Nhóm người từ trên xuống dưới bận rộn cả ngày, nhà mới của Vũ Lâm Hanh rốt cục cũng xem như đầy đủ.
Nàng giữ Sư Thanh Y các nàng ở lại ăn cơm chiều, nói là mời khách, kết quả chủ yếu vẫn là Sư Thanh Y xuống bếp, Thiên Thiên cùng Lạc Thần ở bên cạnh giúp đỡ, Vũ Lâm Hanh mạng tiểu thư, chỉ cần chờ món ăn lên bàn là được, Phong Sanh thậm chí ngay cả cơm cũng xới cho nàng, sau khi ăn xong Tô Diệc còn đặc biệt gọt trái cây đưa đến, không hổ là hai vị phụ nam đảm đang.
Sau khi ăn xong không thiếu được nói chuyện phiếm, thừa dịp vài người đều ở tại đây, Sư Thanh Y lấy điện thoại di động ra, cho mọi người xem ảnh chụp bản đồ nàng lấy được từ chỗ Duẫn Thanh.
Bản đồ này xuất từ mô hình Cửu Trọng Bảo Tháp, tuy rằng chỉ là phục khắc trên giấy, nhưng từ biểu hiện ra cho thấy tuyệt đối là giống hệt nguyên bản Duẫn Thanh tìm được trong bảo tháp, ít nhiều có thể chỉ dẫn một ít vấn đề.
"Cậu được rồi nha Sư Sư, cái này cũng có thể lấy được." Vũ Lâm Hanh phóng đại hình ảnh, vừa tỉ mỉ quan sát vừa nói: "Bất quá nếu như bị giáo sư của cậu phát hiện, nàng có thể bắt cậu viết luận văn một vạn chữ với đề tài 'vì sao phải lén lút tháo dỡ mô hình nàng tân tân khổ khổ phục chế' hay không, cuối cùng còn đánh rớt cậu? Trời ạ, ngẫm lại đã cảm thấy quá tàn khốc rồi."
"Nhưng không phải là không bị phát hiện sao?" Sư Thanh Y lười biếng nhướng mày, nỗ lực đem kẻ không logit này kéo quay về quỹ đạo: "Không nên kéo đông kéo tây, nhìn ra môn đạo gì sao?"
Vũ Lâm Hanh có lúc không nghiêm túc nhưng cũng có lúc sẽ nghiêm túc, nói: "Đây nhất định không phải bản đồ của người Hán, hơn nữa các người nhìn phân cách khu vực trên bản đồ, vô cùng dày đặc, khu vực trên có ký hiệu, loại ký hiệu này hẳn là một loại văn tự, tuy rằng không nhận ra, nhưng vẫn có thể thấy được thể thức của văn tự và ký hiệu là thống nhất, phía dưới lại có thêm phụ chú bằng ký hiệu, nhưng mỗi một phụ chú hình thức lại không quá tương đồng, trước đây tớ đã gặp qua loại bản đồ này, cơ bản đều là hình thức dân tộc liên hợp. Nói cách khác trên bản đồ bởi vì có nhiều khu vực tiếp giáp, lại vì một số nguyên nhân hợp lại cùng nhau, bên trong lại do rất nhiều dân tộc bất đồng cấu thành, loại hình thức này tương đối sơ khai, dù sao lịch sử càng đi tính độc lập của từng khu vực lại càng mạnh, tỷ lệ phát sinh loại tình huống này cao nhất là ở thời kì Chiến quốc hoặc là trước đó như Thương Chu, thậm chí sớm hơn."
Thiên Thiên một cái đã nhìn ra sự tương đồng trong bản đồ, vỗ tay cười nói: "Tốt, nói rất giống như bọn tớ nghĩ."
Vũ Lâm Hanh nhất thời nhíu mày: "Này, các cậu đã sớm biết đây là bản đồ của nơi nào đi, đây là muốn sau khi ăn cơm tìm lấy tớ ra tiêu khiển làm điểm tâm ngọt đi? Đừng vòng vo, nói thẳng."
Trường Sinh nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Làm điểm tâm ngọt, ngọt một chút không tốt sao?"
Vũ Lâm Hanh: "...."
Không cần phải nói, đây nhất định đều là biểu tỷ nàng một tay bày ra.
Lạc Thần lại chỉ chính kinh ngồi ngay ngắn một chỗ.
Sư Thanh Y cũng cười: "Giống như Vũ Lâm Hanh đã nói, đây là một bản đồ của dân tộc Bách Bộc. Dân tộc Bộc rất đông đúc, xưa gọi là Bách Bộc, người Bộc từng trợ Chu phạt Thương, sau đó biến mất trong Chiến Quốc."
Ngày đó ở bên cạnh sân vận động sau khi Lạc Thần cùng nàng thì thầm hai chữ này, nàng vẫn đặc biệt trở lại tìm kiếm tư liệu, tìm một ít bản đồ cũ có liên quan đến đối chiếu, kết quả phát hiện một chuyện thú vị.
Sư Thanh Y chỉ lên bản đồ, gõ nhẹ ở tại một điểm: "Chỉ có ký hiệu ở vị trí này, màu sắc không giống với những chỗ khác."
