Đoạ Tiên

Chương 4:




Ấn Huyên thân mặc phục trang giản dị đi đến Thanh Diệu điện, truyền bảo nội thị đứng chờ bên ngoài, thái giám không cần thông truyền xướng giá, một mình đi vào nội điện.
Mới vừa đi tới cửa, liền nghe bên trong một thanh âm già nua vội vã la lên: “… Chuyện này trăm triệu lần không thể!”
Hắn nhận ra đây là thanh âm của lão ngự y Nam Gia Hoà, chính là thiếu chút đoan chính ổn trọng của ngày thường, lại thêm chút tức giận đến khó thở.
“Quân dược chủ trị đúng bệnh, vị ít mà lượng trọng; thần dược (*) vị hơi nhiều mà lượng nhẹ, dùng để dẫn; sử dụng dược ứng thần, như thông hành dẫn đường, phân lượng càng nhẹ. Như thế quân thần phụ trợ với nhau. Từ Nội kinh tới nay cách này chính là tinh thần của việc dùng dược. Ngươi chỗ này sửa lung tung, phân lượng so le không nói, quân không ra quân, thần không ra thần, bất hợp quy tắc, là độc dược chứ không phải là thuốc! Không nói đến ngươi hiện giờ khí huyết cạn khô, mà một kẻ đang sống khoẻ mạnh, uống thuốc này cũng là vừa vào miệng bệnh liền đến!”
[(*): ở đây lão thái y giảng thành phần của bài thuốc bao gồm “quân dược” là vị chính, loại ít mà lượng nhiều tựa như vua, còn “thần dược” là vị phụ, loại nhiều nhưng lượng nhẹ tựa như bầy tôi, dùng để dẫn.]
Một thanh âm khác hữu khí vô lực lười biếng nói: “Không chết được đâu, ngươi không biết đối với người khác mà nói là độc dược, đối ta lại là thuốc hay. Ta nói này lão thái y, ngươi cũng đừng tức giận đến bứt cả râu mép, phương thuốc là chính ta sửa, uống vào có bị gì đi nữa, cũng cùng người không quan hệ, sẽ không để cho người phải chịu trách nhiệm đâu.”
“Không phải là vấn đề truy cứu trách nhiệm của ai! Lương y như từ mẫu, lão phu không thể mắt mở trừng trừng nhìn ngươi tuỳ tính làm ẩu. Thuốc này ngàn vạn không thể sửa! Công tử nếu là kiên trì, xin mời hồi báoThánh Thượng quyết định đi!”
“Thánh Thượng? Ha hả, không chừng hắn còn oán ngươi nhiều chuyện, để yên cho ta đem mình thử dược, chết cho xong hết mọi chuyện… Ai nha, chỉ đùa một chút mà thôi, lão thái y không nên tức giận, khí đại thương thân.”
Kẻ này mười lăm năm vẫn là cái tính tính quỷ quái! Ấn Huyên rất có chút hối hận, mình thế nào lại bị cái đạo sĩ chơi đùa, liền mơ mơ hồ hồ mà đem y thả ra! Hắn thở sâu, mãnh liệt đẩy cửa bước vào.
Lão thái y Nam Gia Hoà đang chính khí bừng bừng sẵn sàng tiếp chiến, chợt thấy hoàng đế mặt mũi âm trầm tiến vào, vội nằm rạp người nghênh giá, miệng hô vạn tuế.
Kẻ mới vừa rồi còn chậm rãi mà nói bệnh hoạn lúc này lại vẫn nửa nằm nửa ngồi ở đầu giường, dùng thanh âm suy yếu đến muốn bất tỉnh nói: “Trong người mang bệnh nặng, không cách nào hướng Hoàng thượng hành lễ!”
Ấn Huyên vung tay áo, đem cái phương thuốc bị sửa đến hoàn toàn thay đổi phất rơi xuống sàn, lạnh giọng nói: “Liền mang phương thuốc này đi sắc! Trị chết y cũng đáng!”
Lão thái y luôn do dự mãi, muốn nói lại thôi. Chung quy trước mặt hoàng đế bất đắc dĩ nuốt xuống một bụng giận dỗi, cúi mình nhặt lên phương thuốc mà đi ra ngoài.
