Sư Thanh Y đầu càng cúi càng thấp, không nói tiếp, đắt xe tiếp tục đi về phía trước, Lạc Thần cầm theo cái sọt cùng nàng sóng vai mà đi.
Trong rừng Trong rừng, tiếng gió thổi xào xạc, khó có được thời khắc an bình như vậy, bước chân của hai người không vội cũng không hoãn, tựa như tản bộ.
Cứ như vậy đi được chốc lát, Sư Thanh Y rốt cục nói: "... Vừa rồi em không nên như vậy."
"Như thế nào?" Lạc Thần hỏi nàng.
Sư Thanh Y không dám nhìn Lạc Thần, mà chỉ đem ánh mắt tập trung trên lốp bánh xe phía trước, bánh xe chậm rãi cán qua lá khô rơi dưới đất, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm vào, như là đang dời đi lực chú ý của bản thân. Nàng nói: "Chị không muốn để em thấy dáng vẻ lúc chị đeo sọt, em lại tìm cách muốn nhìn, em không nên."
Lạc Thần nhìn cái sọt trong tay, tựa hồ có chút do dự, mới nói: "Thanh Y, em rất hiếu kỳ sao?"
Sư Thanh Y vẫn chăm chú nhìn bánh xe yên lặng gật đầu. Nàng cho đến bây giờ chưa thấy qua dáng vẻ Lạc Thần lưng đeo sọt trúc, nên muốn nhìn một chút, nhưng Lạc Thần nói thế nào cũng không chịu đeo, nên khiến nàng càng thêm hiếu kỳ, cho nên mới không thành thật nghe lời Lạc Thần không quay đầu nhìn lại, sau đó chui chỗ trống trong ngôn ngữ, biến thành nhìn về phía trước.
Yên lặng một lúc Lạc Thần nói: "Không phải không muốn."
Sư Thanh Y nghe thấy lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, thanh âm nhẹ hơn rất nhiều, nói: "Nếu như chị đeo cái sọt, nhìn vào sợ là có chút không được tự nhiên, sợ em chê cười chị." Sư Thanh Y vội vã dùng sức lắc đầu, biểu thị nàng tuyệt đối sẽ không chê cười.
Lạc Thần hỏi nàng: "Em thật sự muốn nhìn sao?"
Sư Thanh Y lại lập tức dùng sức gật đầu, biểu thị nàng thực sự rất muốn nhìn. Nàng hiện tại một đôi mắt đỏ, lệ khí lan tràn, nhưng động tác vừa lắc đầu vừa gật đầu này, nhìn ngoan ngoãn vô cùng, cực kỳ tương phản với dáng vẻ lãnh liệt của nàng.
Lạc Thần nhìn nàng, nói: "Nếu muốn nhìn, liền nhìn đi, cũng không sao."
Sư Thanh Y lập tức gạt chân chống, dựng xe đạp, không chuyển mắt mà chăm chú nhìn Lạc Thần.
Nói xong, Lạc Thần đưa lưng về phía nàng, nâng cái sọt lên, đeo hai quai lên vai, rốt cục đeo cái sọt trên lưng.
Sau khi đeo lên, trường độ của hai quai có lẽ không quá phù hợp với nàng, nên nàng phải dùng hai tay điều chỉnh lại, động tác này trong nháy mắt giống như học sinh quải ba lô, mà nàng thân cao chân dài, dùng một động tác như vậy đeo cái sọt, nhìn qua có chút câu nệ cùng khả ái hiếm có.
Huống hồ dáng vẻ và khí chất của nàng thật sự là quá xuất chúng, theo như lời nam nhân tóc bạch kim kia nói, đây là một nhân vật giống như tiên nữ, trên trời mới có trên mặt đất không có, người như vậy hẳn là tóc dài vũ động, lụa mỏng phiêu dật, kết quả tiên nữ chạy đến thôn nhỏ đeo một cái sọt trúc hai quai, ngồi xe đạp đi chợ mua thức ăn, thực sự là phong cảnh điền viên vi diệu.
Sư Thanh Y tuy rằng vẫn căng mặt, bất quá quang ảnh trong mắt bắt đầu lay chuyển, nàng một bên nhìn, một bên vói tay vào ba lô mang trên người.
Lạc Thần tuy rằng đưa lưng về phía nàng, nhưng dường như lại nhìn thấy động tác của nàng, nói: "Không thể chụp ảnh."
Bàn tay của Sư Thanh Y lập tức dừng lại: "..."