Sau đó mở những tài liệu liên quan trong điện thoại, cho mọi người nhất nhất xem qua: "Vị trí Ký hiệu đặc biệt này đại diện, có lẽ chính là Ngũ Khê Miêu Nam. Lúc đầu tớ cũng không phải rất có ấn tượng, sau đó tra xét tư liệu lại nghe Lạc Thần nói mới nhớ đến, ký hiệu này chính là văn tự của Ngũ Khê Miêu Man."
Nói xong, nàng nhìn Thiên Thiên một cái.
Thiên Thiên là người Ô Y, bộ tộc thần bí này ẩn giấu ở biên giới Sở Quốc, mà Bách Bộc mặc kệ thay đổi thế nào thủy chung cũng ở vào biên giới Sở Quốc, cho dù Bách Bộc đã phân tán ở thời đầu Chiến Quốc nhưng Thiên Thiên sinh ra ở Chiến quốc hậu kỳ cũng có thể sẽ có hiểu biết, dù sao Thiên Thiên là tế tư, phải chưởng quản bộ tộc, những bộ tộc đã từng tồn tại xung quanh hẳn là đều cần phải có hiểu biết mới đúng.
Cho nên Sư Thanh Y tuy rằng cũng đem tư liệu cho Thiên Thiên xem, nhưng nàng cảm thấy Thiên Thiên vốn dĩ đã biết, tỷ như vừa rồi vỗ tay với Vũ Lâm Hanh cũng rất rõ ràng rồi, có chút chỗ nàng có thể nàng cần Thiên Thiên nhắc nhở cùng giúp đỡ.
Quả nhiên Thiên Thiên theo lời của nàng mà xác định: "Đây là bản đồ vào một thời kỳ của Bách Bộc, mày ký hiệu đặc biệt này quả thật cũng là Ngũ Khê Miêu Man."
"Ngũ Khê Miêu Man, đó là Phượng Hoàng hiện nay." Lạc Thần đạm nhạt nói.
Vũ Lâm Hanh nghe xong, đồng thời cũng có chút ngũ vị tạp trần: "Bản đồ này cư nhiên dẫn đến Phượng Hoàng? Còn nhớ rõ các người theo tớ đến Cổ Lâu trong Quý Thọ Thôn của Phượng Hoàng cổ trấn tìm thuốc giải cổ trùng, cũng chính là ở nơi này gặp gỡ Nuôi Rắn."
Thiên Thiên ngẩng đầu lên.
Những chuyện đã qua, giống như mới xảy ra hôm qua, các nàng hiện tại ngồi cùng một chỗ, dường như có thể thấy thời gian chảy qua, lưu lại những văn đường mềm mại.
Sư Thanh Y thay đổi tư thế ngồi, khuỷu tay chống trên bàn, một lát sau, nàng dùng một loại ngữ điệu rất nhẹ nói: "Giáo sư làm mô hình nguyên tắc cơ bản là hoàn mỹ hoàn nguyên chi tiết của văn vật, hiện tại chúng ta thấy chính là bản đồ cất giấu trong cổ tháp ở Lạc Nhạn Sơn. Bản đồ trong bảo tháp Lạc Nhạn Sơn, đặc biệt đánh dấu Phượng Hoàng cổ trấn, chúng ta đã từng đến Phượng Hoàng cổ trấn, nơi này có Cổ Lâu chín tầng kết cấu tương tự bảo tháp ở Lạc Nhạn Sơn, mà Cổ Lâu này là được xây dựng vào thời kì Minh Sơ của Chu Nguyên Chương."
Lúc trước các nàng đi Phượng Hoàng cổ trấn, là thông qua tin tức của Tào Duệ cung cấp, còn có tư liệu tìm được trên mạng, mất rất nhiều tâm thần mới xác định được đường đến Phượng Hoàng cổ trấn. Khi đó các nàng căn bản cũng không biết sự tồn tại của Cổ Lâu, hoàn toàn đều là bởi vì một loạt hành động của Thạch Lan cùng thôn dân ảnh hưởng, rốt cuộc mới tìm hiểu nguồn gốc mà vào Cổ Lâu.
Trước đó, ai cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, lại sắp sửa đi đến chỗ nào.
Sư Thanh Y nói tiếp: "Đúng như chúng ta nhìn thấy đây là bản đồ trong bảo tháp ở Lạc Nhạn Sơn, nó cũng là Bách Bộc bản đồ, còn rõ ràng đánh dấu Ngũ Khê Miêu Man cũng chính là Phượng Hoàng cổ trấn, điều này trên phương diện thời gian cũng rất vi diệu. Chúng ta đều biết Bách Bộc cũng đã tiêu vong ở trung kỳ Chiến quốc, tộc dân tứ tán, mà khi lâu khi Chiến Quốc phân tranh, Sở Quốc đã rất nhanh mở rộng ra xung quanh, danh tiếng có một không hai, là đại quốc tại lúc đó, cũng là tại Chiến Quốc vừa mới bắt đầu, Phượng Hoàng cổ trấn đã bởi vì Sở Quốc mở rộng mà thuộc về Sở Quốc. Cho nên nếu như Ngũ Khê Miêu Man xuất hiện trên bản đồ Bách Bộc, chỉ có thể nói rõ Bách Bộc lúc này vẫn rất ổn định không bị Sở Quốc xâm chiếm, đây tuyệt đối là trước thời kỳ Chiến Quốc, khi đó đã có người ở Phượng Hoàng cổ trấn làm gì đó ở vị trí này."
