Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 5: Gió nổi (2)




Dựa theo chỉ dẫn, ta đến chỗ đại nha hoàn Hàm Ngọc trong viện của Cao Yển bàn giao công việc. Tính Hàm Ngọc tinh tế tỉ mỉ, tất cả mọi khâu trong quá trình chăm nuôi cá cô ấy đều giảng giải tường tận cho ta, vậy nhưng ta cứ luôn có một loại cảm giác xa cách không thể nói rõ, mà Cao Yển từ đầu đến cuối chẳng hề xuất hiện.
Thế là ta bắt đầu chuỗi ngày trải nghiệm công việc hết sức mới mẻ, sáng ra cho cá ăn, tối đến cho ăn thêm lần nữa, Thái ma ma còn có lòng giảm bớt lượng quần áo cần giặt cho ta, những người khác tuy khó chịu nhưng cũng chả dám buông lời phàn nàn.
Khối lượng công việc giảm đột ngột khiến ta - người vốn dĩ đã quen với guồng quay chưa khi nào ngơi nghỉ suốt mấy năm qua - bỗng dưng trở nên nhàn rỗi. Tuy nhiên, không phải hôm nào cũng thoải mái như hôm nào.
Bóng dáng nhỏ bé với màu vàng rực rỡ thình lình xuất hiện trong phòng giặt làm đầu ta bất chợt nhói lên từng cơn. Khoảng thời gian này, phòng chúng ta quả đúng là có hơi im ắng, đã rất lâu rồi chẳng được đón bầu không khí náo nhiệt.
“Ai là Đồ Mi?” Công công hầu hạ bên cạnh Cao Thừa An cao giọng hỏi.
Lại là ta.
Lòng buông tiếng thở dài thườn thượt, ta cúi thấp đầu bước ra: “Là nô tỳ.”
Có tiếng bước chân vang lên, bóng dáng tròn quay của Cao Thừa An hiện ra trong tầm mắt, thằng bé ngẩng đầu lia mắt quan sát từ đầu tới chân ta, cất giọng đầy kiêu ngạo: "Ngươi đi theo ta.” Nói rồi đôi chân ngắn ngủn của nó thoăn thoắt vèo ra ngoài, ta chỉ đành vội bước theo sau.
Trên con đường hành lang uốn lượn gấp khúc, tên nô tài đứng đằng xa xa, Cao Thừa An chắp tay sau mông hệt như ông cụ non, hỏi ta bằng một giọng trẻ con trong trẻo: “Hôm đó ngươi là người cứu ta lên bờ?”
Ta cúi đầu như ngầm xác nhận, chợt thằng bé nói: “Vậy ngươi có nhìn thấy kẻ nào đã đẩy ta không?”
Tim ta nhảy dựng, trên mặt thoắt hiện vẻ kinh hãi: “Hôm đó nô tỳ đi ngang qua hậu viện, nghe thấy tiếng nước mới vòng ra xem sao, lúc ấy tiểu điện hạ đã rơi xuống ao, nô tỳ cũng không biết tại sao tiểu điện hạ lại ngã vào trong đấy.”
Cao Thừa An bật người ngồi lên lan can, hai chân khẽ đung đưa trong khoảng không, chậm rãi nói: “Thế cho nên… người đẩy ta là ngươi ư?”
Rõ ràng vẫn là chất giọng sữa non nớt ấy, vậy mà giờ lại khiến lòng người ta rét lạnh.
Ta mở trừng hai mắt, Cao Thừa An nói thêm: “Nghe nói ngươi chỉ là nô tài ở phòng giặt, công lao cứu hoàng trưởng tôn chắc đã mang lại cho ngươi không ít lợi ích nhỉ?”
Ta ngẩng đầu muốn biện bạch, nhưng lại như người câm không thốt nên lời, bởi vì ta nhìn thấy khuôn mặt chưa cởi bỏ hết những đường nét trẻ con mềm mại của Cao Thừa An. Một đứa nhỏ còn chưa đến năm tuổi, vậy nhưng điều gì đã khiến sâu trong đôi mắt nó - đôi mắt đáng lẽ nên toát ra những hồn nhiên, thơ ngây đúng với lứa tuổi - giờ đây lại chỉ bắt gặp được những u ám, quái gở, nghi kỵ. Chốn hoàng thất vàng son nạm ngọc này, rốt cuộc đã dùng cách gì để nuôi dưỡng một đứa bé?