Lạc Thần lúc này thoáng xoay mặt lại, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn nàng, nhìn thấy tay nàng vẫn đặt trong ba lô, rõ ràng muốn lấy điện thoại ra, bị Lạc Thần cảnh báo, nàng lấy ra cũng không phải, không lấy ra cũng không phải, nên chỉ có thể bất động như vậy, mím môi, có chút ủy khuất.
Lạc Thần thở dài, lui một bước, quay mặt đi: "Không thể chụp khuôn mặt."
Trên mặt Sư Thanh Y tuy rằng không có biến hóa rõ ràng gì, nhưng nghe được Lạc Thần nói như vậy, quang mang trong mắt lại sáng lên, nàng lấy điện thoại di động chụp lại hình ảnh khó gặp, Lạc Thần đeo sọt trúc.
Chụp mấy tấm, nhìn thấy Lạc Thần muốn tháo sọt trúc xuống, Sư Thanh Y nói: "... Chị xoay người lại, chụp một tấm nữa."
Lạc Thần trầm mặc. Vốn dĩ lúc nàng đeo sọt đã rất câu nệ, hiện tại lỗ tai cũng nhiễm chút hồng nhuận, Sư Thanh Y còn muốn nàng xoay người lại chụp một tấm, nàng buồn bực đứng yên, qua một lúc mới nói: "...Vừa rồi đã nói, không thể chụp khuôn mặt."
Sư Thanh Y cũng bất động tại chỗ, mở to đôi mắt tức giận nhìn nàng, bất động.
Lạc Thần cảm giác được nàng nửa ngày không đáp lại, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, chỉ đành lui thêm một bước, xoay người lại, mặt hướng Sư Thanh Y nói: ".... Không thể quá lâu."
Sư Thanh Y vẫn mím môi, nhưng khóe mắt đã mơ hồ có thần sắc vui mừng, nàng nắm bắt cơ hội này tiếp tục chụp mấy tấm. Trước đây phần lớn thời gian đều là nàng âm thầm chụp trộm làm kỷ niệm lúc Lạc Thần không hay biết, hiện tại hiếm khi có thể quang minh chính đại chụp ảnh như vậy, có lẽ là vui vẻ, nến gương mặt trắng nõn cũng có chút ửng hồng, Lạc Thần cũng chưa bao giờ để người khác chụp ảnh dưới tình trạng xấu hổ như thế này, nhưng nàng Sư Thanh Y ủy khuất, nên đành để nàng chụp, lỗ tai cũng hiếm thấy mà đỏ lên.
Hai người, một đỏ mặt, một đỏ lỗ tai, bầu không khí thật sự là một lời khó nói hết.
Sư Thanh Y chụp xong, gật đầu với Lạc Thần, biểu thị đã xong rồi.
Sư Thanh Y mới vừa gật đầu xong, dường như dường như được giải thoát, lập tức tháo cái sọt xuống.
Sư Thanh Y: "..."
Lạc Thần: "..."
Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, tựa hồ đang cẩn cẩn dực dực quan sát thần sắc của nàng, Lạc Thần nói: "... Đi thôi."
Sư Thanh Y giống như một con thỏ mang theo bí mật nhỏ, bước chân có chút nhảy nhót, nhưng thần sắc vẫn kéo căng, tiếp tục dẫn xe đạp đi về phía trước.
Đi rồi lại đi, Sư Thanh Y đột nhiên hỏi Lạc Thần: "... Chị muốn học đi xe đạp không?"
Lạc Thần: "..."
Có thể là trong lòng xác thực vui vẻ, Sư Thanh Y nói chuyện cũng nhiều hơn trước đó một chút, đêm qua nàng trên cơ bản đều không muốn không muốn, đến sáng sớm, đã khá hơn, hiện tại lại có tiến bộ, dĩ nhiên sẽ chủ động nói chuyện với Lạc Thần.
Sư Thanh Y nói: "... Em dạy cho chị." . truyện xuyên nhanh
Lạc Thần: "..."
Trước đây Sư Thanh Y phát hiện Lạc Thần không biết đi xe đạp, sau đó từng dạy cho nàng, nhưng chỉ dạy một lần, Lạc Thần liền không hề nhắc lại việc học đi xe đạp nữa, có thể thấy được tình hình lúc đó có bao nhiêu nghĩ lại mà kinh.
