Độc Y Vương Phi

Chương 47:




Ánh mắt của Phượng Lan Dạ lạnh thấu xương, tựa như bóng đen trong đầm lầy sâu u lạnh lùng nhìn ngoài cửa, ánh trăng bao phủ quanh nàng tạo cảm giác vô cùng mỹ lệ, cả người tản mát ra hàn khí như Lan như Mai.
Lời của nàng âm vừa rơi xuống, trước cửa một đạo bóng đen, vì hắn quay lưng với ánh trăng nên nàng thấy không rõ vẻ mặt, chỉ biết là hắn đang mặc một bộ cẩm bào màu trắng mềm nhẹ quý giá, nó chuyển động theo từng bước đi của hắn, phiêu dật như mây bay, cước bộ chạm đất không tiếng động, từ từ bước vào bên trong, trên gương mặt tuyệt diễm kia đôi mắt như bảo thạch đang phát sáng câu đoạt lòng người và cực kỳ chói mắt, khóe môi vẽ ra vòng cung duyên dáng, nhẹ nhàng tựa vào trên ván cửa, lặng im không nhúc nhích nhìn nàng.
"Ngọc Tiển, ngươi đã làm cái gì với Hoa Ngạc?"
Phượng Lan Dạ trầm giọng mở miệng.
Ánh đèn khẽ lay động, làm nổi bật được da thịt nhu hoà, trơn mịn nõn nà của Ngọc Tiển , thật giống như một bảo ngọc thượng đẳng thời cổ, không có một chút tỳ vết nào, giờ phút này trong ánh mắt của hắn thị huyết cũng ít đi mấy phần, và tăng thêm mấy phần hứng thú, hắn chầm chập đi tới , ngồi vào cái ghế bên trong phòng khách.
"Chỉ àm cho nàng ta ngủ một chút thôi."
Thanh âm của hắn cũng là vô dễ nghe, trầm thấp quyến rũ, thật giống như từ trong khe sâu u tối vang vọng đến, đồng thời lộ ra sự lười vô cùng.
Nhưng nếu như thật tình nhìn kỹ, sẽ dễ dàng nhìn ra, bên trong người nam nhân này dòng khí băng hàn liên tục không ngừng khuếch tán rabốn phía, làm cho người ta không dám nhích tới gần.
Mặc dù hắn đang cười, nhưng cũng đủ để người cảm nhận được khí lạnh âm u đến đến từ địa ngục khát máu.
Bất quá Phượng Lan Dạ cũng không có e ngại hắn, mặc dù nàng biết hắn lợi hại, nhưng thông qua hai lần tiếp xúc, nàng hiểu được một chuyện, hắn không hề có ý định thương tổn nàng, nếu không nàng đâu còn mạng đứng ở đây.
"Ngọc Tiển ngươi đến làm cái gì?"
Đôi mắt đẹp của Ngọc Tiển lưu chuyển, hắn cười như không cười nhìn nàng rồi giơ tay lên khẽ vuốt mớ tóc đen thả ở trước ngực, ống tay áo màu trắng rộng rãi thoạt nhìn vừa như mây vừa như sương, càng làm nổi bật lên mái tóc đen như mực, đen trắng tôn lên lẫn nhau, càng tràn ngập ra đủ các loại màu sắc, khóe môi nhất câu, ngữ điệu lành lạnh vang lên.
"Nghe nói ngươi muốn vào Cung để dự tuyển trở thành hoàng tử phi?"
"Ách?" Phượng Lan Dạ nhướng mài, đáy mắt là càng thêm nghi ngờ, hắn đến tột cùng là ai, mà ngay cả chuyện như vậy cũng biết, chuyện này hộ bộ vừa mới báo cho mình thôi, không ngờ hắn đã nhận được tin tức rồi, nàng mặc dù hoài nghi và kinh ngạc, nhưng cũng không dám tùy tiện mở miệng chất vấn, bởi vì nhớ được lời nói của hắn lần trước, ai biết tiếp theo hắn sẽ làm cái gì, cho nên vẫn phải cẩn thận chút mới tốt, Phượng Lan Dạ một phen suy nghĩ kỹ càng sau đó mở miệng.
"Chẳng lẽ ngươi không có việc gì làm, sao lại quan tâm đến chuyện của Lan Dạ thế, ta không cảm thấy quan hệ của chúng ta lại thân thiết đến như vậy."
Tiếng nói của nàng vừa dứt, đôi mắt của Ngọc Tiển trở nên sâu u, trong nháy mắt giăng bao phủ lôi đình thịnh nộ, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía, bất quá điều này xảy ra trong chốc lát, Phượng Lan Dạ vốn cho là hắn sẽ tức giận, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới cuối cùng hắn chỉ cười hai tiếng, xoay người lại đổi một tư thế khác để ngồi ở trên ghế, chậm rãi mở miệng: "Gần đây quá nhàm chán, cũng muốn tìm một chút chuyện để làm, ai bảo ngươi đã lọt vào mắt của ta chứ?"