“Ngươi nhìn thế nghĩa là sao?”
Thấy vẻ mặt Cao Thừa An bỗng chuyển giận, ta mới sực nhận ra bản thân mình vừa nãy lại xuất hiện cảm giác đồng cảm với nó.
“Bẩm tiểu điện hạ, nô tỳ chỉ là tên nô tài nho nhỏ, chết cũng chẳng dám có dã tâm mưu tính. Nói theo câu tội to ác lớn, cho dù nô tỳ nổi lòng ham vinh hoa phú quý thì chỉ cần sơ sẩy một bước thôi cũng mất mạng như chơi, vì thế càng không dám lấy tính mạng của tiểu điện hạ ra để đánh cược.” Ta vội quỳ rạp xuống phân bua.
Trái lại, Cao Thừa An chỉ để ý tới mỗi ánh mắt thất thần của ta vừa rồi: “Ta hỏi ngươi, ánh mắt ban nãy của ngươi nghĩa là sao?”
Do dự một chốc, ta đón lấy ánh nhìn đầy áp lực của Cao Thừa An, đáp lời: “Nô tỳ cũng có em trai, thằng bé lớn lên cùng nô tỳ, đặt mình trong hoàn cảnh đó, nô tỳ sao có thể xuống tay với tiểu điện hạ được?”
Ta phải dùng từ ngữ nói giảm nói tránh hết mức có thể để trả lời vấn đề của Cao Thừa An, dường như nó không nhận ra trọng điểm mơ hồ trong lời của ta, ngồi tự nói với mình: “Nếu không phải ngươi thì là ai đây?”
Ta thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc thì nó cũng chỉ là đứa nhỏ mới mấy tuổi đầu, dẫu có trưởng thành sớm đi chăng nữa thì lối suy nghĩ vẫn chỉ dừng ở mốc bốn tuổi mà thôi.
“Chuyện hôm nay ngươi không được nói cho bất cứ kẻ nào đâu đấy.” Cao Thừa An nghiêm mặt ra lệnh cho ta.
Thấy ta hình như có vẻ khó hiểu, thằng nhóc bổ sung: “Chuyện ta bị người đẩy xuống nước hiện giờ chỉ có ngươi và ta biết, nếu để phụ vương và mẫu phi biết thì nhất định sẽ không để ta nhúng tay vào đâu. Huống chi bình thường phụ vương đã bận bù đầu bù cổ rồi, ta tuyệt đối không buông tha kẻ hãm hại mình dễ dàng như thế.”
Vậy mà nó không hề kể với người khác chuyện mình bị đẩy xuống ao?
Ta nhịn không được bảo: “Tiểu điện hạ, nô tỳ thấy tốt nhất vẫn nên nói cho thái tử điện hạ, dầu gì thái tử điện hạ suy nghĩ cũng vẹn toàn hơn, suy cho cùng đều vì an toàn của tiểu điện hạ cả.”
“Nhảm nhí, sao ta lại không biết phụ vương giỏi hơn? Nếu nói cho ông ấy biết, chắc chắn ta sẽ bị trông chừng gắt gao hơn, làm sao tự do ra vào được…”
Ý thức được bản thân vừa bất cẩn để lộ chút tính toán nho nhỏ trong lòng, sắc mặt Cao Thừa An có phần gượng gạo, và để lấp liếm cái sự gượng gạo ấy thì thằng nhóc hung dữ nói với ta: “Vểnh tai lên mà nghe đây, nếu để chuyện này lọt tới tai người thứ ba, ta nhất định sẽ lấy đầu ngươi.”
Bàn tay tội ác đứng sau màn chẳng phải là người thứ ba đấy sao?
Ta đè xuống lời nhắc nhở, trước tiên người ta bảo sao thì cứ nghe vậy đi, thỏa mãn niềm hư vinh nhỏ nhoi của cậu nhóc.
Nhìn Cao Thừa An nghênh ngang rời đi, tự dưng ta thấy có hơi buồn cười, con nít chung quy vẫn cứ là con nít, dù có già dặn tới đâu cũng không thể sánh được với lòng dạ người lớn.
Cao Thừa An đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, tuy nhiên lại mang đến cho ta rất nhiều chỗ lợi. Mọi người đều cho rằng giờ ta đã được dựa thế hoàng trưởng tôn nên mới khiến thằng nhóc đích thân chạy tới nơi phòng giặt tầm thường bé tí như nhà xí này tìm ta, thế là bọn họ bắt đầu xử sự khách sáo hẳn, ngay cả Thanh Đại dù rất miễn cưỡng nhưng thỉnh thoảng vẫn nói với ta đôi ba câu.