Ấn Huyên chậm rãi đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá người nọ. Chỉ thấy y đầy người dơ bẩn đã được cung nhân triệt để tẩy trừ, thay ra một kiện trường bào sạch sẽ. Mái tóc rối loạn cũng được xử lý đàng hoàng, đang ướt sũng rủ xuống vai. Màu da đã lâu không thấy ánh mặt trời nên tái nhợt, cả người lại gầy đến chẳng còn hình dạng, trông như xương khô bọc tầng giấy trắng, bên ngoài lại là bộ dáng suy suy sụp sụp, đập vào mắt sinh ra chán ghét.
Trong trí nhớ gương mặt kia sớm đã mơ hồ không rõ, chỉ việc giữa đôi mày dựng lên cực đạm, tựa như hồng ngân dư âm, Ấn Huyên như thế nào cũng không thể đem người trước mặt, cùng Vương lục thúc tươi cười kinh diễm năm đó nhập lại làm một. Hắn nhăn mày, lạnh lùng nói: “Ấn Vân Mặc! Đừng ở trước mặt trẫm cố làm ra vẻ. Nếu không, trẫm cho ngươi từ chỗ nào đến lại quay về chỗ đó!”
“Ấn… Vân Mặc…” Người nọ tựa như không nghe thấy giọng Hoàng đế uy hiếp, chỉ thì thào đem ba chữ kia tự nói, ánh mắt mê mang nhìn vào không trung nhẹ nhàng phiêu bạt, “Tên này có chút quen tai… Ngô, phải… là tên của ta.”
“Như thế nào ngươi ngồi tù đến phát điên rồi sao, ngay cả tên mình cũng quên?” Ấn Huyên cười lạnh. Trải qua bao nhiêu năm giam cầm đến phát điên cũng không hiếm thấy, nhưng đặt ở người trước mặt, hắn càng tin tưởng đối phương là đang giả ngây giả dại.
Ấn Vân Mặc theo thói quen mà sờ sờ vào chiếc cằm trơn bóng “Có người gọi ta thì mới cần tên, không người gọi thì cần tên làm chi. Địa lao ngoài ta chỉ còn rắn rết chuột bọ, muốn tên làm gì?”
Ấn Huyên thuở nhỏ đã lãnh hội miệng lưỡi của y, lười dây dưa bắt bẻ từng chữ, trực tiếp chất vấn: “Ấn Vân Mặc, ngươi cấu kết Huyền Ngư quan đạo sĩ, dạy hắn đến trước mặt trẫm nói chuyện giật gân, nhân cơ hội thoát thân lao tù, ngươi cũng biết đây là đại tội khi quân?”
Ấn Vân Mặc lộ ra vẻ mặt giật mình: “A nha, ta còn tưởng rằng là Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, cố ý lệnh cho tiểu đạo sĩ kia xuất kỳ chiêu, đặng thả ta lại thấy ánh mặt trời! Nguyên lai cũng là ta tự mình đa tình.”
“Ngươi…” Ấn Huyên một hơi nghẹn tại yết hầu, hận không thể lập tức sai người tha y đi xuống, lần nữa tống vào địa lao. Bàn tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, bỗng nhiên ý thức được mình có có chút không khống chế được cảm xúc.
Nhiều năm hắn đã luyện tập được công phu dưỡng khí, cùng thói quen vui buồn không hiện ra mặt, trong một đêm lại vô pháp kìm nén, khiến thiên tử tuổi trẻ nhất thời tỉnh ngủ hẳn ra, nhớ tới khi còn nhỏ thường bị người này trêu đùa đến giương nanh múa vuốt, nổi trận lôi đình, càng là thầm hận không thôi.
“Hiện giờ Vi Nhất đạo trưởng đã đến bắc cương, ngươi tự nhiên có thể chống chế. Đợi hắn hồi kinh, trẫm tất thẩm hai người các ngươi cúi đầu nhận tội mới thôi!”
“Nếu là đạo sĩ kia thật giải được nguy cấp nơi biên quan, Hoàng thượng sẽ xử trí như thế nào?”
Ấn Huyên mặt không đổi sắc nói: “Trước có công với xã tắc tất thưởng, tội khi quân võng thượng sau phải phạt. Thưởng phạt theo luật, ưu khuyết không thể bổ trợ.”
Ấn Vân Mặc vỗ nhẹ bàn tay, cười nói: “Tiểu Huyên nhi nhà ta lớn rồi nha!”
