Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 156: Tranh đoạt




“Tiểu nhị, còn phòng bao không?” Hạ Lan Tuyết bịch bịch chạy lên đến trên lầu, thuận tay liền đẩy cửa phòng bên cạnh.
Tiểu nhị vội vàng nói, “Phu nhân, lúc này trong phòng đang có người ở, ngài khoan hãy vào gian trong này.”
“Ờ.” Hạ Lan Tuyết rút tay về, lại đi vào phía trong.
Tiểu nhị xách theo đèn, đi trước một bước mở cửa, đặt đèn vào trên bàn, “Khách quan, gian này chính là phòng của các vị, các vị nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Đợi chút.” Thiếu Khâm đột nhiên phân phó nói, “Lấy chút nước nóng tới đây.”
Hạ Lan Tuyết gấp rút nói, “Ta đói bụng.”
Thiếu Khâm liền nói, “Lấy thêm chút cơm nóng và vài món ăn nữa.”
“Khách quan, bây giờ cũng đã nửa đêm...” Tiểu nhị có chút khó khăn nói.
Thiếu Khâm móc từ trong ngực ra một đĩnh bạc ném cho hắn.
Tiểu nhị nhận bạc, không nói hai lời, gấp gáp gật đầu không ngừng, “Các vị trước hết nghỉ ngơi, tiểu nhân đi chuẩn bị cho hai vị.”
“Quả nhiên có tiền có thể xui ma khiến quỷ.” Nhìn bộ dáng tài đại khí thô kia của Thiếu Khâm, Hạ Lan Tuyết bĩu môi vô cùng khinh thường, đi tới mép giường, mệt mỏi liền ngã lên trên giường, ôm gối đầu, thở một hơi thật dài.
Bất chợt, cảm thấy có cái gì không đúng, chợt ngồi dậy, đã nhìn thấy Thiếu Khâm ngồi ở bên cạnh bàn, dưới ánh đèn mờ nhạt của ngọn đèn dầu, bóng dáng kia nhìn thật ưu nhã.
“Ô, sao ngươi vẫn còn ở chỗ này?” Nàng cảnh giác nhìn hắn.
Thiếu Khâm nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, “Ta tại sao lại không thể ở chỗ này?”
“Ngươi không phải là mướnn hai gian phòng sao?” Hạ Lan Tuyết nổi giận, “Ngươi còn ở lại trong phòng ta làm cái gì? Ngươi cho tiểu nhị nhiều bạc như vậy, đặt mua hai bàn tiệc rượu cũng đủ rồi. Ngươi yên tâm, một lát nữa hắn đưa thức ăn tới đây, ta bảo hắn chuẩn bị nhiều thêm một phần, mang cho ngươi cùng Như Vũ là được?”
Thiếu Khâm híp mắt lại, “Ý của ngươi là, để cho ta ngủ cùng Như Vũ?”
“Hai đại nam nhân thì sợ cái gì?” Hạ Lan Tuyết cảm thấy là đây là chuyện rất bình thương.
Thiếu Khâm đen mặt, “Như vậy liện thuận tiện để ngươi chạy trốn?”
“...” Bị nói trúng tâm tư, Hạ Lan Tuyết cũng không lúng túng, chỉ nói, “Đêm hôm khuya khoắt như vậy, ta có thể trốn đi nơi nào đây? Nhỡ đâu gặp phải người xấu, không phải là thảm hại hơn sao.”
Ít nhất, cho tới bây giờ, Thiếu Khâm còn không có làm chuyện gì khác người đối với nàng, nếu như gặp phải kẻ xấu, nàng thật đúng là chưa chắc có vận khí tốt như vậy.
Thiếu Khâm cười khẽ một tiếng, “Yên tâm đi, buổi tối ta cũng không đi đâu cả, ở nơi này coi chừng giùm ngươi.”
Hạ Lan Tuyết trầm mặt xuống, “Ngươi có biết xấu hổ hay không vậy? Hai chúng ta là cô nam quả nữ.”
“Ngươi sẽ không cầm lòng được sao?” Thiếu Khâm ngả ngớn cắt đứt lời của nàng.
Hạ Lan Tuyết cắt một tiếng, nàng là sợ hắn thú tính đại phát có được hay không?