Mà ta dành phần lớn thì giờ để ngồi chồm chỗm trong nhà thủy tạ cạnh ao, vì nơi đây khá yên tĩnh nên có thể thoải mái làm con sâu biếng nhác. Rắc nhúm thức ăn cho cá xuống, tức khắc có thể ngắm nhìn bầy cá reo vui thi nhau quẫy đuôi khuấy động làn nước, tạo ra hai thái cực so với ta chỉ biết ngồi im một chỗ buồn tẻ và vô vị.
Kể từ lần nhặt nhánh hoa mai đó, quỹ đạo số phận của ta ở thế giới này đã hoàn toàn đi lệch khỏi lộ trình sinh tồn mà ta đã vạch sẵn cho mình. Bắt tay với hoàng trưởng tôn giữ kín một bí mật chả phải chuyện hay ho gì, nhất là khoảnh khắc thằng nhóc rơi xuống ao ta còn thấy bóng người vụt qua, không biết nên nói với ai, điều này dần dần trở thành bí mật sâu nhất trong lòng. Biết càng ít càng sống lâu, nếu Cao Thừa An đã không cho phép ta làm lộ bí mật, đồng nghĩa đã cho ta cái cớ để giả vờ mình không biết gì hết.
Chuẩn bị ra về, lúc đứng dậy thì bỗng thấy đầu óc choáng váng lâng lâng, ta xoa đầu quay người lại, chẳng rõ từ lúc nào sau lưng mình đã xuất hiện thêm người, ta cả kinh lùi bước mà quên mất phía sau lại là mép nhà thủy tạ.
Bước chân hụt vào khoảng không. Theo bản tăng ta giơ tay muốn túm lấy người trước mặt, nhưng hắn vẫn hết sức bình thản đứng một bên khiến tay ta chỉ bắt được không khí.
Cùng với đường cong parabôn tuyệt mỹ, cả người ta và lọ sứ đựng thức ăn cho cá cùng rơi tõm xuống nước.
Bầy cá chung qua như bị giáng tai ương ngập đầu, chúng đâm sầm vào nhau bơi bốn phương tám hương, ta uống phải mấy ngụm nước ao mới tạm khống chế được cơ thể.
Tay vịn vào cạnh nhà thủy tạ, liếc nhìn Hồ Nguyên Ly vừa mới đứng ngay trước mặt mà giờ đã trốn tận chỗ xa tít như sợ ta rơi xuống sẽ tạt hết nước vào hắn. Ta lặng lẽ trèo ra khỏi bờ ao, nắm tay cuộn chặt, ra sức kìm nén ngọn lửa bùng lên trong bụng, tuy vậy vẫn không thể không tới hành lễ với hắn.
Đó chính là tầm quan trọng của thân phận khi sống ở đây.
Cảm giác trong tay thiếu thiếu thứ gì, bấy giờ ta mới phản ứng kịp, lọ thức ăn cho cá rơi xuống hồ luôn rồi còn đâu. Hành lễ nửa chừng, ta hốt hoảng xoay người chạy nhanh về chỗ ao.
Lúc này trên mặt nước đã không còn dấu tích của lọ sứ, có chăng là bầy cá đã trở lại với trạng thái hân hoan vui vẻ như thường và đang chụm vào một chỗ tranh giành lẫn nhau.
Tiêu đời, lọ sứ kia đựng lượng thức ăn cho hai ngày, giờ một hơi đổ hết xuống ao, liệu mấy con cá này… có ăn no quá rồi ngoẻo luôn không?
Trước kia Hạ Thiền vì nhánh hoa mai mà chết cóng trong mưa tuyết giá rét, nếu ta để bầy cá của Cao Yển ăn no tới chết, liệu hắn có ép ta chết theo kiểu đấy luôn không?
Lời cảnh cáo mấy ngày trước của Lý Mậu Sơn còn vang vọng bên tai. Nghĩ thế, ta chỉ thấy tay chân mình run lên lẩy bẩy, nhưng thức ăn đã đổ hết xuống ao rồi, ta lại chẳng mò xuống… vớt lên được.
