Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 32: Trừ tịch* yến(1)




Edit: Thỏ
Beta: Dao
*Trừ tịch: Giao thừa
Tần Dục dẫn Lục Di Ninh đến nơi ở của Hồ đại phu.
Hồ đại phu và Hồ phu nhân không có con cái, chỉ nhận vài đồ đệ, những đồ đệ đó đều do Tần Dục đưa đến, vì vậy Tần Dục đối với vợ chồng Hồ đại phu hết sức tín nhiệm, mà hai người họ cũng không phụ lòng tin của hắn. Lúc trước Đoan Vương phủ bị Tần Diễn cho người bao vây, chính họ kiên quyết không chịu rời đi.
Nhưng Tần Diễn sao có thể cho phép hai đại phu ở lại? Cuối cùng phải đuổi bọn họ ra ngoài, nơi ở cũng bị một mồi lửa thiêu rụi sạch sẽ.
Đương nhiên, lúc này viện vẫn còn rất tốt, ngoài phòng đầy ắp dược liệu đang phơi nắng không nói, ở trong phòng, còn có từng hàng tủ lớn chuyên cất giữ thảo dược.
Rất nhiều loại dược không để được lâu, cho nên dược liệu ở đây tuy nhiều loại, nhưng mỗi loại số lượng rất ít, rất nhiều loại ngày thường Hồ đại phu căn bản không dùng đến, thu vào phòng khi cần thiết dùng mới tới mà thôi.
Lục Di Ninh chủ động nói muốn đi dược liệu, nhưng sau khi Tần Dục đưa nàng tới sân viện của Hồ đại phu, nàng lại trốn phía sau kéo tay áo hắn, còn không kìm chế được mà hơi hơi phát run.
“Làm sao vậy?” Tần Dục phát hiện Lục Di Ninh khác thường, lo lắng nhìn nàng.
Thế nhưng Lục Di Ninh lắc đầu, nghiêm túc nhìn hắn: “Ta không sao, đừng… Đừng lo lắng.”
Ngoài miệng nói mình không sao, nhưng trong mắt hoảng sợ rõ ràng, bộ dạng không có chuyện gì nào phải như vậy… Tần Dục thấy Lục Di Ninh như thế, đầu tiên là đau lòng, ngay sau đó lại nhịn không được nghi ngờ —— Lục Di Ninh, nàng đang sợ cái gì?
“Đừng sợ.” Tần Dục cầm tay Lục Di Ninh trấn an (1) nàng.
(1) Trấn an: làm yên lòng, vỗ về, động viên.
Lục Di Ninh thoáng nhìn Tần Dục, hít sâu một hơi, rốt cuộc không còn run nữa, nhưng ánh mắt vẫn lảng tránh, bộ dáng chim sợ cành cong (2).
(2) Chim sợ cành cong (Kính cung chi điểu): chim bị cung tên bắn trượt nên sợ cành cong, vì cành cong giống cây cung, hàm ý chỉ sự lo sợ, hoảng hốt
Đồ đệ Hồ đại phu thấy Tần Dục tới, lập tức đi tìm người.
“Vương gia có việc gì?” Hồ đại phu khó hiểu nhìn Tần Dục, bình thường Đoan Vương sẽ không đến chỗ này.
“Đi xem một chút.” Tần Dục nói, đem Lục Di Ninh kéo đến trước mặt: “Trước tiên Hồ đại phu hãy bắt mạch cho Vương phi.”
Đã vài ngày Hồ đại phu chưa bắt mạch cho Lục Di Ninh, nghe Tần Dục nói vậy, liền chẩn mạch cho nàng, ngay sau đó kinh ngạc: “Vương gia, thân thể Vương phi đã khôi phục hoàn toàn.”
Lần đầu bắt mạch cho Lục Di Ninh, thân thể nàng hư tổn nặng nề, vẫn nghĩ phải điều dưỡng ít nhất vài năm mới có thể tốt lên, nhưng chỉ qua mấy tháng, không ngờ đã khôi phục như người thường.