Đến nay Lạc Thần vẫn không biết đi xe đẹp, chuyện này kỳ thực cũng khiến Sư Thanh Y cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết nàng thông minh như vậy, vừa nói đã hiểu, huống hồ khinh công trác tuyệt, đi mây đạp tuyết, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng là cực kỳ thành thạo, khả năng giữ thăng bằng tuyệt không kém, nhưng tại sao lại không học được cách đi xe đạp. Cùng với nói là không học được, Sư Thanh Y kỳ thực phát hiện là nàng có một loại tâm lý mâu thuẫn đối với việc đi xe đạp, cũng không biết vì sao, nàng vẫn luôn cảm giác xe đạp đối với Lạc Thần mà nói, gần như là một thứ gì đó giống như ám ảnh tâm lý, điều này càng cổ quái, bởi vì cổ đại cũng không có loại phương tiện giao thông như xe đạp, phản ứng của Lạc Thần đối với xe đạp tại sao lại bất thường như vậy.
Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần một chút, biết đề tài này đến đây nên kết thúc, cũng sẽ không nói thêm nữa. Lúc con đường trở nên bằng phẳng, Lạc Thần ngồi phía sau xe, trên đùi đặt một cái sọt, mặt không biểu tình.
Một đường đi qua rừng cây, lại ra đường lớn, dựa theo lời chỉ dẫn của lão bản, rốt cuộc tìm được chợ của thị trấn.
Chợ này là chợ chung của mấy thôn lân cận, kỳ thực nhìn qua chiến diện tích rất lớn, có thể nhìn ra là địa phương cố tình xây dựng, bất quá dù sao cũng là chợ thị trấn, nến không quy mô bằng chợ ở thành thị. Trung tâm chợ bày một loạt quầy hàng, trên quầy đủ loại rau thịt cần gì có đó, phía ngoài cùng có một khu vực chuyên bán hàng thủy hải sản, có rất nhiều lồng kính, các loại cá bắt lên từ Hắc Hà trời còn chưa sáng đã được đưa đến đây.
Các gian hàng nằm ở khu vực trung tâm, hai bên là đường đi, bên đường lại có các cửa hàng lớn nhỏ, bán các loại đồ tạp hóa tương dầu muối gạo, thậm chí có những con hẻm rẽ đi từ đường chính, có thể nhìn ra bên trong hẻm nhỏ giăng khắp nơi, có thể có người không đủ khả năng thuê mặt bằng bên trong chợ, nên ở ngay trước con hẻm bày bán chút rau xanh, cũng có thể kinh doanh nhỏ một mặt hàng nào đó.
Trước đó ra khỏi rừng cây, trên đôi mắt Sư Thanh Y một lần nữa che vải lụa trắng, lúc mua thức ăn, không ít người bán hàng nhìn nàng, có người hảo tâm còn có thể hỏi đôi mắt nàng làm sao vậy, Sư Thanh Y không nói lời nào, Lạc Thần ngay bên cạnh che giấu giúp nàng.
Chọn mua chủ yếu là Sư Thanh Y tiến hành, hẳn là chọn cái nào mới tươi ngon, nàng kinh nghiệm phong phú, thành thạo đến không thể thành thạo hơn. Chỉ là nàng trước mặt người khác cả quá trình đều không lên tiếng, thậm chí vô cùng cảnh giác, gắt gao đi theo bên cạnh Lạc Thần, nhìn trúng món nào thì chỉ nón đó, sau đó ra dấu cho Lạc Thần, vươn hai ngón tay, có nghĩa là mua hai cân, hoặc mua hai cái.
Chuyện này rất dễ làm cho người khác hiểu lầm, Sư Thanh Y thính lực rất tốt, thậm chí nghe được một chủ hàng sau khi nàng và Lạc Thần rời đi đã nhỏ giọng nói với người bên cạnh, nói cái gì: "Xinh đẹp như vậy lại là một người vừa mù vừa câm, thật đáng thương nha"
Người bên cạnh cũng tiếc hận phụ họa: "Đúng vậy, thật đáng thương."
Sư Thanh Y: "..."
Một đường chọn mua, những thứ trong sọt cũng càng ngày càng nhiều, một tầng một tầng chồng chất, Lạc Thần đặt những thứ dễ vỡ ở phía trên, phía dưới đặt vài loại rau củ tương đối cứng chắc. Sọt nặng như vậy, Lạc Thần vẫn không quải lên lưng.
Sư Thanh Y nhỏ giọng nói: "... Em đeo."
Lạc Thần chỉ là lắc đầu, vẫn cầm trong tay.
Gần như mua xong những thứ cần thiết, hai người đi vào một cửa hiệu tạp hóa ven đường mua một số thứ linh tinh, chọn đi chọn lại, Sư Thanh Y đột nhiên ngừng, Lạc Thần cũng dừng lại theo nàng, hai người liếc mắt nhìn nhau ra hiệu.
