Độc Sủng Lang Vương Hậu

Chương 26: Tặng cho nàng ấy




Nghe những lời nàng nói, hiền phi thoáng chốc giật mình.
Trong trí tưởng tượng của nàng ta, tiểu thư tướng quân chắc chắn sẽ kiêu ngạo.
Nhưng không ngờ lại xinh đẹp hòa ái như vậy.
“Đã để thái tử phi chê cười rồi.”
“Hiền phi không cần khách khí.
Chúng ta là người một nhà.” Nói rồi, chẳng để nàng ấy trả lời liền kéo nàng ấy vào bên trong mái hiên.
Nữ nhân có cùng cảnh ngộ ắt sẽ dễ gần gũi.
Giống như nàng và hiền phi bây giờ.
“Ta luôn nghĩ thái tử phi là người khó gần.
Không ngờ lại xinh đẹp dịu dàng như vậy.”
Tư Mã Duệ Tịch rót ra một tách trà rồi đưa cho hiền phi, mỉm cười: “Vậy trước kia con rất xấu sao? Đừng luôn miệng gọi ta là thái tử phi này thái tử phi nọ.
Cứ gọi con là Tiểu Tị… À, Tiểu Nhược là được rồi.”
Giả dạng người khác đúng là không thể sống.
Nàng vừa nói ra hai chữ ‘Tiểu Tị’, hiền phi liền ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn nàng.
Cũng may Minh Uyển kịp thời kéo áo nàng để nang dừng lại.
Nếu không chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
“Tỷ tỷ, vừa rồi đệ ở trong kia nghe tỷ nói lấy lòng thái tử, chính là lấy lòng tứ ca có đúng không?” Một câu hỏi đơn giản của đứa trẻ lại khiến hiền phi cùng Minh Uyển che miệng cười.
Tư Mã Duệ Tịch đỏ mặt trừng mắt nhìn Minh Uyển.
Nàng ta liền ngậm miệng lại.
nhưng bả vai run rẫy lợi hại lại đang tố cáo nàng ta.
“Tiểu Nhược, không cần mắc cỡ.
Thái tử là phu quân của con, con lấy lòng hắn có gì là sai.” Nói xong còn không quên kèm theo tiếng cười lớn.
Tuy là lời nói giải vây nhưng sao lọt vào tai nàng lại mờ ám như vậy.
Lần sau tuyệt đối không thể xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật này ăn nói hàm hồ.
Để loan truyền ra ngoài cung sẽ khiến người khác chê cười.
“Hiền phi, người là đang chê cười con có đúng không?”
“Mẫu thân, con có nói gì sai sao? Vì sao mặt tỷ tỷ hết đỏ rồi lại sang trắng như vậy?”
“Tiểu An, đệ mà còn nói nữa đừng trách tỷ thất lễ.”
Tư Mã Duệ Tịch chọc ngứa Cơ Sỹ An.
Trong hậu viện điện Miến Vũ vang lên tiếng cười khanh khách giòn tan.
Không khí đông cung cũng vì vậy mà hòa hoãn đi không ít.
Bên trong đại điện của thái tử, Cơ Dục Hiên nghe tin bên phía nàng liền không tự chủ được mà khóe môi hơi cong lên.
Xem ra một tháng qua nàng sống rất vui vẻ.Chắc là đã sớm từ bỏ ác cảm đối với hắn xuống rồi đi.
“Ninh công công.”
Ninh công công nghe gọi đến mình liền xông xáo từ bên ngoài chạy vào.
“Điện hạ căn dặn.”
“Báo với người bên điện Miến Vũ, tối nay ta sẽ đến dùng cơm.”
Ninh công công nghe vậy hai mắt liền sáng rực lên.
Phải biết rằng suốt một tháng qua, điện hạ vờ như không quan tâm đến thái tử phi, không ngó ngàng gì tới nàng thì tâm trạng cũng không tốt đẹp bình thường.
Hắn rất hay cau gắt, rất lạnh lùng.
Đại điện lớn như vậy cũng bị hàn khí của hắn bao trùm lấy.
Cung nữ, thị vệ đều không dám bước đến gần hắn nửa bước.
Giờ đây điện hạ qua Miến Vũ, e rằng khúc mắc trong lòng cũng sẽ tháo gỡ xuống.
Bọn người hậu hạ hắn sẽ sống thoải mái hơn.
“Vâng, thuộc hạ lập tức đi.”
“Còn nữa, ngươi lấy miếng ngọc bội phụ hoàng ban tặng đóng gói cẩn thận rồi đưa đến đây cho ta.”
Ninh công công khựng người lại.
Miếng ngọc bội kia chính là lễ vật của tiên hoàng đế để lại cho hoàng thượng.
Hai nă trước hắn đại thắng Miên Trúc liền ban thưởng cho hắn.
Trên đó khắc một con ngạo long khí thế hào hùng.
Giá trị liên thành thì khỏi phải nói đi.
Đây giá trị tinh thần chính là không đong đếm được.
“Điện hạ, ý người là gì?”
“Tặng cho thái tử phi.”
Ninh công công sợ hãi trợn tròn mắt.
Đồ vật của tiên hoàng đế để lại, sao có thể tùy tiện nói tặng là tặng?
“Ngươi có ý kiến sao?” Cơ Dục Hiên híp mắt, hơi thở băng hàn tỏa ra khiến Ninh công công giật mình, vội vội vàng vàng lắc đầu.
“Không, nô tài không dám.”
“Vậy còn không mau đi.”
“Vâng, thuộc hạ lập tức đi.” Ninh công công phóng như bay ra ngoài.
Tối hôm đó, Cơ Dục Hiên theo như dự tính tới Miến Vũ điện ăn cơm.
Bữa ăn này trải qua rất êm đềm, không có cãi vã, càng không có gây gỗ.
Không khí ấm áp bao trùm lấy khiến hắn bất giác nở nụ cười.
Hắn có cảm giác bọn họ cũng giống như các đôi phu thế khác trên nhân gian này.
Bình thường sống, bình thường ăn cơm, bình thường gặp mặt hỏi đôi ba câu quan tâm lẫn nhau.
Nương tử của hắn ngoan hiền, xinh đẹp ủy mị như vậy, nếu hắn không động tâm chính là thần tiên rồi.
“Nghe tin điện hạ tới đây dùng bữa, thiếp cố tình làm món điểm tâm này, không biết có vừa ý người không?” Nói xong còn không quên nở một nụ cười e thẹn.
Nếu đây là Tư Mã An Nhược, tứ tỷ của nàng thì không có gì sai biệt.
Nhưng đây lại là nàng, đằng sau nụ cười ấy là một cái nghiên răng kìm nén.
Vì đại cuộc, nàng phải nhịn.
Ấy thế mà Cơ Dục Hiên lại vui vẻ không thôi.
Chỉ cần nàng không ghét bỏ hắn, không mặt lạnh với hắn đã tốt rồi.
Huống gì còn lấy lòng hắn như vậy..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.