Hiện tại thân thể Đoan Vương phi dù không quá khỏe mạnh, nhưng vẫn hơn những tiểu thư mỏng manh yếu đuối ở kinh thành.
Tần Dục không học y, nhưng đối với y thuật xem như biết chút ít, hiểu rằng thân thể Lục Di Ninh tốt lên nhanh như vậy chắc chắn có chỗ không bình thường.
Nhưng coi như trên người Lục Di Ninh có nhiều điểm đáng ngờ, hắn vẫn tin tưởng nàng, không chỉ vì đời trước nàng liều mình cứu giúp, mà còn vì thời gian chung sống vừa qua.
“Từ nay nàng muốn ăn gì thì ăn, vui không?” Tần Dục xoa đầu Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh vốn đang bất an, lúc này nghe được Tần Dục nói cho mình ăn, chút ít không an lòng lập tức bay đi hết: “Ta muốn ăn thịt!”
“Về sau mỗi ngày đều cho nàng ăn thịt.” Tần Dục nói.
Lục Di Ninh rất vui mừng, nàng sờ tay Tần Dục, chỉ ra chỗ dược liệu đang được phơi khô: “Ta, muốn đi xem.”
“Ta đi cùng nàng.” Tần Dục nói, hắn không biết vì sao Lục Di Ninh sợ hãi, nhưng có hắn bên cạnh, chắc nàng sẽ bớt sợ hơn nhiều.
Lúc trước đều là Lục Di Ninh đi theo Tần Dục, lần này lại là Tần Dục theo sau Lục Di Ninh. Hắn thấy nàng cầm rổ tre, nhìn từng loại dược liệu đang phơi, thỉnh thoảng nhặt lên vài thứ cho vào rổ.
Nhưng nhìn hết một vòng mấy chục loại dược liệu trong sân, nàng cũng chỉ lấy năm, sáu loại mà thôi, lấy hết rồi, nàng lại nhìn về phía dược phòng cách đó không xa.
“Vương phi hiểu biết dược liệu?” Hồ đại phu có chút tò mò nhìn dược liệu trên tay Lục Di Ninh, những loại dược bị vị Vương phi này cho vào rổ, phần lớn để trị thương, ngoài ra còn có tác dụng lưu thông máu, hiển nhiên không phải nhặt bừa. Chẳng qua là… không phải Vương phi là người ngốc sao? Tại sao nàng lại am hiểu dược liệu?
“Hồ đại phu.” Tần Dục đột nhiên kêu một tiếng: “Chuyện của Vương phi, không được nói cho người khác.”
“Dạ, Vương gia.” Hồ đại phu lập tức trả lời.
“Nếu Vương phi nguyện ý muốn học, nhờ ngươi dạy nàng y thuật.” Tần Dục lại nói.
Tần Dục nói vô cùng khách khí, Hồ đại phu đương nhiên đáp ứng, sau đó lại tò mò không kìm được liếc nhìn Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh không ở lại nghe Tần Dục nói chuyện cùng Hồ đại phu, nàng thật cẩn thận vào dược phòng chuyên dùng để cất giữ dược liệu, tỉ mỉ nhìn từng cái, cuối cùng lấy ra hơn mười loại.
Lấy xong, tất cả dược liệu đã đựng hơn nửa rổ.
“Được chưa? Có muốn lấy cái khác không?” Tần Dục hỏi.
“Có.” Lục Di Ninh gật đầu, nhưng rất nhanh lại lắc lắc: “Ta không biết… Cần loại nào.” Trước kia nàng đã chịu qua đủ loại tổn thương, từng bị người nọ đem mỗi một tấc xương đánh gãy, mà sau khi nàng bị thương, người đó luôn có cách chữa khỏi cho nàng.
Trong quá trình cứu chữa, nàng ghi nhớ không ít thứ, chỉ là sau này luôn mơ hồ không rõ, đần độn suốt một thời gian dài, rất nhiều thứ không còn nhớ được, vậy nên không có bản lĩnh chữa khỏi cho Tần Dục.