“Làm càn!” Ấn Huyên nhíu mày quát lên “Trẫm xem ngươi là dòng dõi hoàng thất, mới cho ngươi một nhẫn nhịn nữa. Ngươi nếu còn dám phạm thượng, đừng trách trẫm không nói tình cảm!”
Ấn Vân Mặc giả giật mình, bĩu môi nói: “Vẫn là lúc trước tiểu anh nhi đáng yêu a, phấn nộn nhu nhu một đoàn, một ôm liền y y nha nha mà vò đầu tóc, cho món đồ chơi liền cười không ngừng, đang ngủ còn chảy nước miếng… Lớn chút nữa cũng dễ thương, mồm miệng ngọng nghịu lại thích theo đuôi gọi ‘Tiểu Lục thúc’, nghe giống như gọi ‘Tưởng lục súc’ … lớn hơn một chút lại biến thành cái yêu quái nhỏ, cả ngày đeo cái mặt đại nhân chẳng chút thú vị, bất quá hơi trêu cợt một chút liền hiện nguyên hình vẫn là thực đáng yêu… Hiện tại, ai.”
Hắn thở dài thật to, ỉu xìu mà nói: “Hoàng thượng chớ nên hiểu lầm, ta không phải nói ngươi, là nói tiểu chất tử của Tam ca ta.”
Hắn không đề cập tới cũng xong đi, lại nhắc tới tiên đế, Ấn Huyên mặt liền tái xanh.
“Trước mặt ta, ngươi còn mặt mũi nhắc tới phụ hoàng… Chẳng biết xấu hổ!” Hắn tức giận đến mức không xưng trẫm, sắc mặt lạnh như sắt, răng nghiến đến ken két “Câu dẫn huynh trưởng, dâm loạn cung đình, ngươi có biết lễ nghĩa liêm sỉ, tam cương ngũ thường là gì không!”
“Lễ nghĩa liêm sỉ là tư duy rường cột của quốc gia. Lễ bất dĩ lễ, nghĩa bất tự tiến, liêm bất tế ác, sỉ bất từ uổng (*). Quân thần cương, phụ tử cương, phu thê cương là tam cương; nhân, nghĩa, lễ, trí, tín là ngũ thường.” Ấn Vân Mặc trên mặt không hề lộ sắc thẹn, nhất mạch bình tĩnh hỏi: “Hoàng Thượng lại là không biết, lễ nghĩa liêm sỉ, tam cương ngũ thường này là người phương nào định ra?”. Thách 𝐭hánh 𝐭ìm được + TR𝙪MTRU𝒀 eN.VN +
[(*) Liêm bất tế ác: có Liêm sẽ không trợ điều ác, Sỉ bất từ uổng: Có Sỉ sẽ không cong lưng luồn cúi—Thỉnh chư quân giúp đỡ]
“Thánh nhân từ cổ xưa định ra!”
“Vậy trước lúc thanh nhân, cương thường chưa định, chẳng lẽ người liền không là người sao?”
Ấn Huyên cắn răng nói: “Người sở dĩ khác với súc sinh ở chỗ luân thường bất loạn!”
“Tốt, ngươi nói rối loạn luân thường là súc sinh. Vậy tại khi khai thiên lập địa, lúc viễn cổ hồng hoang, Nữ Oa, Phục Hy huynh muội kết hợp mới sinh ra nhân loại, vậy nhị thần này cũng là súc sinh hay không?”
“… Thần là thần, người là người, không thể nói nhập làm một!”
“Tốt, liền nói người. Như thế nào biểu huynh muội có thể lấy nhau, mà đường huynh muội hôn phối lại là loạn luân?”
“Đường huynh muội cùng tổ tông cùng dòng họ, coi là nội thân, không thể loạn; biểu huynh muội lại là ngoại thích, dòng họ bất đồng, bất nhập tông miếu, tự nhiên có thể hôn phối.”