Các nữ nhân trên bàn đều không nói gì, yên tĩnh nghe, Phong Sanh cùng Tô Diệc bị Vũ Lâm Hanh an bài đi chuẩn bị vật gì đó, còn không có trở về.
Sư Thanh Y tìm đến một tờ giấy, một bên viết viết vẽ vẽ, một bên nói: "Chúng ta hiện tại có thể làm một giả sử. Giả sử từng có một người như vậy tồn tại trong thời kỳ hình thành tấm Bách Bộc bản đồ này, chúng ta tạm thời gọi hắn là 'giáp'.
"Phản đối." Vũ Lâm Hanh nhấc tay.
Sư Thanh Y: "...."
Vũ Lâm Hanh nói: "Nếu như thật có một người như vậy, người kia quả thực chính là nhân tinh à, trước Chiến Quốc đã bắt đầu sắp đặt nhiều chuyện như vậy, tuyệt đối là đại nhân tinh, Sư Sư cậu thế nào có thể gọi một lão nhân tinh như vậy là người qua đường giáp đây!"
Sư Thanh Y: "..."
Cậu là fan của người này sao, nghĩ nhiều như vậy?
Sư Thanh Y ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, miễn cưỡng xem như cậu phản đối hữu hiệu, chúng ta đây tạm thời xưng hô hắn là 'Diễn viên giáp'."
Vũ Lâm Hanh: "..."
Sư Thanh Y dùng ngòi bút chấm một chấm trên giấy: "Căn cứ thông tin bản đồ phản ánh, giả sử ' Diễn viên giáp' thân ở trước thời Chiến Quốc, có thể là thời Xuân Thu lúc Chu Thương thế lực suy yếu, lại có thể là ở thời kì vương thất nhà Chu hưng thịnh nhất, hắn từ lúc đó đã ở Phượng Hoàng cổ trấn ẩn dấu một vật gì đó, hoặc có lẽ là xây dựng kiến trúc đặc biệt gì đó, sau đó tiến hành đánh dấu trên bản đồ, dưới các loại nguyên nhân, tấm bản đồ này vẫn được truyền lưu. Thời gian đến Minh triều, chúng ta biết tổ chức Thanh Đầu Quỷ của Quỷ Cơ cùng Vu Mị các nàng cùng triều đình đương thời là có quan hệ, phỏng chừng là lợi dụng lẫn nhau, Lưu Bá Ôn cũng có liên can. Có thể xuất phát từ một số nguyên do, Phượng Hoàng cổ trấn thứ gì đó ở Phượng Hoàng cổ trấn bị Chu Nguyên Chương biết được, lại có thể là người nào đó trong tổ chức có được tin tức này sau đó cố ý tiết lộ cho Chu Nguyên Chương biết, mượn đó lợi dụng tài lực thế lực thiên tử của hắn, Chu Nguyên Chương liền đem việc này giao cho Lưu Bá Ôn xử lý. Phượng Hoàng Cổ Lâu xây dựng rất nhiều chỗ có thể thấy được thủ bút của Lưu Bá Ôn, trong Cổ Lâu có bích họa, nhưng người giám sát trong bức bích hoạ lại nhìn không ra là ai, có thể là Lưu Bá Ôn tự mình đôn đốc kiến tạo, có thể là hắn vẽ ra họa đồ sau đó để một người nào đó trong tổ chức Thanh Đầu Quỷ phục trách giám sát, dù sao những người lý tổ chức đó trên danh nghĩa đều là đệ tử của hắn."
Có lẽ là nhớ đến chuyện cũ, Thiên Thiên biểu tình buồn bã rất nhiều, tựa hồ hoãn một lúc mới khôi phục thái độ bình thường của nàng.
Sư Thanh Y tiếp tục nói: "Tổ chức Thanh Đầu Quỷ ở Minh triều có thể đã tìm được thứ 'diễn viên giáp' kia đã giấu ở Phượng Hoàng cổ trấn vào hai nghìn năm trước, bởi vì một ít nguyên nhân bọn họ phát hiện phải tìm được nơi để bảo vệ thứ đó, chỗ đó hẳn là lựa chọn thích hợp nhất, vì vậy xây dựng Cổ Lâu tại đó. Cổ Lâu tổng cộng có chín tầng, tầng tầng hiểm trở, có thể từng tầng loại bỏ những người đột nhập vào Cổ Lâu. Chúng ta đã thấy tầng cao nhất của Cổ Lâu là cái gì? Là xá lợi phật thi, chính xác ra là mắt quỷ trong phật thi, Trữ Ngưng chính là vì nó mà đến, đây cũng là thứ thoạt nhìn đặc biệt nhất trong Cổ Lâu, bởi vì xá lợi phật thi là thánh vật tinh lọc, tinh lọc có thể nói là một phần rất quan trọng trong việc bảo vệ, tuyệt không thể hàm hồ qua loa, cho nên chúng ta có thể hoàn toàn suy đoán, thứ mà trước Chiến Quốc 'diễn viên giáp' đã giấu ở Ngũ Khê Miêu Man, chính là mắt quỷ. Hắn đem một con mắt quỷ giấu ở đó, lịch sử biến thiên, đến Minh triều tổ chức Thanh Đầu Quỷ tìm được mắt quỷ của hắn, một lần nữa tu kiến Cổ Lâu bảo vệ mắt quỷ."