Nếu nàng nhớ rõ những thứ đó chưa chắc có thể chữa khỏi cho Tần Dục, nhưng có thể giúp hắn dễ chịu một chút… Nàng không muốn thấy Tần Dục phải chịu khổ.
Bây giờ ngay cả việc tìm đủ tất cả các loại dược liệu Lục Di Ninh cũng không làm được, nàng chỉ nhớ rõ mùi vị của chúng, lại không biết chúng có hình dạng như thế nào.
Nhưng thật may mắn, cho dù dược liệu không đầy đủ thì chỉ khiến cho hiệu quả giảm một chút, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
“Có muốn ta dẫn nàng ra bên ngoài dược phòng để tìm không?” Tần Dục hỏi.
“Nếu ở đây không có, bên ngoài phỏng chừng cũng không có.” Hồ đại phu nói, hắn có thói quen cất giữ dược liệu, trong tay hắn gần như có hết các loại: “Vương phi lấy mấy thứ này để làm gì?”
Lục Di Ninh có chút đề phòng liếc mắt nhìn Hồ đại phu, lại nhìn về phía Tần Dục: “Nấu thử một chút.” Đã là dược liệu, đương nhiên phải đun lên trước.
Dựa theo yêu cầu của Lục Di Ninh, Tần Dục cho người mang tới một cái nồi rất lớn, sau đó đổ hết rổ thảo dược khi nãy vào đun.
“Trong chỗ này có huyết nhân sâm được đưa tới từ tận Nam Cương ngàn dặm xa xôi, Vương gia…” Hồ đại phu đau lòng nhìn một nồi dược liệu, chỉ cảm thấy Vương phi phí phạm của trời.
Nhiều thứ nấu chung với nhau như vậy, cũng không biết sẽ nấu ra cái gì…
“Không có việc gì, Vương phi vui là được.” Tần Dục nói, sau đó nhìn về phía Hồ đại phu: “Những dược liệu này nấu chung có độc hay không?”
“Mấy thứ này không mang độc tính, nhưng nếu nấu lên để ăn, dễ bị đau bụng.” Hồ đại phu nói, bình thường đại phu bọn họ muốn bốc một phương thuốc, phải thử thật lâu mới dám dùng, mà vị Vương phi này cứ tùy tiện chọn thảo dược như vậy… Quả thật trước nay hắn chưa từng thấy qua phương thuốc nào như thế.
“Không có độc là được.” Tần Dục nói.
Hồ đại phu nghe được lời Tần Dục trong lòng cả kinh, Đoan Vương… Chẳng lẽ ngài ấy định uống thứ thuốc mà Vương phi nấu linh tinh kia?
Quả thật Tần Dục đã tính toán liều mình bồi quân tử uống thang thuốc này. Nếu bắt hắn uống cả nồi kia thì chắc chắn không thể được, nhưng nếu chỉ uống một chén thì không thành vấn đề.
Nhưng mục đích của Lục Di Ninh không phải để hắn uống nồi thuốc kia, nàng khoa tay múa chân nói muốn một thùng gỗ thật lớn, sau đó đem tất cả dược liệu đã được đun một canh giờ đổ vào, còn định tự mình đi xách thùng gỗ.
Tần Dục sao có thể để một tiểu cô nương đi xách cái thùng to như vậy? Hắn sai thị vệ khênh thùng gỗ lên, mang tới chỗ hắn tắm rửa thường ngày.
Một nồi thuốc này, dùng để tắm?
Nồi thuốc này quả thật dùng để ngâm mình. Nếu cho Tần Dục uống mà hắn còn không để ý, thì thuốc này để ngâm mình đương nhiên không thành vấn đề. Đến khi trời tối, Tần Dục ngâm trong thùng thuốc nửa canh giờ, cả một tầng da đều nhăn hết lại.
Ngâm lâu như vậy, Tần Dục không cảm thấy có gì đặc biệt, mà Lục Di Ninh luôn ở bên cạnh, nên hắn có thể vừa ngâm mình vừa dạy nàng nói chuyện, xem như không lãng phí thời gian.