Hai người không tiếng động trầm mặc, không lâu lắm, tiểu nhị quả nhiên cầm rượu và thức ăn đi lên, sau khi dọn xong từng cái, liền biết điều đóng cửa lại đi ra ngoài.
“Tới đây.” Thiếu Khâm liếc mắt nhìn nàng.
Hạ Lan Tuyết xụ mặt, đi tới dùng cơm, “Không gọi Như Vũ sao?”
“Hắn không đói.” Thiếu Khâm gắp cho nàng một miếng thịt cá.
Hạ Lan Tuyết không có lòng cảm kích, thả lại miếng thịt cá đó vào trong cái mâm, “Ta không thích ăn cá.”
“Phải không?” Thiếu Khâm nhướn mày liếc nhìn nàng một cái, “Trước kia, ta còn tưởng ngươi cầm tinh con mèo, lúc nào thì từ bỏ không ăn cá rồi?”
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Hạ Lan Tuyết kinh ngạc, ngay cả nàng chút ham mê nhỏ này của nàng hắn cũng biết rõ?
Xong, có lẽ, chuyện nàng đã quên đi một đoạn thời gian, đích xác là sự thật.
Nàng cũng không nói, trong đầu buồn phiền bới cơm, Thiếu Khâm nhìn nàng, đột nhiên, lại gắp miếng thịt cá để vào trong chén nàng.
Bên này, Hạ Lan Tuyết chỉ lo nghĩ bảy nghĩ tám (chắc giống suy nghĩ bay xa ý ạ), bất giác ăn miếng cá, cảm tháy quá ngon, liền phối hợp ăn.
Thiếu Khâm khẽ cười, “Thì ra vẫn còn cầm tinh con mèo.”
Hạ Lan Tuyết hoàn hồn, lúc này mới phát hiện, đĩa cá kho tàu trong cái mâm kia bị mình ăn hơn phân nửa, bất giác ngượng đỏ mặt.
Lúc đó, Cơ Hoa Âm ở ngay gian phòng cách vách, người luyện võ, thính lực hơn người, cho dù hắn không muốn, nhưng là, nhất cử nhất động trong gian phòng cách vách tất cả đều không tự chủ nghe được.
Hắn lại lần nữa lấy lá thư trong ngực ra, nội dung bên trên thật khiến người tức giân, nói cái gì rằng nàng cái gì cũng nhớ lại, muốn hắn buông tay, để nàng quay lại cuộc sống của mình.
Cho dù chữ viết rất giống, nhưng hắn biết không phải là nàng viết.
Vậy mà, mặc dù biết không phải là nàng viết, nhưng là, tiếng động của hai người kia từ trong phòng cách vách truyền đến, lại khiến cho đáy lòng hắn phát lên từng trận lạnh lẽo.
Dù rằng, cùng hắn ta rời đi cũng không phải là chủ ý của nàng, nhưng là, nàng lại có bao nhiêu ý định cự tuyệt hắn ta?
Thí dụ như, đi theo hắn đến loại trẫn nhỏ hoang vu này, ở cùng một phòng, ngồi cùng bàn ăn cơm, thậm chí, nàng cho phép tên tiểu nhị kia kêu nàng là phu nhân?
Mơ hồ, cách vách lại vang lên tiếng động, hình như hai người đã ăn xong, tiểu nhị tới thu dọn chén đũa.
Chỗ cầu thang, truyền đến tiếng bước chân, không nhiều lắm, nhưng là có.
“Trước tắm một chút đã rồi ngủ.” Thiếu Khâm thấy Hạ Lan Tuyết vừa mới ăn xong liền ngồi ở trên giường, cau mày nói.
“Không muốn.” Hạ Lan Tuyết đá giày, ngồi ở trên giường, vội vàng hạ cả màn xuống, đầu tiên giờ là mùa đông khắc nghiệt, trước tiên nàng muốn chiếm giường này, hai, cũng tốt cho việc đề phòng Thiếu Khâm.
Chẳng qua là, chỉ một tầng màn nào có thể phòng người? Thiếu Khâm thấy nàng không để ý tới, đi thẳng tới, vén màn lên, nắm chặt chân nhỏ trơn bóng của nàng, “Thật sự lạnh như vậy? tối thiểu cũng phải rửa chân trước đã rồi ngủ tiếp.”