Tất cả đều dựa theo suy đoán của nàng đi vào quỹ đạo, có thể nàng sắp có thể đẩy ra một ít mây che sương lấp, nhưng trong lòng không có hiện lên cho dù chỉ một chút vui vẻ, càng nhiều chỉ có lãnh ý chạy dọc sống lưng.
Có người ở thật lâu thật lâu trước đây, cũng đã giăng sẵn tấm lưới, người giăng lưới có thể có vài người, dẫn đến đầu sợi quấn quýt giăng khắp nơi, cái lưới này nhắm vào nàng mà đến, lui cũng không thể lui, nếu như thực sự muốn bảo vệ nhiệt huyết trong lòng nàng, không biết còn cần trả giá bao nhiêu.
"Chờ một chút, giả sử này đều là thành lập trên điều kiện trước Chiến Quốc tồn tại một 'diễn viên giáp'." Vũ Lâm Hanh lần thứ hai nhấc tay, đưa ra dị nghị: "Nếu như chỉ là một người nào đó của hậu thế cầm Bách Bộc bản đồ ra đánh dấu thì sao? Tuy rằng Bách Bộc đã sớm tiêu vong, nhưng nếu như thật muốn tìm một tấm bản đồ cũng có thể tìm ra được, không chừng người nào đó đổ đấu tìm được, cho nên cũng có thể là hậu thế cất giấu thứ gì đó ở Phượng Hoàng cổ trấn, lại dùng Bách Bộc bản đồ đánh dấu vị trí đối ứng, dù sao người hiểu Bách Bộc bản đồ thực sự quá ít, như vậy có thể tăng tính bảo mật của bản đồ, sẽ không bị người ta nhanh chóng phá giải. Nếu là như vậy, 'diễn viên giáp' trước Chiến Quốc sẽ không tồn tại, quỷ mới biết hắn là 'diễn viên giáp' của thời Tam Quốc hay là của thời Đường."
"Phản đối." Lạc Thần điềm tĩnh nói.
Vũ Lâm Hanh: "...."
Lạc Thần nói: "Ngay cả Bách Bộc bản đồ hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không người hiểu biết, sử dụng Bách Bộc bản đồ đánh dấu như vậy thật ra không có bao nhiêu hiệu dụng bảo mật, nếu có người có năng lực lấy được phần bản đồ này, vậy hoàn toàn có thể nhìn ra mất chốt, người vẽ bản đồ nếu thật sự có tâm tư bảo mật, thì sẽ dùng kỹ xảo bảo mật vào trong đó."
"Phản đối hữu hiệu." Sư Thanh Y lập tức cười híp mắt mà gõ búa.
Lạc Thần bắt đầu phân chia trật tự, nhẹ nhàng giải thích: "Trước khi giả thuyết, chi bằng chúng ta nhận thức tinh tường sự tất yếu của sự tồn tại của đồ vật ấy. Xuất phát từ nguyên nhân nào mà một người sẽ lựa chọn sau khi làm một việc sẽ đặc biệt tiến hành đánh dấu trên bản đồ? Nguyên nhân thông thường chỉ có ba loại, đều là muốn cho người biết được, nếu không hoàn toàn không cần chỉ cần để nó thối rửa trong bụng là được rồi."
Nàng dừng một chút: "Một loại, người này đang chơi trò mưu lược, cố ý dùng bản đồ chỉ dẫn, như vậy người cung cấp bản đồ tất sẽ vô cùng chủ động, cần phải cam đoan chỉ dẫn này của hắn có thể đến tay người hắn muốn gày bẫy, tỷ như bản đồ lúc trước Quỷ Chủ cho nhà họ Sư để dẫn đến Thần Chi Hải. Trước mắt phần bản đồ này vốn dĩ được phong kín trong bảo tháp Lạc Nhạn Sơn, sau khi bảo tháp được chính phủ nghiêm ngặt giám thị, liền có nhiều loại mạo hiểm dẫn đến bản đồ không thể bình thường lộ diện, thời gian cũng kéo quá dài, tỷ như một thời gian dài sau khi chúng ta đến Phượng Hoàng cổ trấn, lúc này mới hậu tri hậu giác lấy được phần bản đồ đánh dấu Phượng Hoàng cổ trấn, thậm chí còn chỉ là một tấm giấy mô phỏng lại, không nguyên bản liền vô dụng, lúc này xem ra chúng ta cũng không có bất luận biện pháp gì để lấy được nguyên bản, loại dẫn hướng này thoạt nhìn tựa hồ có rất nhiều nguy cơ, chỉ cần vô ý một chút manh mối sẽ đứt, nếu người này thực sự là giỏi tính toán người khác, nói vậy sẽ không dễ dàng chấp nhận kế hoạch của mình có nhiều lỗ thủng như vậy, kẻ quyền mưu, tự nhận bày mưu nghĩ kế thiên y vô phùng, rất kỵ biến hóa, hắn hoàn toàn có thể đổi một loại phương thức ổn thỏa hơn để đạt thành mục đích, đem bản đồ nguyên bản đưa đến tay chúng ta, tránh lãng phí thời gian."