Hắn nói xong, sắc mặt Phượng Lan Dạ liền có chút ít khó coi, ở trong lòng kêu gào, ai thèm lọt vào mắt của ngươi, ai cần ngươi xen vào việc của người khác, bất quá ngoài miệng nàng vẫn nói lời khác với suy nghĩ.
"Ngọc Tiển, Lan Dạ chỉ là một vong quốc nô nho nhỏ, thân phận rất thấp, không biết vì sao lại bị ngài coi trọng, Lan Dạ không có phúc hưởng thụ, hay là mời ngày từ nay về sau không cần đến nơi này nữa."
Nàng vốn đã đủ phiền rồi, con đường tương lai phía trước thì mịt mờ, bây giờ còn có thêm một nhân vật nguy hiểm như vậy, nàng đâu thể nào che đậy được hết băng giá sắp đến đây, mà người nọ là kẻ địch hay bằng hữu còn chưa biết được, cho nên vẫn là ít tiếp xúc thì tốt hơn? Bất quá Ngọc Tiển có làm như nàng mong muốn cách xa nàng hay không?
Phượng Lan Dạ vừa nói xong, trong phòng khách liền nổi lên tiếng cười như dòng nước đang chảy xuôi xung quanh, Phượng Lan Dạ hơi bất ngờ nhìn sang, chỉ thấy nam nhân đang ngồi ở một bên phòng khách, bày ra vẻ yêu mỵ, không còn chút lạnh lẻo thị huyết như lúc trước, hiện tại mặt mày hắn nhuộm đầy ý cười, như một đoá tuyệt đẹp, hắn tuấn mỹ đến nỗi làm cho người khác hít thở không thông, Phượng Lan Dạ nhìn thấy vậy liền ngẩn ngơ, người này làm sao lại có thể đẹp đến tà ác như vậy, mà điều này hắn thu phóng rất tự nhiên, với bao nhiêu loại dung mạo cùng dáng vẻ, mỗi một loài đều đẹp đến người ta kinh tâm động phách, như từ trong xương mà lộ ra, như làn sương tinh khiết của ánh bình minh, làm cho người ta phải mê mang, Phượng Lan Dạ không nhịn được thì thầm lẩm bẩm.
"Thật là một yêu nghiệt."
Nàng vừa dứt lời, tiếng cười trong phòng khách đột nhiên ngừng lại, bộ dạng yêu mỵ tự nhiên vừa rồi của nam tử kia chỉ trong phút chốc, cả người hắn đã bao phủ một tầng ánh sáng lạnh không rõ từ đâu, từng lớp từng lớp bao quanh hắn, tựa như một khối hàn băng ngàn năm không thay đổi.
Phượng Lan Dạ biết là hắn nổi giận, nên cẩn thận cảnh giác chú ý đến mỗi một động tác của hắn, nếu như hắn ra tay, mặc dù nàng đánh không lại, nhưng ít nhất cũng phải liều mạng, bất quá Ngọc Tiển cũng không có tức giận, hắn chẳng qua chỉ nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi sẽ chọn ai đây? Tấn vương, Sở Vương, An vương hay là Tề vương?"
Ách, Phượng Lan Dạ kinh ngạc, nam nhân này đổi đề tài cũng quá nhanh đi, làm cho nàng không theo kịp suy nghĩ của hắn rồi, nhưng khi nghe thấy hắn tự nhiên lại nói đến mấy vị Vương gia của Thiên Vận hoàng triều, khóe môi nàng tựa hồ còn giữ lấy nụ cười châm chọc nhợt nhạt.
"Chuyện này mắc mớ gì tới ngươi a?"
Phượng Lan Dạ không muốn nói đến mấy người kia, trước mắt Vương gia hoàng tử của Thiên Vận hoàng triều nàng đã gặp vài tên, nếu không phải lợi dụng nàng, thì cũng quá đơn thuần, trước mắt nàng còn hai vị hoàng tử nhỏ và Tề vương Nam Cung Diệp là nàng chưa gặp mà thôi, gần nàng đối với tình hình của Thiên Vận hoàng triều rất là hiểu biết, Tề vương cũng nghe nói rất nhiều.
Tin đồn vị Tề vương này Thần Long thấy đầu không thấy đuôi lại rất được hoàng thượng yêu thương, năm tuổi liền Phong vương, tính cách thì lạnh bạc, nhưng lại có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, bất quá nghe nói hắn đã hai lần cưới phi, đều là trong lúc động phòng mà mất mạng, cho nên hiện tại nữ tử cả An Giáng thành này khi nghe nói đến vị Vương gia kia liền biến sắc, sợ bị tứ hôn cho hắn, chứng tỏ mình sẽ bị chết mà không thể nghi ngờ.