Nói xong, không nói thêm lời gì, liền đi tới ôm nàng lên, đi về sau tấm bình phong rồi đặt nàng xuống băng ghế, “Nước nóng ở chỗ này, ngươi tắm trước đi.”
“Này.” Thấy hắn xoay người rời đi, Hạ Lan Tuyết tức giận, nhưng nhìn nước trong thùng bốc lên hơi nóng, nàng vẫn là duỗi chân vào trong.
Nước nóng bao phủ, đúng là thoải mái.
Bất giác trong mắt Hạ Lan Tuyết có chút ướt, nhớ tới trước đây đều là Cơ Hoa Âm quản nàng như vậy, nhưng bây giờ, hắn không có ở đây bên người nàng, lại để người khác trông nom nàng, thật là đáng thương.
“Cầm giầy của ta tới đây.” Rửa chân xong, Hạ Lan Tuyết ngồi ở trên cái băng ghế gọi hắn.
Thiếu Khâm lại đây, nhưng không cầm giầy tới, trực tiếp khom lưng ôm nàng.
Hạ Lan Tuyết không đồng ý, “Ta không muốn ngươi ôm, cầm giầy tới đây.”
“Giầy bẩn.” Thiếu Khâm không nói lời gì ôm nàng đứng lên.
“Này, ngươi là cố ý chiếm tiện nghi của ta.” Hạ Lan Tuyết thở phì phò ở trên cánh tay hắn bấm hai cái.
Thiếu Khâm ném nàng đến trên giường, tức giận, “Ngươi có tiện nghi sao?”
“...” Hạ Lan Tuyết nghẹn lại.
“Ngủ đi.” Hắn liếc nhìn nàng một cái.
“Còn ngươi?” Hạ Lan Tuyết sợ hắn cũng đi lên, ánh mắt cảnh giác theo dõi hắn.
Thiếu Khâm biết tâm tư của nàng, nói, “Ta sẽ không ngủ trên giường.”
“Ngươi đi tới trong phòng Như Vũ đi, ta bảo đảm, không trốn vẫn không được sao?” Có một người như thế ở trong phòng, Hạ Lan Tuyết cảm giác mình sẽ không ngủ được.
“Ngươi ngủ của ngươi đi.” Thiếu Khâm bỗng nhiên thổi tắt đèn, Hạ Lan Tuyết sợ tới thét chói tai một tiếng, “Ngươi muốn làm gì?”
“Sợ cái gì? Ta lại không ngủ cùng ngươi?” Thiếu Khâm giễu cợt nói một câu, trong đêm tối, chỉ thấy hắn ôm một cái chăn ở trên giường, đi đến trên sạp nhỏ nằm xuống.
Lúc này Hạ Lan Tuyết mới thoáng yên tâm, chỉ là, sạp nhỏ kia là là nơi hay để mấy đồ nhỏ, vóc người hắn lớn như vậy, lại muốn ủy khuất mình nằm ở trên đó, phía dưới ngay cả cái đệm giườngcũng không có, có thể thoải mái sao? (có vài chỗ là ta chém vì khó hiểu. mn thông cảm, thông cảm)
Chỉ là, ai bảo hắn không tới chỗ Như Vũ mà ngủ? Cũng là đáng đời.
Hạ Lan Tuyết không có đồng tình hắn nữa, chạy một ngày đường, cả người nàng đều đau nhức, mệt mỏi không chịu nổi, cởi bỏ áo khoác ngoài, chui vào trong chăn, liền quen thuộc ngủ.
Trong bóng tối, nghe tiếng ngáy nhỏ nhẹ kia, Thiếu Khâm không nói gì, thật đúng là dễ ngủ a, mới nằm xuống một lát, chớp mắt đã thấy có tiếng ngáy?
Nhưng hắn lại khổ, chỉ sợ lại là một đêm lăn lộn khó ngủ.
Nhưng mà, để cho hắn đột nhiên giật mình, chính là cửa phòng đột nhiên bị mở ra, thấy lạnh cả người sấm đi vào, “Người nào?”
Thiếu Khâm chợt ngồi dậy, không ngờ một viên cờ bắn tới đây, điểm vào huyệt đạo của hắn.
Cùng lúc hắn ngã xuống, lại thấy Cơ Hoa Âm đi về phía mép giường, ôm cả người cùng chăn Hạ Lan Tuyết ôm đi.