Thiên Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Quả thật là vậy, nếu như loại nguyên nhân thứ nhất này thành lập, thoạt nhìn người duy nhất có thể thúc đẩy mục đích cũng chỉ có giáo sư Duẫn Thanh, nhưng nếu nói vậy rất nhiều thứ lại khó giải thích được. Tỷ như Duẫn Thanh là giáo sư của Sư Sư, nàng hoàn toàn có thể tiếp xúc bảo tháp sau khi nghiên cứu, tìm một cơ hội thích hợp đem tin tức của bản đồ bên trong tiết lộ cho Sư Sư, hoặc là đồng học của Sư Sư, không cần kéo dài thời gian làm mô hình lâu như vậy, tới tay vẫn chỉ là bản đồ phục chế không bao nhiêu tác dụng, cái này có xung đột với kỳ hạn thời gian của quyền mưu, nói vậy chỉ là Duẫn Thanh xuất phát từ tính cách cá nhân mà tìm tòi, vừa vặn cho Sư Sư một đầu mối mà thôi, loại nguyên nhân thứ nhất cũng có thể loại trừ."
Lạc Thần gật đầu: "Loại thứ hai, người vẽ bản đồ lo lắng bản thân gặp bất trắc, khó có thể chân chính thủ hộ vật được đánh dấu trong bản đồ, vì vậy mới đánh dấu trên bản đồ, dùng đó để nói rõ trên đời có một số người đáng giá để hắn giao phó, cam đoan sợi dây này sẽ không đứt. Loại thứ ba, người vẽ bản đồ xuất phát từ một số nguyên nhân trí nhớ không tốt, nhớ không được chuyện bản thân đã từng làm, hắn cũng biết được bản thân có mao bệnh này, sợ một ngày kia quên bản thân đã giấu vật đó ở nơi nào, vì vậy tự mình đánh dấu, để ngày khác nhắc nhở bản thân."
"Phản đối!" Vũ Lâm Hanh lại không ngừng giơ tay: "Loại khả năng thứ hai là vô cùng có đạo lý, nhưng loại thứ ba cũng quá vô nghĩa rồi, sợ bản thân trí nhớ không tốt, sau đó tự mình đánh dấu bản đồ cho mình? Chuyện trọng yếu như vậy làm sao lại không nhớ, nếu như hắn có một tờ chi phiếu, sợ quên mật mã không phải sẽ vết lên tường sao?"
"Phản... Phản đối vô hiệu!" Sư Thanh Y lập tức nói.
Vũ Lâm Hanh bị hù nhảy dựng: "...."
Không biết vì sao Sư Thanh Y có chút xấu hổ, bên tai thậm chí còn có một chút đỏ ửng, tuy rằng là đang trả lời Vũ Lâm Hanh, nhưng nàng vẫn yên lặng nhìn Lạc Thần, lúng túng nói: "Loại thứ ba là hoàn toàn có thể. Trên đời này có người là sẽ như vậy, xuất phát từ một số nguyên nhân quên rất nhiều việc vô cùng quan trọng, chuyện chết cũng không thể quên cuối cùng cũng đã quên, chính bọn nó cũng không muốn. Nguyên nhân khiến bọn họ quên mất cũng có rất nhiều loại, thậm chí nguyên nhân đều tìm không được, có chăng chính là biết rõ bản thân đã quên, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra được, thế nào bức bách bản thân cũng không có cách nào, cho nên loại nguyên nhân thứ ba là người đó biết rõ bản thân sẽ quên nên bất đắc dĩ tự vẽ bản đồ cho mình, tớ.... Tớ hoàn toàn có thể lý giải, đây là tồn tại."
Nàng ngồi đó, tựa hồ có loại quẫn bách chân tay luống cuống.
Lạc Thần nhìn nàng, từ ánh mắt bắt được ánh sáng nhạt mang theo một chút hoảng sợ, đôi môi mỏng tựa hồ muốn phát ra tiếng, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
"Được rồi, được rồi." Vũ Lâm Hanh cũng nhìn ra bầu không khí không quá thích hợp, lập tức buông tay: "Nếu như người này sinh ra quái bệnh gì đó, hoặc là bị bí pháp gì đó khống chế, hoặc là cổ trùng ký sinh, vậy loại thứ ba quả thật là có thể."
"Chúng ta tiếp tục nói đi." Lạc Thần ôn ngôn chuyển đề tài.
Sư Thanh Y ngồi bên cạnh nàng, khuôn mặt càng lúc càng hồng, bút cầm trong tay có chút tâm thần không yên vẽ trên giấy, những đường cong hỗn loạn tựa như tâm tình hỗn loạn lúc này của nàng.