-----
Thời gian qua mau, chớp mắt đã gần đến cuối năm, lúc này Tần Dục vô cùng bận bịu, nhưng dù có bận thế nào đi nữa, hắn vẫn cố dành một khoảng thời gian ban tối để ngâm dược, vừa lúc có thể cùng Lục Di Ninh nói chuyện.
Sau đó, hắn phát hiện Lục Di Ninh gần như lấy tốc độ kinh người tiếp thu các loại tri thức, rõ ràng không lâu trước đây, nàng là đứa ngốc không mở miệng nói một lời, lúc này đã có thể cùng hắn nói vài câu đơn giản.
Thấy Lục Di Ninh như vậy, Tần Dục không khỏi áy náy, đời trước của Lục Di Ninh, có lẽ nàng không hề ngu dại, bằng không sao lại có năng lực tìm ra nhiều đồ ăn cho hắn như vậy, đáng tiếc lúc trước hắn đối với thê tử này có thành kiến, lại bỏ mặc không quan tâm, khiến nàng không có cơ hội được dạy dỗ trưởng thành.
Dĩ nhiên, có lẽ nàng cũng học được vài thứ, nhưng dưới sự chỉ dạy của hai bà vú già, thế giới của nàng vẫn luôn thật nhỏ… Tần Dục đột nhiên nhớ tới, hắn an bài cho Lục Di Ninh hai bà vú già, hai người này ngày thường luôn ở trước mặt nàng nói lời hay về hắn, có phải bởi vì như vậy, nàng mới có thể lựa chọn không rời không bỏ hắn?
Mặc kệ là nguyên nhân gì khiến Lục Di Ninh liều chết cứu hắn, phần ân tình đó Tần Dục sẽ không quên, sống lại một đời vẫn ở bên cạnh nàng, hắn đã xem nàng như người thân của mình, thậm chí so với những người được xem là ruột thịt còn thân cận hơn.
Tối hôm nay lúc Lục Di Ninh sờ vào eo Tần Dục, hắn liền cầm tay nàng.
Lục Di Ninh quả thực một chút cũng không muốn xa rời Tần Dục, hắn sao có thể không luyến tiếc phần tình cảm này?
Tuy rằng Tần Dục hành động bất tiện, nhưng ngày nào cũng phải ra ngoài, đến khi hắn đi rồi, Lục Di Ninh sẽ đến chỗ Hồ đại phu.
Mới đầu nàng rất đề phòng Hồ đại phu, nhưng qua mấy ngày, phát hiện Hồ đại phu luôn đối xử cung cung kính kính với mình, liền bỏ đi phòng bị, chỉ là những lúc không có Tần Dục bên cạnh thì sẽ không nói chuyện cùng Hồ đại phu.
Mấy ngày này, quả thật qua rất nhanh, cơ hồ chớp mắt một cái đã đến giao thừa.
Ngâm thảo dược suốt nửa tháng, hai chân Tần Dục vẫn như cũ không có cảm giác, nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì, ít nhất có thể chứng minh thuốc này không gây hại cho thân thể, hắn dứt khoát quyết định sau này mỗi ngày đều kiên trì sử dụng, được một thời gian, hắn cảm thấy tình trạng giấc ngủ so với khi trước tốt hơn nhiều.
Ngày lễ trừ tịch, tất cả hoàng tử, còn có tôn thất (3) ở kinh thành, tất cả đều phải tiến cung thỉnh an Vĩnh Thành Đế, nhân tiện mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, chắc chắn Tần Dục phải đi, hắn đã thành thân, còn phải dẫn thê tử mình cùng đến.
(3) Tôn thất: người trong hoàng tộc, dòng họ nhà vua.
Sáng sớm hôm nay, sau khi thức dậy Tần Dục liền sai người trang điểm cho Lục Di Ninh: “Hôm nay nàng theo ta vào cung, không cần làm cái gì, cũng không cần để ý người xung quanh, nhưng nhất định phải theo sát ta.”