“Cơ Hoa Âm?” Thiếu Khâm thấy thật là mất mặt. (nguyên tác là xấu hổ mà ta để thế kỳ kỳ. ai góp ý gì chỗ này ới ta nhé ta sửa)
Cơ Hoa Âm quay đầu lại, “Đêm đã rất khuya, đại nhân nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Ôm Hạ Lan Tuyết trở lại gian phòng cách vách, bên trong có một ngọn đèn nhỏ đang chiếu sáng, dưới ánh sang lờ mờ của ngọn đèn, ánh lên mặt cô gái nhỏ này càng phát ra vẻ đẹp mềm mại.
Nhưng là, đứa ngốc này, có người ngoài ở đấy, vậy mà nàng cũng có thể ngủ đến ngọt ngào như thế? Trời sanh không có tim không có phổi, cũng không biết sợ sao?
Cơ Hoa Hm bất giác cau mày thật chặt, trong lòng phiền não, mà động tác trong tay lại êm ái vô cùng, từ từ đặt nàng vào trên giường, sau đó, cởi bỏ xiêm áo, cũng chui vào trong chăn cùng nàng.
Không trách được nàng lại co lại thành một cục như vậy, trong chăn này lạnh giống như hầm băng, nha đầu này hoàn toàn không làm chăn ấm lên được, trời sinh lại sợ lạnh, càng lạnh càng co lại, mà càng co lại càng lạnh.
Cơ Hoa Âm không thể không ôm nàng thật chặt, để cho nàng vùi ở trong lòng ngực mình sưởi ấm.
Thật là ấm áp, trong giấc mộng Hạ Lan Tuyết cũng cảm thấy như vậy, thân thể không tự chủ cọ cọ về nơi ấm áp kia, trong miệng nhẹ nhàng hô lên, “Hoa Âm, ôm ôm.”
Cơ Hoa Âm hơi ngơ ngẩn, cúi đầu, nhìn nàng giãn mặt mày ra, nhớ tới lời nàng vừa mới nói mê sảng kia, mù mịt trong lòng hoàn toàn biến mất.
“Tốt!” Hắn đưa cánh tay ra, để cho nàng tựa vào trên cánh tay của mình, một tay kia, vòng qua hông của nàng, để cho nàng ngủ thoải mái lại ấm áp.
Một đêm này, Hạ Lan Tuyết ngủ chính là cực ngon, nếu không phải sáng sớm bị tiếng khóc của một nữ nhân đánh thức, sợ rằng nàng còn đang đắm chìm trong giấc ngủ đấy.
“Ô ô... Ngươi không có lương tâm, ta đi theo ngươi một đêm, thế nhưng ngươi lại bảo ta cút? Ta cũng đã là người của ngươi, ngươi muốn ta cút đi nơi nào đây?”
Phụ nhân này một tiếng lại lớn hơn một tiếng, khóc đến thật đáng thương.
Hạ Lan Tuyết mờ mịt mở mắt, bên tai còn là tiếng phụ nhân khóc la, vậy mà, trước mắt, cũng là...
“Hoa, Hoa Âm?” Nàng không thể tin được, dùng sức dụi dụi con mắt, thấy vẫn là khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Cơ Hoa Âm.
Không đúng! Trong lòng nàng giật mình một cái, đột nhiên ngồi dậy, xốc chăn lên nhìn, mặc dù trên người hai người đều mặc xiêm áo, nhưng là, chính là cùng đắp chung một chăn...
“Ngươi khốn kiếp?” Nàng nhanh chóng quăng cho hắn một cái bạt tai, ngay sau đó, những quả đấm như mưa về phía người hắn đập xuống, “Khốn kiếp, ta liều mạng với ngươi, ngươi vô sỉ, rõ ràng nói là không ngủ cùng ta, lại thừa dịp ta ngủ thiếp đi, chạy đến trong chăn của ta, không biết xấu hổ, ta muốn làm thịt ngươi.”
Nàng lần này điên mất, quả thật khó lường, Cơ Hoa Âm bị quả đấm không tính là đấm này, nửa đêm làm ổ chăn ấm áp cho nàng, bây giờ cũng là lại bị đánh lại bị mắng, trong lòng cũng tức giận không thôi.
“Đủ rồi, ngươi cứ không muốn gặp lại ta như vậy? Thì ra, ngươi thật sự là tự nguyện cùng hắn rời đi?”
