan Dạ, trên dưới đánh giá, Phượng Lan Dạ cũng đánh giá hắn, hai người cứ như vậy mắt to mắt nhỏ trừng nhau, thật lâu, Quỳ cơ lão nhân tựa như muốn nhảy qua, Phượng Lan Dạ giơ lên một đôi tay lên trước ngực lão, ngăn cản hàng động của lão: "Ngừng, có chuyện gì từ từ thương lượng”
Nếu như muốn ôm nàng rồi khóc một phen nữa, nàng sợ, đừng có như vậy được hay không.
Người khác ác nàng không sợ, nàng sợ nhất người khác khóc, nàng sẽ hoàn toàn không có lực chống đỡ, huống chi còn là một Lão Ngoan Đồng như vậy.
Quỳ cơ lão nhân vừa nghe lời của nàng, khóe môi lộ ra nụ cười cực kỳ giảo hoạt, hắn biết công phu khóc của mình là vô địch thiên hạ , ban đầu là Ngọc nhi, chỉ cần hắn khóc là mọi chuyện liền được giải quyết, bây giờ nhìn lại vẫn là như vậy, vô địch thiên hạ a, siêu thành công luôn, Quỳ cơ lão nhân mặt mày hớn hở, nơi nào bộ dạng lúc trước một khóc hai nháo ba treo cổ , hắn liếc nhìn Phượng Lan Dạ, cười đến ngọt ngọt ngào ngào.
" Dạ nhi thật ngoan ngoãn, ngươi còn trách ta hay không ? Tha thứ cho ta chứ?"
Phượng Lan Dạ nghĩ đến chuyện hắn gây ra, liền chuẩn bị cho hắn một bộ mặt lạnh, ai biết người nầy lập tức bỉu môi, thật giống như nếu bị ủy khuất nữa sẽ khóc ngay lập tức, nàng còn có lời gì dám nói nữa đây, nên vội vàng lắc đầu: "Không có chuyện gì, thấy ngươi tặng ta Thanh Đại cùng Lam đại, còn tặng cho ta hai món lễ vật, ta tha thứ cho ngươi."
" Tốt, chờ ngươi sau này vào đảo rồi, tất cả bảo bối bên trong thư phòng của gia gia toàn bộ để lại cho ngươi."
" Tốt" Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười, nói vậy bên trong sẽ có rất nhiều thứ tốt, cái này là nàng cảm thấy hứng thú nhất .
Nam Cung Diệp thấy bộ dạng thật cao hứng của Quỳ cơ lão nhân, trong lòng không khỏi nhuộm lên một tia ấm áp, nếu như ban đầu hắn nhận thức lão sớm một chút, bọn họ nhất định sẽ hưởng thụ rất nhiều ngày vui vui vẻ vẻ, quản chi việc có cùng hắn trở về Nhu Yên đảo hay không, bất quá vừa nghĩ tới nếu quả thật là như vậy, hắn cũng sẽ không gặp được Lan Dạ, rồi lại hối hận về việc chậm rãi nhìn nhận lão, liền từ từ mở miệng.
" Gia gia ngồi xuống, ta có việc hỏi ngươi."
Nghe được từ miệng Nam Cung Diệp phun ra hai chữ này, Quỳ cơ lão nhân cúi đầu, con ngươi ẩm ướt, lần này là cao hứng rơi lệ thực sự, đợi bao nhiêu năm, chờ bao nhiêu năm, rốt cục cũng đợi đến được ngày này rồi, hắn chết cũng nhắm mắt, Ngọc nhi, ngươi đang ở trên trời có linh, nên cao hứng một chút.
" ừ."
Quỳ cơ lão nhân ngồi vào bên người Nam Cung Diệp, Phượng Lan Dạ ngồi vào bên kia, nàng biết Nam Cung Diệp có lời muốn hỏi gia gia, liền an tĩnh đợi.
" Gia gia, gần đây có người giết cướp đoạt Định Châu, khiến cho người dân bên trong thành Định Châu lầm than, có liên quan đến các ngươi không?"
Quỳ cơ lão nhân lập tức lắc đầu, cũng đứng lên tức giận ung hăng mở miệng: "Liên quan gì chúng ta a, cái đám thỏ chết Vi Ảm kia làm ra đó, hắn chiêu mộ mấy tên giặc cỏ, thỉnh thoảng quấy rầy biên cảnh Định Châu, cướp đoạt bắt cóc giết người không chỗ nào không làm, mà người bên trong Định Châu thì khó lòng phòng bị, khổ không thể tả, phải biết rằng người trên Nhu Yên đảo chúng ta đều là nhất đẳng lương dân, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.