Lục Di Ninh gật đầu, Tần Dục lại nói: “Nàng không được tùy tiện cắn người giống như lúc trước biết chưa? Những người đó rất bẩn.”
Lục Di Ninh lại gật đầu.
Tần Dục dặn dò nàng rất nhiều thứ, nhưng không hề dạy nàng quy củ, Vương phi của hắn, cho dù không biết quy củ lễ nghi, vẫn là tốt nhất.
So với lúc trước thì thần sắc Lục Di Ninh đã tốt lên rất nhiều, vẻ xinh đẹp cũng hiện rõ hơn, chỉ là bình thường nàng luôn mặc nam trang, nên mới không nhận thấy.
Lần này Tần Dục để nàng mặc xiêm áo do chính hắn đặt người làm, lại sai nha hoàn chải một búi tóc thật cao, đeo thêm trang sức, lập tức biến nàng thành một tiểu mỹ nhân.
“Thật xinh đẹp.” Tần Dục cười nói.
Lục Di Ninh nhìn Tần Dục, mi mắt cong cong: “Ngươi, xinh đẹp.”
“Chúng ta đều đẹp.” Tần Dục cười nói, dẫn Lục Di Ninh ra ngoài, không ngờ xe lăn vừa mới đi được không bao xa, Lục Di Ninh luôn bên cạnh hắn đã không cẩn thận dẫm lên làn váy, suýt chút nữa té ngã.
Tần Dục: “…”
Vì đón chào năm mới, cả hoàng cung được quét dọn sạch sẽ, đến nỗi mỗi một mảnh ngói cũng đều bóng loáng, ánh nắng chiếu rọi xuống tựa hồ cũng sẽ sáng lên. Dưới hành lang treo đầy đèn lồng, trên mỗi nhánh cây khô đều dùng lụa hồng làm thành những đóa hoa nhỏ, có thể thấy khắp nơi tinh xảo rực rỡ.
Tần Dục có ý định nói cho Lục Di Ninh biết vài thứ, nhưng nghĩ tới tình huống ở đây, cuối cùng cũng không mở miệng.
“Hoàng huynh, mẫu hậu bảo ta tới chờ ngươi.” Tần Dục vào hoàng cung không bao lâu, liền gặp Tần Diễn.
“Ngươi dẫn đường đi.” Tần Dục liếc mắt nhìn Tần Diễn, nói.
Thấy Tần Dục tỏ ra lạnh nhạt, trong lòng Tần Diễn không khỏi để ý, nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ đành ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.
Chỉ là, tuy hắn đi ở phía trước, thế nhưng ánh mắt không hề né tránh liếc về đằng sau.
Vị hoàng tẩu kia của hắn so sánh với lần trước, có thay đổi quá lớn, khiến hắn hoài nghi nàng đã bị người khác đổi thành rồi.
Ai có thể nghĩ đến, tiểu mỹ nhân dáng người nhỏ nhắn nhẹ nhàng phiêu dật trước mắt, thực chất là một nữ nhân đần độn?
Cảm thán thật sâu, Tần Diễn kìm lòng không được bất chấp quay đầu lại, đập vào mắt hắn chính là thân ảnh nữ nhân đang lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã chổng vó.
Xiêm váy của nàng không phải quá dài, ở đây lại là mặt đất bằng phẳng, ấy vậy mà lại suýt bị té ngã? Tần Diễn trầm mặc.
Thấy thời gian còn sớm, Tần Dục đến chỗ Triệu Hoàng hậu trước.
Triệu Hoàng hậu đối với Tần Dục trước giờ luôn dè dặt cẩn trọng, đối với Lục Di Ninh thì coi thường không để ý đến.
Nếu là người khác, bị người ta hết mực khinh thường như vậy tất nhiên trong lòng sẽ không thoải mái, nhưng còn Lục Di Ninh… Lúc này nàng đang vô cùng cao hứng đem toàn bộ điểm tâm trên bàn ăn sạch sẽ, cũng không hề quên Tần Dục mà thỉnh thoảng sẽ vui vẻ đút hắn một miếng nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.