Lạc Thần trầm mặc không lên tiếng dựa vào nàng gần một chút, nhìn về phía mọi người, trầm thấp nói: "Loại khả năng thứ hai và thứ ba, vị trí đã đánh dấu phải là chính xác, cần phải thật chuẩn xác nếu không liền vô nghĩa. Bản đồ cổ đại đo vẽ không giống hôm nay, cũng không phát triển, thông thường chỉ có chính quyền quản hạc mỗi một khu vực mới có thể tiến hành đo vẽ bản đồ đối với khu vực đó, chọn dùng bản đồ của khu vực gần nhất là ổn thỏa nhất. Cho nên người này lựa chọn Bách Bộc bản đồ hắn phải làm là làm việc này trong khu vực của Bách Bộc, mà hắn có thể đánh dấu Ngũ Khê Miêu Man trong khu vực Bách Bộc, tất nhiên là phải ở trước Chiến Quốc."
Thiên Thiên cười nói: "Cho nên 'diễn viên giáp' trước Chiến Quốc, nhất định là tồn tại."
Thân thể Sư Thanh Y giật giật, nghiêng người qua bên kia bàn, hòa hoãn qua đi, nàng rốt cục cẩn cẩn dực dực đem chút co quắp thu xếp thoả đáng, bình tĩnh tâm thần, nói: "Đáng tiếc chúng ta chỉ lấy được ảnh chụp bản phục chế, không phải nguyên bản, nếu không có thể rõ ràng nhìn ra niên đại của bản đồ. Giáo sư đã từng thông qua bản đồ nguyên bản tìm ra đầu mối của Thần Chi Hải, chúng ta thậm chí có thể giả sử như vậy, 'diễn viên giáp' Không chỉ giấu đồ vật ở ngay Phượng Hoàng cổ trấn trước Chiến Quốc, mà còn giấu đồ vật ở Thần Chi Hải, hắn sắp đặt rất nhiều, trên nguyên bản nhất định vẫn còn ẩn dấu rất nhiều tin tức khác, chúng ta đều không nhìn thấy."
"Không có khả năng từ chỗ giáo sư của cậu mang nguyên bản ra sao?" Vũ Lâm Hanh hỏi.
Sư Thanh Y lắc đầu.
Trong nhà thoáng chốc lại lâm vào im lặng.
Một lát sau, Phong Sanh đến, thấp giọng nói với Vũ Lâm Hanh gì đó.
Vũ Lâm Hanh lúc này mới trở nên phấn chấn, vỗ vỗ tay: "Được rồi đừng nghĩ nữa, xe đến trước núi ắt có đường, không chừng ngày nào đó nguyên bản sẽ nhảy ra ngay dưới mí mắt của chúng ta? Hôm nay tớ dọn nhà, A Sanh bọn họ đều chuẩn bị xong rồi, các người cùng tớ đi xông nhà đi."
"Áp trạch?" Thiên Thiên cúi đầu nhìn đồng hồ.
"Nuôi Rắn tối nay sao cậu lại luôn nhìn đồng hồ? Sẽ không phải là hẹn hò đi?" Vũ Lâm Hanh liếc xéo nàng: "Có phải không có thời gian giúp tớ áp trạch hay không?"
Thiên Thiên cười rộ lên, mang theo một chút giảo hoạt ý vị thâm trường: "Ngược lại cũng không phải ước hội hẹn hò, nhưng có ước định, bất quá hẳn là không sao cả, tớ đã dạy dỗ được rồi."
Vũ Lâm Hanh cảm thấy nàng có chút phân thần, thì thầm một tiếng, bảo mọi người đứng dậy.
Bản thân Sư Thanh Y cảm thấy áp trạch việc này không có ý nghĩa thực tế, bất quá nếu Vũ Lâm Hanh muốn náo nhiệt một chút, nàng cũng phụng bồi, cũng không biết Vũ Lâm Hanh sẽ giở trò quỷ gì.
Nàng theo Vũ Lâm Hanh đi vào trong nhà, trong nhà bao gồm phòng bếp, phòng khách, còn có rất nhiều gian phòng, mỗi một chỗ đều cắm một cây nến.
Đại khái là do tổ tiên làm nghề đổ đấu, Vũ Lâm Hanh nhìn qua là một nữ nhân tự do của thời đại mới, có lúc lại cố thủ rất nhiều quy củ, nói đó là lão tổ tông truyền xuống, không thể không theo, một trong số đó chính là sau khi dọn nhà phải tìm người đến 'áp trạch'. Mặc kệ là phát khâu (khai hoang) hay là đổ đấu (trộm mộ), dọn núi hay là mở đường, hoặc là những thứ loạn thất bát tao khác, chỉ cần trong nghề này thì không thể thiếu việc xem trọng phong thuỷ, nhất là chỗ ở của bản thân, càng chứa nhiều chú ý.