“Người là phụ tinh mẫu huyết sinh ra, cha mẹ huyết mạch mỗi bên đều chiếm một nửa, cớ gì phân chia nội ngoại? Nếu là nói huyết thống thân cận không thể kết hợp, bất luận hôn phối của đường huynh muội hay là biểu huynh muội đều loạn luân, đạo lý đơn giản như thế, vì sao thánh nhân lại không rõ?” Ấn Vân Mặc nói đến hứng khởi, chống giường ngồi thẳng lên, thao thao bất tuyệt mà nói, “Viễn cổ không nói đến loạn luân đi, thân huynh muội hôn phối là bởi vì thế nhân không biết huyết thống thân cận, con cái sinh ra sẽ ngu si, tàn tật. Tới sau y học kiểm chứng, mới biết được ‘Nếu lấy cùng họ, thì vợ chồng sinh tật, tánh mạng không được sống lâu’. Nói cách khác, nguyên nhân huynh muội không được phối hôn, đều không phải là luân lý cương thường, mà do là ‘sinh ra không dưỡng được’. Mà đồng tính chi luyến vốn là không thể sinh sản, cũng không cùng họ cùng tông thì có gì khác nhau? Chỉ lấy việc ta tình ngươi nguyện bốn chữ, hắn tự vui thích hắn, cùng người không ngại, thì có tội gì?”
“Cùng người không ngại? Hành vi các ngươi như thế, nghĩ mẫu hậu ta ở chỗ nào?!”
“Tam hoàng huynh phong lưu thành tính, trước ta đã nạp tám trắc phi, mười hai thị thiếp, nữ tỳ luyến đồng lại càng là nhiều đếm không xuể. Liệu thiếu một kẻ Ấn Vân Mặc, Hoàng thượng có dám chắc liệu hắn sẽ chuyên sủng mẫu hậu ngươi không?”
Ấn Huyên á khẩu không trả lời được, một lát sau lại chất vấn: “Đường đường nam nhi bảy thước, lại cam thư phục dưới thân hầu hạ người, ngươi còn không biết tự cam sa đọa, nhục thân dơ bẩn?”
“A, này thân không tịnh. Hoàng Thượng có thể nói lời ấy, bất luận bổn ý vì sao, liền là ngộ tính.” Ấn Vân Mặc khẽ cười một tiếng, thanh giọng xướng kệ:
“Nam thể dơ bẩn không? Ta có ngươi cũng có.
Nước miếng dơ bẩn không? Ta có ngươi cũng có.
Dương tinh dơ bẩn không? Ta có ngươi cũng có.
Phật viết thân không tịnh, mùi tanh tưởi đủ trần,
Túi da duy thối uế, không đáng giá yêu cùng.
Đạo lấy thân là đỉnh, chân hỏa luyện kim đan,
Rườm rà đều bỏ đi, tâm niệm đều đơn thuần.
Hồng trần là bể dục, người bị kiếp nạn trốn,
Nhập dục còn xuất dục, trở lại nguyên trạng nguyên.”
Ấn Huyên kinh ngạc nhìn hắn, từng câu kệ trong đầu như quay vòng vòng: ta có ngươi cũng có… Nhập dục còn xuất dục…
Nhiều năm trước chứng kiến một màn Ấn Vân Mặc giao hoan, ngửa người nhìn về phía hắn bằng ánh mắt u lạnh rồi đột nhiên mỉm cười, cùng với câu câu hỏi kia làm hắn khắp người phát lạnh, chỉ một thoáng xẹt qua trong lòng.
Thẳng đến mấy năm sau hơi hiểu sự tình nhân thế, Ấn Huyên mới hiểu được một màn kia hàm nghĩa, đến nỗi nhiều lần trong mộng bừng tỉnh, tiếng rên rỉ vẫn vang bên tai, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, từ đó về sau càng hận người nọ vô liêm sỉ cùng không chỗ nào cố kỵ.
Hiện giờ một câu nhẹ nhàng bâng quơ “Nhập dục còn xuất dục”, liền muốn hắn xoá bỏ mọi mê hoặc, rung động chán ghét cùng thống hận từ khi còn bé đến nay? Nghĩ muốn đảo điên a!
“Cường từ đoạt lý!” Ấn Huyên lạnh lùng nói, “Hiện giờ biên quan có biến, quái lực loạn thần khiến trẫm quấn thân, tạm thời nghe theo lời Vi Nhất đạo trưởng thử một lần. Bất luận hai người các ngươi cấu kết làm gì, tạm thời lưu các ngươi một mạng. Ngươi liền thành thành thật thật ở phế điện này cho trẫm, dám ra khỏi cửa điện một bước, trẫm lệnh cho Tử Y vệ xạ tiễn!”
Thấy hắn phẩy tay áo bỏ đi, Ấn Vân Mặc bỗng nhiên nghĩ đến cái gì chuyện quan trọng, hướng bóng dáng hoàng đế hô to: “Đừng quên gọi người mang cho ta một ngày ba lượt cơm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.