“Ừ?” Vừa nghe giọng nói, cũng là Cơ Hoa Âm.
Hạ Lan Tuyết dừng quả đấm của mình lại, mờ mịt nhìn mặt Cơ Hoa Âm, sau đó, chợt đưa tay ra, ở trên gương mặt hắn xoa nhẹ hai cái, “Ngươi, ngươi thật sự là Hoa Âm?”
“Nếu không thì người nào?” Cơ Hoa Âm hoài nghi nhìn nàng.
Hạ Lan Tuyết giật mình, mạnh mẽ nhào vào trong ngực hắn, “Hoa Âm, tại sao là ngươi? Ngươi tại sao lại ở nơi này? Ta không phải là đang nằm mơ chứ?”
Cơ Hoa Âm kéo ra nàng, “Ngươi cho ta là ai?”
“Ta cho rằng ngươi là Thiếu Khâm.” Hạ Lan Tuyết thành thật khai báo, “Ngươi không biết, tên khốn kiếp kia biết thuật dịch dung, ta cho là hắn dịch dung thành bộ dáng của ngươi để lừa gạt ta.”
“Đứa ngốc.”
Nghe nàng nói đến đáng thương, Cơ Hoa Âm nhịn không được ấn đầu của nàng, ôm nàng vào trong ngực.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người một cước đá văng, Thiếu Khâm xách theo kiếm, mặt âm trầm nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang ôm nhau ở trên giường.
“Cơ tướng quân, động tác khá nhanh đấy?”
“Ồ, Thiếu Khâm đại nhân?” Cơ Hoa Âm nhìn sắc mặt hắn, giương môi nở nụ cười, “Xem khí sắc của ngươi không tốt, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
“Phu quân.” Đột nhiên, một phụ nhân tóc rối bù, nằm úp sấp tới đây, ôm lấy chân Thiếu Khâm, khóc kêu, “Cầu xin chàng đừng đuổi ta rời đi, ta sống là người của chàng, chết là quỷ của chàng.”
Hạ Lan Tuyết giật mình trợn to hai mắt, “Thiếu Khâm, nữ nhân này là ai vậy?”
Thiếu Khâm một cước đá văng phụ nhận mặt rỗ kia ra, hung tợn bước vào, chỉ vào Cơ Hoa Âm nói, “Chuyện này ngươi hãy hỏi hắn.”
Hạ Lan Tuyết nghiêng đầu nhìn Cơ Hoa Âm.
Cơ Hoa Âm nhẹ nhàng cười một tiếng, “Không có gì, Gia chỉ là thấy Thiếu Khâm đại nhân có thưởng thức đặc biệt, yêu thích phụ nhân mặt rỗ này, cho nên, đặc biệt tìm cho hắn một người, như thế nào? Đêm qua phục vụ không tốt?”
Nhìn trên đất bộ mặt khóc lóc của phụ nhân mặt rỗ kia, cả người Hạ Lan Tuyết đều nổi da gà, “Ngươi, ngươi để cho Thiếu Khâm đại nhân cùng vơi nữ nhân kia sao?”
“Ngươi đau lòng?” Sắc mặt Cơ Hoa Âm lạnh lẽo.
Không phải là đau lòng, là cảm thấy quá đáng tiếc, Thiếu Khâm đại nhân đang lúc tuyệt sắc như vậy.
Chẳng qua là, lời này Hạ Lan Tuyết cũng không dám nói.
Thiếu Khâm nhìn Cơ Hoa Âm, cười lạnh, “Làm khó ngươi được tìm cho ta một phụ nhân xấu xí như vậy tới đây, chẳng qua là, Bổn đại nhân hưởng thụ không nổi, phát hiện nên trả nàng lại cho ngươi.”
Vừa nói, một cước đá vào phụ nhân kia, trực tiếp đạp bay đến trên giường.
Hạ Lan Tuyết bị hù dọa, thân thể theo bản năng tránh đi, Thiếu Khâm lại nhân cơ hội này, phi thân tới đây, muốn cướp người, không nghĩ Cơ Hoa Âm nhanh hơn hắn một bước, ôm người, đã nhanh nhẹn rơi trên mặt đất.
Mà lúc này, Như Vũ cùng đám người Lâm An ở bên ngoài khách điếm cũng đang đánh nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.