'Áp' trong áp trạch ý là trấn áp, tức áp dụng một ít phương thức trấn nhà ở, tuyên cáo chủ quyền của chủ nhân đối với ngôi nhà, mà đối tượng tuyên cáo chính là một số 'thứ' trong nhà, khiến chúng không dám quấy phá. Cổ đại triều đại thay đổi nhiều lần, lại nạn đói chiến loạn, thường xuyên có hiện tượng thi thể khắp nơi, theo thời gian chuyển dời, những hoang thi này đã bị cát đất bao trùm, dần dần chuyển xuống lồng đất. Thế cho nên về sau xây nhà, dưới đất còn không biết đã chôn ngưu quỷ xà thần gì, có đôi khi sẽ gặp xui, đã từng có người ở vào một ngôi nhà trồng rau sau vườn, rau trồng ra luôn có mùi tanh hôi, rễ còn đặc biệt dài, căn bản không nhìn thấy đầu cùng của rễ, người đó cứ đào cứ đào, cuối cùng đào ra một cây rau có vô số rễ đều mọc trên một đống thịt thối thật lớn, thịt thối này chính là hoang thi lúc trước tụ cùng một chỗ mà hình thành, chờ thời gian dài, thứ này sẽ trở thành thái tuế, một khi thái tuế hình thành, phàm là những ngôi nhà nằm trong phương viên vài trăm dặm trên mặt đất, người trong nhà đều sẽ chết.
Là bởi vì không biết dưới ngôi nhà rốt cuộc sẽ có cái gì, trong nhà lại gặp phải thứ gì, thời cổ rất nhiều người đều sẽ mời người tài thời đó đến áp trạch, dùng đó cầu bình an.
Thật ra hiện tại rất nhiều người lúc vào ở nhà mới, sẽ mời người thân bạn bè đến nhà tụ hội, dùng đó chúc mừng dời đến nhà mới, thuận tiện ngoại trừ chúc mừng, có người truyền thống cũng ít nhiều mang theo một chút ý tứ áp trạch. Dù sao thì mua đất xây nhà, nói không chừng mua chính là một bãi tha ma của nhiều năm trước, hoặc là chiến khu, bệnh viện, hôm nay nhà cao tầng tuy rằng xây dựng xong rồi, nhưng dưới nền đất, có thể là hoang thi chồng chất, cho nên hiện tượng áp trạch có một số người vẫn được lưu giữ.
Vũ Lâm Hanh áp trạch càng đặc biệt hơn nữa, tổ tiên nhà nàng đổ đấu, áp trạch cũng muốn cách thức của người đổ đấu.
Nàng đứng ở góc Tây Nam phòng ngủ bên cạnh ngọn nến.
Lúc này Phong Sanh cùng Tô Diệc đem đèn trong ngoài đều tắt hết, toàn bộ thế giới nhất thời rơi vào một mảnh hắc ám, cửa sổ đóng chặt, bên ngoài ngay cả một tia sáng cũng không vào được.
Bầu không khí là nghiêm túc đến thần bí, bất quá Sư Thanh Y vẫn luôn vẫn luôn có chút muốn cười, coi như là bồi Vũ Lâm Hanh chơi trò chơi đi, đèn đóng nàng cũng không cảm thấy khẩn trương, đưa mắt nhìn lại đều là đường nét rõ ràng — hôm nay nàng đối với hắc ám tuyệt đối có năng lực nắm trong tay.
Vũ Lâm Hanh thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, trong bóng đêm nàng hai tay tựa hồ chấp trước người mặc niệm gì đó, sau đó nàng tìm một cây diêm.
Xuy lạp.
Ngọn nến yếu ớt châm lên một đốm lửa, lui ở trong góc, ánh sáng mang theo một chút u lam chiếu vào trên mặt mọi người, giống như nhiễm một tầng yên tĩnh.
Rất nhanh, Sư Thanh Y cảm thấy tựa hồ có một chút khẩn trương.
Bởi vì nàng cảm thấy có chút không thích hợp.
Lúc ngọn nến đốt cháy tỏa ra một loại hương khí đặc biệt, mùi hương này vô cùng nhạt, nhưng không tránh được khứu giác của nàng, hơn nữa nàng cảm thấy hương khí này gần đây đã ngửi được ở nơi nào đó.
Ngọn nến vẫn đang chập chờn trong góc, Sư Thanh Y nhịn không được đến gần một chút, phát hiện tim nến là hắc sắc, so với nến bình thường thô hơn, không giống như loại sợi bông thông thường, nó tựa hồ là loại gỗ nào đó, cắm ở trong thân đèn, bản thân ngọn nến cũng nổi lên một loại hắc sắc quỷ dị.
Nhãn cầu của Sư Thanh Y vòng vo chuyển động, lại trầm mặc quan sát bên cạnh một phen, Vũ Lâm Hanh sau khi châm nến xong đã cùng Phong Sanh đi đến một góc khác, Lạc Thần lại đứng ở tại chỗ, Sư Thanh Y phát hiện ánh mắt của Lạc Thần tựa hồ cũng rơi vào trên tâm nến.
Ngọn nến thứ hai được châm lên.
Ngọn nến thứ ba, tiếp theo là thứ tư.
"Lâm Hanh." Lạc Thần thấp giọng nói: "Ngọn nến này từ đâu mà đến?"
Vũ Lâm Hanh đứng bên cạnh ngọn nến, hiển nhiên vô cùng tự hào, hừ một tiếng nói: "Đây chính là bảo bối gia truyền nhà tớ, là quan chúc của bọn tớ." (nến quan tài)
Lúc trộm mộ nhất định phải châm một ngọn nến, người đốt nến, quỷ thổi đèn, mặc kệ trong mộ thấy đồ tốt gì, một khi nến tắt, cho dù là minh khí (vật bồi tán) treo dưới mí mắt ngươi cũng phải lập tức ngừng tay, đem đồ vật hảo hảo mà để lại cho tổ tông trong mộ, lão lão thật thật tam khấu cửu bái thì thành thật ra ngoài.