Mà thủ phạm của mọi rắc rối chính là tên vẫn luôn đứng sau nhìn ta với vẻ đầy thắc mắc kia!
Máu dồn lên não, ta cảm tưởng khoảnh khắc tiếp theo bản thân mình sẽ bộc phát cơn giận rồi chửi ầm lên, nhưng lý trí đã gào thét với ta rằng, ta không được làm thế.
Mỉa mai làm sao, Hồ Nguyên Ly vẫn cố tình trưng ra vẻ mặt đùa cợt, hắn nói: “Ngươi rớt xuống ao nên não bị úng rồi đó hả? Làm gì mà nhìn chằm chằm mặt nước thế?”
Ta sợ nếu ngẩng lên nhìn hắn, ta sẽ mất kiểm soát mà phi tới đạp hắn xuống ao, vì vậy bèn vội cúi gằm mặt: “Vương gia tới sao không có tiếng động gì thế ạ? Dọa nô tỳ nhảy dựng, thức ăn cho cá bị đổ hết vào ao luôn rồi.”
Hồ Nguyên Ly nheo mắt, trông chẳng khác nào con hồ ly.
Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn ta bảo: “Ngươi đang trách ta đấy phỏng?”
“Nô tỳ không dám.” Ta nghiến răng nghiến lợi thốt một câu.
“Tại tai ngươi có vấn đề nên mới không nghe thấy tiếng ta tới. Lúc trước ta thấy chả phải ngươi rất thích ở dưới nước à? Ban nãy không duỗi tay ra đỡ là do ta muốn cho ngươi cơ hội gần nước đấy thôi.” Hồ Nguyên Ly nở nụ cười xấu xa.
Còn đứng đây nữa thì khả năng nổ tung tại chỗ là cực kỳ cao, ta nhanh chóng hành lễ: “Hiện giờ nô tỳ áo mũ xộc xệch, phải đi xuống chỉnh trang lại, không ở đây làm vương gia chướng mắt nữa.”
“Này.” Hồ Nguyên Ly sau lưng hô một tiếng, vừa quay đầu liền thấy có thứ gì đó đang phóng về phía mình.
Ám khí à?
Ta luống cuống đưa tay ra đỡ thì thấy đó là một chiếc hộp dài tinh xảo. Dưới cái nhìn ra hiệu của Hồ Nguyên Ly, ta mở nắp hộp ra, đập vào mắt là cây trâm khắc hoa bằng bạch ngọc.
Giọng nói của Hồ Nguyên Ly vang lên: “Vừa khéo hôm nay cây trâm này không đưa ra ngoài, đã thế đền cho ngươi vậy.”
Tim ta đập thịch, vội vàng đóng nắp đưa qua bằng hai tay: “Cây trâm kia vốn không đáng bao nhiêu tiền, mong vương gia lấy lại, nô tỳ không dám nhận.”
Hồ Nguyên Ly nhanh nhẹn lùi bước, cau mày mở miệng: “Người khác chạm vào rồi, ta không cần.”
“Vừa rồi nô tỳ mới mở hộp thôi, vẫn chưa đụng vào…” Ta thử giải thích.
“Bảo không cần là không cần mà lại, ngươi không thích thì liệng luôn đi.” Hồ Nguyên Ly mất kiên nhẫn khoát tay.
“Nhưng…” Ta cố nói thêm.
Nếu là bạc thì ta còn có thể nhận, nhưng hành động tặng trâm cho cô nương này cũng thật… mờ ám đấy?
“Trâm chỗ tiểu gia không tới hàng trăm thì cũng có mấy chục cây, sao đồ con gái nhà ngươi lắm mồm thế nhỉ?” Hồ Nguyên Ly không muốn nghe ta nói nhiều, hắn nhăn nhó đi thẳng ra ngoài.
Nhớ tới thanh danh ăn chơi đàng điếm của hắn, cây trâm này khả năng là lấy từ chỗ mấy nàng ở hoa lâu, nên hắn mới không do dự ném cho ta luôn.
Mới đi được vài bước, Hồ Nguyên Ly đột nhiên dừng chân, quay đầu gọi: “Con thỏ kia mau lại đây coi nào, ta muốn tới viện của lão Ngũ, dẫn đường đi.”
Nghe hắn nói mà da đầu ta chợt lạnh, bởi nghe có khác nào đang gọi “Cái đứa hói đầu kia lại đây” đâu…
(Thỏ và hói đầu đều phát âm là “tuzi”)
(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.