Tề vương chính là người khắc mẹ khắc vợ, cho nên ai mà dám gả hắn a, chẳng phải là muốn chết hay sao.
Tin đồn trong Tề vương phủ trừ nha hoàn ra, ngay cả một tiểu thiếp cũng không có, chỉ là như vậy, liền biết không ai dám gả cho hắn, trong An Giáng thành rộng lớn này, lòng của chúng nữ tử đều nhìn trúng Tấn vương Nam Cung Trác, Sở Vương Nam Cung Liệt, còn có An vương Nam Cung Quân, bọn họ là sự chọn lựa tốt nhất trong suy nghĩ của nhiều nữ nhân, mặc dù trong vương phủ của mấy vị này đã sớm có một đoàn tiểu thiếp, nhưng điều này cũng không phải là trở ngại cho quyết tâm muốn gả vào Vương Phủ của các nàng.
Phượng Lan Dạ nghe lời nói của Ngọc Tiển cũng không có tức giận, nên hắn rất là có hứng thú đề nghị.
"Nếu phải gả ngươi hãy gả cho Tề vương đi."
Ngọc Tiển vừa nói xong, hai gã thủ hạ ẩn nấp trong chỗ tối mặt mài liền biến sắc, thở cũng không dám thở mạnh, chủ tử thực là có can đảm nói a, trên đời này nào có ai như vậy, bất quá họ cũng không dám tỏ thái độ gì, bởi vì bọn họ trong lòng biết rõ, hứng thú của chủ tử đối với nha đầu này càng ngày càng đậm rồi, từ lúc ở Vân Phượng quốc cứu tiểu nha đầu này đã bắt đầu, tất cả đều nằm trong vòng quay của số mạng sao.
Trong sảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ của Phượng Lan Dạ tối sầm lại, tức giận nhìn chằm chằm Ngọc Tiển, mặc dù điều này cũng nằm trong tính toán của nàng, nhưng mà nghe lời nói của nam nhân này liền có chút ít bực bội, đây là chuyện của nàng, tại sao hắn phải quản chứ, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ngọc Tiển.
"Đây là chuyện của ta, ta tự mình biết làm chủ, còn có Tề vương kia không phải là khắc vợ khắc mẹ sao? Ngươi muốn hại ta à?"
"Khắc mẹ khắc vợ?"
mặt mũi Ngọc Tiển giống như được ngâm ở trong khối băng lạnh lẻo, một mảnh mù mịt, mâu quang u ám lộ ra tia máu, nhưng rất nhanh liền khôi phục như bình thường, nhợt nhạt khiêu khích: "Vậy là ngươi sợ chết sao?"
Phượng Lan Dạ biết đây là phép khích tướng, tất nhiên sẽ không cho hắn toại nguyện, nàng làm bộ dạng bình thản gật đầu: "Phải ta sợ chết, thì sao? Ta chính là người sợ chết, nhát gan hèn yếu, rất sợ chết, cái này ngươi hài lòng chưa."
Nàng mở miệng bắn ra liên hồi thanh âm, nói xong oán hận nhìn chằm chằm Ngọc Tiển.
Từ trong cảm xúc bình tĩnh một lần nữa lại bị vén lên , nam nhân này thật là có biện pháp làm cho nàng không khống chế được tâm tình.
"Ngươi chẳng qua chỉ ẩn nhẫn thôi, nếu như chọc giận ngươi?"
Ngọc Tiển câu cuối chưa nói xong, nếu như chọc giận này tiểu sói con không sợ trời không sợ đất này, thì quản chi ngươi có lên núi đao biển lửa nàng cũng xông vào, hắn ở trên người của nàng tìm được cảm giác của đồng loại, bọn họ là người giống nhau, tựa như con sói vậy, nếu như chọc giận bọn họ, sẽ khát máu tàn sát, mà hắn nhìn nàng, dường như thấy được một con sói nhỏ, cẩn thận từng li từng tí để trưởng thành, cho nên hắn sẽ không để cho người nào thương tổn đến nàng, chỉ vì cảm thấy như đồng loại, nên làm cho hắn cảm nhận được một chút ấm áp.
"Ngọc Tiển, ngươi cút đi, " Phượng Lan Dạ rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, tóc ở trên đầu cũng dựng đứng lên rồi, thật giống như bí mật bị người ta khám phá, nàng không khống chế được bình tĩnh nữa, không ngờ Ngọc Tiển lại thấy rõ cá tính nàng như thế, đúng là nàng đang ẩn nhẫn , nhưng nếu chọc giận nàng, cho dù phải xuống mười tám tầng Địa Ngục, nàng cũng sẽ chiến đấu tới cùng. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.