Có người đang nhìn các nàng.
Từ lúc vào chợ không lâu, Sư Thanh Y đã cảm giác có người đang theo sau các nàng, bất quá nàng cùng Lạc Thần đều biểu hiện như không hề phát hiện, chỉ là chuyên tâm chọn mua, hiện tại đến cửa hiệu tạp hóa, Sư Thanh Y có thể cảm giác được người theo sau các nàng khoảng cách đã rất gần, có lẽ là trà trộn trong những người trên đường.
Hiện tại loại thời gian này, càng không thể đả thảo kinh xà, Sư Thanh Y xem hàng hóa trên một kệ hàng, nàng nhìn, kết quả ở trong góc thấy được mấy thứ.
Đó hẳn là một số đồ thủ công mỹ nghệ, phủ đầy bụi, Sư Thanh Y dùng khăn giấy lau sạch, phát hiện những thứ này mặt ngoài được mài rất trơn bóng, đều là hình dạng đôi cánh, khéo léo tinh xảo, mặt trên sơn một lớp vật chết màu vàng kim, cầm lên rất nặng, có thể là sản phẩm làm từ kim loại. Sản phẩm có nhiều mặt, hình dạng đôi cánh cũng không tính là thứ gì đáng ngạc nhiên, nhưng những đôi cánh này không phải bình thường, Sư Thanh Y nhìn những đôi cánh kim sắc này, mi tâm nhíu chặt.
Lạc Thần cũng yên lặng nhìn những sản phẩm thủ công này.
Điểm bất đồng của những đôi cánh này là chúng có khi là một đôi cánh, có khi là hai đôi, tối đa là ba đôi, cũng chính là sáu cánh, trong khái niệm thông thường, cánh đều là một đôi chiếm đa số, nhiều hơn một đôi như thế này rất ít nhìn thấy, hơn nữa chúng nhìn qua rất giống là thuộc cùng một bộ.
Lạc Thần cầm một cái có bốn cánh trong số đó, hỏi lão bản: "Đây là hàng mua từ nơi nào?"
Lão bản rất khôn khéo, chính là không trả lời trực tiếp, mà chỉ cười nói: "Đây là hàng thủ công, chỉ có một nơi làm, mua về làm vật lưu niệm, rất nhiều người đều yêu thích."
"Thật không?" Lạc Thần nói: "Nếu rất nhiều người thích, vậy hẳn là thường xuyên nhập hàng mới, vì sao phía trên lại phủ lớp bụi dày như vậy?"
Lão bản: "..."
Lạc Thần lại nói: "Tổng cộng có bao nhiêu cái?"
Lão bản nói: "Cô muốn mua bao nhiêu?"
Lạc Thần nói: "Có bao nhiêu, mua bấy nhiêu."
Tròng mắt lão bản khẽ chuyển: "Vậy tôi phải đi hỏi trước đã."
Nói xong lãn bản cửa hàng tạp hoá gọi một cuộc điện thoại, đi đến bên trong, hạ giọng nói chuyện với người bên kia điện thoại, hắn cho rằng Sư Thanh Y cùng Lạc Thần không nghe thấy, Sư Thanh Y chăm chú nhìn lão bản, cẩn thận lắng nghe, có thể nghe được lão bản kia nói với đối phương: "Chỗ anh còn có bao nhiêu thứ cánh mọc hỗn loạn kia?"
Nghe thanh âm, người bên kia hẳn là một nam nhân rất trẻ tuổi: "Cái gì mà cánh mọc hỗn loạn?"
Lão bản nói: "Chính là một đống cánh, kim sắc, cổ cổ quái quái, mang đến chung với hàng mỹ nghệ chỗ các người, tại sao bản thân anh lại quên? Để ở chỗ tôi lâu như vậy, chưa từng có ai hỏi mua, hôm nay có hai người, nói có bao nhiêu mua bấy nhiêu, anh nói cho tôi biết thứ đó còn bao nhiêu cái?"
"Nói cái gì vậy, chỗ tôi không có thứ đó nha." Nam nhân trẻ tuổi nghi hoặc: "Anh chụp một tấm ảnh gửi cho tôi xem."
– – – – – – – –
Quân Đạo có chuyện muốn nói: Thật lâu không gặp, trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở Tấn Giang tiếp tục đăng chương mới, tuần suất tạm thời vẫn chưa xác định được, chờ sau này sẽ nói cùng mọi người, cảm ơn các vị vẫn còn ở nơi này, manh manh đát.