Văn án này nói về cha mẹ của bé thụ nhá mọi người:3
“Đi ra ngoài! Đều ra ngoài, đem hài tử cho ta”. Một nữ nhân diễm lệ với vẻ mặt mệt mỏi nằm ở trên giường, quần áo hỗn độn cùng với khí sắc tái nhợt có thể nhìn ra nàng vừa mới trải qua đợt sinh sản. Nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trên tay cung nữ mà cố sức hướng những người trong phòng gào thét! Có thể thấy nàng có bao nhiêu chán ghét nơi này, chán ghét tất cả mọi thứ nơi này! Các cung nữ hồng y lo sợ vội vã đem đứa nhỏ mới vừa sinh cẩn cẩn dực dực đưa cho nàng, rồi đi ra ngoài! Không dám rước lấy sự tức giận của tinh linh giới tối sủng ái Vũ phi nương nương. Chờ đám người đi khỏi, nữ tử trên giường ngồi dậy, một tay ôm đứa nhỏ trong lòng tay kia thì nhẹ nhàng vung lên ở trong cung nổi lên kết giới. Nàng có dung mạo khiến người trong thiên hạ khiếp sợ, tuy rằng lúc này nàng đang ở bộ dạng mệt mỏi nhưng vẫn như cũ khiến người đui mù.
“Hài tử của ta!”. Hoa quốc công chúa hiện là tinh linh vương phi – Hoa Vũ Yên nhẹ nhàng vỗ đứa con trong ngực, cùng nàng giống nhau ngay trán tồn tại một lam sắc Thuỷ liên ấn.
“Ngươi là Hoa quốc tinh linh vương tử! Tuy rằng thân phận tôn quý nhưng lại sinh ra ở nơi đáng thất vọng này. Mẫu phi không nghĩ ngươi sẽ nhớ đến mẫu phi nhưng ta chỉ mong ngươi có thể sống như một người bình thường giống như nhân loại vậy, một đời bình an vô ưu vô lự”. Đạo bạch quang trong tay ngày càng rực rỡ, Hoa Vũ Yên đem ma pháp chính mình toàn bộ đưa vào cơ thể đứa nhỏ. “Đi thôi hài tử của ta, đến với cuộc sống mới…Nơi đó không ai có thể thương tổn ngươi”. Nàng dùng sức lực cuối cùng đem đứa nhỏ tinh linh ra khỏi hoàng cung. Theo ma pháp truyền đi, Thuỷ sắc liên ấn trên tráng Hoa Vũ Yên ngày càng nhạt, rồi tan biến….Thẳng đến lúc đạo bạch quang kia biến mất, Hoa Vũ Yên cắn chặt môi dưới nàng đúng là một mẫu thân thất bại,như thế nào lại nhẫn tâm đem đứa nhỏ mới sinh vứt đến một nơi không biết tên. Chính là nàng không muốn đứa nhỏ lớn lên trong hoàng cung phức tạp này. Quyền lực tranh tranh đấu đấu,làm cho nàng không còn cách nào khác. Thụ tinh linh hoàng đế quyền lực bức bách, nàng vì bảo vệ Hoa quốc, bảo vệ thanh mai trúc mã, rơi vào đường cùng gả đến tinh linh quốc. Lại không nghĩ tinh linh vương nghe cung phi xúi giục hại chết Kiệt ca ca. Chống đỡ cơ thể rách nát, Hoa Vũ Yên nhớ lại chính mình ngày trước cùng Kiệt ca ca từng thề non hẹn biển, hứa cùng sinh cùng tử, ân ái triền miên…Đều bị nàng tự tay huỷ hoại. Đốt nhóm lửa bên màng,nhìn thấy ngọn lửa hừng hực, nàng nở nụ cười!
Nàng, rốt cục giải thoát rồi!
Kiệt ca ca, chúng ta sẽ không tách ra, không còn người nào có thể khiến chúng ta chia cách!
“Vũ Phi ngươi vì cái gì phải làm như vậy! Vì cái gì “. Nam nhân hơn ba mươi tuổi, đầu đội vươn miện, mặc kim y,đôi tai đeo khuyên tai hình bọt nước, hắn bi thương hướng cung điện hoá thành tro tàn lớn tiếng gào thét, nước mắt theo hai má tuấn mỹ rơi xuống!
“Quốc vương! Ngươi bình tĩnh một chút…Nàng đi rồi, nàng đi rồi….” Nữ nhân tú lệ bên cạnh nam tử giữ chặc hắn khuyên bảo! Nàng chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt này của quốc vương, Vũ phi kia thật quá đáng, sống trong phúc mà không biết phúc, quốc vương yêu nàng như thế mà lại cố tình tìm đến cái chết.
“Cút _____” giận dữ gầm thét! Khiến mọi người bên cạnh tinh linh quốc vương sợ hãi lui thành một đoàng, quỳ xuống!
Vì cái gì.. vì cái gì… vì cái gì đối với ta như vậy….
Mấy trăm năm nay, ta sủng ngươi không đủ sao Ngươi vẫn còn hận ta
Hận ta cũng được nhưng ngay cả con của chúng ta ngươi cũng không chịu lưu lại cho ta, ngay cả mối liên hệ cuối cùng giữa ta và ngươi cũng không lưu lại!
Linh lực rất nhanh chuyển động thế nhưng không cảm giác được vị trí của đứa nhỏ! Tinh linh quốc vương thở dài, Vũ Yên, ngươi thật sự là rất nhẫn tâm…
“Truyền lệnh xuống, tìm về thập hoàng tử! Hắn vĩnh viên là trẫm tối yêu thích hoàng tử!” Thân ảnh cố gắng đứng thẳng đi vào cung điện cháy đen, linh vực vừa động liền biến thành một mảnh hoa bách hợp.
Hắn còn nhớ rõ đây là hoa nàng thích nhất…Vì cái gì lại đối với hắn tuyệt tình như vậy. Hắn dùng trăm năm sủng ái cũng không đổi được sự thông cảm của nàng.
“Về sau bất luận là việc gì người của Tinh linh tộc không được tiến vào nơi này, kẻ nào cãi lời đuổi khỏi Tinh linh quốc!
“Vâng!” Nhìn thấy nam nhân mạnh nhất Tinh linh quốc, tựa như một đứa nhỏ bị bỏ rơi, thất thần nhìn đám hoa bách hợp!
Mọi người đều an tĩnh ly khai, không dám quấy nhiễu quốc vương đang bi thương. Xem ra sau nay bọn họ sẽ không sống thoãi mái, cái vị quốc vương ôn nhu đa tình đã theo Vũ phi đi rồi! Chỉ còn lại hàn khí đầy người, cô độc bi thương đứng ở trước hoa ngơ nhác nhìn!
Sau một hồi, hắn vẫn là không hề động, cứ như vậy nhìn!
Giống như thấy nữ hài dáng người dịu dàng dung mạo vui tươi kia, ánh mắt trong suốt như trời xanh cười khẽ! Giữa hoa bách hợp đều là thanh âm trong trẻo của nàng!
Thân ảnh phấn hồng, nhanh tay hoạ trên lam sắc quang phấn. Nàng lại ở cùng hồ điệp chơi đùa!
“Yên nhi…….Yên nhi……….” Tinh linh vương vui vẻ nở nụ cười, Yên nhi của hắn không chết, ngay tại trước mắt………..Ngay tại trước mắt………..
Bước nhanh tới gần, hình ảnh cũng không thấy, căn bản không có thân ảnh xinh đẹp vui vẻ kia, căn bản là không có tiếng ca êm tai kia, hết thảy đều là ảo giác của hắn a………..