Mà ngọn nến của nghề trộm mộ, cũng rất được chú trọng, còn chia nhiều loại.
Có người trực tiếp dùng sáp ong bình thường làm nến, nhưng lại có một số gia tộc trộm mộ, bọn họ sẽ có quan chúc của riêng mình. Loại quan chúc này là đặc chế, vô cùng trân quý, có công hiệu trừ tà, từng quan chúc thành phần đều khác nhau, chỉ có lúc trộm mộ mới có thể cẩn cẩn dực dực thắp một cây.
"Gia truyền?" Lạc Thần hơi chau mày, không chuyển mắt nhìn cây nên trong ngọn đèn.
"Đúng vậy, gia truyền, từ trên tay ba tớ truyền tới tay tớ. Ba tớ đối với áp trạch rất chú ý, cho nên lúc áp trạch cũng sẽ dùng quan chúc, bất quá thật ra tớ cảm thấy cái này cũng không tất yếu, hắn chính là quá cổ hủ, cần phải một quan tài một ngọn nến, có đôi khi tớ không đốt nên cũng sẽ mở quan, nhắm bánh chưng bắn một súng không phải xong rồi sao, tớ thấy bánh chưng gia gia cũng đậy không nổi?"
Vũ Lâm Hanh nói lời này thoạt nhìn không quá quan tâm, nhưng Sư Thanh Y cảm thấy có thể nàng cũng không phải thực sự làm việc theo tổ huấn, nàng chính là nhìn thấy hiện tại nhiều người náo nhiệt, áp trạch thuần túy là vui đùa.
"Khó trách mỗi lần cậu có mặt quan tài đều phải khởi thi." Sư Thanh Y trong lòng lưu ý đối với ngọn nến này, suy nghĩ một lúc, ngoài mặt trái lại cười nói: "Là bởi vì cậu có thái độ không chuyên nghiệp, quan chúc cũng không đốt, bánh chưng gia gia không vui."
"Cái gì gọi là mỗi lần có mặt tớ đều khởi thi!" Vũ Lâm Hanh không phục: "Trước đây tớ một mình xuống đất, gặp gỡ các người thi thể mới thức dậy! Cậu cùng chị họ cậu căn bản là chất xúc tác bánh chưng di động, đi đâu chổ đó bật đậy."
Sư Thanh Y cười thuận miệng nói một câu: "Nói đi phải nói lại, cậu ở nhà đốt quan chúc áp trạch, không phải là xui sao, tuy nói quan chúc trừ tà, nhưng nếu như đặt ở trong nhà mà đột nhiên tắt, vậy tính là gì, lẽ nào phải đem minh khí trả lại?"
"Nói đùa!" Vũ Lâm Hanh khoát tay chặn lại: "Nhà này của tớ hiện tại cửa sổ toàn bộ đóng, ngay cả một tia gió cũng thổi không vào, ngọn nến này của tớ còn có thể bị thổi tắt? Sư Sư tiểu đồng chí, sẽ không sợ nói lời này gió lớn cắt đứt đầu lưỡi cậu?"
Nàng vẻ mặt đắc ý: "Theo tớ quan chúc này, thế nào sẽ tắt đây."
Xung quanh không một tia gió, không khí tựa hồ đông lại.
Ngọn nến bên cạnh Vũ Lâm Hanh, cứ như vậy yên lặng tắt ngắm, tỏa ra một lũ nhàn nhạt khói xanh.
Vũ Lâm Hanh: "....."
Sư Thanh Y: "...."
"Không tốt, có bánh chưng!" Vũ Lâm Hanh phản xạ có điều kiện, còn tưởng rằng là ở trong mộ ngọn nến bị tắt, vô thức sờ súng, kết quả phát hiện nhiều lắm chỉ có thể lấy ra một cây diêm.
Sư Thanh Y dở khóc dở cười, nàng giương mắt xem qua, phát hiện Thiên Thiên đứng gần cây nên đó nhất, ngay từ đầu nàng dường như đột nhiên không lên tiếng nữa.
Xảy ra chuyện gì?
Lúc này, Thiên Thiên chậm rãi xoay người lại, lạnh lạnh chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh: "Không phải tắt rồi sao?"
"Nuôi Rắn, cậu nhìn tớ như vậy làm gì?" Vũ Lâm Hanh nhất thời có chút nóng nảy, tiến lên nắm nàng chất vấn: "Chẳng lẽ là cậu cố ý thổi ngọn nến để hù dọa tớ? Làm gì vậy, sao cậu đột nhiên ấu trĩ như vậy."
Thiên Thiên cười lạnh thoáng nhìn xuống: "Lấy tay ra, đừng chạm vào tôi."
Lạc Thần thần sắc u tĩnh, đem Sư Thanh Y kéo trở lại, trầm thấp nói: "Nàng là Thiên Mạch."
Sư Thanh Y: "...."